Lục Thanh Hà nghe thấy vây mắt hiện lên một đạo ánh sáng, thâm trầm như nước, nhìn chằm chằm Nhược Thuỷ, phảng phất muốn nhìn thấu nội tâm Nhược Thuỷ.

Nhìn thẳng Nhược Thuỷ có chút không được tự nhiên, mới hơi gợi lên khoé miệng :”Ta tìm đại sư khác xem bát tự này, họ đều nói bát tự này là trường thọ mệnh cách.

Sao ngươi lại kết luận người ta đã chết rồi?”“Ý tiên sinh là họ tính đúng, ta tính sai sao ?” Nhược Thuỷ nhìn Lục Thanh Hà mang theo thâm ý hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng mau chóng trấn tĩnh chỉ nhíu mày.Lục Thanh Hà thấy Nhược Thuỷ nhíu mày trong lòng khẽ nhúc nhích:” Nàng, xác thật là đã chết.”Lục Thanh hà vừa thốt lên thì mọi người xung quanh ô a xì xầm.


Người khác có lẽ có khả năng thông đồng cô nàng thôn nữ kia gạt người, nhưng Lục Thanh Hà thân phận gì, có là Lục gia đương nhiệm chưởng môn nhân, hắn chẳng có lý do gì để cùng cô gái kia gạt người.

Há chẳng phải thừa nhận cô ta là thần toán a ! chỉ liếc nhìn bát tự một cái, liền tính toán chuẩn xác như vậy, dám khẳng định người ta chết luôn.Lục Thanh Hà cảm thấy tiểu cô nương trước mặt biểu tình đều cực kì giống cố nhân Nhược Thuỷ hơi hơi mỉm cười, để bút chấm mặc viết địa chỉ đưa cho Nhược Thuỷ nhàn nhạt nói :”Đây là địa chỉ của ta, Chu tiểu thư nếu có hứng thú có thể đến đây tìm tại hạ.

Tại hạ sẵn sàng quét dọn giường chiếu tương hầu.” Dứt lời đứng dậy cùng người hầu cận rời đi.Không biết như vậy là ý gì ? Nhược Thuỷ nhíu mày nhìn nam tử kia rời đi, Bất quá biết được đối phương làm có thể biết được bát tự của nàng, nàng thật ra cũng rất tò mò.Xuất phát từ tò mò, Nhược Thuỷ cầm lấy địa chỉ Lục Thanh Hà viết ra, có chút ngẩn người, Lục Thanh Hà ? Là tiểu hài tử 20 năm trước nàng đã cứu chăng ?20 năm trước, Nhược Thuỷ chỉ mới hơn 20 mươi tuổi, vừa mới thành danh.

Đi theo sư phụ đi vào Lục gia để cứu môt nam hài tử tầm 10 tuổi, tiểu nam tử kia bị người ta hạ cổ thuật, thần chí mơ hồ không tỉnh táo, thiếu chút nữa mất mạng.

Chính mình ra tay cứu tiểu hài tử kia mới biết tên nó là Lục Thanh hà, là lục gia tam phòng sinh hài tử, đáng tiếc mẹ không còn nữa, ở trong nhà không ai coi trọng nó.

Đại khái mọi người không nghĩ Lục Thanh Hà lớn lên có thể làm chưởng môn nhân.Nhược Thuỷ cứu Lục Thanh Hà có vẽ một cái bùa hộ mệnh đưa cho hắn, còn cầu sư phụ đem Lục Thanh Hà tới trước mặt Lục lão gia, nói với Lục lão gia mệnh cách Lục Thanh Hà cực tốt, tương lai Lục gia phải hy vọng vào hắn.Lấy thân phận và địa vị sư phụ nàng, lời nói với Lục lão gia tử tự nhiên phi thường tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ông lập tức quyết định đem Lục Thanh Hà bên cạnh mình, tự chính mình giáo dưỡng.


Nghe nói sau này Lục Thanh hà trở thành Lục gia chưởng môn nhân, chỉ là chính mình từ đó về sau không còn gặp qua đứa bé kia, không nghĩ hài tử năm xưa giờ lớn như vậy rồi.Chỉ là tiểu tử Lục Thanh Hà như thế nào có bát tự sinh thần của nàng, còn nói mình là thê tử của hắn ?Thấy Lục Thanh Hà thừa nhận Nhược Thuỷ tính rất chuẩn, Đường Tiêu Tiêu trong lòng có chút hốt hoảng, cô thôn nữ kia có khả năng lớn là đại sư a, thế ngoại cao nhân có chút cổ quái, thích giả heo ăn thịt hổ mà hoá trang quê mùa chăng ?Nghĩ đến gia gia bệnh nặng, nhà mình thật sự đang căng thẳng phỏng chừng không chịu được bao lâu, Đường Tiêu Tiêu cắn chặt răng quỳ gối xuống khóc ròng nói :”Đại sư, vừa rồi tiểu nữ có mắt chẳng thấy Thái Sơn, đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, cầu mong ngài chỉ con đường cứu giúp nhà ta đi !”Đường Hộ cũng có khí khái làm người, thực tình cũng muốn vì quóc gia cống hiến.

Nhược Thuỷ tuy rằng chướng tai lời của Đường Tiêu Tiêu nhưng đối với Đường lão gia có vài phần kính nể, nghĩ bụng sẽ ra tay một phen.

Vì thé mở miệng nói :”Ta có thể chỉ cho Đường gia con đường, có điều ngươi ra ngoài lần sau nên biết thu liễm, nếu còn hống hách thì đại hoạ lớn hơn đó.”Đường Tiêu Tiêu cuống quít hẳn, với Nhược Thuỷ ngàn ân vạn tạ.Đến lúc này mọi người mới vỡ lẽ tiểu cô nương kia thoạt nhìn quê mùa lại chân nhân bất lộ.

Hơn nữa ngay cả chưởng môn nhân Lục gia cũng mời làm khách a.Lúc trước nghe Đường Tiêu Tiêu mỉa mai, Vương Ngưng có chút hổ thẹn nhưng giờ thần thái đã hồi phục, nghĩ đến lời Nhược Thuỷ nói, không nhịn được mở miệng hỏi :” Con gái, con vừa nói gì thế ?”Không biết vì cái gì, từ lúc tỉnh lại Vương Ngưng cảm thấy con gái như biến đổi thành một người khác, không chỉ hết ngốc, lại còn toán mệnh như thần.


Cảm giác trên người nàng khí chất cũng khác thường.

Theo lý mà nói, một người ngu dại đã nhiều năm khi tỉnh lại không ngốc nữa cũng không đến mức biến thành thần tiên chứ ?Cái gì cũng biết, cái gì cũng thay đổi a.

Này thật sự biến thành tiên nhân a !.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện