Đường Lạc vốn cho rằng Hạ Kính Sinh sẽ nghiêm túc nói với cậu về vấn đề của cha mẹ anh.
Ai ngờ chủ đề lại bị đổi nhanh đến vậy, đến khi hoàn hồn lại, trong tay đã cầm ảnh chụp thời thơ ấu của Hạ Kính Sinh..
Bạn nhỏ trông có vẻ hơi rụt rè trong ảnh nhỏ tuổi hơn lần đầu tiên Đường Lạc gặp anh, trong ngực ôm một cuốn sổ vẽ vật thực che khuất hơn nửa người, đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú nhưng biểu cảm lại hơi đần.
Bồn hoa sau lưng anh, quả nhiên giống hệt trong tấm ảnh của Đường Lạc. Đường Lạc dựa vào ký ức tưởng tượng một chút, hình như chỗ hai người đứng cũng không chênh lệch nhiều, chồng lên nhau có lẽ vừa khéo một trước một sau, phối hợp với biểu cảm và động tác, rất là xứng đôi.
Có rất nhiều cảm nghĩ, nhưng bây giờ cổ họng khàn như vịt đực này thực sự không tiện bày tỏ. Vậy nên ở trước mặt anh, Đường Lạc cầm ảnh lên hôn chụt một cái rõ kêu.
Cậu hôn xong cười hề hề với Hạ Kính Sinh, đối phương lại không nói một lời còn nhìn đi chỗ khác. Biểu cảm ấy trông có vẻ giống như đang rất xấu hổ. Nhưng đến khi Đường Lạc muốn trêu anh một chút, tên này lại dùng tốc độ ánh sáng khôi phục về như thường, còn thò đầu lại dùng ngón tay chỉ chỉ mặt mình.
“Nơi này cũng muốn hôn một cái?”
Đường Lạc lại gần cũng hôn một cái vang dội, sau đó dùng tư thế này ôm lấy anh, rồi nhỏ giọng nhắc đến chủ đề cố gắng xem nhẹ kia.
“Bên cô với chú, em có cần…”
“Đừng để ý tới họ,” Hạ Kính Sinh ngắt lời cậu, “Giao tiếp với họ là lãng phí thời gian, cần gì tự chuốc bực mình.”
Đường Lạc hơi khó xử.
Trong lòng cậu có rất nhiều lời muốn nói. Thế như dù sao họ cũng là cha mẹ của anh, cũng giống như anh cố gắng lấy lòng cha mẹ em, đương nhiên em cũng không muốn bị họ ghét. Nhưng anh không thể mãi mãi không về nhà, trước sau gì cũng phải đối mặt. Mà anh như vậy, bản thân cũng không vui, em không muốn thấy anh không vui.
Một mực tránh né cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng mà, cho dù phải đối mặt, hình như cũng không giải quyết được.
Đường Lạc cực kỳ khó chịu. Cậu tiếp tục miễn cưỡng cổ họng tàn tạ của mình cố gắng nói chuyện với anh: “Vậy anh đến nhà em đi, bố mẹ em thật sự rất thích anh.”
“Không phải họ thích anh, mà là rất quan tâm em,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Bởi vì là người em chọn, cho nên họ mới có thể cố gắng chấp nhận anh, đây là điểm cơ bản. Anh làm tốt hay không, đều chỉ là giá trị kèm theo mà thôi.”
Đường Lạc lắc đầu, muốn nói rằng dù không phải vì nguyên nhân này, cha mẹ em cũng cảm thấy anh giỏi hơn em về mọi mặt. Vừa mới mở miệng, vẫn chưa thể cố gắng phát ra âm thanh đã bị ngắt lời.
“Đường Lạc,” Hạ Kính Sinh kéo ra một khoảng cách với cậu, “Trong mắt em anh tốt đến vậy à?”
Không phải trong mắt em, mà vốn là như vậy.
Cậu chưa nói, nhưng Hạ Kính Sinh lại nhìn vào mắt cậu rồi cười.
“Trước kia anh thường xuyên nói xấu bản thân trước mặt em, khiến em rất không vui đúng không?” Anh hỏi xong, vẫn không cho Đường Lạc cơ hội trả lời, lại nói tiếp, “Anh xin lỗi, anh không muốn cố tình chọc em giận. Anh không biết tán gẫu, em biết mà.”
