Chàng trai xuất hiện với hai cánh tay nặng nề, đặt hết những thức uống lên bàn cậu nói: “Tôi là trợ lý của Lam Tổng, từ nay về sau xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Cậu cuối người tiếp tục luyên thuyên: “Tôi là Tường Thái Tỉ, những thứ này không đáng bao nhiêu mọi người chia nhau dùng trong lúc làm việc cho đỡ căng thẳng.”
“Cậu thật tốt nha!”
“Thái Tỉ là nhất!”
“Phúc lợi này tôi xin nhận.”
Không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, Tường Thái Tỉ chào hỏi hết mọi người trong phòng thì di chuyển sang tầng khác.
Cậu từ khi ra trường đã đi theo Lam Vũ Hàn đảm nhận chức vụ trợ lý, trải qua thời gian ông chủ bị tai nạn Tường Thái Tỉ luôn làm việc cho hắn, tuy không mấy chuyện liên quan đến công việc, chạy vặt thì nhiều.
Vắt óc chọn lựa trang phục cho vợ ông chủ, đi tranh với mấy chị gái để mua được đôi giày mới ra mắt gần đây, tờ mờ sáng đã đem những thứ đó đến Lam Gia, chuyện không dừng lại ở đó cậu còn phải đuổi vị tiểu thư họ Diên đi sang nơi khác.
Người đã đến trước sảnh, cậu trực sẵn ở đó mắt thấy miệng liền lên tiếng chào hỏi, câu sau đã nói Lam Tổng đi đàm phán với những đối tác cũ, phòng làm việc không cho phép người khác vào, cộng với việc sảnh công ty không ai để ý đến cô ta, khó khăn lắm mới đuổi được người đi.
Tường Thái Tỉ chạy lăng tăng hết chỗ này đến chỗ kia, đến trưa thì đặt bàn ăn cho ông chủ một nơi toàn thể nhân viên trong công ty một ngã, tiền là của Lam Vũ Hàn.
Cậu hắn giọng tuyên bố: “Đến giờ nghỉ trưa rồi, đừng tham công tiếc việc, chúng ta đi ăn thôi giám đốc bao.”
“Thật tuyệt!”
“Đi thôi, đi thôi.”
“Lam Tổng và phu nhân có đến cùng không? Tôi muốn nhìn thấy hai người họ quá đi.”
Tường Thái Tỉ cười vui vẻ đáp lời: “Chỉ có chúng ta thôi, như vậy mới thoải mái.”
Không khí tưng bừng bên dưới mặc nhiên không hề ảnh hưởng đến phía trên, bên trong phòng lòng việc của tổng giám đốc bốn bề im lặng, ngoại trừ tiếng gõ laptop cùng với tiếng mấy tờ giấy được lật qua lật lại thì không còn tạp âm nào khác.
Lam Vũ Hàn nhìn đồng hồ trên tay, đóng tất cả tài liệu rời khỏi bàn làm việc, hắn đã kiềm chế rất nhiều để không mở cửa phòng nghỉ nhìn ngắm Cao Tử Hạ.
Hình ảnh con mèo lười biếng đang tựa lưng vào giường, chân vắt chéo đầy an nhàn, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách thể loại trinh thám, trợ lý trong lúc bố trí căn phòng mới đã chuyển toàn bộ sách qua đây.
Những loại sách về tâm lý và kinh doanh là nhiều, cô vậy mà tìm được mấy quyển đặt ở dưới cuối kệ sách.
Cao Tử Hạ đóng quyển sách, tươi tỉnh hỏi: “Đến giờ nghỉ trưa rồi sao?”
“Em thấy đói?” Lam Vũ Hàn nhẹ nhàng hỏi.
“Có chút.”
“Vậy thì đi thôi.” Hắn giúp cô mang lại giày, cả hai rời khỏi phòng nghỉ đến chỗ trợ lý đặt trước.
Lần này là một quán ăn mang phong cách nhật bản, phòng dành cho hai người khá rộng và thoải mái, thức ăn được mang lên đều là những thứ cô ăn được và cực kỳ thích ăn.
Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi: “Diên Ảnh đi cùng chúng ta mà? Sao lại không thấy người, có xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi không biết, cô ta lớn rồi có xảy ra chuyện cũng không thể đổ tội cho tôi.” Lam Vũ Hàn nhíu mày khi được nghe đến cái tên vừa rồi.
