Ngày tiếp theo, mỗi người khi đến dâng hương, đều ngửi được một cỗ mùi thơm ngọt ngào như ẩn như hiện.

Mà ở trong tiểu viện của Lâm Mạc, cổ hương vị này càng thêm nồng đậm, bởi vì đúng là nó được truyền từ trong viện của y ra.

Quý Thế Lăng nâng một cái nồi, chậm rãi đem nước đường bên trong đổ vào khuôn, sau lại đặt chúng ở một bên chờ đông lại.

“Vất vả, vất vả.” Lâm Mạc một bên vừa cười hì hì vừa nhìn, vốn dĩ y muốn tự làm, nhưng mà Quý đại lão bản quá nhiệt tình, hắn vừa duỗi tay liền lấy mất đồ khỏi tay y.

Lâm Mạc ôm một cái chén trong lòng, bên trong chính là đường mạch nha, nhìn Quý Thế Lăng đem nồi buông xuống, y liền đi lên phía trước từ trong chén cầm lấy một khối đường, đưa tới bên miệng hắn: “Cho ngươi, cái này ăn rất ngon, ngọt.”

Thanh niên trước mắt ánh mắt sáng lấp lánh, lọn tóc mềm mại dán bên tai cùng vài sợi không nghe lời đang nhếch lên theo gió nhẹ nhàng lay động, trên mặt má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tròng mắt đầy chờ mong mà nhìn hắn.

Trên tay y cầm đường mạch nha đưa đến bên môi hắn, Quý Thế Lăng không cần há mồm cũng có thể cảm nhận được vị ngọt nhẹ nhàng.

Quý Thế Lăng nhìn Lâm Mạc, hé miệng, một ngụm đem đường ăn vào.

“Thế nào? Ăn ngon không?” Lâm Mạc chờ mong hỏi.

“Ân, ăn ngon.” Quý Thế Lăng gật gật đầu, ngực hơi hơi trướng lên, che dấu mà quay đầu nhìn về phía khuôn đúc “Đây cũng là đường sao?”

Lâm Mạc bỏ vào miệng một viên đường, gật đầu nói, “Đúng vậy, đường trái cây vị nho, quả nho trên giàn quá nhiều, Kê Tiểu Lăng ăn cũng không hết, cho nên ta quyết định dùng để làm đường, chờ đường làm xong, còn có thể phân phát cho mấy đứa nhỏ đến đạo quán.”

“Đương nhiên, ta có giữ lại cho ngươi một phần lớn, coi như là cảm ơn ngươi đã hỗ trợ.” Lâm Mạc cười cười vỗ cánh tay Quý Thế Lăng.

“Ân.” Quý Thế Lăng gật gật đầu, mắt mang ý cười.

Ngoài Hâm Thành, Quý Thế Vân lôi kéo tay Quý Thi Vận, hai người thần sắc hoảng loạn, bước nhanh hướng tới ngoài thành mà đi.

“Ca, chúng ta cứ đi như vậy, nhị bá, nhị bá hắn.......” Quý Thi Vận khuôn mặt khẩn trương nhìn Quý Thế Vân.

Quý Thế Vân an ủi vỗ vỗ tay nàng “Không sao đâu, ta thường xuyên rời thành đến nhà đồng học, lần này chỉ là mang thêm ngươi cùng đi mà thôi, nhị bá căn bản là không để ý hướng đi của chúng ta.”

Người trong nhà sớm đã xem họ như người trong suốt, từ sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân thì quanh năm chỉ ở trong sân viện, mặc kệ có chuyện gì, cũng không có ai quan tâm bọn họ.

Khi còn nhỏ, Thế Lăng ca đối đãi với bọn họ rất tốt, có đồ ăn đồ chơi gì cũng không quên bọn họ, chẳng qua từ khi phụ mẫu Thế Lăng ca qua đời, người trong nhà liền bắt đầu lộ ra bản chất xấu xí.

Tam phòng bọn họ khi đó bị xem nhẹ, không có năng lực trợ giúp Quý Thế Lăng, hiện tại Thi Vận biết được chuyện này, bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng phải đi nói cho Thế Lăng ca biết.

“Chúng ta đi nhanh đi.” Quý Thế Vân lôi kéo muội muội hướng về phía đạo quán.

Ở một nơi bên ngoài Hâm Thành, có vài người với khuôn mặt hung ác đang ngồi tụm lại một chỗ, nghe thuộc hạ báo cáo tin tức.

Một tên mặt sẹo trong đó đột nhiên nở nụ cười tươi, hỏi: “Ngươi là nói hai huynh muội tam phòng của Quý gia kia cũng ra khỏi thành?”

“Đúng vậy, lão đại, hơn nữa xem phương hướng của bọn họ tựa hồ là đi đến đạo quán.”

“Quý gia sao thế này, người nhị phòng muốn xử lý Quý Thế Lăng, tam phòng lại muốn cứu, may mắn lão đại phái người giám thị Quý gia, bằng không chuyện tốt của chúng đã bị đôi huynh muội này phá hủy.” Một người khác ném dao nhỏ trên tay nói.

Tên lão đại cười lạnh một tiếng:“Quý Thế Lăng cũng không phải là dễ đối phó, may mà tài sản của hắn đều ở kinh thành, hiện tại đối phó với hắn ở Hâm thành tính ra cũng dễ dàng, chờ làm xong vụ này, chúng liền có thể cao chạy xa bay".

“Đi, đem đôi huynh muội kia trói đến đây, đây coi như là có thêm một lợi thế.”

“Vâng, lão đại.”

“Lão bản, lão bản!” Lúc Quý Thế Lăng cùng Lâm Mạc đang ở trong sân nhặt kẹo, Giản Hưng thở hổn hển chạy đến.

“Lão....” Giản Hưng ở trong sân dừng lại, thở hổn hển một hơi mới nhìn về phía Quý Thế Lăng, vừa nhìn tức khắc liền sửng sốt.

Quý Thế Lăng trên cổ đeo tạp dề, trong khuỷu tay còn ôm một cái mâm, đang cùng Lâm Mạc nhặt đường ở bên trong.

Áo vest đen trên người đã cởi xuống, không giống như cái người có khí chất tinh anh mà Giản Hưng quen biết chút nào.

“Chuyện gì?” Quý Thế Lăng ngẩng đầu hỏi.

“Khụ, cái kia....” Giản Hưng nhìn Lâm Mạc liếc mắt một cái.

“Cứ nói đừng ngại.” Quý Thế Lăng mở miệng, chuyện này cũng không cần thiết phải giấu Lâm Mạc.

“Là thế này, người của chúng ta nói hai huynh muội Quý Thế Vân ra khỏi thành không bao lâu đã bị đám người Quý Lộc An tìm đến theo dõi, chỉ sợ là muốn bắt bọn họ tới uy hiếp lão bản ngài. Chúng ta đương nhiên sẽ không có khả năng để cho bọn họ được toại nguyện, vậy nên ta nhanh chóng quyết định phái người đi cứu, nhưng mà........”

“Nhưng mà cái gì?” Quý Thế Lăng nhíu mày.

Giản Hưng gãi gãi đầu nói, “Nhưng mà thật không nghĩ đến đám người kia còn rất giảo hoạt, bọn họ đem Quý Thế Vân đẩy ra, còn lại một đám thì mang theo Quý Thi Vận chạy thoát.”

“Chạy trốn tới nơi nào?”

“Đây đúng là đều ta muốn nói, lão bản.” Giản Hưng chính trực trả lời.

“Người của chúng ta đi theo phía sau bọn họ, mắt thấy bọn họ trốn vào trong một thôn nhỏ, thôn cũng không lớn, ta cho một nhóm người thủ tại cửa thôn, một nhóm người vào tìm người, chính là chỗ này liền có chút cổ quái.........”

“Đám người kia vừa vào đã không thấy tung tích, hơn nữa........ Cái thôn cũng rất kỳ lạ....” Có lẽ là nghĩ tới cái gì, biểu tình của Giản Hưng có chút quái dị.

“Thôn nào?” Lâm Mạc kỳ quái hỏi.

“Thôn đó hình như không chào đón người ngoài, nhìn thấy chúng ta đi vào trên mặt mọi người rất khó coi, hơn nữa một đám đều tránh ở trong nhà mà nhìn, không ai đi ra.......” Giản Hưng lựa lời nói.

Lúc ấy hắn đã cảm thấy cái thôn kia có chút cổ quái, lông tơ đều dựng đứng, vì thế không dám ở lại lâu liền trở về nói cho Quý Thế Lăng biết, thuận tiện cũng cho một nhóm người thủ ở cửa thôn.

“Kỳ quái nhất chính là, thôn chỉ lớn có như vậy, ta nơi nơi đều tìm, lại tìm không thấy nhóm người kia.”

“Có thể bọn họ đã trốn vào trong nhà người khác rồi không?” Lâm Mạc hỏi.

Cái này cũng có khả năng, nhưng lúc ấy những thôn dân kia rất bài xích bọn họ, Giản Hưng cũng không dám đi loạn, hiện tại nghĩ đến, lúc ấy nên phái người trộm đi vào nhìn một chút mới phải.

Quý Thi Vận còn đang ở trên tay bọn họ, hơn nữa là vì Quý Thế Lăng mới bị bắt, về tình về lý, Quý Thế Lăng đều không thể mặc kệ, cho nên hắn cởi tạp dề tính toán đi theo Giản Hưng một chuyến.

“Chờ một chút, ta cũng đi.” Lâm Mạc cũng đem tạp dề trên người cởi xuống, đối với Quý Thế Lăng nói.

Ba ngườ liền hướng về cái thôn đó chạy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện