Trong lúc Cao Tử Hạ đọc bản hợp đồng do chính tay hắn soạn, thì bản thân tiếp tục viết. Cô đọc tới đọc lui, nội dung chủ yếu là cuộc giao dịch giữa hai người, Cao Tử Hạ trong thời gian một năm phải đóng vai người vợ và những điều cấm kỵ cần lưu ý.

Thứ nhất không được bỏ trốn.

Thứ hai trước mặt người nhà họ Lam phải thể hiện tình cảm.

Thứ ba không được phép xen vào chuyện của nhau.

Thứ tư không được phép bước vào phòng.

Thứ năm tiền ai người đó dùng.

Sau khi thời gian một năm kết thúc Cao Tử Hạ sẽ được nhận số tiền là hai mươi tỷ, đọc đến con số này những điều cấm kỵ kia trở nên vô cùng chính đáng.

Khoảng trống ở chỗ ký tên được tô vẽ vài đường, cô đẩy sang chỗ hắn nói: “Tôi cần tiền, đề phòng tôi ôm tiền chạy trốn, trước mắt cứ đưa năm trăm triệu.”

Cao Tử Hạ nói xong liền nhắm mắt tự trách, Lam Vũ Hàn đưa cuốn vở sang, trên đó là những dòng chữ: “Cô đến đây vì gia đình tôi đã bỏ số tiền lớn để cứu vớt công ty. Chuyện đó có thể cho qua nhưng mong cô hiểu đó là gia đình tôi muốn, chứ tôi thì không, số tiền này xem như đền bù khoảng thời gian một năm.”

Cô khí thế viết lại: “Tôi hiểu, hiện tại tôi đang cần tiền. Nếu anh sợ tôi bỏ trốn thì đưa trước năm trăm triệu.”

Quyển vở về với tay hắn lập tức bị xé bỏ trang cô vừa hạ bút, đọc xong liền vò nát ném qua một bên.

Cao Tử Hạ nghĩ Lam Vũ Hàn là con người không thích người khác chạm vào đồ của mình, chỉ vậy thôi. Đối với người như hắn, không nên tức giận.

Cô cúi người viết lên khoảng trống của bản hộp đồng: “Anh nên hạn chế sử dụng quyển vở, dùng miệng của mình để giao tiếp, giọng của anh rất hay.”



Cầm lấy bản hợp đồng trên tay, chẳng rõ việc hắn có đọc hay không.

Chiều hôm đó ngồi dùng bữa với nhau, Cao Tử Hạ bồn chồn không nuốt nổi cơm, Lam Vũ Hàn chưa có dấu hiệu gì là nhắc đến chuyện tiền bạc.

Cô dùng tay vẽ vời trên bàn, trách Thạch Lý lao dọn quá kỹ chữ viết ra không để lại dấu vết gì.

“Dì Lý đem giấy viết giúp tôi.” Cao Tử Hạ ngước nhìn người đứng bên cạnh.

“Không cần.” Lam Vũ Hàn lạnh nhạt xen vào tiếp tục nói “Dùng bữa xong gửi số tài khoản qua cho tôi.”

Một tuần trôi qua trong êm đẹp, số tiền nợ người quản gia Cao Tử Hạ đã trả không sót một đồng, thời gian gặp mặt Lam Vũ Hàn không nhiều, chủ yếu hắn nhốt mình trong phòng tu luyện gì đó, trong bản hợp đồng có nhắc qua việc không được phép bước vào phòng.

Ăn uống đều độ chăm chỉ luyện tập làm cho cái thân thể mục nát trở nên tràn đầy sức sống, tăng cân hợp với chiều cao, giữ thắt eo tăng vòng ba, những thứ chưa hoàn hảo Cao Tử Hạ đều lên kế hoạch làm cho hoàn hảo.

Luyện tập thể thao là chuyện hệ trọng nhất, sớm đã thành thói quen không dễ bỏ.

Trở về sau khi tập thể dục buổi sáng, trên người là bộ đồ thể thao cùng với áo khoác kéo khóa che đi phần cổ trắng ngần, Cao Tử Hạ thong thả cho hai tay vào túi áo giữ ấm, lên phòng tắm rửa chuẩn bị dùng bữa sáng.

Thạch Lý đứng thấp thỏm ở trước cửa, gương mặt dường như có điều muốn nói.

Cao Tử Hạ dùng khăn lao đi phần nước còn lại trên tóc, cất tiếng gọi: “Dì Lý có chuyện gì vậy? Vào trong rồi nói.”

Thạch Lý dùng hai tay xoa vào nhau, chần chừ nói: “Thật ra… Lam Tổng ngày hôm qua không ra khỏi cửa phòng, tôi lo người sẽ ngất xỉu.”



“Dì xuống dưới dọn bữa sáng đi, tôi sẽ qua gọi anh ta.”

Sau khi quản gia rời khỏi phòng, cô từ tốn chuẩn bị hoàn tất cho bản thân sau đó mới qua phòng bên cạnh. Cánh tay đưa lên rồi hạ xuống, lần này đã nhớ người bên trong bị điếc.

Tự hỏi thường ngày Dì Lý dùng phương thức gì để gọi hắn dậy? Cao Tử Hạ bỏ ý định gọi người, bước xuống giúp quản gia một tay: “Dì Lý, ngày thường dì gọi anh ta như thế nào vậy?”

“Trừ khi Lam Tổng tự ra, tôi không có gọi.”

Ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, Cao Tử Hạ đang lo lắng chuyện người ngất xỉu trong phòng rồi chết ở trong đó luôn.

Đặt đĩa tôm xuống, cô hỏi: “Dì Lý có biết chìa khóa dự phòng ở đâu không?”

Thạch Lý gật đầu, lập tức đi lấy cho Cao Tử Hạ.

Cầm chắc chìa khóa trên tay, cô lập tức đi lên mở cửa phòng của Lam Vũ Hàn. Cửa mở tung đã nhìn thấy Lam Vũ Hàn gục đầu ngủ trên bàn làm việc, dáng vẻ lần đầu tiên gặp đã xanh xao hiện tại càng gầy gò. Giống như cô đang hút đi sinh khí của người đàn ông đó vậy.

Cao Tử Hạ đi thẳng vào phòng lây người dậy, may mắn là người kia chỉ đang ngủ.

Lam Vũ Hàn chầm chậm mở mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng hình ở trước mắt, miệng liên tục gọi: “Tiểu Đình, Tiểu Đình.”

Hắn nắm chặt tay cô không buông, đến khi tỉnh táo lập tức gạt phăng.

Cao Tử Hạ ngơ ngác khi nghe cái tên phát ra từ miệng Lam Vũ Hàn, có chút hoài niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện