Đến tận tối Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ mới về nhà.
Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng khi bọn họ về sẽ tìm cô gây sự, không ngờ Tôn Quế Lan vừa nhìn thấy cô, đã lập tức quỳ xuống.
“Cháu gái, thím cầu xin cháu, cháu đi xin cha mẹ nuôi cháu giúp đỡ, bảo bọn họ cứu Ngạn Lương ra ngoài đi, thím lạy cháu.”
Vừa nói bà ta vừa đập đầu bồm bộp xuống đất, liên tục lạy Đồng Tuyết.
Tôn Quế Lan có thể làm được chuyện này, thật ra lại khiến Đồng Tuyết Lục rất kinh ngạc.
Có điều bảo cô cứu Đồng Ngạn Lương là chuyện không thể nào, cả đời này đều không thể.
Ngày hôm sau, cô vẫn đi làm như cũ.
Nhưng rất nhanh cô đã bị đồng chí công an gọi đến đồn cảnh sát làm việc.
Trên đường đi, cô giả vờ lo lắng thấp thỏm hỏi: “Đồng chí công an, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không? Vì sao lại bắt tôi đến đồn công an?”
Người đến nhà xưởng tìm cô là một vị công an nữ, thấy tuổi của cô không hơn kém tuổi con gái mình lắm, khuôn mặt lại sợ tới mức trắng bệch ra, bà ta không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
“Cháu không cần lo lắng, chỉ là hỏi chuyện bình thường theo quy định thôi, cháu chỉ cần phối hợp chúng tôi là được! Có điều, cậu em họ kia của cháu nói chuyện trộm quần lót là do cháu hãm hại cậu ta, về chuyện này cháu cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ kinh ngạc “Ồ” một tiếng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Vì sao cậu ấy lại nói như vậy? Cháu với cậu ấy không oán không thù, sao cháu phải hãm hại cậu ấy? Cháu vẫn luôn đối xử với cậu ấy như em trai ruột nhà mình, cậu ấy nói như vậy khiến cháu đau lòng quá.”
Đồng chí công an vội vàng an ủi cô: “Đồng chí, cháu đừng khóc, công an chúng tôi sẽ không tùy tiện khiến người tốt chịu oan uổng, nếu như cháu không làm, chúng tôi nhất định sẽ cho cháu một câu trả lời.”
Thật ra trong lòng nữ công an không tin lời Đồng Ngạn Lương nói.
Nhìn cô bé trước mắt lịch sự văn nhã thế này, nói chuyện còn lễ phép khách khí, nghe nói trước kia còn là người trong đoàn văn công, sao có thể làm ra chuyện vu oan hãm hại người khác? Ngược lại, nhìn Đồng Ngạn Lương lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi!
Hơn nữa hôm qua bà còn nhìn thấy cậu ta chột dạ chạy trốn, trước đó còn nói muốn phóng hỏa giết người nữa.
Bởi vậy không chỉ mình bà ta, mà người trong đồn công an đều nhất trí cho rằng cậu ta đang cắn càn.
Đồng Tuyết Lục xoa xoa khóe mắt, kích động nói: “Đồng chí công an, cảm ơn cô, sự trong sạch của cháu dựa cả vào cô!”
Được Đồng Tuyết Lục nhìn với ánh mắt tín nhiệm như vậy, trong lòng nữ công an đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm, thầm nghĩ nhất định phải cho cô câu trả lời thuyết phục.
Vào trong đồn công an.
Đồng Tuyết Lục gặp được Đồng Ngạn Lương.
Qua một buổi tối,
Qua một buổi tối, Đồng Ngạn Lương đã trở nên vô cùng tiều tụy, hai quầng thâm dưới mắt cực lớn, đầu tóc tán loạn như ổ gà.
Nhìn thấy cô đến, Đồng Ngạn Lương lập tức điên cuồng, vung nắm tay đánh về phía cô: “Đồ tiện nhân này, là mày ăn trộm quần lót hãm hại tao.”
Tiện nhân này, nói chuyện chỗ đó của cậu bị đá hỏng khắp nơi, còn nói cậu lén lút sờ mông phụ nữ, cho nên chuyện trộm quần lót chắc chắn cũng là do cô ta hãm hại mình!
Nhưng mà cậu ta không nghĩ ra được vì sao Đồng Tuyết Lục lại làm như vậy, nhưng không nghĩ ra được cũng không quan trọng, dù sao cậu ta đã nhận định chắc chắn là do cô hãm hại!
Thấy Đồng Ngạn Lương xông về phía mình, Đồng Tuyết Lục lập tức nhào vào ngực nữ đồng chí công an, sợ tới mức cả người run rẩy: “Đồng chí công an, cháu sợ quá, cậu ấy muốn giết người...”
Nữ công an nhanh chóng bảo vệ cô, còn an ủi: “Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu ta thương tổn cháu!”
Phía bên này, tay Đồng Ngạn Lương còn chưa kịp chạm vào Đồng Tuyết Lục, đã bị công an túm chặt lại.
Sắc mặt hai đồng chí công an đều rất khó coi, còn nhíu mày quát to: “Ngồi yên đấy cho tôi, còn dám làm loạn tôi lập tức nhốt cậu vào nhà giam.”
Nghe thấy thế Đồng Ngạn Lương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Đồng chí công an, tôi, tôi không định đánh chị ta, tôi chỉ muốn hỏi chị ta xem, vì sao lại hãm hại tôi như vậy thôi!”
Đồng chí công an không cho cậu ta sắc mặt tốt, vẫn tiếp tục quát to: “Hãm hại cái gì, đây đều là lời nói của mình cậu, ngồi xuống!”
Đồng Ngạn Lương vội vàng ngồi xuống ghế, lần này không dám trừng Đồng Tuyết Lục nữa.
Đồng Tuyết Lục núp trong ngực nữ công an khóc hu hu một lúc lâu, mới ngồi xuống ghế dựa phía đối diện.
Nam công an bắt đầu hỏi: “Đồng chí Đồng, Đồng Ngạn Lương, người bị tình nghi nói rằng cô ăn trộm quần lót để hãm hại cậu ta, việc này cô còn lời nào để nói không?”
Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng khi bọn họ về sẽ tìm cô gây sự, không ngờ Tôn Quế Lan vừa nhìn thấy cô, đã lập tức quỳ xuống.
“Cháu gái, thím cầu xin cháu, cháu đi xin cha mẹ nuôi cháu giúp đỡ, bảo bọn họ cứu Ngạn Lương ra ngoài đi, thím lạy cháu.”
Vừa nói bà ta vừa đập đầu bồm bộp xuống đất, liên tục lạy Đồng Tuyết.
Tôn Quế Lan có thể làm được chuyện này, thật ra lại khiến Đồng Tuyết Lục rất kinh ngạc.
Có điều bảo cô cứu Đồng Ngạn Lương là chuyện không thể nào, cả đời này đều không thể.
Ngày hôm sau, cô vẫn đi làm như cũ.
Nhưng rất nhanh cô đã bị đồng chí công an gọi đến đồn cảnh sát làm việc.
Trên đường đi, cô giả vờ lo lắng thấp thỏm hỏi: “Đồng chí công an, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không? Vì sao lại bắt tôi đến đồn công an?”
Người đến nhà xưởng tìm cô là một vị công an nữ, thấy tuổi của cô không hơn kém tuổi con gái mình lắm, khuôn mặt lại sợ tới mức trắng bệch ra, bà ta không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
“Cháu không cần lo lắng, chỉ là hỏi chuyện bình thường theo quy định thôi, cháu chỉ cần phối hợp chúng tôi là được! Có điều, cậu em họ kia của cháu nói chuyện trộm quần lót là do cháu hãm hại cậu ta, về chuyện này cháu cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ kinh ngạc “Ồ” một tiếng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Vì sao cậu ấy lại nói như vậy? Cháu với cậu ấy không oán không thù, sao cháu phải hãm hại cậu ấy? Cháu vẫn luôn đối xử với cậu ấy như em trai ruột nhà mình, cậu ấy nói như vậy khiến cháu đau lòng quá.”
Đồng chí công an vội vàng an ủi cô: “Đồng chí, cháu đừng khóc, công an chúng tôi sẽ không tùy tiện khiến người tốt chịu oan uổng, nếu như cháu không làm, chúng tôi nhất định sẽ cho cháu một câu trả lời.”
Thật ra trong lòng nữ công an không tin lời Đồng Ngạn Lương nói.
Nhìn cô bé trước mắt lịch sự văn nhã thế này, nói chuyện còn lễ phép khách khí, nghe nói trước kia còn là người trong đoàn văn công, sao có thể làm ra chuyện vu oan hãm hại người khác? Ngược lại, nhìn Đồng Ngạn Lương lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi!
Hơn nữa hôm qua bà còn nhìn thấy cậu ta chột dạ chạy trốn, trước đó còn nói muốn phóng hỏa giết người nữa.
Bởi vậy không chỉ mình bà ta, mà người trong đồn công an đều nhất trí cho rằng cậu ta đang cắn càn.
Đồng Tuyết Lục xoa xoa khóe mắt, kích động nói: “Đồng chí công an, cảm ơn cô, sự trong sạch của cháu dựa cả vào cô!”
Được Đồng Tuyết Lục nhìn với ánh mắt tín nhiệm như vậy, trong lòng nữ công an đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm, thầm nghĩ nhất định phải cho cô câu trả lời thuyết phục.
Vào trong đồn công an.
Đồng Tuyết Lục gặp được Đồng Ngạn Lương.
Qua một buổi tối,
Qua một buổi tối, Đồng Ngạn Lương đã trở nên vô cùng tiều tụy, hai quầng thâm dưới mắt cực lớn, đầu tóc tán loạn như ổ gà.
Nhìn thấy cô đến, Đồng Ngạn Lương lập tức điên cuồng, vung nắm tay đánh về phía cô: “Đồ tiện nhân này, là mày ăn trộm quần lót hãm hại tao.”
Tiện nhân này, nói chuyện chỗ đó của cậu bị đá hỏng khắp nơi, còn nói cậu lén lút sờ mông phụ nữ, cho nên chuyện trộm quần lót chắc chắn cũng là do cô ta hãm hại mình!
Nhưng mà cậu ta không nghĩ ra được vì sao Đồng Tuyết Lục lại làm như vậy, nhưng không nghĩ ra được cũng không quan trọng, dù sao cậu ta đã nhận định chắc chắn là do cô hãm hại!
Thấy Đồng Ngạn Lương xông về phía mình, Đồng Tuyết Lục lập tức nhào vào ngực nữ đồng chí công an, sợ tới mức cả người run rẩy: “Đồng chí công an, cháu sợ quá, cậu ấy muốn giết người...”
Nữ công an nhanh chóng bảo vệ cô, còn an ủi: “Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu ta thương tổn cháu!”
Phía bên này, tay Đồng Ngạn Lương còn chưa kịp chạm vào Đồng Tuyết Lục, đã bị công an túm chặt lại.
Sắc mặt hai đồng chí công an đều rất khó coi, còn nhíu mày quát to: “Ngồi yên đấy cho tôi, còn dám làm loạn tôi lập tức nhốt cậu vào nhà giam.”
Nghe thấy thế Đồng Ngạn Lương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Đồng chí công an, tôi, tôi không định đánh chị ta, tôi chỉ muốn hỏi chị ta xem, vì sao lại hãm hại tôi như vậy thôi!”
Đồng chí công an không cho cậu ta sắc mặt tốt, vẫn tiếp tục quát to: “Hãm hại cái gì, đây đều là lời nói của mình cậu, ngồi xuống!”
Đồng Ngạn Lương vội vàng ngồi xuống ghế, lần này không dám trừng Đồng Tuyết Lục nữa.
Đồng Tuyết Lục núp trong ngực nữ công an khóc hu hu một lúc lâu, mới ngồi xuống ghế dựa phía đối diện.
Nam công an bắt đầu hỏi: “Đồng chí Đồng, Đồng Ngạn Lương, người bị tình nghi nói rằng cô ăn trộm quần lót để hãm hại cậu ta, việc này cô còn lời nào để nói không?”
Danh sách chương