“…”
Hạ Kính Sinh cười, bóp mặt cậu một cái: “Ánh mắt Lạc Lạc nhà ta tốt thế này, người trong lòng cũng tốt nhất, đúng không.”
Đường Lạc gật mạnh đầu.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Thật ra Đường Lạc có thể lờ mờ nhận ra anh không tự tin.
Người này thật sự hơi kỳ lạ. Khi anh làm Lão Vương, cảm thấy bản thân của ngày thường cực kỳ dối trá giả tạo. Nhưng cùng lúc đó, Lão Vương trong mắt cậu cũng giống một thằng cha tồi tệ lại khiến người ta ghét. Cho dù là mặt nào, anh đều không ưa mình.
Đã từng có nhiều khen ngợi, nhiều mến mộ như vậy, đều không thể khiến anh trở nên thích bản thân hơn.
Đường Lạc nghĩ, khả năng này là vì những khen ngợi cũng chưa đúng chỗ.
Khen anh tài hoa hơn người, có lẽ trong lòng anh nghĩ thật ra tôi không hề thích vẽ tranh. Khen anh dịu dàng khéo léo, nói không chừng trong lòng anh trợn trắng mắt cảm thấy bạn rất dễ lừa. Anh cẩn thận từng li từng tí giấu đi một phần của mình, không muốn cho người ta nhìn, lại trách người ta không hiểu, sau đó lúc nào cũng nhắc nhở bản thân ở trong lòng, cố chấp cho rằng tất cả những thưởng thức đối với anh đều bắt nguồn từ việc không hiểu.
“Em hiểu anh mà.” Đường Lạc nói.
Bây giờ trên thế giới này sẽ không còn ai hiểu rõ anh hơn cậu. Cậu đã gặp mọi mặt của anh. Anh rất cợt nhả, sở thích cấp thấp, miệng chua ngoa, còn thích bắt nạt người khác.
Nhưng anh cũng thật sự dịu dàng.
Ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Lạc đầu đầy máu ngồi trên ghế sofa ở Masked girls, trong lòng đang nghĩ gì nhỉ.
Tại sao cậu ta lại ở đây, không lẽ mình bị phát hiện rồi, trời ơi phiền quá đi, làm thế nào để cậu ta biến ngay lập tức? Rõ ràng đóng cửa ngay mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng lúc ấy chuyện đầu tiên anh làm đó là nhanh chóng băng bó vết thương giúp Đường Lạc.
Xụ mặt, không nói một lời, cẩn thận từng li từng tí.
Lòng tốt không tự chủ như thế, chưa bao giờ là ngụy trang.
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, cố gắng hắng giọng một cái, sau đó ghé vào bên tai anh, nói tiếp: “Em đã thấy mọi dáng vẻ của anh rồi.”
Anh chuyên chú, nghiêm túc, bất lực, tức giận, vui mừng, thẹn thùng, vụng về, luống cuống, động tình, tất cả dáng vẻ, cậu đã thấy rồi, đều cảm thấy rất tốt.
Cậu đã thấy lớp ngụy trang sâu nhất của anh, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ chân thành nhất trong linh hồn anh.
Cậu đã thấy lớp trang điểm và mái tóc dài tinh xảo của anh, còn từng thấy cơ thể trần truồng của anh.
“Em thích hết.”
Cổ họng cậu vẫn khàn lắm, âm thanh miễn cưỡng phát ra nghe giống như sợi bông vụn nát, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không êm tai.
Nhưng Hạ Kính Sinh hoàn toàn không thèm để ý. Hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
Anh hôn mặt Đường Lạc một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “À, thế hả.”
Đến khi họ rời giường, ăn cơm xong, lại lề mề một lúc, thời gian đã không sớm nữa, Đường Lạc còn không nhanh về nhà sẽ phải mặc váy gặp bố mẹ.
Hạ Kính Sinh kiên trì muốn đưa cậu về. Lý do thứ nhất là bây giờ ngay cả điện thoại cậu cũng không có, không liên lạc được nên không thể yên tâm. Thứ hai là… dưới váy của Đường Lạc trống không.
Cuối cùng tìm được mảnh vải bẩn kinh khủng còn dính nhiều bụi từ gầm giường, Đường Lạc quả thực khóc không ra nước mắt. Ban đầu còn định bụng trên đường về nhân tiện đi mua điện thoại mới, bây giờ cũng không có lòng dạ nữa, một lòng một dạ chỉ muốn mau về nhà.
Suốt đoạn đường cậu đi bộ đón xe đều cẩn thận, cả quá trình tay không dám rời khỏi mép váy, giống như quay về ngày đầu tiên đến Masked girls thử trang phục. Cộng thêm vì đêm qua giày vò eo mỏi lưng đau, dọc đường khổ không thể tả. Hạ Kính Sinh vốn định đón xe, nhưng Đường Lạc suy đi nghĩ lại vẫn không đồng ý. Chẳng những sợ ngồi xuống sẽ lộ hàng, mà vì cậu cảm thấy mình không có cách nào ngồi xuống.
Chỗ kia không đau, nhưng khó chịu, một khi ngồi xuống cảm giác rất khác thường, giống như lục phủ ngũ tạng rời khỏi vị trí trong nháy mắt. Mặc dù lúc đi đường cũng sẽ có cảm giác kéo theo kỳ lạ, may mà chỉ cần bước nhỏ một chút thì vẫn có thể chịu được.
Mới đầu Hạ Kính Sinh thấy dáng vẻ khó chịu của cậu còn mặt dày vô sỉ ghẹo vài câu, đến khi cậu chẳng những không cãi lại mà còn nhanh chóng đỏ mặt toàn thân cứng ngắc, lại bắt đầu lo lắng.
Anh suy nghĩ kỳ lạ, nói là có thể cột áo khoác ngang hông Đường Lạc xem như váy để che sau đó bế cậu về.
Đã bị bác bỏ.
Rêu rao khắp nơi như thế, đối với Đường Lạc đang trong trạng thái ước gì có thể tàng hình quả thực là mưu sát tinh thần.
Khó khăn lắm mới xuống tầng, cũng không còn bao lâu nữa là đến thời gian bố mẹ Đường Lạc tan làm. Mặc dù khó bỏ khó rời, nhưng để không bị phát hiện ăn mặc kiểu này họ vẫn chỉ có thể vội vàng tạm biệt.
Dù sao bây giờ trên cổ và cằm của Hạ Kính Sinh đều chồng chất vết thương, lại thêm cơ thể khó chịu rõ ràng của Đường Lạc. Phối hợp với một đêm không về trước đó, bị lộ trước mặt phụ huynh vẫn xấu hổ lắm.
Vừa mới thay quần áo ra và giấu đi thì mẹ cậu về.
Thấy con trai co quắp trên giường không động đậy, trông có vẻ không thoải mái cho lắm, bà lập tức ôm cục cưng nhỏ mới thăng cấp trong nhà chạy đến quan tâm, hỏi cậu hôm qua đi ra ngoài chơi với ai.
“… Bạn con thôi,” Đường Lạc dùng cổ họng khản đặc nói xong, lại giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu, “Con bị cảnh lạnh.”
Cậu uống nước ăn hết kẹo ngậm họng lại nghỉ ngơi nửa ngày, giọng nói đã bình thường hơn rất nhiều, lại thêm cố gắng hít mũi mấy lần, tự cảm thấy hiệu quả rõ mồn một.
Tiếp đó cậu bị ánh mắt dò xét quét một vòng từ đầu đến chân.
“Là bạn trai chứ gì?” Mẹ cậu nói.
Mặt Đường Lạc đỏ lên.
Không đợi cậu mở miệng giải thích, mẹ cậu lại hỏi: “Sao Tiểu Hạ không ngồi một lát, hay là sợ dị ứng?”
Thấy bà chắc chắn như thế, Đường Lạc cũng ngầm thừa nhận, nhỏ giọng đáp: “Anh ấy về nhà rồi.”
Mẹ cậu nghe xong như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Mẹ hỏi con, bố mẹ nó có biết chuyện của hai đứa không?”
Đường Lạc nghe vậy mặt tái đi, nói không nên lời.
Hôm qua vừa biết, hơn nữa rõ ràng không chấp nhận được. Cậu không thể nói lời này trước mặt cha mẹ mình được, sợ trong lòng họ có khúc mắc, liên lụy đến Hạ Kính Sinh vô tội.
“Tiểu Hạ đối xử tốt với con, bố mẹ nhìn ra được. Nó bằng lòng về nhà cùng con, chứng tỏ cũng không phải chỉ muốn trêu đùa.” Giọng điệu mẹ cậu hiếm khi nghiêm túc, “Thật ra ấy mà, mặc dù ngoài miệng nói là thông suốt rồi, nhưng trong lòng mẹ với bố con sao có thể không có chút khúc mắc nào được. Lúc trước vừa phát hiện con có khuynh hướng kia bố con ước gì có thể chặt đứt hai chân con.”
“…” Đường Lạc nhíu này, “Mẹ làm gì vậy, đột nhiên nói những chuyện này.”
“Cái thằng quỷ sứ này, không hiểu cho tâm trạng làm cha mẹ tí nào,” Mẹ cậu bất lực thở dài, “Tiểu Hạ nó chín chắn như vậy, bố mẹ chắc hẳn cũng không phải người không nói lý, hai đứa cũng phải cho họ chút thời gian.”
Không, họ chính là người không nói lý. Trong lòng Đường Lạc nghĩ vậy, nhưng vẫn không dám nói.
“Các con còn nhỏ, tương lai dài lắm,” Mẹ cậu ôm Tiểu Đường Đường đứng lên, “Không chừng hai năm sau đã chia tay, hiện tại những điều này toàn là lo lắng vớ vẩn.”
“Phì phì phì,” Đường Lạc khó chịu nhảy nhót trên giường một cái, “Còn lâu mới chia tay.”
“Nếu tình cảm thật sự tốt như thế, làm cha mẹ sớm muộn gì cũng chịu thua,” Mẹ cậu vừa đi ra ngoài vừa nói, “Đây là kinh nghiệm của người từng trải.” Đi đến cửa thấy Đường Lạc vẫn không lên tiếng, bà quay đầu lại bổ sung một câu, “Lại nói, con mẹ cũng không kém mà.”
Đường Lạc cảm thấy mẹ cậu thực sự rất lạc quan.
Từ nhỏ thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được những phát biểu tương tự từ bà, như là “Nào có cha mẹ không thương con mình”, “Chẳng phải là vì tốt cho mày à”, “Ai làm cha mẹ mà không hy vọng con cái vui vẻ”, vân vân và mây mây.
Luận cứ hẳn là đều suy từ bụng ta ra bụng người. Bà và bố của Đường Lạc thật ra cũng không được xem là cha mẹ thấu tình đạt lý nhất. Khi còn bé không vừa ý nhau sẽ đánh đôi nam nữ, khi dạy dỗ không có nhiều kiên nhẫn, còn luôn dông dài, mở miệng ngậm miệng cứ nhắc đến con nhà người ta, còn thích chê bai con mình trước mặt người ngoài. Họ có một đống khuyết điểm, con họ nuôi lớn cũng có một đống khuyết điểm.
Sau đó họ đối mặt với Đường Lạc có một đống khuyết điểm như vậy, ghét bỏ xong trong lòng vẫn cảm thấy rất tốt.
Bà chưa từng gặp cha mẹ của Hạ Kính Sinh, không biết rằng trên thế giới này cũng tồn lại tình yêu kiềm chế, có thể dạy dỗ con cái trở nên vô cùng ưu tú trước mặt người ngoài, nhưng lại không vui vẻ.
Đường Lạc cảm thấy mình thực sự rất tốt.
Chí ít vì sự tồn tại của cậu, khiến Hạ Kính Sinh một mực lớn lên trong đè nén cũng học được cách tùy hứng và cố tình gây sự, đồng thời bắt đầu tiếp nhận và thích bản thân như vậy.
Trước khi rời khỏi phòng khách sạn, Hạ Kính Sinh đã ôm cậu nói rất nhiều. Nói rằng cảm thấy mình cực kỳ may mắn, nói cảm ơn, nói em không được rời khỏi anh, nói rằng sau này tức giận có thể mắng anh nhưng không được phớt lờ anh.
Đường Lạc cười ngu với anh, hề hề hề hề.
Trong lòng lại thích chí.
Cậu nghĩ, cậu chẳng những được yêu, mà còn được ỷ lại.
Ai ngờ chủ đề lại bị đổi nhanh đến vậy, đến khi hoàn hồn lại, trong tay đã cầm ảnh chụp thời thơ ấu của Hạ Kính Sinh..
Bạn nhỏ trông có vẻ hơi rụt rè trong ảnh nhỏ tuổi hơn lần đầu tiên Đường Lạc gặp anh, trong ngực ôm một cuốn sổ vẽ vật thực che khuất hơn nửa người, đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú nhưng biểu cảm lại hơi đần.
Bồn hoa sau lưng anh, quả nhiên giống hệt trong tấm ảnh của Đường Lạc. Đường Lạc dựa vào ký ức tưởng tượng một chút, hình như chỗ hai người đứng cũng không chênh lệch nhiều, chồng lên nhau có lẽ vừa khéo một trước một sau, phối hợp với biểu cảm và động tác, rất là xứng đôi.
Có rất nhiều cảm nghĩ, nhưng bây giờ cổ họng khàn như vịt đực này thực sự không tiện bày tỏ. Vậy nên ở trước mặt anh, Đường Lạc cầm ảnh lên hôn chụt một cái rõ kêu.
Cậu hôn xong cười hề hề với Hạ Kính Sinh, đối phương lại không nói một lời còn nhìn đi chỗ khác. Biểu cảm ấy trông có vẻ giống như đang rất xấu hổ. Nhưng đến khi Đường Lạc muốn trêu anh một chút, tên này lại dùng tốc độ ánh sáng khôi phục về như thường, còn thò đầu lại dùng ngón tay chỉ chỉ mặt mình.
“Nơi này cũng muốn hôn một cái?”
Đường Lạc lại gần cũng hôn một cái vang dội, sau đó dùng tư thế này ôm lấy anh, rồi nhỏ giọng nhắc đến chủ đề cố gắng xem nhẹ kia.
“Bên cô với chú, em có cần…”
“Đừng để ý tới họ,” Hạ Kính Sinh ngắt lời cậu, “Giao tiếp với họ là lãng phí thời gian, cần gì tự chuốc bực mình.”
Đường Lạc hơi khó xử.
Trong lòng cậu có rất nhiều lời muốn nói. Thế như dù sao họ cũng là cha mẹ của anh, cũng giống như anh cố gắng lấy lòng cha mẹ em, đương nhiên em cũng không muốn bị họ ghét. Nhưng anh không thể mãi mãi không về nhà, trước sau gì cũng phải đối mặt. Mà anh như vậy, bản thân cũng không vui, em không muốn thấy anh không vui.
Một mực tránh né cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng mà, cho dù phải đối mặt, hình như cũng không giải quyết được.
Đường Lạc cực kỳ khó chịu. Cậu tiếp tục miễn cưỡng cổ họng tàn tạ của mình cố gắng nói chuyện với anh: “Vậy anh đến nhà em đi, bố mẹ em thật sự rất thích anh.”
“Không phải họ thích anh, mà là rất quan tâm em,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Bởi vì là người em chọn, cho nên họ mới có thể cố gắng chấp nhận anh, đây là điểm cơ bản. Anh làm tốt hay không, đều chỉ là giá trị kèm theo mà thôi.”
Đường Lạc lắc đầu, muốn nói rằng dù không phải vì nguyên nhân này, cha mẹ em cũng cảm thấy anh giỏi hơn em về mọi mặt. Vừa mới mở miệng, vẫn chưa thể cố gắng phát ra âm thanh đã bị ngắt lời.
“Đường Lạc,” Hạ Kính Sinh kéo ra một khoảng cách với cậu, “Trong mắt em anh tốt đến vậy à?”
Không phải trong mắt em, mà vốn là như vậy.
Cậu chưa nói, nhưng Hạ Kính Sinh lại nhìn vào mắt cậu rồi cười.
“Trước kia anh thường xuyên nói xấu bản thân trước mặt em, khiến em rất không vui đúng không?” Anh hỏi xong, vẫn không cho Đường Lạc cơ hội trả lời, lại nói tiếp, “Anh xin lỗi, anh không muốn cố tình chọc em giận. Anh không biết tán gẫu, em biết mà.”
“…”
Hạ Kính Sinh cười, bóp mặt cậu một cái: “Ánh mắt Lạc Lạc nhà ta tốt thế này, người trong lòng cũng tốt nhất, đúng không.”
Đường Lạc gật mạnh đầu.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Thật ra Đường Lạc có thể lờ mờ nhận ra anh không tự tin.
Người này thật sự hơi kỳ lạ. Khi anh làm Lão Vương, cảm thấy bản thân của ngày thường cực kỳ dối trá giả tạo. Nhưng cùng lúc đó, Lão Vương trong mắt cậu cũng giống một thằng cha tồi tệ lại khiến người ta ghét. Cho dù là mặt nào, anh đều không ưa mình.
Đã từng có nhiều khen ngợi, nhiều mến mộ như vậy, đều không thể khiến anh trở nên thích bản thân hơn.
Đường Lạc nghĩ, khả năng này là vì những khen ngợi cũng chưa đúng chỗ.
Khen anh tài hoa hơn người, có lẽ trong lòng anh nghĩ thật ra tôi không hề thích vẽ tranh. Khen anh dịu dàng khéo léo, nói không chừng trong lòng anh trợn trắng mắt cảm thấy bạn rất dễ lừa. Anh cẩn thận từng li từng tí giấu đi một phần của mình, không muốn cho người ta nhìn, lại trách người ta không hiểu, sau đó lúc nào cũng nhắc nhở bản thân ở trong lòng, cố chấp cho rằng tất cả những thưởng thức đối với anh đều bắt nguồn từ việc không hiểu.
“Em hiểu anh mà.” Đường Lạc nói.
Bây giờ trên thế giới này sẽ không còn ai hiểu rõ anh hơn cậu. Cậu đã gặp mọi mặt của anh. Anh rất cợt nhả, sở thích cấp thấp, miệng chua ngoa, còn thích bắt nạt người khác.
Nhưng anh cũng thật sự dịu dàng.
Ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Lạc đầu đầy máu ngồi trên ghế sofa ở Masked girls, trong lòng đang nghĩ gì nhỉ.
Tại sao cậu ta lại ở đây, không lẽ mình bị phát hiện rồi, trời ơi phiền quá đi, làm thế nào để cậu ta biến ngay lập tức? Rõ ràng đóng cửa ngay mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng lúc ấy chuyện đầu tiên anh làm đó là nhanh chóng băng bó vết thương giúp Đường Lạc.
Xụ mặt, không nói một lời, cẩn thận từng li từng tí.
Lòng tốt không tự chủ như thế, chưa bao giờ là ngụy trang.
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, cố gắng hắng giọng một cái, sau đó ghé vào bên tai anh, nói tiếp: “Em đã thấy mọi dáng vẻ của anh rồi.”
Anh chuyên chú, nghiêm túc, bất lực, tức giận, vui mừng, thẹn thùng, vụng về, luống cuống, động tình, tất cả dáng vẻ, cậu đã thấy rồi, đều cảm thấy rất tốt.
Cậu đã thấy lớp ngụy trang sâu nhất của anh, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ chân thành nhất trong linh hồn anh.
Cậu đã thấy lớp trang điểm và mái tóc dài tinh xảo của anh, còn từng thấy cơ thể trần truồng của anh.
“Em thích hết.”
Cổ họng cậu vẫn khàn lắm, âm thanh miễn cưỡng phát ra nghe giống như sợi bông vụn nát, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không êm tai.
Nhưng Hạ Kính Sinh hoàn toàn không thèm để ý. Hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
Anh hôn mặt Đường Lạc một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “À, thế hả.”
Đến khi họ rời giường, ăn cơm xong, lại lề mề một lúc, thời gian đã không sớm nữa, Đường Lạc còn không nhanh về nhà sẽ phải mặc váy gặp bố mẹ.
Hạ Kính Sinh kiên trì muốn đưa cậu về. Lý do thứ nhất là bây giờ ngay cả điện thoại cậu cũng không có, không liên lạc được nên không thể yên tâm. Thứ hai là… dưới váy của Đường Lạc trống không.
Cuối cùng tìm được mảnh vải bẩn kinh khủng còn dính nhiều bụi từ gầm giường, Đường Lạc quả thực khóc không ra nước mắt. Ban đầu còn định bụng trên đường về nhân tiện đi mua điện thoại mới, bây giờ cũng không có lòng dạ nữa, một lòng một dạ chỉ muốn mau về nhà.
Suốt đoạn đường cậu đi bộ đón xe đều cẩn thận, cả quá trình tay không dám rời khỏi mép váy, giống như quay về ngày đầu tiên đến Masked girls thử trang phục. Cộng thêm vì đêm qua giày vò eo mỏi lưng đau, dọc đường khổ không thể tả. Hạ Kính Sinh vốn định đón xe, nhưng Đường Lạc suy đi nghĩ lại vẫn không đồng ý. Chẳng những sợ ngồi xuống sẽ lộ hàng, mà vì cậu cảm thấy mình không có cách nào ngồi xuống.
Chỗ kia không đau, nhưng khó chịu, một khi ngồi xuống cảm giác rất khác thường, giống như lục phủ ngũ tạng rời khỏi vị trí trong nháy mắt. Mặc dù lúc đi đường cũng sẽ có cảm giác kéo theo kỳ lạ, may mà chỉ cần bước nhỏ một chút thì vẫn có thể chịu được.
Mới đầu Hạ Kính Sinh thấy dáng vẻ khó chịu của cậu còn mặt dày vô sỉ ghẹo vài câu, đến khi cậu chẳng những không cãi lại mà còn nhanh chóng đỏ mặt toàn thân cứng ngắc, lại bắt đầu lo lắng.
Anh suy nghĩ kỳ lạ, nói là có thể cột áo khoác ngang hông Đường Lạc xem như váy để che sau đó bế cậu về.
Đã bị bác bỏ.
Rêu rao khắp nơi như thế, đối với Đường Lạc đang trong trạng thái ước gì có thể tàng hình quả thực là mưu sát tinh thần.
Khó khăn lắm mới xuống tầng, cũng không còn bao lâu nữa là đến thời gian bố mẹ Đường Lạc tan làm. Mặc dù khó bỏ khó rời, nhưng để không bị phát hiện ăn mặc kiểu này họ vẫn chỉ có thể vội vàng tạm biệt.
Dù sao bây giờ trên cổ và cằm của Hạ Kính Sinh đều chồng chất vết thương, lại thêm cơ thể khó chịu rõ ràng của Đường Lạc. Phối hợp với một đêm không về trước đó, bị lộ trước mặt phụ huynh vẫn xấu hổ lắm.
Vừa mới thay quần áo ra và giấu đi thì mẹ cậu về.
Thấy con trai co quắp trên giường không động đậy, trông có vẻ không thoải mái cho lắm, bà lập tức ôm cục cưng nhỏ mới thăng cấp trong nhà chạy đến quan tâm, hỏi cậu hôm qua đi ra ngoài chơi với ai.
“… Bạn con thôi,” Đường Lạc dùng cổ họng khản đặc nói xong, lại giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu, “Con bị cảnh lạnh.”
Cậu uống nước ăn hết kẹo ngậm họng lại nghỉ ngơi nửa ngày, giọng nói đã bình thường hơn rất nhiều, lại thêm cố gắng hít mũi mấy lần, tự cảm thấy hiệu quả rõ mồn một.
Tiếp đó cậu bị ánh mắt dò xét quét một vòng từ đầu đến chân.
“Là bạn trai chứ gì?” Mẹ cậu nói.
Mặt Đường Lạc đỏ lên.
Không đợi cậu mở miệng giải thích, mẹ cậu lại hỏi: “Sao Tiểu Hạ không ngồi một lát, hay là sợ dị ứng?”
Thấy bà chắc chắn như thế, Đường Lạc cũng ngầm thừa nhận, nhỏ giọng đáp: “Anh ấy về nhà rồi.”
Mẹ cậu nghe xong như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Mẹ hỏi con, bố mẹ nó có biết chuyện của hai đứa không?”
Đường Lạc nghe vậy mặt tái đi, nói không nên lời.
Hôm qua vừa biết, hơn nữa rõ ràng không chấp nhận được. Cậu không thể nói lời này trước mặt cha mẹ mình được, sợ trong lòng họ có khúc mắc, liên lụy đến Hạ Kính Sinh vô tội.
“Tiểu Hạ đối xử tốt với con, bố mẹ nhìn ra được. Nó bằng lòng về nhà cùng con, chứng tỏ cũng không phải chỉ muốn trêu đùa.” Giọng điệu mẹ cậu hiếm khi nghiêm túc, “Thật ra ấy mà, mặc dù ngoài miệng nói là thông suốt rồi, nhưng trong lòng mẹ với bố con sao có thể không có chút khúc mắc nào được. Lúc trước vừa phát hiện con có khuynh hướng kia bố con ước gì có thể chặt đứt hai chân con.”
“…” Đường Lạc nhíu này, “Mẹ làm gì vậy, đột nhiên nói những chuyện này.”
“Cái thằng quỷ sứ này, không hiểu cho tâm trạng làm cha mẹ tí nào,” Mẹ cậu bất lực thở dài, “Tiểu Hạ nó chín chắn như vậy, bố mẹ chắc hẳn cũng không phải người không nói lý, hai đứa cũng phải cho họ chút thời gian.”
Không, họ chính là người không nói lý. Trong lòng Đường Lạc nghĩ vậy, nhưng vẫn không dám nói.
“Các con còn nhỏ, tương lai dài lắm,” Mẹ cậu ôm Tiểu Đường Đường đứng lên, “Không chừng hai năm sau đã chia tay, hiện tại những điều này toàn là lo lắng vớ vẩn.”
“Phì phì phì,” Đường Lạc khó chịu nhảy nhót trên giường một cái, “Còn lâu mới chia tay.”
“Nếu tình cảm thật sự tốt như thế, làm cha mẹ sớm muộn gì cũng chịu thua,” Mẹ cậu vừa đi ra ngoài vừa nói, “Đây là kinh nghiệm của người từng trải.” Đi đến cửa thấy Đường Lạc vẫn không lên tiếng, bà quay đầu lại bổ sung một câu, “Lại nói, con mẹ cũng không kém mà.”
Đường Lạc cảm thấy mẹ cậu thực sự rất lạc quan.
Từ nhỏ thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được những phát biểu tương tự từ bà, như là “Nào có cha mẹ không thương con mình”, “Chẳng phải là vì tốt cho mày à”, “Ai làm cha mẹ mà không hy vọng con cái vui vẻ”, vân vân và mây mây.
Luận cứ hẳn là đều suy từ bụng ta ra bụng người. Bà và bố của Đường Lạc thật ra cũng không được xem là cha mẹ thấu tình đạt lý nhất. Khi còn bé không vừa ý nhau sẽ đánh đôi nam nữ, khi dạy dỗ không có nhiều kiên nhẫn, còn luôn dông dài, mở miệng ngậm miệng cứ nhắc đến con nhà người ta, còn thích chê bai con mình trước mặt người ngoài. Họ có một đống khuyết điểm, con họ nuôi lớn cũng có một đống khuyết điểm.
Sau đó họ đối mặt với Đường Lạc có một đống khuyết điểm như vậy, ghét bỏ xong trong lòng vẫn cảm thấy rất tốt.
Bà chưa từng gặp cha mẹ của Hạ Kính Sinh, không biết rằng trên thế giới này cũng tồn lại tình yêu kiềm chế, có thể dạy dỗ con cái trở nên vô cùng ưu tú trước mặt người ngoài, nhưng lại không vui vẻ.
Đường Lạc cảm thấy mình thực sự rất tốt.
Chí ít vì sự tồn tại của cậu, khiến Hạ Kính Sinh một mực lớn lên trong đè nén cũng học được cách tùy hứng và cố tình gây sự, đồng thời bắt đầu tiếp nhận và thích bản thân như vậy.
Trước khi rời khỏi phòng khách sạn, Hạ Kính Sinh đã ôm cậu nói rất nhiều. Nói rằng cảm thấy mình cực kỳ may mắn, nói cảm ơn, nói em không được rời khỏi anh, nói rằng sau này tức giận có thể mắng anh nhưng không được phớt lờ anh.
Đường Lạc cười ngu với anh, hề hề hề hề.
Trong lòng lại thích chí.
Cậu nghĩ, cậu chẳng những được yêu, mà còn được ỷ lại.
Danh sách chương