Quý Thế Lăng làm việc vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã có thể đào lên chuyện cũ năm đó, người chạy thoát là một người bầu gánh trong gánh hát, mà nghe nói người đó sau khi chạy thoát thì chuyện về sau cái gì cũng không nhớ, đầu óc có chút vấn đề, thường nói chuyện không minh bạch.

Vốn lúc ấy, sở cảnh sát còn muốn tra hỏi hắn gánh hát vì sao mà cháy, người chết là ai, kết quả dáng vẻ hắn thế kia cũng không thể hỏi được gì.

Lúc đó, cục trưởng sở cảnh sát cũng chỉ biết lo hưởng lạc, căn bản không biết quản chuyện như thế nào, cấp dưới tự nhiên cũng lơi lỏng, chuyện trôi qua được vài ngày cũng bị ép xuống.

"Là chỗ này."

Quý Thế Lăng dẫn nhóm người Lâm Mạc đến một ngôi nhà cũ rách phía trước, cửa môn làm bằng cây gỗ rất dễ dàng bị đẩy ra, trong viện cỏ dại mọc thành cụm, nếu như không phải trên cây gỗ mục kia có đặt chén đĩa vừa mới dùng xong, mọi người thật sẽ cho rằng đây mà một căn phòng hoang phế.

"Nơi này có người?" Lý Nguyện Quý ghét bỏ phất tay, đem con bọ bay qua đuổi đi, ong ong ong, thật là phiền chết.

"Có người."

Lâm Mạc vừa nói ra, liền trông thấy trước cửa mành được nhấc lên, một người râu ria xồm xoàm đi ra, hắn làm lơ vài người đang đứng trước mặt, bản thân bưng chén đũa từ trên thân cây mục, ở bên lu múc nước, cọ rửa tại chỗ.

Nhóm người Lâm Mạc liếc nhau, Vương Khai Thiên thấy thế, lôi kéo tay nải lên phía trước tiến lên hỏi:" Xin hỏi ngài là Hoắc Nguyên đúng chứ?"

Hoắc Nguyên cũng chính là tên của bầu gánh gánh hát.

Nhưng mà Vương Khai Thiên hỏi nửa ngày, người nọ cũng chỉ chuyên chú rửa sạch chén đũa của mình, trong tay vẫy mỡ làm cho Vương Khai Thiên lui về phía sau vài bước.

"Lão nhân này sợ là không phải nơi này có vấn đề nghiêm trọng đi?" Vương Khai Thiên lui trở về, chỉ vào đầu mình nhỏ giọng nói.

Lâm Mạc như suy tư đều gì đó nhìn người đang không ngừng lặp lại động tác lau lau chén, lớn tiếng nói:"Hoắc Nguyên, ngươi chính là Hoắc Nguyên, lúc trước chính là bầu gánh Đường Thanh."

Thâm âm cực lớn, trong một khoảng thời gian ngắn làm động tác người nọ dừng lại, lúc sau ở trong mắt nhóm người Lâm Mạc, phần lưng người nọ nhẹ nhàng run lên, giọng nói khàn khàn mở miệng, phảng phất đã rất lâu không có nói chuyện qua.

"Hoắc Nguyên, Hoắc Nguyên, Hoắc Nguyên....... Ta không phải là Hoắc Nguyên, ta là Hoắc lão nhân, không không không, ta là Hoắc Nguyên, ta là bầu gánh gánh hát Đường Thanh, ta là bầu gánh, các ngươi cũng phải nghe lời của ta!"

Hoắc Nguyên cũng là Hoắc lão nhân hiện tại điên điên khùng khùng nói vài câu, bất ngờ ném chén đũa trên tay, xoay người xông về hướng Lâm Mạc, đôi tay ướt đẫm, bay múa, vài giọt nước còn bắn tung tóe trên mặt Lâm Mạc.

Lúc Hoắc Nguyên xông đến, Lâm Mạc thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện đá lên người hắn, may mắn được Quý Thế Lăng ở bên cạnh kéo qua, đem người chặn lại.

Hoắc Nguyên cũng không biết phát điên cái gì, sau khi Lâm Mạc nói xong câu đó, bắt đầu ở trong viện tử chuyển động, trong miệng nhắc mãi bầu gánh gánh hát, các ngươi nghe ta cái gì.......

"Không việc gì."

Thanh âm trầm thấp vang lên tai, trên mặt Lâm Mạc truyền đến xúc cảm ấm áp, Là Quý Thế Lăng đang dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên mặt y.

"Ta không sao." Lâm Mạc hướng hắn nở nụ cười.

Ngón tay ở trên mặt y dừng một chút, lúc sau làm như lơ đãng, rời khỏi. Lâm Mạc không có phát hiện gãi gãi mặt, mới vừa rồi y có chút ngứa.

"Uy, người đừng nói."

Thanh âm Hoắc Nguyên có chút chói tai, làm cho lỗ tai của Lâm Cù đau nhức, cũng may người ở đây thưa thớt, nơi này của Hoắc Nguyên cũng chỉ có một hộ gia đình là hắn, bằng không người xung quanh đã sớm tìm đến.

Đại khái lời nói của Lâm Cù có tác dụng, Hoắc Nguyên dần bình tĩnh lại, lúc sau, hắn xoay người, đột nhiên đi đến trước mặt Lâm Cù.

"Làm..... Làm gì?" Đối mặt với Hoắc Nguyên bất ngờ đi đến, Lâm Cù nhịn không được lui về sau vài bước, lão nhân này thật là điên điên khùng khùng......

"Ta là gánh hát bầu gánh, ta sẽ hát tuồng!" Hoắc Nguyên giơ tay phong lan, xoay động tác đối Lâm Cù.

"........" Lâm Cù.

Nhanh chóng lui bước về sau, thật chịu không nổi cái mặt già của Hoắc Nguyên dùng bộ dáng kia, bày ra biểu tình này,........ Đau mắt.........

Hoắc Nguyên nhưng không để bụng việc Lâm Cù lùi về sau, hắn làm xong động tác, liền mở miệng xướng vài câu hí khúc kinh điển, đừng nói, tuy Hoắc Nguyên đã già rồi, nhưng diễn vẫn tốt, xướng không tồi.

"Tới phiên ngươi." Hoắc Nguyên xướng xong, tay phong lan chỉ vào Lâm Cù.

Cái gì đến lượt ta?

Lâm Cù sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng giật giật, lão nhân này không phải là gọi y hát tuồng đi?

"Di, nhị ca, hắn là bảo huynh hát tuồng sao?"

Hiển nhiên Lâm Mạc cũng nhìn ra được, y hứng thú bừng bừng nói:"Nhị ca, huynh sẽ không hát tuồng, không bằng để đệ."

Nói, liền tiến lên phía trước.

Lâm Cù:!!!!

"A a a, Mạc bảo, này còn đến lượt đệ, đệ quên đã có tứ ca của đệ rồi sao?"

Lâm Cù vội vàng ngăn lại Lâm Mạc, xoay người giữ chặt cánh tay của Lý Nguyệt Quý, đem hắn đẩy đến trước mặt của Hoắc Nguyên:"Đây cũng là gánh hát bầu gánh, ngươi cho hắn xướng!" Lâm Cù cảm thấy chủ ý này của chính mình thật không tệ.

Vì thế Lý Nguyệt Quý bị đẩy lên phía trước đen mặt, khóe miệng cũng giống như Lâm Cù vừa rồi giật giật.

Phía sau, Nguyên Ngọc dùng tay áo ngăn lại khóe miệng, trộm nở nụ cười, người ngoài không biết bí mật của Lý Nguyệt Quý, nhưng hắn thì biết.

Quả nhiên Lý Nguyên Quý nói:" Nguyên Ngọc, ngươi lên!"

Dứt lời, lôi kéo Lâm Cù, hai người lui về phía sau.

Thân là vai chính trong gánh hát, Nguyên Ngọc đương nhiên làm việc tốt tiến lên, sau đó Hoắc Nguyên hát lên, một xướng này Hoắc Nguyên hát đến thoải mái, vừa lòng run run tay áo.

"Hoắc Nguyên." Nguyên Ngọc kêu lên một tiếng.

"Không có Hoắc Nguyên, chỉ có Hoắc lão nhân." Nói lời này còn tính là bình thường, biểu tình Hoắc Nguyên lạnh nhạt nhìn về phía vài người.

Nhìn bộ dáng Hoắc Nguyên, hình như đã thanh tỉnh rất nhiều, vì thế Lâm Mạc tiến lên một bước hỏi:"Xin hỏi ngài còn nhớ rõ sự tình lúc cháy của gánh hát Đường Thanh không?"

"Cháy......" Hoắc Nguyên nheo mắt, tựa hồ chìm vào hồi ức, trong miệng lẩm bẩm:"Đúng rồi, gánh hát của ta không có, không có, người đều đi rồi, một hồi lửa lớn thiêu cháy tất cả..... Đây đều là báo ứng."

Phía sau mấy chữ nghe không rõ, cho nên nhóm người Lâm Mạc cũng không nghe rõ được chính hắn nói cái gì.

"Nhớ rõ lại như thế nào." Một lát sau, biểu tình Hoắc Nguyên lãnh đạm đối với Lâm Mạc nói.

"Lúc trước người chết là ai? Vì sao lại cháy?" Lâm Mạc hỏi

"Ta không biết." Đôi mắt Hoắc Nguyên lóe lên nói.

Lâm Mạc cười:" Thân phận của ba người kia, ngươi có khả năng không biết, nhưng là có một người, ngươi làm sao có thể không biết, đó là đệ đệ ngươi, Hoắc Hạ, lúc trước ngươi đã đối với sở cảnh sát nói."

Quý Thế Lăng điều tra được, người duy nhất được xác nhận, chính là đệ đệ của Hoắc Nguyên, cho nên nhóm người Lâm Mạc dám khẳng định, hiện tại Hoắc Nguyên đang nói dối.

Quả nhiên, Lâm Mạc dứt lời, Hoắc Nguyên không còn phát ra thanh âm, ánh mắt không ngừng lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhóm người của Lâm Mạc cũng trầm mặc, xem ra sự tình năm đó cũng không hề đơn giản, rốt cuộc là ai đã chết trong tràng lửa lớn kia, mà tràng lửa kia cuối cùng là do thiên tai hay là do người làm? Lúc ấy trong gánh hát đã xảy ra sự tình gì? Lại vì sao giải tán?......

Những việc này, chỉ sợ trước mắt chỉ có người này biết đến, nhưng là.......Nhìn bộ dạng của Hoắc Nguyên bây giờ, nhất định sẽ không dễ dàng nói ra.

Không đợi cho Lâm Mạc tiếp tục hỏi, Hoắc Nguyên lại điên điên khùng khùng, trong miệng không ngừng xướng hí khúc, mặc kệ nhóm người Lâm Mạc có mở miệng nói chuyện như thế nào, cũng điều không phản ứng.

Không còn cách nào, nhóm Lâm Mạc chỉ đành rời đi.

Trên đường, Vương Khai Thiên bực bội kéo một cọng cỏ nói:" Ta xem tên Hoắc Nguyên kia chính là giả ngây giả dại, nói không chừng lửa tại gánh hát là do hắn châm."

"Rất có khả năng, nhưng cũng không thể bài trừ thời tiết nắng nóng khô cháy, cuối cùng xảy ra chuyện gì cũng chỉ có Hoắc Nguyên biết." Lâm Cù tiếp lời.

"Bất quá, Mạc bảo, đệ nghĩ xong chưa?" Lâm Cù bất đắc dĩ nhìn Lâm Mạc dọc đường đi điều lôi kéo tay áo của Quý Thế Lăng đi.

Thời điểm đi về, Lâm Mạc vừa đi vừa suy nghĩ chuyện tình, đường là đường đất, gồ ghề lòi lõm, không cẩn thận một chút, Lâm Mạc đã giẫm phải hố, được Quý Thế Lăng đỡ lấy lúc sau Lâm Mạc liền không chút khách khí lôi kéo tay áo nhân gia:"Nắm ta, ta suy nghĩ một chút."

Lâm Cù sợ gây phiền đến Quý đại lão bản, vì thế chính mình chủ động đi đến, kết quả Quý Thế Lăng quay đầu nói:" Không cần phiền phức như vậy, ta nắm là được."

Lâm Cù:????

Lâm Mạc dừng bước hỏi:"Tứ ca, hiện tại gánh hát không có ai đi?"

Lý Nguyệt Quý lắc đầu:"Không có, sau khi xảy ra chuyện, ta liền cho nghỉ, cho người trong gánh hát nghỉ ngơi vài ngày."

Lâm Mạc gõ lòng bàn tay một chút:"Chúng ta đến gánh hát nhìn đi."

"A? Đến gánh hát?!" Vương Khai Thiên vẻ mặt đau khổ, không phải chỗ kia Hồng Nhụy từng nói là có gì kia sao? Nghĩ đến bộ dạng đã chết của Hồng Nhụy, Vương Khai Thiên liền đánh một cái rùng mình.

"Không cần phải sợ, hiện tại trời vẫn chưa tối, trước trời tối, chúng ta đến là ổn, lại nói, nhiều người như vậy, sẽ không sao." Lâm Mạc an ủi nàng:" Bằng không, Khai Thiên tỷ, nếu tỷ sợ vậy thì về trước........"

"Không, tỷ mới không sợ, chúng ta mau đi thôi!" Vương Khai Thiên mới không thừa nhận bản thân mình sợ hãi làm gương mà tiên phong đi trước.

Lâm Cù một lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu:" Thật là chết vì sĩ diện."

"Chúng ta cũng đi thôi." Lâm Mạc cười, lôi kéo Quý Thế Lăng.

Rất nhanh, nhóm người bọn họ đã đến cửa gánh hát, Lâm Mạc vuốt cằm nhìn tờ giấy niêm phong trên cửa gánh hát, chậm rì nói:"Tứ ca, chẳng lẽ cấp trên đem gánh hát của huynh bắt đóng cửa?"

"Không phải, còn không phải do huynh sợ người đi đến gánh hát, không cẩn thận một chút đi vào thì làm sao đây? Giấy niên phong này là do chính huynh dán." Lý Nguyệt Quý vừa nói, một bên tháo giấy niêm phong xuống.

Nguyên Ngọc giúp y mở cửa ra:"Chúng ta vào thôi."

Gánh hát yên tĩnh, trong đại sảnh bàn ghế chỉnh tề, trên bàn còn đặt hạt dưa dùng để ăn vặt hằng ngày, đột nhiên có chuyện, đồ vật vẫn chưa thu thập xong, hiện tại trên dĩa hạt dưa đều là vỏ.

Lâm Mạc từ dĩa cầm một nắm hạt lên cắn.

"Thật toàn là vỏ."

Nhíu nhíu mày, Lâm Mạc một bên nói, một bên moi nhân hạt dưa bỏ vào miệng.

"Huynh xem vỏ dưa cũng không thể so với đệ, đừng cắn, chúng ta đến đây cuối cùng là đến làm gì?" Lâm Cù nói.

"Tứ ca, đệ nhớ rõ huynh từng nói, có một gian nhà toàn là ảnh của một gánh hát chụp?"

Lâm Mạc nói,một bên cắn hạt dưa trên bàn, sau đó lại đem vỏ dưa trong tay cũng vứt xung quanh.

"A,đệ không nói ta cũng đã quên." Lý Nguyệt Quý ngẩn người ra nói.

Trước khi gánh hát bị hỏa hoạn, tuy rằng lúc ấy lửa cháy rất lớn nhưng ảnh chụp người trong gánh hát, kỳ thật vẫn còn một phần, người này lúc ấy rất mê xem hát, điên cuồng mê luyến vai chính thời ấy, đám cháy qua đi, mua lại nơi này cũng là người kia.

Mà lúc Lý Nguyệt Quý mua lại, người nọ nói có thể bán giá tiện ghi như vậy là chỉ hi vọng y có thể dành ra một gian phòng để đặt ảnh chụp.

Lý Nguyệt Quý lúc ấy trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, hơn nữa vì chuyện nhà ở ngay lập tức đáp ứng ngay.

"Kỳ thật, không chỉ là hình trong gánh hát, người nọ lúc sau còn giao cho ta ảnh chụp khác, bảo ta đặt vào bên trong, lúc sau hắn đã qua đời, ta cũng đã quên mất sự tình ảnh chụp lúc ấy."

Lý Nguyệt Quý nói đưa nhóm người đến gian phòng kia.

Đẩy cửa đi vào, mọi người liền trông thấy ảnh chụp trắng đen, nhân vật, phong cảnh......

"Chưa từng cảm thấy ảnh chụp quỷ dị như vậy....."Vương Khai Thiên ôm lấy cánh tay, nhỏ giọng, không tự chủ được đến gần Lâm Cù.

Nàng phảng phất cảm thấy người trong ảnh chụp đều đang nhìn chăm chăm vào nàng.

"Ảnh không có vấn đề,rất bình thường." Lâm Mạc nói, một bên cùng Lý Nguyệt Quý tìm ảnh.

Nói là nói như vậy, nhưng Vương Khai Thiên vẫn thủy chung một tấc không rời khỏi Lâm Cù, không được, xung quanh không có ai, nàng sợ đến hoảng.

"Cái này......đúng không?" Quý Thế Lăng trong tay cầm một bức ảnh.

Lâm Mạc nhìn qua, trên ảnh chụp có vài người, trong đó có một người rất giống với Hoắc Nguyên khi còn trẻ, một người khác cũng tương tự giống với Hoắc Nguyên hẳn là đệ đê Hoắc Hạ.

"Ta cũng tìm thấy một bức." Lúc này, Nguyên Ngọc cũng nói, trong tay cầm một bức ảnh. Quý Thế Lăng cùng Nguyên Ngọc liếc nhau, đi qua.

Hai người đem ảnh trong tay để xuống.

Ảnh trong tay Quý Thế Lăng, hiển nhiên là do mấy người quen biết chụp chung, mà ảnh của Nguyên Ngọc tìm được lại là toàn bộ người trong gánh hát chụp chung, phía trên còn có bảng hiệu gánh hát Đường Thanh.

Hơn nữa, trên ảnh chụp, là người trong gánh hát mới vừa diễn xong một tuồng kịch, có người còn xuyên diễn phục trên người chưa thay.

"Người này là vai chính gánh hát lúc đó, người đưa cho ta ảnh đã nói vậy." Lý Nguyệt Quý chỉ vào một nữ tử trong đó nói.

Nữ nhân này, hai bức ảnh đều có thân ảnh của nàng, hiển nhiên là cùng gánh hát bầu gánh quen thuộc, đều bị Hoắc Nguyên kéo lại bên người chụp hình.

"Lớn lên thật đẹp." Vương Khai Thiên tán thưởng.

Lý Nguyệt Quý:"Ân, xác thật đẹp, nghe nói, lúc đó tại Hâm Thành một nửa nam nhân đều bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hơn nữa Hoắc Nguyên cũng rất thích nàng."

"Nàng gọi là Mâu Thanh Thiên, lúc ấy là nhân vật rất nổi danh tại Hâm Thành, cũng là người rất được coi trọng trong gánh hát Đường Thanh, thế nhưng, sau hình như là cùng Hoắc Nguyên xảy ra mâu thuẫn, liền rời khỏi gánh hát, sau nữa, nhạc sư của gánh hát cũng rời đi, Hoắc Nguyên thân bị đả kích, không thể quản lý gánh hát, liền nháo đến muốn giải tán."

Lâm Mạc gật đầu, cầm lấy hai bức ảnh, y chỉ lên vài người trong ảnh chụp:" Hoắc Nguyên, Hoắc Hạ, Mâu Thanh Thiên, người này là nhạc sư?"

Lâm Mạc ở một bức ảnh khác đối lập, phát hiện một người không biết trong tay cầm nhạc cụ.

"Hẳn là vậy." Lý Nguyệt Quý nhìn thoáng qua trả lời.

"Tứ ca, huynh nói Mâu Thanh Thiên cùng nhạc sư điều rời khỏi gánh hát, kia nếu không thể hỏi từ nơi Hoắc Nguyên vậy thì đi hỏi bọn họ đi."

Lý Nguyệt Quý nghi hoặc:" Bọn họ sớm rời gánh hát, tìm còn hữu dụng không?"

"Đi sẽ biết." Lâm Mạc cầm hai bức ảnh thu vào trong lòng ngực:" Đi thôi."

"Mạc bảo, nơi này....... Đệ có cảm thấy gì không?" Lâm Cù hỏi.

"Không, một chút oán khí hay tà khí đều không có, hiện tại còn chưa xác nhận là thứ gì."

Vương Khai Thiên nhìn xung quanh nhỏ giọng:"Có khả năng thứ kia đã rời đi rồi hay không?"

Lâm Mạc lắc đầu khẳng định:"Tuyệt không có khả năng này."

"Giống nhau, quỷ quái đều không có cách chính mình di chuyển ra ngoài, bằng không hại người liền quá dễ dàng."

Quỷ có chút lợi hại sau khi ở nơi mình chết đều sẽ có một ràng buộc nhất định, chỉ khi xúc phạm đến họ hoặc là vật phẩm mà bọn họ chết đi, mới có thể xuất thân hại người.

Vận mệnh đều đã có chú định, đều có trời trói buộc, vạn vật luân hồi, đều có nhân quả.

Nhóm người Lâm Mạc rời đi, sắc trời cũng bắt đầu tối đi.

Trong đại đường gánh hát, không người tồn tại, trong phòng hắc ám, nhưng chưa được bao lâu, đèn ở nội đường thế nhưng lại sáng lên.

Trên đài, rõ ràng không có một ngọn gió thế nhưng mành lại tự mình nhấc lên một góc.

Tiếp theo, hạt dưa rơi tại trên bàn Lâm Mạc lúc nãy run run......

"Không người biết........Đường nhị lang......."

Ê ê a a thanh âm hát tuồng tại gánh hát vang lên, người qua lại bên ngoài gánh hát dường như là không nghe thấy, đi đường bình thường.

Nửa đêm, trên đường không một ai, một thân ảnh thất tha thất thểu đi đến, trong tay cầm một bầu rượu, sắc mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết đã uống rất nhiều.

Trông thấy hắn dừng là ở cửa gánh hát, lại nhìn khuôn mặt, còn không phải là Hoắc Nguyên kia sao.

"Ha hả......" Nhìn biển hiệu gánh hát Nam Đài, trong miệng Hoắc Nguyên liền cười lạnh uống một ngụm rượu.

Đúng lúc này, đại môn gánh hát thế nhưng tự mở ra......

Đầu óc Hoắc Nguyên bị cồn ăn mòn, không còn thanh tỉnh, trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, híp mắt nhìn vào bên trong, có một bóng người đang vẫy tay với hắn.

Một tiếng "Lách cách." Bình rượu trong tay của Hoắc Nguyên rơi xuống đất, trong miệng đóng mở, biểu tình say mê, chậm rãi đi vào trong........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện