Tôn Quế Lan "Chát" một tiếng đánh lên cánh tay ông ta, đen mặt nói: "Đôi mắt ông đang dừng ở đâu vậy?"
Đồng Nhị Trụ vuốt cằm, ngượng ngùng cười: "Có đặt ở đâu đâu."
Đồng Tuyết Lục đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Tạ Kim Hoa nói: "Bà nội, bọn con tới đón bà."
Bà nội? Mọi người nghe thấy từ xưng hô này sửng sốt một trận.
Chẳng lẽ người này chính là con gái Đồng Đại Quân bị nhận sai kia?
Lớn lên cũng quá đẹp đi?
Môi hồng răng trắng, một thân nộn đến có thể vắt ra nước, còn có một thân trang phục này, ai da ai da, thật không hổ là do đại quan nuôi lớn, nhìn khí độ kia xem.
Theo chân bọn họ ý tưởng không giống nhau, Đồng Tuyết Lục cũng đánh giá đám người trước mắt này, trong lòng nghĩ, một đám dưa vẹo táo nứt này rốt cuộc ở đâu ra tới?
Ánh mắt cô dừng trên người Tạ Kim Hoa.
Khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, thân cao ba mét bẻ đôi, làn da vừa đen vừa thô ráp, mắt nhỏ gò má cao, diễn tả hai từ chanh chua vô cùng nhuần nhuyễn.
Vợ chồng Đồng Đại Quân lớn lên đẹp, ba anh em Đồng Gia Minh, tính cả cô khối thân thể này đều di truyền gien tốt.
Cô còn tưởng rằng người Bắc Hòa cũng đẹp không kém, nhưng không ngờ một người so với một người càng khó coi hơn, giống như sản phẩm bị hư vậy.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, toát ra một ý niệm: Có khi nào Đồng Đại Quân không phải con của bà ấy không?
Trong trí nhớ Đồng Đại Quân và Tạ Kim Hoa lớn lên một chút cũng không giống, so với hai người em mỏ chuột tai khỉ càng không giống.
Cẩu huyết đến vậy?
Đồng Tuyết Lục cảm thấy cần phải hỏi rõ xuất thân hai vợ chồng Đồng Đại Quân, bất quá bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.
Tạ Kim Hoa lấy lại tinh thần đầu tiên, trừng mắt mắng Đồng Tuyết Lục: "Mày chính là con gái của Đồng Đại Quân? Mày làm gì mà bây giờ mới đến?"
Đồng Tuyết Lục rũ mi xuống, nhỏ nhẹ dịu hiền nói: "Thực xin lỗi bà nội, kỳ thật sáng sớm con đã bảo Gia Minh đến nhà ga tiếp mọi người, không ngờ lại bỏ lỡ, sau khi nhận được điện thoại chúng con đã lập tức chạy đến, nhưng bà cũng biết chuyện chờ xe khó mà nói hết, chúng con đã đợi hai tiếng mới bắt được một chiếc xe đến đây."
Tạ Kim Hoa cho rằng cô lớn lên trong gia đình như vậy, tính tình nhất định sẽ cao ngạo khinh người, không ngờ tính cô mềm như vậy, lập tức kiêu ngạo hơn.
"Cha mẹ nuôi mày không phải là đại quan sao? Sao mày không gọi điện nói bọn họ lấy xe lại đón bọn tao?"
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: "A, sao con không nghĩ tới chuyện này, lần sau đi, lần sau con nhất định sẽ nhớ rõ."
Tạ Kim Hoa bị nghẹn: "..."
Nhưng không đợi bà lại lần nữa chửi ầm lên, mặt Đồng Tuyết Lục đã chuyển hướng qua Đồng Ngạn Lương.
"Em là em họ Đồng Ngạn Lương phải không? Chị nghe nói túi con cháu của em bị người đá hư, bây giờ thế nào rồi? Đá hư thật rồi sao? Sau này còn cứng được không? Còn sinh con được không?"
Đồng Ngạn Lương: "..."
Người Đồng gia: "..."
Người xung quanh nghe vậy, thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc chết.
Nhìn cô gái này lịch sự văn nhã trắng nõn thanh tao, sao có thể nói chuyện hoạt bát đến vậy?
Đồng thời, ánh mắt mọi người động tác nhất trí dừng giữa hai chân Đồng Ngạn Lương.
Ánh mắt như lửa nóng, làm Đồng Ngạn Lương cảm thấy sắp bỏng cháy.
Mặt hắn trướng đến đỏ bừng, hung ác trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục: "Mày câm miệng cho tao!"
