“Cô tự nguyện đến, còn muốn trốn?” Giọng nói trầm thấp mang theo chút sầu não.
Ý định chất vấn qua tai Cao Tử Hạ trở thành lời hỏi của đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trước đây cô từng cứu lũ nhóc ra khỏi hang ổ của bọn buôn người, chúng nó cũng dùng giọng điệu này.
Chân nến nằm trong tay dần dần hạ xuống, cô đi vài bước đặt nó về chỗ cũ. Ánh sáng trong ngôi nhà không đủ nhìn rõ gương mặt đối phương, dáng vẻ hòa vào bóng đêm chỉ để lộ đôi chân.
Cao Tử Hạ không sợ trời không sợ đất, từng bước đi lên cầu thang chuẩn bị tinh thần đối diện với người chồng được sắp đặt.
Vài ba bậc thang nữa là đến, cô chán nản đáp lại: “Anh dọa tôi trước, đột nhiên đóng cửa làm gì?”
Người phía trên không có phản ứng.
Gương mặt của người đàn ông dần hiện ra, mang nét mặt lạnh lùng, đôi mắt hai mí cực kỳ sắc bén, cái mũi vừa cao vừa thẳng, tất cả đều hoàn hảo ngoài chuyện hắn đang ngồi trên xe lăn, vài phần khí thế ít nhiều bị mất đi.
Cao Tử Hạ đi đến trước mặt, cố ý hỏi: “Không định cho tôi một câu trả lời sao?”
Lam Vũ Hàn cụp mi, hạ giọng: “Sau tai nạn, thính giác của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm phiền cô viết ra giấy.”
Cao Tử Hạ cau mày, suy đoán ban đầu đôi chân không thể đi lại chính là vết thương nặng nhất rồi, chẳng ngờ đến trường hợp này.
Hóa ra cô gả cho một tên vừa què vừa điếc.
Rút cái điện thoại cổ lỗi sỉ ra, cặm cụi gõ bàn phím rồi đưa nó đến trước mặt Lam Vũ Hàn, cô viết: “Tôi không có ý định trốn, mở cửa.”
Hắn dùng đôi mắt nghi ngờ để nhìn, tài xế riêng gửi tin nhắn đến, nói rằng đã tận tai nghe thấy đại tiểu thư nhà họ Cao muốn bỏ trốn, những điều cô nói tiếp sau đây nhất định là lừa gạt.
Chiếc xe lăn chuyển động di chuyển đến phòng, hoàn toàn ngó lơ Cao Tử Hạ.
Vào phòng Lam Vũ Hàn lập tức khóa cửa, hắn ban đầu không định ló mặt ra, bởi vì hành vi phá hoại của Cao Tử Hạ khiến tên què như hắn phải ra ngoài. May mắn là ngăn cản kịp thời, mặc dù với sức của một đại tiểu thư chắc chắn không phá vỡ loại cửa kính kia.
Lam Vũ Hàn có thể sống tiếp với cái thân thể tàn tật này, cái cần thiết nhất chính là thời gian thích nghi. Vậy mà Lam Gia sống chết muốn tìm vợ cho hắn, người hắn thích thì không dám đối mặt người hắn không thích đang ở ngoài kia.
Trong căn phòng bật duy nhất chiếc đèn để bàn, cạnh đó đặt quyển sách dạy kỹ năng đọc khẩu hình. Việc làm duy nhất chính là học thứ này để biết người khác nói gì, hắn mới có thể tiếp tục công việc của mình.
Cao Tử Hạ bị nhốt bên ngoài, cửa chính không thể ra sau khi tự chấn chỉnh cảm xúc thì sắp xếp cho bản thân một phòng trống, cạnh bên phòng của Lam Vũ Hàn.
Đến khi phát hiện cái bụng rỗng từ sáng đến giờ thì mò mẫn xuống bếp, đập vào mắt là cái tủ lạnh to bự, bên ngoài bóng loáng bên trong rỗng tuếch.
Cô tức giận đóng sầm cửa tủ: “Hít không khí là no chắc?”
Bước chân thoăn thoắt chạy lên cầu thang, điên cuồng gõ cửa phòng gõ đến khi cảm thấy bản thân sắp đỡ được cái cửa luôn rồi.
Bàn tay tạo thành nắm đấm hờ hững, tự trách đặt lên cửa phòng, vừa rồi quên mất người kia không nghe thấy.
Cái cơ thể này nhịn đói không biết bao nhiêu ngày nhưng hiện tại cơn chóng mặt đã xuất hiện, hình ảnh phía trước trở nên xiêu vẹo từ bụng truyền đến cảm giác khó chịu cực kỳ.
Cao Tử Hạ xoay người dựa vào cánh cửa, dần dần mất sức lực trượt xuống.
Hai đầu gối chạm má, cố trấn tỉnh bản thân.
Ngày trước lau đầu vào phá án nên việc nghỉ ngơi hiếm khi xuất hiện, tình trạng này có diễn ra một vài lần, lần này làm cô có chút hoảng. Cao Tử Hạ ôm bụng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh sau đó ngất đi.
Ngày hôm đó Lam Vũ Hàn yên vị trong phòng đến tận sáng ngày hôm sau mới mở cửa phòng ra ngoài, hắn cần dùng bữa sáng. Cửa phòng bị vật thể chắn ngang, hắn thờ ơ khi thấy cô nằm bất động ở đó.
Trong đầu liền nảy lên mấy ý nghĩ, cho đó là muốn lấy lòng hắn.
Nghĩ như vậy bữa sáng đột nhiên mất đi mùi vị, nếu ăn cũng chẳng ngon miệng. Lam Vũ Hàn đẩy xe quay vào, mặt cho cô nằm đó diễn màn kịch này.
Người làm cứ sáng và chiều sẽ đến nấu ăn, hôm qua theo lời căn dặn của Lam Vũ Hàn bữa chiều không cần đến.
Hôm nay người giúp việc đến nấu bữa sáng, sau đó âm thầm rời khỏi, chiều quay lại bàn thức ăn chuẩn bị đã nguội lạnh. Bản thân là người làm nên không dám ý kiến, lập tức đổ đi làm bàn thức ăn mới.
Sau khi hoàn thành định rời đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy người ngất xỉu trên tầng một. Cao Tử Hạ bằng cái vô tình đó mà được đưa thẳng đến bệnh viện, được chẩn đoán là đau dạ dày.
Cao Tử Hạ nằm trong phòng bệnh chầm chậm mở mắt, đôi môi khô khóc thì thào: “Nước, sắp chết khát rồi.”
Ý định chất vấn qua tai Cao Tử Hạ trở thành lời hỏi của đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trước đây cô từng cứu lũ nhóc ra khỏi hang ổ của bọn buôn người, chúng nó cũng dùng giọng điệu này.
Chân nến nằm trong tay dần dần hạ xuống, cô đi vài bước đặt nó về chỗ cũ. Ánh sáng trong ngôi nhà không đủ nhìn rõ gương mặt đối phương, dáng vẻ hòa vào bóng đêm chỉ để lộ đôi chân.
Cao Tử Hạ không sợ trời không sợ đất, từng bước đi lên cầu thang chuẩn bị tinh thần đối diện với người chồng được sắp đặt.
Vài ba bậc thang nữa là đến, cô chán nản đáp lại: “Anh dọa tôi trước, đột nhiên đóng cửa làm gì?”
Người phía trên không có phản ứng.
Gương mặt của người đàn ông dần hiện ra, mang nét mặt lạnh lùng, đôi mắt hai mí cực kỳ sắc bén, cái mũi vừa cao vừa thẳng, tất cả đều hoàn hảo ngoài chuyện hắn đang ngồi trên xe lăn, vài phần khí thế ít nhiều bị mất đi.
Cao Tử Hạ đi đến trước mặt, cố ý hỏi: “Không định cho tôi một câu trả lời sao?”
Lam Vũ Hàn cụp mi, hạ giọng: “Sau tai nạn, thính giác của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm phiền cô viết ra giấy.”
Cao Tử Hạ cau mày, suy đoán ban đầu đôi chân không thể đi lại chính là vết thương nặng nhất rồi, chẳng ngờ đến trường hợp này.
Hóa ra cô gả cho một tên vừa què vừa điếc.
Rút cái điện thoại cổ lỗi sỉ ra, cặm cụi gõ bàn phím rồi đưa nó đến trước mặt Lam Vũ Hàn, cô viết: “Tôi không có ý định trốn, mở cửa.”
Hắn dùng đôi mắt nghi ngờ để nhìn, tài xế riêng gửi tin nhắn đến, nói rằng đã tận tai nghe thấy đại tiểu thư nhà họ Cao muốn bỏ trốn, những điều cô nói tiếp sau đây nhất định là lừa gạt.
Chiếc xe lăn chuyển động di chuyển đến phòng, hoàn toàn ngó lơ Cao Tử Hạ.
Vào phòng Lam Vũ Hàn lập tức khóa cửa, hắn ban đầu không định ló mặt ra, bởi vì hành vi phá hoại của Cao Tử Hạ khiến tên què như hắn phải ra ngoài. May mắn là ngăn cản kịp thời, mặc dù với sức của một đại tiểu thư chắc chắn không phá vỡ loại cửa kính kia.
Lam Vũ Hàn có thể sống tiếp với cái thân thể tàn tật này, cái cần thiết nhất chính là thời gian thích nghi. Vậy mà Lam Gia sống chết muốn tìm vợ cho hắn, người hắn thích thì không dám đối mặt người hắn không thích đang ở ngoài kia.
Trong căn phòng bật duy nhất chiếc đèn để bàn, cạnh đó đặt quyển sách dạy kỹ năng đọc khẩu hình. Việc làm duy nhất chính là học thứ này để biết người khác nói gì, hắn mới có thể tiếp tục công việc của mình.
Cao Tử Hạ bị nhốt bên ngoài, cửa chính không thể ra sau khi tự chấn chỉnh cảm xúc thì sắp xếp cho bản thân một phòng trống, cạnh bên phòng của Lam Vũ Hàn.
Đến khi phát hiện cái bụng rỗng từ sáng đến giờ thì mò mẫn xuống bếp, đập vào mắt là cái tủ lạnh to bự, bên ngoài bóng loáng bên trong rỗng tuếch.
Cô tức giận đóng sầm cửa tủ: “Hít không khí là no chắc?”
Bước chân thoăn thoắt chạy lên cầu thang, điên cuồng gõ cửa phòng gõ đến khi cảm thấy bản thân sắp đỡ được cái cửa luôn rồi.
Bàn tay tạo thành nắm đấm hờ hững, tự trách đặt lên cửa phòng, vừa rồi quên mất người kia không nghe thấy.
Cái cơ thể này nhịn đói không biết bao nhiêu ngày nhưng hiện tại cơn chóng mặt đã xuất hiện, hình ảnh phía trước trở nên xiêu vẹo từ bụng truyền đến cảm giác khó chịu cực kỳ.
Cao Tử Hạ xoay người dựa vào cánh cửa, dần dần mất sức lực trượt xuống.
Hai đầu gối chạm má, cố trấn tỉnh bản thân.
Ngày trước lau đầu vào phá án nên việc nghỉ ngơi hiếm khi xuất hiện, tình trạng này có diễn ra một vài lần, lần này làm cô có chút hoảng. Cao Tử Hạ ôm bụng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh sau đó ngất đi.
Ngày hôm đó Lam Vũ Hàn yên vị trong phòng đến tận sáng ngày hôm sau mới mở cửa phòng ra ngoài, hắn cần dùng bữa sáng. Cửa phòng bị vật thể chắn ngang, hắn thờ ơ khi thấy cô nằm bất động ở đó.
Trong đầu liền nảy lên mấy ý nghĩ, cho đó là muốn lấy lòng hắn.
Nghĩ như vậy bữa sáng đột nhiên mất đi mùi vị, nếu ăn cũng chẳng ngon miệng. Lam Vũ Hàn đẩy xe quay vào, mặt cho cô nằm đó diễn màn kịch này.
Người làm cứ sáng và chiều sẽ đến nấu ăn, hôm qua theo lời căn dặn của Lam Vũ Hàn bữa chiều không cần đến.
Hôm nay người giúp việc đến nấu bữa sáng, sau đó âm thầm rời khỏi, chiều quay lại bàn thức ăn chuẩn bị đã nguội lạnh. Bản thân là người làm nên không dám ý kiến, lập tức đổ đi làm bàn thức ăn mới.
Sau khi hoàn thành định rời đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy người ngất xỉu trên tầng một. Cao Tử Hạ bằng cái vô tình đó mà được đưa thẳng đến bệnh viện, được chẩn đoán là đau dạ dày.
Cao Tử Hạ nằm trong phòng bệnh chầm chậm mở mắt, đôi môi khô khóc thì thào: “Nước, sắp chết khát rồi.”
Danh sách chương