“Lúc nãy tôi đọc được một câu chuyện…”
Hắn mất kiên nhẫn chen vào: “Không cho phép em nhắc đến, dù là trực tiếp hay gián tiếp.”
Quyển sách đó hắn cũng đã đọc qua, nội dung những vụ án lôi cuốn đến nghẹt thở, mở đầu là vụ án giết người hàng loạt với thủ pháp cực kỳ tinh vi, sát nhân giết hại những cô gái trẻ mà Cao Tử Hạ muốn nói đến Diên Ảnh lỡ xảy ra chuyện giống như vậy.
Cao Tử Hạ gấp miếng mực chừa lại viên cơm được vò nặn kỳ công, chiếc miệng nhỏ khép mở, lát sau lên tiếng: “Anh đầu tư vào dự án lần này của Lập Thành, không sợ lỗ sao? Trong lớp học mọi người đều biết tôi diễn xuất tệ trong tệ hại.”
Lam Vũ Hàn không chê bai, đũa đặt xuống đã ấn định phần còn thừa lại, điềm tĩnh đáp: “Tôi trực tiếp quan sát, cảm thấy không sai khi đã đầu tư, có là người nhà tôi cũng không muốn vung tiền một cách bừa bãi.”
“Đã rõ!” Nhận được đáp án này, trong lòng Cao Tử Hạ đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Lời của đối phương tuy thẳng thắn nhưng có công dụng khá lớn, giúp cô bỏ xuống không ít gánh nặng, việc rải tiền cho cô đi quả thật không thể hiểu nổi. Hắn và cô quan hệ chưa tốt đến mức đó, với cả số tiền đầu tư cũng chẳng phải nhỏ, cộng thêm việc trên mạng đang bàn tán sôi nổi chuyện này làm cô cảm thấy khó chịu.
“Muốn thử bánh ngọt ở chỗ này không?” Lam Vũ Hàn cẩn thận chuyển sang chủ đề khác.
“Gần đây không tập thể dục, sẽ mất dáng, mỗi ngày dùng một ít thôi.” Cao Tử Hạ không bị cám dỗ, giữ vững lý trí.
“Bánh mochi ở đây được đánh giá rất tốt.”
Cô kiên định đáp: “Lần sau lại đến.”
Cậu cuối người tiếp tục luyên thuyên: “Tôi là Tường Thái Tỉ, những thứ này không đáng bao nhiêu mọi người chia nhau dùng trong lúc làm việc cho đỡ căng thẳng.”
“Cậu thật tốt nha!”
“Thái Tỉ là nhất!”
“Phúc lợi này tôi xin nhận.”
Không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, Tường Thái Tỉ chào hỏi hết mọi người trong phòng thì di chuyển sang tầng khác.
Cậu từ khi ra trường đã đi theo Lam Vũ Hàn đảm nhận chức vụ trợ lý, trải qua thời gian ông chủ bị tai nạn Tường Thái Tỉ luôn làm việc cho hắn, tuy không mấy chuyện liên quan đến công việc, chạy vặt thì nhiều.
Vắt óc chọn lựa trang phục cho vợ ông chủ, đi tranh với mấy chị gái để mua được đôi giày mới ra mắt gần đây, tờ mờ sáng đã đem những thứ đó đến Lam Gia, chuyện không dừng lại ở đó cậu còn phải đuổi vị tiểu thư họ Diên đi sang nơi khác.
Người đã đến trước sảnh, cậu trực sẵn ở đó mắt thấy miệng liền lên tiếng chào hỏi, câu sau đã nói Lam Tổng đi đàm phán với những đối tác cũ, phòng làm việc không cho phép người khác vào, cộng với việc sảnh công ty không ai để ý đến cô ta, khó khăn lắm mới đuổi được người đi.
Tường Thái Tỉ chạy lăng tăng hết chỗ này đến chỗ kia, đến trưa thì đặt bàn ăn cho ông chủ một nơi toàn thể nhân viên trong công ty một ngã, tiền là của Lam Vũ Hàn.
Cậu hắn giọng tuyên bố: “Đến giờ nghỉ trưa rồi, đừng tham công tiếc việc, chúng ta đi ăn thôi giám đốc bao.”
“Thật tuyệt!”
“Đi thôi, đi thôi.”
“Lam Tổng và phu nhân có đến cùng không? Tôi muốn nhìn thấy hai người họ quá đi.”
Tường Thái Tỉ cười vui vẻ đáp lời: “Chỉ có chúng ta thôi, như vậy mới thoải mái.”
Không khí tưng bừng bên dưới mặc nhiên không hề ảnh hưởng đến phía trên, bên trong phòng lòng việc của tổng giám đốc bốn bề im lặng, ngoại trừ tiếng gõ laptop cùng với tiếng mấy tờ giấy được lật qua lật lại thì không còn tạp âm nào khác.
Lam Vũ Hàn nhìn đồng hồ trên tay, đóng tất cả tài liệu rời khỏi bàn làm việc, hắn đã kiềm chế rất nhiều để không mở cửa phòng nghỉ nhìn ngắm Cao Tử Hạ.
Hình ảnh con mèo lười biếng đang tựa lưng vào giường, chân vắt chéo đầy an nhàn, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách thể loại trinh thám, trợ lý trong lúc bố trí căn phòng mới đã chuyển toàn bộ sách qua đây.
Những loại sách về tâm lý và kinh doanh là nhiều, cô vậy mà tìm được mấy quyển đặt ở dưới cuối kệ sách.
Cao Tử Hạ đóng quyển sách, tươi tỉnh hỏi: “Đến giờ nghỉ trưa rồi sao?”
“Em thấy đói?” Lam Vũ Hàn nhẹ nhàng hỏi.
“Có chút.”
“Vậy thì đi thôi.” Hắn giúp cô mang lại giày, cả hai rời khỏi phòng nghỉ đến chỗ trợ lý đặt trước.
Lần này là một quán ăn mang phong cách nhật bản, phòng dành cho hai người khá rộng và thoải mái, thức ăn được mang lên đều là những thứ cô ăn được và cực kỳ thích ăn.
Cao Tử Hạ đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi: “Diên Ảnh đi cùng chúng ta mà? Sao lại không thấy người, có xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi không biết, cô ta lớn rồi có xảy ra chuyện cũng không thể đổ tội cho tôi.” Lam Vũ Hàn nhíu mày khi được nghe đến cái tên vừa rồi.
“Lúc nãy tôi đọc được một câu chuyện…”
Hắn mất kiên nhẫn chen vào: “Không cho phép em nhắc đến, dù là trực tiếp hay gián tiếp.”
Quyển sách đó hắn cũng đã đọc qua, nội dung những vụ án lôi cuốn đến nghẹt thở, mở đầu là vụ án giết người hàng loạt với thủ pháp cực kỳ tinh vi, sát nhân giết hại những cô gái trẻ mà Cao Tử Hạ muốn nói đến Diên Ảnh lỡ xảy ra chuyện giống như vậy.
Cao Tử Hạ gấp miếng mực chừa lại viên cơm được vò nặn kỳ công, chiếc miệng nhỏ khép mở, lát sau lên tiếng: “Anh đầu tư vào dự án lần này của Lập Thành, không sợ lỗ sao? Trong lớp học mọi người đều biết tôi diễn xuất tệ trong tệ hại.”
Lam Vũ Hàn không chê bai, đũa đặt xuống đã ấn định phần còn thừa lại, điềm tĩnh đáp: “Tôi trực tiếp quan sát, cảm thấy không sai khi đã đầu tư, có là người nhà tôi cũng không muốn vung tiền một cách bừa bãi.”
“Đã rõ!” Nhận được đáp án này, trong lòng Cao Tử Hạ đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Lời của đối phương tuy thẳng thắn nhưng có công dụng khá lớn, giúp cô bỏ xuống không ít gánh nặng, việc rải tiền cho cô đi quả thật không thể hiểu nổi. Hắn và cô quan hệ chưa tốt đến mức đó, với cả số tiền đầu tư cũng chẳng phải nhỏ, cộng thêm việc trên mạng đang bàn tán sôi nổi chuyện này làm cô cảm thấy khó chịu.
“Muốn thử bánh ngọt ở chỗ này không?” Lam Vũ Hàn cẩn thận chuyển sang chủ đề khác.
“Gần đây không tập thể dục, sẽ mất dáng, mỗi ngày dùng một ít thôi.” Cao Tử Hạ không bị cám dỗ, giữ vững lý trí.
“Bánh mochi ở đây được đánh giá rất tốt.”
Cô kiên định đáp: “Lần sau lại đến.”
Danh sách chương