“Không gian xung quanh thật là yên tỉnh, mọi thứ dường như rất yên tỉnh.”“Không, có thứ gì đó đang rơi xuống môi của mình sao?” Những giọt nước chảy từ phía trên xuống đã giúp Yuya tỉnh dậy.“Cái gì đây… Mình còn sống à?” Yuya từ từ mở mắt dậy .“Nơi đây là ở đâu?”“Tại sao mình lại ở đây?”“Cơ thể của mình, Ưm..., không cử động được rồi...”“Mọi thứ dường như mơ hồ quá đi mất…”“À nhớ rồi… mình được một thực thể phát sáng gì đó cứu thì phải.”“Nhưng trước hết mình phải đứng dậy trước đã.”“...” Yuya cố gắng đứng dậy bằng cách dùng toàn bộ sức lực.“Mà giờ cũng có cử động được cơ thể đâu mà đứng dậy.”“Chẳng lẽ giờ nằm đây chờ chết…”“Không, tình hình thì có vẻ như đây là hang động thì phải, trên trần nhà rất nhiều đá khác nhau và góc trái kia còn có khoáng sản nữa…”“Tuy thông tin là quá ít để suy xét.”“Nhưng có vẻ như xung quanh đây không có nhiều quái vật…”“Nghe thử xem nào…”Yuya dừng suy nghĩ lại thay vào đó là cảm nhận không gian xung quanh, có vẻ như không có bất kì tiếng động nào lớn, à không.“Ở đây có một tiếng thở, không nó rất lớn nữa.”{Loài người sao, không thể nào.}“Cái gì, giọng nói sao, khoảng đã...”{Ta nhớ nó đã không thể vượt qua tầng -1 kia mà.}“Tầng -1 nghĩa là gì?”{Ta cũng chả biết nữa, mà có vẻ như ăn hấp hối rồi kìa.}“Cái gì chứ, có tới tận hai thực thể sao, mình chỉnh cảm nhận được đúng 1 thực thể thôi mà?”{Thôi thì để tiện thì ta hỏi hắn chút vậy.}{Đồng ý kiến!}“Chết tiệt nó chú ý tới mình rồi, phải làm sao bây giờ?”{Này, loài người kia, nghe ta nói không?}“À dạ vâng tôi nghe ạ, hình như giọng nói vô trực tiếp não mình luôn thì phải.”{Đúng vậy ta đang dùng thần giao cách cảm nói thẳng vào suy nghĩ của ngươi đấy.}{Ta muốn hỏi ngươi rằng ngươi là ai, làm sao xuống được dưới đây?}“Tôi cũng chả biết nữa, từ khi từ biệt thế giới tới bây giờ, tôi thực sự còn chả biết làm sao mà tôi có thể sống được nữa…”{Vậy là ngươi hiện tại giờ chả biết vì sao đến được đây đúng chứ.}“Dạ đụng thế.”{Thôi thì trước tiên, ta cho ngươi một ân huệ trước.}{Khiển ma pháp: Thánh Hồi}Cơ thể của Yuya lập tức được chữa trị, những đối xương đã gãy giờ đây phục hồi hoàn toàn, đống máu xung quanh cũng được hút vào lại bên trong cơ thể của Yuya.“Cái này...”{Đúng nó có cả luôn nâng cấp cơ thể vì ta đã thấy ngươi ở đây trong rất nhiều năm rồi.}“Dạ vâng, sao cơ… rất nhiều năm?” Yuya bật dậy ngay lập tức nhìn vào khoảng trống khổng lồ nơi giọng nói phát ra.{Đúng thế bọn ta đã thấy ngươi ở đây chắc gần 5 năm rồi.}“Không thể nào… tôi đã ở đây quá lâu rồi sao...”“Ngươi giờ vẫn còn vương vấn cuộc đời ở phía ngoài tòa tháp sao?”“Đúng… đúng vậy… vẫn còn lời hứa… tôi chưa thực hiện được…” Từng lời nói phát ra từ miệng cậu trong vô thức và rồi những giọt nước mắt cũng tự động rơi ngay khi cậu nói trong sự ngập ngừng trong cảm xúc.{Có vẻ nó là thứ cảm xúc ngươi không thể quên đi được rồi.}{Thôi cứ để loài người kia ngồi đó trấn tỉnh lại đi, chúng ta không giúp ích gì được đâu.}
Danh sách chương