Thấy Tạ Tri Vi không lên tiếng, Mục Hạc lại hạ thấp giọng hơn nữa: “Sư tôn còn giận đệ tử sao?”

Tạ Tri Vi từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên: “Giận về việc gì?”

Mục Hạc rũ mí mắt xuống: “Hiếm khi có cơ hội được ở cùng với sư tôn ba ngày, nhưng……”

“Ta không tức giận.” Tạ Tri Vi vội vã ngắt lời hắn, “Đừng nhắc tới nữa…… Ta tuổi tác đã cao vốn không để ý. Ngươi chớ nên tự trách.”

Mục Hạc ngẩn ra: “Sư tôn…… Không để ý ư?”

Tạ Tri Vi hiểu sai ý hắn, cho rằng hắn còn đang áy náy, vì thế trấn an nói: “Không để ý, người có ai mà không sai.”

Nào biết giọng của Mục Hạc lại phát run lên: “Quả nhiên là sư tôn không để ý, nhưng mà…… đệ tử để ý!”

Tình huống gì đây? Tạ Tri Vi nói: “Ngươi……”

Mục Hạc bỗng nhiên buông hắn ra, cô đơn dựa vào lan can đá ven bờ ao, ngẩn ngơ nhìn cá vàng bơi trong nước. Cũng không biết là sóng nước quá chói mắt, hay là hắn ta đang miên man suy nghĩ cái gì, trong đôi mắt đen bóng kia vậy mà trồi lên ngấn lệ lấp la lấp lánh.

Tạ Tri Vi nghẹn họng nhìn trân trối trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Lại làm sao vậy?”

“Lại……” Mục Hạc lặp lại một chữ trong lời nói của Tạ Tri Vi, tràn đầy ủy khuất hỏi, “Có phải sư tôn cho rằng, đệ tử cố tình gây sự phải không?”

Đúng vậy! Ngươi tàn nhẫn ngươi lạnh lùng ngươi cố tình gây sự!

Tạ Tri Vi nhìn dáng vẻ đáng thương này của Mục Hạc, lời đến bên miệng lại rẽ ngoặt biến đổi mùi vị: “Không có, sao lại thế được.”

Nói thật, lúc Tạ Tri Vi bị đè ở trên giường làm điên cuồng, trong lòng không ngừng suy nghĩ ngày sau sẽ trả thù Mục Hạc như thế nào. Hắn lúc ấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vừa khôi phục được tự do sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống Mục Hạc!

Chính là tên khốn này đã đoạt đi chút tiết tháo cuối cùng của hắn!

Nhưng mà hiện thực lại cách khá xa. Hắn không sao ngờ được, xong việc Mục Hạc lại lã chã chực khóc cầu xin hắn tha thứ, tựa như bạn nhỏ trong nhà trẻ làm sai sợ bị phạt đứng.

Xét theo tình huống bình thường, không phải đều là sau khi chà đạp em gái xong, kẻ cưỡng bức một bên bình tĩnh hút xì gà một bên lạnh lùng bỏ đi: “Người có ai mà không sai, đừng nhắc lại việc này.”

Sau đó em gái ôm chân đối phương nằm rạp xuống, nước mắt ròng ròng gạt lệ lên án: “Thật quá đáng, anh không phải là người, em đã mang thai con của anh, vậy mà anh không chút để ý!!!”

Hiện tại tình huống này…… Lấy nhầm kịch bản rồi sao?

Cho dù Tạ Tri Vi hắn không phải là em gái, sẽ không mang thai, không cần phải kêu trời khóc đất cầu người chịu trách nhiệm, nhưng cũng không nên ấm áp an ủi cái kẻ thiếu chút nữa làm chết mình! Lăn lộn thành kiểu này còn có thể đau khổ được sao!

Tạ Tri Vi ho khan một tiếng: “Người đã lớn rồi, đừng có khóc.”

“Nhưng mà đệ tử thật sự rất khổ sở.” Mục Hạc đưa tay lên chóp mũi, cho Tạ Tri Vi một cái sườn mặt u buồn, “Bốn năm trước, sư tôn qua đời đã cắt đứt tất cả mộng tưởng của đệ tử. Nào biết may mắn gặp lại, đệ tử đã khống chế không được…… Trong tưởng tượng, lần đầu tiên cùng với sư tôn vốn không phải là như vậy!”

Tạ Tri Vi không thể tin nói: “Ngươi……” Ngươi mẹ nó còn dám tưởng tượng! Có nghĩ tới cảm nhận của ta không! Ngươi có được cho phép không? Hả?

Mộng tưởng tan biến khiến Mục Hạc đắm chìm trong bi thương cực độ, hốc mắt rưng rưng muốn rớt nước mắt.

Hồi lâu sau, Tạ Tri Vi cắn răng nói: “Ta để ý.”

Mục Hạc chớp chớp mắt, quay đầu lại, trên lông mi dính một tầng sương mù.

Tạ Tri Vi nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cho dù có để ý thì như thế nào, cũng chỉ khiến ngươi càng thêm buồn khổ.”

“Không đâu!” Mục Hạc vội vàng nói, “Đệ tử có cách cứu vãn!”

“Hả?”

Chẳng lẽ còn có thể quay ngược thời gian? Nhưng đã lưu lại bóng ma tâm lý thì làm thế nào!

Giây lát sau, ngấn lệ trong mắt Mục Hạc không còn sót lại chút gì, hắn tiến về phía trước một bước, nắm lấy tay Tạ Tri Vi: “Lần đầu tiên đã để cho sư tôn không thoải mái, sau này đệ tử cố gắng biểu hiện, nhất định sẽ khiến sư tôn vừa lòng!”

Tạ Tri Vi mở to mắt, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì……”

Trong mắt Mục Hạc đều là nhu tình mật ý, hắn tiến đến thì thầm bên tai Tạ Tri Vi, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định: “Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ vô cùng ôn nhu.”

Tạ Tri Vi: “……”

Náo loạn nửa ngày, tên nhóc này tà tâm không chết, vậy mà còn nghĩ tới lần sau.

Tạ Tri Vi không thể tin nói: “Ta không cần ngươi làm cái gì hết, tránh ra!”

Nhưng Mục Hạc tuyệt nhiên không hề buông tay, cầu khẩn nói: “Cầu xin sư tôn cho đệ tử thêm một cơ hội nữa, không phải người cũng để ý việc này sao?”

Đó là để ý tình cảm sư đồ, không phải để ý trải nghiệm bị làm cái kia có được chưa!

Tạ Tri Vi xem như đã hiểu, không thể nói rõ ràng với hắn ta được. Mộng cảnh này là địa bàn của Mục Hạc, chỉ có thể bị treo lên đánh. Nếu hắn muốn thoát khỏi mộng cảnh, cần phải chờ đến khi linh lực của Mục Hạc yếu xuống và không thể ra tay, sau đó lại từ từ nói rõ ràng.

Trước mắt có thể giãy giụa thì cứ việc giãy giụa, mặc dù ở trong mộng sẽ không bị mất miếng thịt nào, nhưng cũng không thể bị đè một lần nữa, tổn thương tâm hồn càng nghiêm trọng hơn!

Vẻ mặt Mục Hạc mỉm cười đầy nhu tình, lực tay lại không nhẹ một chút nào. Hắn cố gắng dùng sức nắm chặt vừa đủ, vừa không làm đau Tạ Tri Vi, lại không cho phản kháng. Hắn kéo tay Tạ Tri Vi ra phía sau lưng, đè người bên cạnh bờ ao, dán môi qua dứt khoát hôn một cái.

“Ưm…… Ngươi làm càn……” Tạ Tri Vi ở trong giấc mộng không thể sử dụng được một chút linh lực nào, đành phải dùng tay không vừa đẩy lại vừa đánh.

“Tri Vi, mau tỉnh lại! Tri Vi!”

Một tiếng kêu gọi nghiêm khắc từ xa tới gần truyền tới bên tai.

Hai người sửng sốt, Tạ Tri Vi vội nói: “Đại sư bá ngươi gọi ta.”

Mục Hạc mím môi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không cam lòng. Tạ Tri Vi vỗ một cái vào sau ót hắn: “Còn không mau thu hồi mộng cảnh!”

Vừa dứt lời, tất cả trước mắt tan thành mây khói, Tạ Tri Vi đột nhiên ngồi dậy, Nhan Tri Phi cau chặt đôi mày gần trong gang tấc.

Tạ Tri Vi sợ hết hồn, tinh thần run rẩy hỏi: “Đại sư huynh gọi đệ ư?”

Nhan Tri Phi không nói câu nào mà chỉ rũ mắt nhìn xuống một chỗ, Tạ Tri Vi cảm thấy trong tay mình có thứ gì đó, cúi đầu vừa nhìn, hắn đang gắt gao nắm chặt cổ tay Nhan Tri Phi.

Hắn cuống quýt xòe tay ra, trên cổ tay kia mơ hồ xuất hiện vệt đỏ. Nhan Tri Phi cũng là người có tu vi cao, cổ tay có thể bị bóp đỏ đủ thấy được sức lực rất lớn.

Tạ Tri Vi ngập ngừng nói: “Đại sư huynh, đệ……”

Đạt tới cảnh giới cỡ này như Tạ Tri Vi và Nhan Tri Phi, nằm mơ là chuyện cực kỳ hiếm thấy, mà Tạ Tri Vi chẳng những hiếm có dịp nằm mơ, còn nằm đến rõ ràng như vậy.

Nhan Tri Phi thở dài: “Xem ra đoạn thời gian này đệ thật sự là mệt mỏi, trở về tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Vâng, cảm tạ sư huynh đã quan tâm……” Mục Hạc ngươi chờ đó cho ta!

Nắng mai rực rỡ, tất cả mọi người cùng thức dậy. Đạm Đài Mộng rửa mặt chải đầu xong, đẩy cửa ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Mục Hạc đứng trước cửa phòng Nhan Tri Phi. Sắc mặt nàng lập tức lạnh như băng sương, trong mắt tràn đầy khinh thường và chán ghét.

Mục Hạc cũng thấy được nàng, nhưng chỉ hơi quét mắt liếc một cái. Lúc này cửa mở, Nhan Tri Phi và Tạ Tri Vi một trước một sau bước ra ngoài, Mục Hạc thay đổi bộ dáng dịu dàng, khom người thi lễ với Nhan Tri Phi, lại tiến tới nâng Tạ Tri Vi: “Sư tôn, mời.”

Tạ Tri Vi nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trong mộng, trong lòng mâu thuẫn đến muốn mạng, nhưng trước mắt bao người xô đẩy càng khó coi hơn.

Đạm Đài Mộng nhắm mắt, giống như đang nhẫn nại cái gì đó, Tạ Tri Vi chào hỏi nàng: “Đạm Đài cô nương, chào buổi sáng.”

Đạm Đài Mộng xoay người cực nhanh, đáp một tiếng “Ừm” rồi nhanh chóng rời đi.

Tạ Tri Vi cảm giác cô nương này quái quái, thái độ này không phải là cao lãnh, người ta rõ ràng là đang lảng tránh. Đúng rồi, chắc chắn là bị Mục Hạc ngược quá hung ác, nàng cũng có bóng ma tâm lý đối với hắn ta.

Tạ Tri Vi không khỏi bồn chồn trong lòng. Mộng Mộng vô cùng hiểu chuyện còn như vậy, đợi chút nữa gặp được Phô Mai không biết sẽ nháo đến cỡ nào. Hắn kéo Mục Hạc vào trong phòng, dự định dặn dò kỹ càng, thái độ đối với Sở Tri Thị phải tốt một chút, nếu như đánh nhau trước mặt Nhan Tri Phi thì đừng mong được đi theo trở về Đạo Tông. Nếu không phải Đạo Tông không muốn công khai trở mặt với phủ Cửu Châu Vương, lấy hành vi cử chỉ của hắn ta, sớm đã bị trục xuất khỏi sư môn.

Nhưng không đợi cho hắn mở miệng, Mục Hạc đã nói trước một bước: “Sư tôn, đệ tử tạm thời rời khỏi một ngày.”

Mục Hạc không phải là người dễ dàng thay đổi kế hoạch, tối hôm qua hắn mới đến đây, sáng nay đã vội vã rời đi, tất nhiên là có chuyện quan trọng.

Tạ Tri Vi sửng sốt: “Không về Tuế Hàn Cư sao?”

“Tất nhiên phải về.” Mục Hạc nói khẽ, “Sư tôn đi trước, đệ tử sẽ đuổi theo sau.”

Trong lòng Tạ Tri Vi giống như mọc đầy cỏ dại, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cốt truyện này càng ngày càng không rõ đầu đuôi, khiến người ta như bị mắc nghẹn. Hồi lâu sau, hắn thử hỏi: “Có cần vi sư trợ giúp không?”

Ánh mắt Mục Hạc sáng lên: “Sư tôn lo lắng cho đệ tử ư?”

Tạ Tri Vi nghiêm mặt nói: “Ngươi đi quá gấp cho thấy tình hình rất nghiêm trọng, ta…… quả thật lo lắng.”

Mục Hạc cười rộ lên, hôn một cái trên trán hắn, Tạ Tri Vi vừa định nhíu mày quát lớn thì đã nghe Mục Hạc nói: “Có manh mối về kim chủ của hai tên trộm mộ, đệ tử cần vào cung một chuyến.”

Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh: “Vào cung?”

Mục Hạc gật đầu: “Sư tôn yên tâm, không có việc gì đâu.”

Tạ Tri Vi cũng gật đầu, nhưng thẳng đến khi Mục Hạc đi đã khá lâu trong lòng hắn vẫn còn treo lơ lửng.

Nguyên tác từng dùng bút pháp xuân thu mờ mịt nhắc tới, Cửu Châu Vương tuy là huynh đệ duy nhất của đương kim thánh thượng nhưng ông ta cũng không phải là hạng người bình thường không có năng lực, ông ta bây giờ nhàn tản là có nguyên nhân.

Tiên hoàng vốn không phải chỉ có hai người con trai này, những người khác hoặc là bệnh chết, hoặc là chết đuối, hoặc là trượt chân ngã chết, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người nối dõi. Sau khi tiên hoàng băng hà, Cửu Châu Vương còn nhỏ tuổi, bởi vậy ngôi vị hoàng đế giao cho đương kim thánh thượng. Cửu Châu Vương thời trẻ cũng từng uy chấn một phương, chiến công chồng chất, là trụ cột trong triều. Căn cơ tu luyện của ông ta rất tốt, đáng tiếc về sau không biết bệnh nặng một trận như thế nào, linh căn hủy hết, trở thành phế nhân.

Có lẽ là bị việc này đả kích, từ đây ông ta chơi bời lêu lổng, ăn chơi đàng điếm, mê luyến chuyện trăng hoa, trở thành vị vương gia phong lưu làm đề tài trong các câu chuyện của mọi người những lúc trà dư tửu hậu. Về sau ông ta lại gặp gỡ Ma Tông Thu Chiếu Thủy, tình chàng ý thiếp, lau súng cướp cò sinh ra Mục Hạc.

Đây là nền móng tạo thành thân thế của Mục Hạc, mà đủ loại nghi ngờ trong quá khứ, tất cả đều chỉ hướng về phía vị kia đang ngồi trên ngai vàng —— trong nguyên tác Cửu Châu Vương tích cực đẩy con trai của ông ta lên vương vị, bây giờ nhìn cốt truyện này, mục đích của Cửu Châu Vương cũng vẫn là như thế. Thứ nhất là xuất phát từ kỳ vọng đối với con trai độc nhất, thứ hai là ông ta muốn trả thù.

Ông ta hoài nghi người hại ông ta bị huỷ linh căn năm đó chính là huynh trưởng của mình, đương kim thánh thượng. Cứ thế mà suy ra, chưa biết chừng mấy đứa con trai mất sớm của tiên hoàng cũng đều bị vị huynh trưởng này hạ độc thủ.

Tóm lại, bên ngoài hai huynh đệ này rất hoà thuận, nhưng trong bóng tối, đại khái đã chuẩn bị tranh đấu đến ngươi chết ta sống.

Hôm nay Mục Hạc lại nói có manh mối của kim chủ, lại còn ở trong cung…… Chẳng lẽ kim chủ là đương kim thánh thượng?

Rất có khả năng là, Mục Hạc trở về phủ Cửu Châu Vương đã để lộ các loại năng lực rõ như ban ngày. Nếu sau này hắn thừa kế Cửu Châu Vương, sẽ một lần nữa uy hiếp đến hoàng quyền, ông ta hơn phân nửa là muốn dùng mấy đóa hoa sen để chống lại. Chuyện đã không có kết quả, mà trộm mộ cũng chạy mất. Vừa lúc Tạ Tri Vi hắn xuất hiện, vì đề phòng chuyện bị bại lộ nên giành trước giết người diệt khẩu.

Trong nguyên tác, tất cả những chuyện trên triều đình này đều là chuyện vụn vặt dễ giải quyết, không thành vấn đề lớn, bởi vì trọng tâm của tiểu thuyết là ở Tu Chân giới và Ma Tông.

Mà hiện giờ Ma Tông sớm đã nắm trong tay, Tu Chân bên này có Tạ Tri Vi hắn ở đây cũng không khuấy ra bọt nước gì. Cho nên, phó bản triều đình càng không có gì khó khăn.

Tạ Tri Vi không lo lắng một chút nào, bước ra ngoài tùy tiện tìm một cái lý do báo cho Nhan Tri Phi biết, nói có đồ vật đánh rơi ở phủ Cửu Châu Vương nên đã sai Mục Hạc trở về lấy. Nhan Tri Phi tuy rằng bán tín bán nghi nhưng thế này lại hợp với ý của hắn, hắn cũng lo lắng Sở Tri Thị nháo lên sẽ không dễ dàn xếp.

Một đường gió êm sóng lặng đi tới Thiền Tông. Bởi vì lần này đi là lâm thời quyết định không hề có chuẩn bị, cho nên lúc đến thị trấn dưới chân núi, Hạ Tri Ỷ đề nghị mua chút lễ vật, nhân tiện kêu Đạm Đài Mộng cùng nhau chọn lựa. Bản thân Hạ Tri Ỷ là một người tính tình lãnh đạm, Đạm Đài Mộng ban đầu cũng là kiêu ngạo cao lãnh, hai người tuy rằng ở trong cốt truyện này không thể thành sư đồ, nhưng cũng đặc biệt hợp tính nhau.

Tạ Tri Vi nhìn hai nàng xuống xe ngựa đi chung với nhau, cảm khái không thôi. May mắn kịch bản bị lệch, nếu không sao Hạ Tri Ỷ có thể sống đến bây giờ.

Bỗng nhiên, có một cái thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Tạ Tri Vi.

Nhóc ăn mày mạnh mẽ hít nước mũi cái rột, bước nhanh đuổi theo Đạm Đài Mộng: “Tỷ tỷ, chờ một chút!”

Đạm Đài Mộng đang bận nói cho Hạ Tri Ỷ nghe sở thích của sư phụ nàng Độ Sinh, nghe thấy âm thanh này, ngạc nhiên xoay người.

Một đứa bé trai vô cùng bẩn thỉu, hai tay cầm một cây đường nhân, đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.

“Tỷ tỷ, đệ chờ tỷ đã lâu lắm rồi, rốt cuộc tỷ cũng xuất hiện!” Nó nói xong, chìa đường nhân ra phía trước đưa tặng nàng, “Hôm nay đệ mời tỷ!”

Tạ Tri Vi xa xa nhìn đường nhân kia, đơn sơ giản dị làm thành hình dáng một đóa hoa. Cũng không biết đứa nhỏ này đã ăn xin bao lâu, cuối cùng gom góp đủ hai đồng tiền chạy đi mua.

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, nếu như là trước kia, chắc chắn Mộng Mộng sẽ sờ sờ đầu nhóc ăn mày, sau đó cười rộ lên.

Nhóc ăn mày giơ cây đường nhân kia, tựa như giơ món đồ vật tốt nhất trên thế giới, tràn trề mong đợi.

Hạ Tri Ỷ không rõ tình hình, dò hỏi: “Đạm Đài, đây là……”

Đạm Đài Mộng nhíu mày một cái: “Ta không quen biết nó, Hạ thành chủ, đi thôi.”

Lời tác giả:

Tâm sự trên Tieba ngày 26/12/2017

Rất hối hận đã nói mà không chịu trách nhiệm, cảm ơn mọi người đã xuất hiện kịp thời.

Tôi sở dĩ chấp nhất với hồi đáp ở trong truyện, là bởi vì đây là phương thức trực tiếp nhất thể hiện một bộ truyện có tốt hay xấu, đương nhiên, có rất nhiều lúc đều là tôi mạnh mẽ yêu cầu. Tôi năm nay áp lực rất lớn, ngoại trừ viết truyện viết nhân vật mình thích ra, căn bản không thể ổn định lại tinh thần rèn luyện cách hành văn, cho nên cảm thấy rất có lỗi với mọi người. Sau đó truyện có rất nhiều người đọc, tôi liền có ảo giác thật ra mình vẫn đang tiến bộ. Nói trắng ra đây là vì không tự tin, bởi vì mấy ngày trước sửa truyện lại trong phạm vi lớn, tôi bây giờ viết văn đặc biệt cẩn thận, trên cơ bản mỗi một chương đều sẽ cầm nhờ Tiểu Chinh (một tác giả đam mỹ- bạn thân của tác giả) đọc thử, cô ấy nói không thành vấn đề tôi mới yên tâm. Đây chính là loại này trạng thái không ổn. Cho nên bình luận ít đi, tôi sẽ khủng hoảng, cảm thấy chắc chắn là tôi lại viết không tốt.

Gần đây áp lực rất lớn, tối hôm qua mất ngủ đến hai giờ, cuối cùng phải uống thuốc ngủ. Loại thuốc này có tác dụng phụ, chính là ảnh hưởng đến tính tình, cho nên không thể khống chế được. Đêm nay tôi muốn chiến thắng bản thân, không uống thuốc, điều chỉnh trạng thái trở về.

Vi sư cũng sắp kết thúc, nhiều nhất còn lại 40 chương, cốt truyện mặt sau gì đó tôi đều đã an bài xong, chớ nên lo sợ tôi bỏ hố ha.

Tôi lúc trước viết Sư huynh, độc giả mới như vậy một chút, tôi cũng không cảm thấy gì. Thậm chí đã từng vùi đầu viết 10 vạn chữ sơ thảo cuối cùng lại hủy bỏ, như vậy mà có thể giữ được bình tĩnh. Tại sao ngược lại các vị khách quan nhiều lên, lại không có cảm giác an toàn đây?

Có thể là tôi sợ hãi mọi người rời bỏ tôi mà đi, tha thứ tôi cứ mãi lải nhải hu hu hu

Tâm sự trên Tieba ngày 28/12/2017

Đêm nay xin nghỉ không chương, đêm mai lại có ha. Có điều tôi xin nói một chút, vì cái lông gì mọi người đều nói Mộng Mộng là đời trước??? Chẳng lẽ mọi người đã quên chuyện nàng mất trí nhớ rồi sao? Vốn dĩ hình tượng nàng chính là cao lãnh ngạo kiều, chỉ vì mất trí nhớ biến thành ngốc bạch ngọt, bây giờ khôi phục ký ức, lại nghĩ tới một nhà đều bị giết, Xích Viêm đã chết không có chỗ trả thù, tâm trạng nàng khẳng định càng hỏng bét đi, còn về ngoại trừ cái này ra mọi người cảm thấy nàng đủ loại kỳ quái, phía sau tôi sẽ giải thích. Tôi chính là có cái tật xấu, trước ném cốt truyện ra, sau lại giải mê. Các vị khách quan từng đọc qua Sư huynh chắc cũng quen rồi, đánh tôi đi ha ha ha, có điều mọi người phải tin tưởng năng lực điều khiển cốt truyện của tôi nha, phía sau sẽ rất đặc sắc, moah moah
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện