Không khí trên bàn phẳng lặng đến gượng gạo, chỉ đến khi người lớn tuổi nhất chịu mở đường: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

Cao Tử Hạ chẳng biết vị kia là ai, nhìn có vẻ là bà nội của Lam Vũ Hàn. Sau màn chào hỏi đầy bí bách, cô mới dám đặt mông ngồi xuống ghế.

Lam Vũ Hàn nhíu mày, gương mặt tràn đầy sắc xuân hiện tại đã trở nên khó coi.

“Nhà cô đã qua giai đoạn khó khăn rồi chứ?” Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng hỏi.

Gương mặt Cao Tử Hạ trở nên thản nhiên: “Con không còn giữ liên lạc với họ nữa.”

Diên Ảnh ngồi bên cạnh lão phu nhân, ánh mắt trở nên gian xảo, mở miệng: “Chị với người nhà xảy ra chuyện gì sao?”

“Xảy ra chuyện cũng không đến lượt cô xen vào.” Người phụ nữ ngồi ở phía trên nhẹ nhàng nhắc nhở, từng câu từng chữ đều toát lên khí thế.

Lam Vũ Hàn đứng bật dậy, mọi ánh mắt đều ngước nhìn hắn: “Tôi đưa em lên phòng, không khí ô nhiễm rồi.”

Câu nói kia quá là không có chừng mực, Cao Tử Hạ nửa muốn nửa không, nhìn thấy ánh mắt như muốn đốt cháy cả nơi này, cô biết nên làm thế nào rồi.

Theo bước chân Lam Vũ Hàn lên lầu, di chuyển đến một căn phòng.

Bên trong gọn gàng thoáng đãng, có thể ra ban công nhìn ngắm phía dưới, cửa sổ để mở đón ánh nắng bên ngoài.

Lam Vũ Hàn ngồi xuống giường, tháo bỏ cà vạt, nhẹ nhàng gọi: “Em lại đây.”

Cao Tử Hạ thôi chạy lung tung, nghe theo lời hắn đến gần, giây phút mất cảnh giác đã bị đối phương dùng một lực mạnh kéo xuống. Thân người ngã nhào, cô chóng tay định ngồi dậy nào ngờ bị hắn kéo xuống lần nữa.

“Tôi lúc nãy biểu hiện tệ lắm đúng không?” Cô bối rối giải thích “Không có cơ hội để tôi thể hiện tình cảm chứ không phải là không muốn.”



Đều tại Diên Ảnh hỏi đến chỗ không nên hỏi, rõ biết Cao Tử Hạ bị gia đình kinh miệt đến cỡ nào. Chặng họng bằng vấn đề đó đúng là rất biết cách, cô lúc nãy đã lưỡng lự để đáp lại.

Cao Tử Hạ thở ra một hơi: “Lần này thực sự không cố ý vi phạm vào những điều khoản mà anh đã đề ra.”

Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế, Lam Vũ Hàn có chút đỏ mặt: “Lần sau không được vi phạm.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, vì kẻ ngáng đường mà cả hai chẳng có bữa trưa ra hồn, cứ như vậy mà đi thử vai thì không ổn chút nào.

Lam Vũ Hàn kéo gần khoảng cách, chóp mũi chạm vào nhau gương mặt Cao Tử Hạ trở nên đỏ au, cuốn quýt lùi ra phía sau.

Quan hệ của bọn họ chỉ là diễn, là diễn, thật sự là diễn thôi.

“Anh làm, làm gì vậy?” Cô ngại ngùng hỏi.

“Trong bản hợp đồng ghi rõ mà?” Hắn hạ thấp giọng “Phải thể hiện tình cảm với nhau.”

“Nhưng, hiện tại đâu có người nhà của anh.” Cao Tử Hạ nhất mực từ chối sự thân mật này.

Lam Vũ Hàn khẽ cười: “Lúc nãy tôi quên đóng cửa, có ai đó nhìn lén chúng ta thì sao?”

Cô hốt hoảng nhìn về phía cửa, hiện trường không có bất kỳ sự thay đổi nào, Lam Vũ Hàn đang hù dọa người khác mà thôi.

Vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái, Cao Tử Hạ lấy lại tin thần: “Chúng ta ở trên đây mãi thì không được lịch sự cho lắm, càng làm tôi để lại ấn tượng xấu.”

Lam Vũ Hàn gỡ vài cúc áo để lộ bờ ngực săn chắc, lấy tay làm gối mắt nhìn lên trần nhà, giọng điệu trầm ổn: “Đã nói có thứ không sạch sẽ rồi mà, xuống dưới đó chỉ càng làm em khó xử, tội tình gì.”



Người ta là đứa cháu út trong nhà, đương nhiên không sợ trời không sợ đất, Cao Tử Hạ tính là cái thá gì chứ? Đành làm theo sự sắp xếp của Lam Vũ Hàn, cô chỉ cần ôm chắc cái đùi này thì không có gì đáng ngại.

Nghĩ đến vài điều thú vị, Cao Tử Hạ cười vui vẻ: “Nếu như, tôi nói là nếu như thôi. Mẹ anh cho tôi gấp ba lần số tiền anh trả, thì tôi…”

Chưa đợi đến hết câu, Lam Vũ Hàn đã chen vào: “Đừng mơ mộng hão huyền nữa, em trốn không thoát.”

Cô thu lại nụ cười: “Không thể một tay che trời đâu anh trai.”

Cốc! Cốc! Cốc!

Cao Tử Hạ xuống giường đi đến mở cửa, ba người đang xếp hàng để đem thức ăn vào trong, cô ngạc nhiên nép sang một bên, với mức độ này thì hoành tráng quá rồi.

Biểu hiện của Lam Vũ Hàn như thể đã quá quen, hắn vào phòng vệ sinh rửa tay rồi trở ra chuẩn bị dùng bữa, cô cũng rửa tay sau khi ngồi xuống đã nhìn thấy hắn thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Anh sao vậy, đột nhiên tâm trạng thay đổi sao?” Cô thử thăm dò.

Trong lời nói của hắn không bỏ cảm xúc vào: “Nếu như có người dùng tiền che đậy tội ác, cô nghĩ thế nào?”

Cao Tử Hạ đập bàn, khí thế hừng hực: “Tôi sẽ không bỏ qua.”

“Bỏ qua?” Hắn nhíu mày hỏi “Là sao vậy?”

“Tôi mặc dù ghét cay ghét đắng.” Cô vội vàng xua tay nói “Không phải, chỉ là mệt mỏi với những thứ như thiện ác, nhưng chuyện dùng tiền để lắp liếm tội lỗi thì không được hay đâu.”

“Trước đây tôi từng ngưỡng mộ một người, lúc tôi mười bảy tuổi bị đối thủ của ba bắt cóc.” Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ đến người ba của thân chủ Cao Tử Chung, phải kiềm nén lại cảm xúc để thốt lên chữ ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện