“Làm chuyện dư thừa.” Từng chữ từng chữ phát ra trong kẽ răng của Cao Tử Hy.

Cô ta ghen tị về thân hình của người chị khù khờ, chỉ trong thời gian ngắn đã có sự thay đổi rõ rệt, phong cách ăn mặc khác xa một trời một vực với lúc trước.

Chiếc quần đen form rộng phối cùng với áo croptop trắng khoe trọn vòng một, động tác cởi bỏ áo khoác ngoài đê mê chết người. Cô ta đọc bình luận càng thấy chướng mắt, cơn nóng giận bùng phát chiếc điện thoại va đập với sàn nhà, nứt vỡ màn hình.

“Làm sao như thế được.” Cao Tử Hy bồn chồn đứng dậy đi vài vòng “Con nhỏ đó làm sao thay đổi nhanh như vậy.”

Trong lúc đoạn clip được phát tán nổi như cồn thì Cao Tử Hạ về nhà ngủ một giấc ngon lành. Trước khi về đã cẩn thận xác nhận với Thạch Lý, đảm bảo công việc dọn phòng đã hoàn tất.

Ngủ dậy thì tắm qua một lượt, vì không muốn dùng bữa với tảng băng nên cố ý ra bên ngoài tập thể dục, Cao Tử Hạ xuống lầu đã chạm mặt Lam Vũ Hàn đi ra từ phòng, cô chẳng thèm nhìn đến chỗ hắn trực tiếp phớt lờ rồi đi ra bên ngoài.

“Đứng lại.” Hắn trầm giọng cất tiếng.

Cô cứ không nghe thấy, một mạch đi thẳng.

Bọn họ chiến tranh lạnh thì càng tốt, dù sao cái Lam Vũ Hàn cần là một người vợ biết phối hợp diễn xuất, khi không có người ngoài đâu nhất thiết phải diễn cho đôi bên cùng xem.

Ngôi nhà của Lam Vũ Hàn một mình một cõi, chẳng hiểu Cao Tử Hạ chạy thế nào mà bị người khác chụp lại vài bức ảnh, tóc xoăn tự nhiên buộc đuôi ngựa, đôi mắt chứa đựng cả bầu trời bí ẩn đang nhìn vào ống kính, gương mặt đem theo chút khó hiểu.

Cao Tử Hạ phát hiện bản thân bị chụp lén, theo quan sát người kia không phải biến thái nên cô không định làm lớn chuyện. Với cả đây là lần đầu tiên, nếu áp đặt tội danh theo dõi thì thật sự không có mấy lý lẽ để đối chất.

Hứng thú đều bị người ta dập tắt, cô quay về con đường cũ, trên đường về thư thả tản bộ thuận tiện ngắm cảnh hoàng hôn xuống núi.



Ánh cam sắc đỏ trộn lẫn tạo nên bức tranh bình yên phẳng lặng, ánh sáng cuối ngày có chói nhưng vẫn dịu dàng bao bọc cô từng chút một.

Về đến nhà cổng lớn chào đón, cửa chính khép chặt, nhấn chuông mãi mà không thấy Thạch Lý ra bên ngoài.

Cô rút điện thoại, cuộc gọi kết nối lập tức hỏi: “Dì đang bận chuyện gì sao? Tôi đứng bên ngoài được mười lăm phút rồi.”

Thạch Lý chần chừ sau đó đáp: “Lam Tổng muốn cô đứng ở bên ngoài để... Để suy ngẫm.”

Cao Tử Hạ hít sâu một hơi, nổi ấm ức muốn nuốt chửng lý trí, cô bất lịch sự ngắt máy. Đi vòng qua nơi mà tấm kính trong suốt nhìn ra mảnh vườn xanh tươi tốt, một tay cô nhấc lấy chậu hoa, không chút do dự ném về tấm kính,

Lần đầu tiên, chậu vỡ nát kính vẫn còn.

Thông qua tấm kính Cao Tử Hạ nhìn thấy Lam Vũ Hàn ngồi trên xe lăn, mặt hướng ra phía cửa chính. Thạch Lý đứng ở phía sau hai tay siết chặt điện thoại, sau tiếng động vừa rồi cả hai vẫn chưa hay biết gì.

Cô tiếp tục nhất một chậu hoa khác, kích thước to hơn, nặng hơn dùng hết sức lực ném một lần nữa.

Thạch Lý quay đầu vô tình nhìn thấy cảnh này, thoáng giật mình, hai tay bà ta liên tục ra hiệu dừng lại.

Đáng tiếc Cao Tử Hạ ném rồi.

Lần thứ hai, chậu không vỡ kính không nứt.

Cô thật sự tức muốn điên, cơ thể này bị giới hạn sức mạnh.

Thạch Lý đi đến trước mặt Lam Vũ Hàn nghiêm túc truyền đạt thứ gì đó, chỉ thấy hắn lập tức di chuyển xe lăn nhìn về phía Cao Tử Hạ.



Hai người cách nhau ở tấm kính, cô đưa ngón giữa lên thân thiện chào hỏi.

Tấm kính giữ nguyên trạng thái ban đầu, xung quanh Cao Tử Hạ là đất vương vãi, mảnh sành của chậu, hoa dập nát vùi dập sắc đẹp và hương thơm.

Hắn thực sự không biết dùng từ nào để miêu tả, tức đến câm luôn rồi.

Lam Vũ Hàn di chuyển xe lăn, căn dặn: “Mở cửa cho cô ta.”

Là ai dạy dỗ ai, là ai phải suy ngẫm, phải xem lại.

Hắn không phải tiếc mấy chậu hoa đắt tiền kia, không tiếc những loại hoa được đem vừa vùng khác về, chỉ tiếc cả vườn hoa bị phá hủy trong một buổi chiều.

Cao Tử Hạ vào được nhà như con mèo lên cơn điên, phóng thẳng lên lầu đóng sầm cửa. Cô không hài lòng với cách hành xử của Lam Vũ Hàn, nếu như vậy thà rằng cô thuê phòng bên ngoài khi cần thì gọi đến.

Bao nhiêu tức giận trong lòng đều gói gọn trong hai từ ở nhờ.

Cô đứng dưới vòi sen cho dòng nước lạnh cuốn trôi những ấm ức của hiện tại, mái tóc xoăn bị nước làm cho thẳng tắp dài hơn nữa lưng. Cao Tử Hạ vuốt tóc ra hết đằng sau, cúi đầu nhìn dòng nước chảy ở dưới chân.

“Tên khốn khó ưa.” Cao Tử Hạ mắng xong thì cơn giận theo nước cuốn trôi.

Đến bây giờ cô mới dùng bữa chiều, ngạc nhiên thay Lam Vũ Hàn lại trở ra ngồi ở phía đối diện, nhìn cách hắn chật vật đổi từ xe lăn sang ghế ngồi, đôi tay kia phải chịu đựng bao nhiêu lực để gồng gánh cơ thể? Trước khi bị thương, chắc chắn là một người vô cùng khỏe mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện