Nhìn phản ứng của Hạ Kính Sinh, rõ ràng không chủ động nói cho người nhà mình phương thức liên lạc của Đường Lạc.

Có điều bây giờ so với biết rõ mẹ Hạ Kính Sinh làm thế nào biết được phương thức liên lạc của cậu, điều khiến Đường Lạc đau khổ hơn là thao tác vừa rồi của Hạ Kính Sinh.

“Anh làm gì đó!” Cậu cướp điện thoại của mình về, “Bây giờ cô sẽ nghĩ như thế nào, hình tượng của em tan vỡ rồi!”

Nhìn biểu cảm của Hạ Kính Sinh hơi chột dạ, nhưng miệng vẫn cứng: “Làm sao, em cũng muốn trò chuyện với bà ấy à?”

Trên thực tế Đường Lạc rất muốn.

Thông qua mấy lần tiếp xúc này, cậu đã hiểu sơ sơ về mẹ của Hạ Kính Sinh. Bà đã đến tuổi này, dựa vào mấy câu nói của một người có vai vế nhỏ hơn như cậu đã lập tức thay đổi quan niệm, một lần nữa xem xét lại thái độ của mình đối xử với con trai, hoàn toàn là không thực tế. Nhưng có cơ hội có thể giao lưu, Đường Lạc vẫn muốn thử xem sao.

Hạ Kính Sinh thật sự rất xuất sắc, đáng được yêu thích càng đáng được tôn trọng và tự hào. Dù cho không có tác dụng, Đường Lạc cũng muốn truyền lại điều này.

Nhưng bản thân Hạ Kính Sinh chưa chắc đã vui lòng.

“Cho dù không nói chuyện… cũng không thể bất lịch sự như thế mà,” Đường Lạc ấm ức, “Anh hy vọng bà ấy ghét em à?”

Hạ Kính Sinh đột nhiên cười: “Vậy là em thực sự muốn trở thành con gái đến nhà anh?”

“…”

Hình như cũng đúng. Nghiêm túc nói mà, cậu chỉ là một hình tượng hư cấu ở chỗ cha mẹ Hạ Kính Sinh.

“Được rồi, anh sẽ giải thích giúp em,” Hạ Kính Sinh thở dài, “Cứ bảo lúc đó điện thoại em ở chỗ anh, em không nhìn thấy tin nhắn, được chưa?”

“… Không nói chuyện này nữa,” Đường Lạc dè dặt hỏi, “Anh đặt biệt danh wechat cho em đúng không?”

Tám chín phần mười là mẹ của Hạ Kính Sinh lén xem điện thoại của con trai mình. Nhưng biệt danh wechat của Đường Lạc rất nhức cả trứng, tên là “Một anh đẹp trai vãi”. Người bình thường cho dù như thế nào cũng không liên tưởng được đây chính là một cô gái trông dịu dàng dễ thương.

“Không có,” Hạ Kính Sinh nói xong nhìn đi chỗ khác, “Bởi vì anh đã ghim[1] em rồi, lại xem nội dung là đoán được ngay.”

[1]

“Sao anh không nhìn em?” Đường Lạc hỏi.

Hạ Kính Sinh lập tức nói gần nói xa: “Em có nhớ mình nợ anh một bữa cơm không?”

“Nhớ chứ, nhưng bữa hôm nay rẻ quá,” Đường Lạc nhíu mày, “Em muốn mời anh ăn bữa thịnh soạn.”

“Không sao,” Hạ Kính Sinh cười quan sát cậu một lần từ trên xuống dưới, “Lần sau lại mời anh ăn cái khác.”

Đường Lạc cũng không biết mình có đọc hiểu chính xác ngụ ý của câu nói này hay không, nhưng mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Cậu kéo tay Hạ Kính Sinh dưới gầm bàn, sau đó ấn lên túi quần mình. Hành động này quá đột ngột, quả nhiên Hạ Kính Sinh đã hiểu lầm.

“Em chú ý địa điểm đi…” Anh lộ vẻ khó xử.

“Không phải bảo anh sờ đùi em!” Đường Lạc nhanh chóng giải thích, sau đó đặt ngón tay anh lên một khối nhỏ hình vuông qua lớp vải, “Anh đoán xem đây là gì?”

Cậu nói đồng thời chớp mắt với Hạ Kính Sinh, mặc dù thẹn thùng nhưng cười rất chi là đắc ý.

Qua một lớp vải, món đồ mỏng tang bên trong kia rất khó nắm bắt chuẩn hình dáng. Hạ Kính Sinh tìm tòi hồi lâu, vẫn không có đầu mối gì.

“Em đợi tí, để anh từ từ cảm nhận một chút.”

Trong khi nói chuyện ngón tay anh dời lên trên, nhanh chóng hoàn toàn lệch vị trí.

Lần này Đường Lạc thẹn thật, vừa dùng sức túm tay anh vừa dịch người sang bên cạnh: “Em muốn hét bất lịch sự!”

“Là em trộm đồ của anh,” Hạ Kính Sinh thuận thế cầm tay cậu, “Em lấy cái này làm gì?”

“Đâu có trộm, em nhặt được trên mặt đất,” Đường Lạc nghiêng đầu sang, “Là vật kỷ niệm, hơn nữa còn có thể…”

Cậu nói còn chưa dứt lời, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Ở ngoài quán cách cậu không xa, một người cao gầy có mái tóc đen dài mặc váy ngắn đang chậm rãi đi tới.

“Sao vậy?” Hạ Kính Sinh hỏi.

Đường Lạc không kịp trả lời, vô thức rút cánh tay mình ra sau đó xông ra ngoài.

Sau khi chạy đến bên cạnh người kia, vừa định lên tiếng gọi thì âm thanh kẹt trong cổ họng lại nuốt xuống.

Sau khi hơi chuyển góc độ, cậu nhanh chóng nhận ra mình nhận lầm người, đây chỉ là một cô gái xa lạ. Sau khi phát hiện Đường Lạc đột nhiên vọt đến bên cạnh mình với biểu cảm tràn đầy xoắn xuýt, cô gái dừng bước lại, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Đường Lạc lúng túng lắc đầu, sau đó cúi đầu chạy vào trong quán.

Hạ Kính Sinh nhìn cậu suốt quá trình, mãi cho đến khi cậu ngồi xuống lần nữa, cũng không nói một lời, lại hoàn toàn không có ý định hỏi.

Đường Lạc chỉ có thể chủ động giải thích: “Em nhận lầm người…”

“À.” Hạ Kính Sinh gật đầu.

“Người kia, nhìn từ phía sau cực kỳ giống một người bạn của em,” Đường Lạc nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn một cái, đoạn lắc đầu, “Hình như cũng không giống lắm.”

Hạ Kính Sinh không đáp lời, nhưng Đường Lạc lại không nhịn được muốn nói tiếp.

“Càng nhìn càng không giống,” Cậu cúi thấp đầu, nhìn bàn tay mình, “Có lẽ em chỉ là nhớ anh ta.”

“… Anh cũng cảm thấy không giống.” Hạ Kính Sinh chợt nói.

Đường Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh biết em đang nói ai? Anh biết anh ta?”

“Anh…” Hạ Kính Sinh do dự một lát, mới nói, “Anh đã thấy ảnh. Ngày đó ăn cơm chung với em, cô ‘bạn gái’ kia của em, đúng không?”

Đường Lạc lập tức cứng đờ, lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, anh ta không phải bạn gái của em! Anh đừng hiểu lầm!”

Hạ Kính Sinh luôn thích ghen tuông lại giống như không thèm để bụng với chuyện này, lại hỏi: “Đó là người như thế nào?”

“Là…” Đường Lạc ngẩn ra một lát, “Em không nói rõ được.”

Không khí trở nên im lặng.

Đường Lạc vẫn xoắn xuýt, Hạ Kính Sinh cũng không lên tiếng, bầu không khí dần trở nên xấu hổ.

Đường Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Kính Sinh nói, “Đàn anh ơi, em thích anh, thật đấy.”

“Anh biết mà,” Hạ Kính Sinh cau mày nhìn cậu, “Sao vậy?”

“Em nghiêm túc, rất chắc chắn,” Đường Lạc hơi lo lắng, “Em thật sự rất thích anh.”

“… Tại sao em phải đột nhiên nhấn mạnh nhiều lần?” Hạ Kính Sinh hỏi.

“…”

Đường Lạc mím môi, không biết trả lời như thế nào.

“Anh cũng thích em,” Hạ Kính Sinh duỗi tay xoa đầu cậu, “Nghiêm túc, rất chắc chắn. Em không cần cảm thấy lo lắng vì bất cứ chuyện gì.”

Nhưng Đường Lạc vẫn không thể nào bình tĩnh.

Sau khi quay về phòng ngủ, cậu tự hỏi đi hỏi lại một vấn đề. Nếu như ngày đó cậu không tình cờ gặp Hạ Kính Sinh, hai người họ không ở bên nhau, mà Lão Vương lại tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm thế nào.

Cậu không thể đưa ra câu trả lời. Nhưng chỉ chút lưỡng lự ấy đã đủ khiến cậu cảm thấy bối rối. Đến sau cùng, ngoại trừ an ủi bản thân “không tồn tại giả thiết như vậy”, cậu không làm được gì cả.

Càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng không kìm được bắt đầu giận chó đánh mèo.

Lão Vương đốn mạt, thả thính xong rồi chạy, thế mà còn có mặt mũi tự xưng là trai thẳng, chưa từng thấy loại trai thẳng này. Rõ ràng đã nói sẽ hẹn hò, hắn cứ biến mất như vậy, chẳng phải mình sẽ mãi mãi nợ một lời hẹn à.

Đốn mạt, biến thái, không biết xấu hổ.

Cậu ngồi ở trên giường đánh đấm gối một lúc lâu thì điện thoại vang lên.

Tô Manh gửi cho cậu một đống liên kết cửa hàng, bấm mở xem đều là đủ loại váy. Sợ cậu nhất thời khó lựa chọn, Tô Manh còn vô cùng chu đáo viết chú thích cho mỗi cửa hàng.

Cửa hàng này theo phong cách tự nhiên ngày thường, thiên về dễ thương, giá cả rẻ nhưng mà chất lượng bình thường. Phong cách cửa hàng này khá là Âu Mỹ, kích cỡ rộng, lúc mua nhớ xem kỹ kích thước. Cửa hàng này giá rẻ đồ đẹp, ngoại trừ quần áo còn bán tất rất đa dạng, có thể thuận tiện xem xem. Chủ cửa hàng này quảng bá Mori girl[2], có mấy chiếc váy rất thần tiên, đáng xem xét. Cửa hàng này đều là thiết kế bản gốc, giá cả hơi đắt, không có hàng có sẵn, hơn nữa không hàng ngày cho lắm, nhưng thực sự rất xinh.

[2]

Đường Lạc nhìn mà choáng đầu hoa mắt, liên tục cảm thán uyên thâm.

Lướt vớ vẩn cả buồi cũng không chọn được, Tô Manh thấy vậy dứt khoát hỏi có cần chọn giúp cậu không. Sau khi nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Đường Lạc, cô gửi đến mấy liên kết, tỏ ý trực tiếp mua là được, nếu không hợp cô sẽ trồng cây chuối trên nóc tòa nhà dạy học.

Đường Lạc bấm xem, hơi mờ mịt.

Người mẫu trong liên kết vẻ mặt hờ hững, trên người mặc chiếc áo thun ngắn màu trắng cổ tròn bất quy tắc, bên dưới thoạt nhìn là váy dài màu kaki, cẩn thận phân biệt lại giống cái quần, phong cách tổng thể cực kỳ lạnh lùng.

Cậu gọi điện cho Tô Manh: “Sao tôi cảm thấy xấu xấu ấy…”

“Xấu chỗ nào?” Giọng điệu Tô Manh nghe có vẻ rất khó hiểu, “Rất mốt rất tôn dáng mà.”

“Không có phong cách nào nữ tính hơn à…” Đường Lạc hỏi một cách rất thẹn thùng, “Ví dụ như đáng yêu một chút?”

“Chiều cao của ông chắc chắn là cao gầy trong số con gái, ăn mặc ngày thường cưỡng ép sắm vai đáng yêu sẽ rất kỳ lạ,” Tô Manh nói, “Phong cách này mới có thể làm nổi bật ưu điểm.”