Đồng Tuyết Lục lui về sau một bước, che ngực một bộ bị dọa đến: "Đồng Ngạn Lương, em làm sao vậy? Có phải nơi đó lại đau không? Sau này thật sự không được nữa rồi sao?"
"..."
Đồng Ngạn Lương một hơi đổ ở ngực, thiếu chút nữa hộc máu.
Con tiện nhân đáng chết này, mỗi một câu là phải kêu tên hắn một lần, giống như sợ có người không biết tên hắn vậy, cô ta cố ý có đúng không?
Nhất định là cố ý.
Đương nhiên tin tốt như vậy phải công bố cho thiên hạ, nháo đến mọi người ai cũng biết mới tốt.
Tạ Kim Hoa cũng tức ơi là tức, đen mặt mắng: "Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc mày biết nói chuyện không vậy? Không biết nói thì câm miệng cho tao, không ai nói mày là người câm!"
Đồng Tuyết Lục gãi gãi da, lộ ra thần sắc thẹn thùng: "Bà nội đừng khen con nói hay nữa, con ngại lắm."
Tạ Kim Hoa thiết chút nữa phun một ngụm máu ra: "..."
Tao không có khen mày!
Ánh mắt người xung quanh đều dừng trên người bọn họ, đặc biệt là thường thường nhìn xuống đũng quần Đồng Ngạn Lương, tấm tắc.
Tạ Kim Hoa muốn mắng cô, nhưng sợ cô lại nói ra lời làm người muốn hộc máu, đen mặt nói: "Mày mau đi thanh toán tiền thuốc men cho tao đi, chuyện khác về nhà lại nói!"
Đồng Tuyết Lục ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu lại nói với Đồng Gia Minh: "Gia Minh, em dẫn bà nội với mọi người ra ngoài trước đi, chị thanh toán xong sẽ đi tìm."
Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó mới mở miệng kêu Tạ Kim Hoa một tiếng: "Bà nội, chúng ta đi thôi."
Đám người Tạ Kim Hoa nghẹn trong lòng một hơi, nhưng lúc này lại phát tác không được.
Miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!
Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ đi ra cửa, lúc này mới xoay người đi thanh toán tiền thuốc men.
Ai ngờ quay người lại đã nhìn thấy Ôn Như Quy đứng trước bàn thu phí, đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô.
Chuyện này.. Có chút xấu hổ.
Đồng Nhị Trụ vuốt cằm, ngượng ngùng cười: "Có đặt ở đâu đâu."
Đồng Tuyết Lục đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Tạ Kim Hoa nói: "Bà nội, bọn con tới đón bà."
Bà nội? Mọi người nghe thấy từ xưng hô này sửng sốt một trận.
Chẳng lẽ người này chính là con gái Đồng Đại Quân bị nhận sai kia?
Lớn lên cũng quá đẹp đi?
Môi hồng răng trắng, một thân nộn đến có thể vắt ra nước, còn có một thân trang phục này, ai da ai da, thật không hổ là do đại quan nuôi lớn, nhìn khí độ kia xem.
Theo chân bọn họ ý tưởng không giống nhau, Đồng Tuyết Lục cũng đánh giá đám người trước mắt này, trong lòng nghĩ, một đám dưa vẹo táo nứt này rốt cuộc ở đâu ra tới?
Ánh mắt cô dừng trên người Tạ Kim Hoa.
Khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, thân cao ba mét bẻ đôi, làn da vừa đen vừa thô ráp, mắt nhỏ gò má cao, diễn tả hai từ chanh chua vô cùng nhuần nhuyễn.
Vợ chồng Đồng Đại Quân lớn lên đẹp, ba anh em Đồng Gia Minh, tính cả cô khối thân thể này đều di truyền gien tốt.
Cô còn tưởng rằng người Bắc Hòa cũng đẹp không kém, nhưng không ngờ một người so với một người càng khó coi hơn, giống như sản phẩm bị hư vậy.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, toát ra một ý niệm: Có khi nào Đồng Đại Quân không phải con của bà ấy không?
Trong trí nhớ Đồng Đại Quân và Tạ Kim Hoa lớn lên một chút cũng không giống, so với hai người em mỏ chuột tai khỉ càng không giống.
Cẩu huyết đến vậy?
Đồng Tuyết Lục cảm thấy cần phải hỏi rõ xuất thân hai vợ chồng Đồng Đại Quân, bất quá bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.
Tạ Kim Hoa lấy lại tinh thần đầu tiên, trừng mắt mắng Đồng Tuyết Lục: "Mày chính là con gái của Đồng Đại Quân? Mày làm gì mà bây giờ mới đến?"
Đồng Tuyết Lục rũ mi xuống, nhỏ nhẹ dịu hiền nói: "Thực xin lỗi bà nội, kỳ thật sáng sớm con đã bảo Gia Minh đến nhà ga tiếp mọi người, không ngờ lại bỏ lỡ, sau khi nhận được điện thoại chúng con đã lập tức chạy đến, nhưng bà cũng biết chuyện chờ xe khó mà nói hết, chúng con đã đợi hai tiếng mới bắt được một chiếc xe đến đây."
Tạ Kim Hoa cho rằng cô lớn lên trong gia đình như vậy, tính tình nhất định sẽ cao ngạo khinh người, không ngờ tính cô mềm như vậy, lập tức kiêu ngạo hơn.
"Cha mẹ nuôi mày không phải là đại quan sao? Sao mày không gọi điện nói bọn họ lấy xe lại đón bọn tao?"
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: "A, sao con không nghĩ tới chuyện này, lần sau đi, lần sau con nhất định sẽ nhớ rõ."
Tạ Kim Hoa bị nghẹn: "..."
Nhưng không đợi bà lại lần nữa chửi ầm lên, mặt Đồng Tuyết Lục đã chuyển hướng qua Đồng Ngạn Lương.
"Em là em họ Đồng Ngạn Lương phải không? Chị nghe nói túi con cháu của em bị người đá hư, bây giờ thế nào rồi? Đá hư thật rồi sao? Sau này còn cứng được không? Còn sinh con được không?"
Đồng Ngạn Lương: "..."
Người Đồng gia: "..."
Người xung quanh nghe vậy, thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc chết.
Nhìn cô gái này lịch sự văn nhã trắng nõn thanh tao, sao có thể nói chuyện hoạt bát đến vậy?
Đồng thời, ánh mắt mọi người động tác nhất trí dừng giữa hai chân Đồng Ngạn Lương.
Ánh mắt như lửa nóng, làm Đồng Ngạn Lương cảm thấy sắp bỏng cháy.
Mặt hắn trướng đến đỏ bừng, hung ác trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục: "Mày câm miệng cho tao!"
Đồng Tuyết Lục lui về sau một bước, che ngực một bộ bị dọa đến: "Đồng Ngạn Lương, em làm sao vậy? Có phải nơi đó lại đau không? Sau này thật sự không được nữa rồi sao?"
"..."
Đồng Ngạn Lương một hơi đổ ở ngực, thiếu chút nữa hộc máu.
Con tiện nhân đáng chết này, mỗi một câu là phải kêu tên hắn một lần, giống như sợ có người không biết tên hắn vậy, cô ta cố ý có đúng không?
Nhất định là cố ý.
Đương nhiên tin tốt như vậy phải công bố cho thiên hạ, nháo đến mọi người ai cũng biết mới tốt.
Tạ Kim Hoa cũng tức ơi là tức, đen mặt mắng: "Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc mày biết nói chuyện không vậy? Không biết nói thì câm miệng cho tao, không ai nói mày là người câm!"
Đồng Tuyết Lục gãi gãi da, lộ ra thần sắc thẹn thùng: "Bà nội đừng khen con nói hay nữa, con ngại lắm."
Tạ Kim Hoa thiết chút nữa phun một ngụm máu ra: "..."
Tao không có khen mày!
Ánh mắt người xung quanh đều dừng trên người bọn họ, đặc biệt là thường thường nhìn xuống đũng quần Đồng Ngạn Lương, tấm tắc.
Tạ Kim Hoa muốn mắng cô, nhưng sợ cô lại nói ra lời làm người muốn hộc máu, đen mặt nói: "Mày mau đi thanh toán tiền thuốc men cho tao đi, chuyện khác về nhà lại nói!"
Đồng Tuyết Lục ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu lại nói với Đồng Gia Minh: "Gia Minh, em dẫn bà nội với mọi người ra ngoài trước đi, chị thanh toán xong sẽ đi tìm."
Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó mới mở miệng kêu Tạ Kim Hoa một tiếng: "Bà nội, chúng ta đi thôi."
Đám người Tạ Kim Hoa nghẹn trong lòng một hơi, nhưng lúc này lại phát tác không được.
Miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!
Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ đi ra cửa, lúc này mới xoay người đi thanh toán tiền thuốc men.
Ai ngờ quay người lại đã nhìn thấy Ôn Như Quy đứng trước bàn thu phí, đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô.
Chuyện này.. Có chút xấu hổ.
Danh sách chương