“Tôi lại không có ngực, còn mặc như thế, chẳng giống đồ nữ gì cả.”

“Không có ngực tốt biết mấy!” Tô Manh nói, “Ngực lép mới là xu hướng chính của thời trang, mặc quần áo như thế mới có cảm giác cao cấp. Hơn nữa cái quần kia rất tôn chân dài, cũng không chỉ có váy mới gọi là đồ nữ.”

Đường Lạc nắm tóc: “Nhưng mà… tôi lại không có ngực, còn không lộ chân…”

“Ý tưởng thẩm mỹ của ông kiểu gì vậy,” Giọng điệu của Tô Manh tràn đầy khinh bỉ, “Gu của gay còn trai thẳng như thế, nào là ngực nào là chân. Có tí khí chất được không?”

Đường Lạc vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu suy tư cả buổi, rồi nhỏ giọng kháng nghị: “Tôi có một người bạn nói là nếu mặc đồ nữ, cũng nên có chỗ nào đó khiến mấy thằng con trai khác nhìn thấy sẽ cảm thấy ghen tị với hắn…”

“Là sao?” Tô Manh không hiểu.

“Nếu ngực lép, vậy thì nên lộ chân ra.” Đường Lạc nói.

“Trai thẳng hôi thối, không thể nói lý,” Tô Manh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ông ngẫm lại xem, tác phẩm của Hạ Kính Sinh nhìn rất có thẩm mỹ phải không? Anh ta trông giống người sẽ thích loại phong cách dung tục đó à?”

“…”

Đường Lạc lưỡng lự. Cậu cảm thấy váy ngắn một tí, hình như cũng không dung tục lắm.

Hơn nữa cùng là phái nam, ai sẽ không thích người yêu mình mặc đồ dễ cởi ra hơn chứ. Cậu cũng không có khả năng luôn mặc váy chạy khắp nơi, cũng nên cân nhắc đến phát triển sau khi đóng cửa mà.

Tất nhiên cậu ngại nói mấy lời này với Tô Manh, quá dung tục.

Ấp úng cả buổi, cuối cùng Tô Manh phát hiện Đường Lạc kiên trì với thẩm mỹ của trai thẳng, nộ kỳ bất tranh[3] nên chủ động chào tạm biệt để cậu tự sinh tự diệt.

[3]

Đường Lạc bị khinh bỉ một hồi chợt cảm thấy hơi buồn cười.

Lão Vương thế mà không nhận được chứng nhận trai thẳng của Tô Manh, hơn nữa còn bị tăng thêm hậu tố hôi thối, cũng xem như vô cùng khôi hài rồi. Đường Lạc lại lướt những cửa hàng kia một lúc nữa, vô thức muốn lựa chọn vài kiểu dáng phù hợp với thẩm mỹ của trai thẳng hôi thối, nhưng lại lo lắng Hạ Kính Sinh thật sự không thích.

Vốn muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn trực tiếp gửi liên kết cho Hạ Kính Sinh, hỏi anh thích phong cách nào hơn.

Một lát sau, Hạ Kính Sinh gửi lại một liên kết mới tinh.

Sau khi bấm mở, Đường Lạc lập tức nín thở.

Tô Manh thật sự sai hoàn toàn. Đừng quan tâm tác phẩm vẽ ra trông tao nhã thế nào, đàn ông xấu xa trên đời này đều có cùng một đức hạnh.

Đường Lạc nhìn trên cơ thể người mẫu mặc áo liền mũ rộng thùng thình có tai thỏ màu hồng và chiếc váy ngắn chỉ lộ viền, không nhịn được trả lời: Anh dung tục quá!!!

Một lát sau, Hạ Kính Sinh trả lời cậu một dấu chấm hỏi. Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: Không phải rất đáng yêu à, tại sao lại dung tục??? Thật ra Đường Lạc cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Vừa mới nghĩ vậy thì Hạ Kính Sinh gọi điện tới.

“Anh càng nhìn càng thấy hợp với em, cho nên đã đặt hàng rồi,” Anh nói, “Nhưng không được mặc ra ngoài, muốn mặc thì nhớ đổi sang quần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện