Thời điểm nguy cấp, đương nhiên vai chính là quan trọng nhất.
Hệ thống rất nhanh đưa ra mệnh lệnh: “Tạ Tri Vi càng sẽ không khoanh tay đứng nhìn ái đồ chịu chết, mời mau chóng xử lý.”
Có điều trước khi mệnh lệnh vang lên, Tạ Tri Vi cũng đã nhanh chóng trở lại trước mặt Mục Hạc, giơ tay tiếp đón chưởng phong.
Ái đồ là cái quỷ gì? Chậm đã, không đúng.
Nội lực ẩn chứa bên trong chưởng phong này sao lại ít như vậy.
Tạ Tri Vi cảm thấy lòng bàn tay bỗng nhiên lạnh toát, tựa như bị một trận gió lạnh thấm vào trong. Vừa nhìn kỹ, liền thấy lòng bàn tay có mấy điểm hàn quang nhàn nhạt dán vào đang nhanh chóng tiêu tán.
Thì ra Minh Không vắt óc tìm mưu kế, ngoài sáng thì tỏ vẻ đối phó với Lục Chiêm Vân và Mục Hạc, kết quả trong tối lại nhằm vào hắn?
Tạ Tri Vi yên lặng thăm hỏi cả nhà Minh Không, giương mắt nhìn qua: “Đây là công pháp gì?”
Minh Không thực hiện được ý đồ, khóe miệng giơ lên ý cười: “Không phải công pháp, mà là độc.”
Mẹ nó dám âm lão tử?
Tạ Tri Vi tiếp tục thăm hỏi cả nhà hắn, một mặt vô cùng đau đớn nói: “Không nghĩ tới Minh Không trưởng lão vẫn như cũ giúp Trụ làm ác……”
Vẻ mặt Minh Không không một chút áy náy, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Tri Vi, chậm rãi lắc đầu: “Thật giống……”
Tạ Tri Vi nghi hoặc: “Giống cái gì?”
“Không có gì.” Minh Không lấy lại tinh thần, điềm nhiên như không có việc gì mà nói, “Tạ chân nhân không cần phải khổ sở, độc này không chết người, chỉ khiến người ta tạm thời không sử dụng được linh lực mà thôi.”
Tạ Tri Vi thử vận linh lực, quả nhiên không đề lên nổi một tí nào.
Hắn tức khắc nổi giận, nhưng bởi vì trước đó bị OOC, chỉ số tồn tại cảm giảm đi, cái biểu tình này không được rõ ràng cho lắm: “Ngài muốn làm thế nào?” Đậu xanh nam chính ngươi đừng có giả chết nữa! Nhân vật phản diện sắp tiêu diệt cả bọn chúng ta rồi!
Minh Không thản nhiên nói: “Tại hạ từng nói qua, muốn trước khi chết làm một chuyện cuối cùng vì chưởng môn. Tạ chân nhân đã không thể hỗ trợ, cũng xin đừng cản trở. Sau khi chuyện này thành công, chưởng môn tự nhiên sẽ thả ngài đi.”
“Nếu không thành thì sao?”
Minh Không sửng sốt, cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng từ bỏ nói: “Ta không biết.”
Đúng lúc này, Mục Hạc bỗng nhiên mở mắt ra, lấy tốc độ cực nhanh vọt đến phía sau lưng Tạ Tri Vi, ôm eo hắn, rút Thanh Bình Kiếm ra, ngự kiếm bay lên, một loạt động tác nhanh đến không giống người thường.
Trong nháy mắt đại điện Huyền Vân Kiếm Phái bị bỏ lại dưới chân, dưới ánh trăng tiền đình to lớn hiện ra vô cùng tịch liêu.
Minh Không đứng dưới gốc liễu, bộ dáng có chút ngẩn người.
Tạ Tri Vi càng là trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi phát giác bên hông bị siết chặt, cúi đầu nhìn xuống, mới phục hồi lại tinh thần.
Đậu…… Đậu xanh, nam chính rốt cuộc mạnh mẽ lên rồi?
Đây chính là Thanh Bình Kiếm nha!!! Năm đó Tạ Tri Vi rút ra gây nên một trận kinh thiên động địa, nam chính chẳng những rút, lại còn ngự kiếm!
Mục Hạc cứ như vậy đứng ở phía sau Tạ Tri Vi, mặc dù còn nhỏ tuổi, vóc dáng và chiều cao đều thua kém Tạ Tri Vi, nhưng động tác và tư thế so với ngày xưa khi Tạ Tri Vi mang hắn cùng ngự kiếm hoặc khi che chở cho hắn không hề khác biệt.
Tạ Tri Vi cảm động sắp khóc.
Đây mới là phương thức chính xác mà nam chính mở ra! Cho dù nam chính có đeo gương mặt của Hà Tranh để trang bức thì anh đây cũng tha thứ cho hắn!
Mục Hạc tận lực khống chế, tay mới không run rẩy, nhưng trống tim vẫn đập cuồng loạn. Mới vừa rồi thật vất vả tìm được cơ hội, dưới sự trợ giúp của Nhiếp Đình cứu Tạ Tri Vi ra tới, lúc này hắn mới ý thức được động tác của mình quá đường đột, càng quan trọng hơn là hắn cách đạo bào sờ được thân thể phía bên dưới.
Sư tôn thật sự rất gầy.
Mới vừa rồi hắn giả bộ bất tỉnh cả gan gối đầu lên đùi của sư tôn, cơ hồ chỉ có một thanh xương cốt. Vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nào biết không thể gạt được tuệ nhãn của sư tôn. Sư tôn chẳng những không hề trách tội, ngược lại còn giúp hắn giấu diếm Minh Không.
Nhiếp Đình vốn muốn hắn ai cũng đừng quản, chính mình thoát thân trước, nhưng hắn làm không được. Ai chết cũng không quan trọng, nhưng sư tôn không thể xảy ra chuyện!
Mục Hạc vừa định mở miệng nói cái gì, lại phát hiện miệng mình cách lỗ tai Tạ Tri Vi rất gần.
Vành tai Tạ Tri Vi nhỏ mà mỏng, tuy là biểu trưng cho vận mệnh không tốt, thoạt nhìn lại hết sức tinh tế, vài sợi tóc ngắn bị gió thổi lên, phất phơ phiêu đãng ở nơi đó.
Mục Hạc vậy mà nảy sinh xúc động muốn cắn một ngụm.
Loại cảm giác này, đồng dạng giống như đêm qua hắn muốn cắn miệng của sư tôn.
Sư tôn rõ ràng gầy như thế, thậm chí cánh tay ôm eo có thể sờ tới phía sau lưng, chạm đến xương cột sống vô cùng rõ ràng. Lại luôn cho hắn ảo giác rất ngon miệng.
Nếu ngày nào đó nhịn không được làm chuyện như vậy đối với sư tôn……
“Đồ đệ, ngươi mau thành thật nói cho vi sư biết.” Tạ Tri Vi không quay đầu lại, giọng nói nghe có chút ngưng trọng.
Nam chính, mặc dù ta đối với lần bùng nổ này của ngươi rất vui mừng, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ hài lòng có biết không!
Ngươi bùng nổ sao không đánh chính diện đi! Chạy trốn là cái quỷ gì? Mẹ nó rút ra Thanh Bình Kiếm ngự kiếm phi hành thế này, cũng đừng trách sư tôn vì sao đi chất vấn ngươi, lại OOC ta sẽ bị trừ thành điểm âm!
Mục Hạc thông minh cỡ nào chứ, đã đoán được Tạ Tri Vi muốn hỏi hắn cái gì. Trên thực tế trước khi động thủ, hắn từng bàn bạc qua với Nhiếp Đình, lúc cần thiết có thể thử nhờ Tạ Tri Vi giúp đỡ.
Mấy ngày liên tiếp thăm dò, Nhiếp Đình không thể không thừa nhận, trên thế giới ngoại trừ ngụy quân tử như Thẩm U, thật đúng là có loại người tốt vô tư như Tạ Tri Vi, không dùng thì phí.
Mục Hạc vội thu hồi phán đoán, khẽ nói: “Sư tôn, đợi sau khi đệ tử đáp xuống đất sẽ một năm một mười kể hết cho người nghe.”
Tạ Tri Vi nói: “Được.”
Kể hết? Chẳng lẽ muốn kể cho ta biết huyền cơ của Hắc Liên và Nhiếp Đình? Thật hay giả vậy? Đây chính là bí mật động trời, trong nguyên tác đến cuối cùng nam chính chỉ nói cho một mình Đạm Đài Mộng biết mà thôi.
Chẳng lẽ…… Ta so với nữ chính còn trâu hơn?
Lúc này đã bay khỏi Huyền Vân Kiếm Phái hơn năm mươi dặm, Mục Hạc tìm một chỗ vách núi rồi đáp xuống, chung quanh đều là núi đá dốc đứng, vây quanh một khu đất bằng ở chính giữa.
Tạ Tri Vi dùng Thanh Bình Kiếm triệu hồi vỏ kiếm, xoay người nói với Mục Hạc: “Vi sư không có ý khác, chỉ là tò mò tu vi của ngươi…… Vì sao mới mấy ngày……” Phải nói chuyện dịu dàng một chút, ai biết nam chính có phải thật sự muốn chia sẻ bí mật hay không, vạn nhất đột nhiên trở mặt không quen biết rất có thể đem ta diệt khẩu.
Mục Hạc nói: “Sư tôn có còn nhớ đóa Hắc Liên kia không, lúc đệ tử té xỉu dưới chân núi, sư tôn đã nhét nó vào trong tay đệ tử?”
Tạ Tri Vi lập tức đối diện với chi tiết trong nguyên tác: “Tất nhiên nhớ rõ, đó là thứ phát hiện bên cạnh ngươi, ta còn tưởng là đồ chơi của ngươi bị rơi xuống.” Quỷ mới tin, Tạ Tri Vi trong nguyên tác đương nhiên biết thứ kia là bí bảo Hắc Liên, cũng bởi vì sợ dính phiền phức, mới đưa cho nam chính.
Đáng đời hắn chết sớm!
Biểu tình của Mục Hạc trở nên có chút nghiêm túc, “Đệ tử đến nay mới dám nói cho sư tôn biết, kỳ thật đó là Hắc Liên thất lạc đã lâu.”
Tạ Tri Vi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Hắc Liên một trong bốn đóa hoa sen đương thời kia?”
“Không sai.” Mục Hạc nói, bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, “Chỉ là đóa Hắc Liên này hiện giờ dung nhập trong thần thức của đệ tử, Hắc Liên vốn là trân bảo hiếm có, lại bị đệ tử làm tiêu hao, đệ tử mới…… Không dám nói cho sư tôn nghe.”
“Lại có chuyện như vậy……” Tạ Tri Vi trầm ngâm.
Đúng như Mục Hạc đoán, Tạ Tri Vi tuy có ngạc nhiên, nhưng không có tức giận. Đợi sau khi hắn tiêu hóa những lời nói kia, thậm chí có chút cao hứng. “Vi sư quả nhiên không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là tuyệt đỉnh kỳ tài, ngay cả Hắc Liên thần bí nhất cũng bị ngươi sử dụng.”
Mục Hạc ngập ngừng nói: “Đệ tử huỷ hoại Hắc Liên, sư tôn không trách móc sao……” Hắn sợ hãi rụt rè quỳ gối nơi đó, thật giống như tội phạm phạm phải tội ác tày trời.
Tạ Tri Vi than nhẹ một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ đầu của hắn. “Cũng không biết bị ai khi dễ, lại sợ đến như vậy. Thứ này vốn vô chủ, Hắc Liên kia cũng coi như được sử dụng đúng với tác dụng của nó, sao có thể nói là hủy hoại? Nếu như nó rơi vào tay người xấu, hoặc thành vật trang trí trong tủ, hoặc bị cạnh tranh cướp đoạt, đó mới là huỷ hoại.” Nói rồi, tự tay nâng hắn dậy, “Đứng lên đi, ta chỉ có một đồ đệ là ngươi, ở đâu ra nhiều quy củ như vậy.”
Mặc dù chỉ bị Tạ Tri Vi khẽ chạm cánh tay một chút, đỡ nhẹ mà thôi, nhưng Mục Hạc cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân để cảm thụ độ ấm từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến. “Sư tôn, đệ tử nhớ kỹ rồi.”
Tạ Tri Vi gật đầu, nhìn về phía ánh trăng trên bầu trời, tựa như đang lẩm bẩm: “Thiên hạ vì bốn đóa hoa sen mà tranh đoạt không thôi, tuy rằng hiện tại từng đóa đều có chủ, nhưng đóa nào cũng có kẻ dòm ngó như hổ rình mồi. Nếu có thể để ngươi sở dụng giống như vậy, cũng coi như chấm dứt rất nhiều oan nghiệt.”
Mục Hạc sợ hãi nói: “Đệ tử không dám, đệ tử tin tưởng các môn các phái có thể bảo vệ chúng chu toàn.” Nếu đây là nguyện vọng của sư tôn, cho dù không có khả năng làm được, sinh thời, hắn nhất định cũng phải đạt được!
Tạ Tri Vi biết ngay Mục Hạc là đại vỹ ba lang*, ngoài miệng tuy không đáp ứng, nhưng nhất định sẽ động tâm. Quả nhiên, hắn tinh chuẩn bắt được một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Mục Hạc rồi biến mất.
Nam chính ngươi mau mau trưởng thành đi, về sau đây chính là nhiệm vụ của ngươi! Cùng với nhiệm vụ tán gái quan trọng ngang nhau đó biết không!
“Sư tôn, đệ tử vẫn còn một chuyện.”
Trong lòng Tạ Tri Vi đang cao hứng liền hỏi, “Chuyện gì?”
“Có một vị tiền bối, muốn nhờ sư tôn giúp đỡ.”
Đậu xanh? Chắc không phải đang nói Nhiếp Đình đi? Tạ Tri Vi tự nhủ trong lòng, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mục Hạc.
Biểu lộ của hắn trước sau vẫn là ôn hòa và nuông chiều.
Mục Hạc yên tâm nhắm mắt lại, ngay sau đó trên đỉnh đầu có ánh sáng bạc lấp lóe, rất nhanh đã kết thành hình dáng một đài sen.
—-
* FM: Đại vỹ ba lang大尾巴狼 sói vẫy đuôi to: từ ám chỉ những người giả vờ đóng kịch nhưng làm quá lộ liễu bị người ta vừa nhìn đã biết ngay, như con sói có cái đuôi to, vẫy lia lịa ai cũng nhìn thấy =)))
Hệ thống rất nhanh đưa ra mệnh lệnh: “Tạ Tri Vi càng sẽ không khoanh tay đứng nhìn ái đồ chịu chết, mời mau chóng xử lý.”
Có điều trước khi mệnh lệnh vang lên, Tạ Tri Vi cũng đã nhanh chóng trở lại trước mặt Mục Hạc, giơ tay tiếp đón chưởng phong.
Ái đồ là cái quỷ gì? Chậm đã, không đúng.
Nội lực ẩn chứa bên trong chưởng phong này sao lại ít như vậy.
Tạ Tri Vi cảm thấy lòng bàn tay bỗng nhiên lạnh toát, tựa như bị một trận gió lạnh thấm vào trong. Vừa nhìn kỹ, liền thấy lòng bàn tay có mấy điểm hàn quang nhàn nhạt dán vào đang nhanh chóng tiêu tán.
Thì ra Minh Không vắt óc tìm mưu kế, ngoài sáng thì tỏ vẻ đối phó với Lục Chiêm Vân và Mục Hạc, kết quả trong tối lại nhằm vào hắn?
Tạ Tri Vi yên lặng thăm hỏi cả nhà Minh Không, giương mắt nhìn qua: “Đây là công pháp gì?”
Minh Không thực hiện được ý đồ, khóe miệng giơ lên ý cười: “Không phải công pháp, mà là độc.”
Mẹ nó dám âm lão tử?
Tạ Tri Vi tiếp tục thăm hỏi cả nhà hắn, một mặt vô cùng đau đớn nói: “Không nghĩ tới Minh Không trưởng lão vẫn như cũ giúp Trụ làm ác……”
Vẻ mặt Minh Không không một chút áy náy, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Tri Vi, chậm rãi lắc đầu: “Thật giống……”
Tạ Tri Vi nghi hoặc: “Giống cái gì?”
“Không có gì.” Minh Không lấy lại tinh thần, điềm nhiên như không có việc gì mà nói, “Tạ chân nhân không cần phải khổ sở, độc này không chết người, chỉ khiến người ta tạm thời không sử dụng được linh lực mà thôi.”
Tạ Tri Vi thử vận linh lực, quả nhiên không đề lên nổi một tí nào.
Hắn tức khắc nổi giận, nhưng bởi vì trước đó bị OOC, chỉ số tồn tại cảm giảm đi, cái biểu tình này không được rõ ràng cho lắm: “Ngài muốn làm thế nào?” Đậu xanh nam chính ngươi đừng có giả chết nữa! Nhân vật phản diện sắp tiêu diệt cả bọn chúng ta rồi!
Minh Không thản nhiên nói: “Tại hạ từng nói qua, muốn trước khi chết làm một chuyện cuối cùng vì chưởng môn. Tạ chân nhân đã không thể hỗ trợ, cũng xin đừng cản trở. Sau khi chuyện này thành công, chưởng môn tự nhiên sẽ thả ngài đi.”
“Nếu không thành thì sao?”
Minh Không sửng sốt, cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng từ bỏ nói: “Ta không biết.”
Đúng lúc này, Mục Hạc bỗng nhiên mở mắt ra, lấy tốc độ cực nhanh vọt đến phía sau lưng Tạ Tri Vi, ôm eo hắn, rút Thanh Bình Kiếm ra, ngự kiếm bay lên, một loạt động tác nhanh đến không giống người thường.
Trong nháy mắt đại điện Huyền Vân Kiếm Phái bị bỏ lại dưới chân, dưới ánh trăng tiền đình to lớn hiện ra vô cùng tịch liêu.
Minh Không đứng dưới gốc liễu, bộ dáng có chút ngẩn người.
Tạ Tri Vi càng là trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi phát giác bên hông bị siết chặt, cúi đầu nhìn xuống, mới phục hồi lại tinh thần.
Đậu…… Đậu xanh, nam chính rốt cuộc mạnh mẽ lên rồi?
Đây chính là Thanh Bình Kiếm nha!!! Năm đó Tạ Tri Vi rút ra gây nên một trận kinh thiên động địa, nam chính chẳng những rút, lại còn ngự kiếm!
Mục Hạc cứ như vậy đứng ở phía sau Tạ Tri Vi, mặc dù còn nhỏ tuổi, vóc dáng và chiều cao đều thua kém Tạ Tri Vi, nhưng động tác và tư thế so với ngày xưa khi Tạ Tri Vi mang hắn cùng ngự kiếm hoặc khi che chở cho hắn không hề khác biệt.
Tạ Tri Vi cảm động sắp khóc.
Đây mới là phương thức chính xác mà nam chính mở ra! Cho dù nam chính có đeo gương mặt của Hà Tranh để trang bức thì anh đây cũng tha thứ cho hắn!
Mục Hạc tận lực khống chế, tay mới không run rẩy, nhưng trống tim vẫn đập cuồng loạn. Mới vừa rồi thật vất vả tìm được cơ hội, dưới sự trợ giúp của Nhiếp Đình cứu Tạ Tri Vi ra tới, lúc này hắn mới ý thức được động tác của mình quá đường đột, càng quan trọng hơn là hắn cách đạo bào sờ được thân thể phía bên dưới.
Sư tôn thật sự rất gầy.
Mới vừa rồi hắn giả bộ bất tỉnh cả gan gối đầu lên đùi của sư tôn, cơ hồ chỉ có một thanh xương cốt. Vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nào biết không thể gạt được tuệ nhãn của sư tôn. Sư tôn chẳng những không hề trách tội, ngược lại còn giúp hắn giấu diếm Minh Không.
Nhiếp Đình vốn muốn hắn ai cũng đừng quản, chính mình thoát thân trước, nhưng hắn làm không được. Ai chết cũng không quan trọng, nhưng sư tôn không thể xảy ra chuyện!
Mục Hạc vừa định mở miệng nói cái gì, lại phát hiện miệng mình cách lỗ tai Tạ Tri Vi rất gần.
Vành tai Tạ Tri Vi nhỏ mà mỏng, tuy là biểu trưng cho vận mệnh không tốt, thoạt nhìn lại hết sức tinh tế, vài sợi tóc ngắn bị gió thổi lên, phất phơ phiêu đãng ở nơi đó.
Mục Hạc vậy mà nảy sinh xúc động muốn cắn một ngụm.
Loại cảm giác này, đồng dạng giống như đêm qua hắn muốn cắn miệng của sư tôn.
Sư tôn rõ ràng gầy như thế, thậm chí cánh tay ôm eo có thể sờ tới phía sau lưng, chạm đến xương cột sống vô cùng rõ ràng. Lại luôn cho hắn ảo giác rất ngon miệng.
Nếu ngày nào đó nhịn không được làm chuyện như vậy đối với sư tôn……
“Đồ đệ, ngươi mau thành thật nói cho vi sư biết.” Tạ Tri Vi không quay đầu lại, giọng nói nghe có chút ngưng trọng.
Nam chính, mặc dù ta đối với lần bùng nổ này của ngươi rất vui mừng, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ hài lòng có biết không!
Ngươi bùng nổ sao không đánh chính diện đi! Chạy trốn là cái quỷ gì? Mẹ nó rút ra Thanh Bình Kiếm ngự kiếm phi hành thế này, cũng đừng trách sư tôn vì sao đi chất vấn ngươi, lại OOC ta sẽ bị trừ thành điểm âm!
Mục Hạc thông minh cỡ nào chứ, đã đoán được Tạ Tri Vi muốn hỏi hắn cái gì. Trên thực tế trước khi động thủ, hắn từng bàn bạc qua với Nhiếp Đình, lúc cần thiết có thể thử nhờ Tạ Tri Vi giúp đỡ.
Mấy ngày liên tiếp thăm dò, Nhiếp Đình không thể không thừa nhận, trên thế giới ngoại trừ ngụy quân tử như Thẩm U, thật đúng là có loại người tốt vô tư như Tạ Tri Vi, không dùng thì phí.
Mục Hạc vội thu hồi phán đoán, khẽ nói: “Sư tôn, đợi sau khi đệ tử đáp xuống đất sẽ một năm một mười kể hết cho người nghe.”
Tạ Tri Vi nói: “Được.”
Kể hết? Chẳng lẽ muốn kể cho ta biết huyền cơ của Hắc Liên và Nhiếp Đình? Thật hay giả vậy? Đây chính là bí mật động trời, trong nguyên tác đến cuối cùng nam chính chỉ nói cho một mình Đạm Đài Mộng biết mà thôi.
Chẳng lẽ…… Ta so với nữ chính còn trâu hơn?
Lúc này đã bay khỏi Huyền Vân Kiếm Phái hơn năm mươi dặm, Mục Hạc tìm một chỗ vách núi rồi đáp xuống, chung quanh đều là núi đá dốc đứng, vây quanh một khu đất bằng ở chính giữa.
Tạ Tri Vi dùng Thanh Bình Kiếm triệu hồi vỏ kiếm, xoay người nói với Mục Hạc: “Vi sư không có ý khác, chỉ là tò mò tu vi của ngươi…… Vì sao mới mấy ngày……” Phải nói chuyện dịu dàng một chút, ai biết nam chính có phải thật sự muốn chia sẻ bí mật hay không, vạn nhất đột nhiên trở mặt không quen biết rất có thể đem ta diệt khẩu.
Mục Hạc nói: “Sư tôn có còn nhớ đóa Hắc Liên kia không, lúc đệ tử té xỉu dưới chân núi, sư tôn đã nhét nó vào trong tay đệ tử?”
Tạ Tri Vi lập tức đối diện với chi tiết trong nguyên tác: “Tất nhiên nhớ rõ, đó là thứ phát hiện bên cạnh ngươi, ta còn tưởng là đồ chơi của ngươi bị rơi xuống.” Quỷ mới tin, Tạ Tri Vi trong nguyên tác đương nhiên biết thứ kia là bí bảo Hắc Liên, cũng bởi vì sợ dính phiền phức, mới đưa cho nam chính.
Đáng đời hắn chết sớm!
Biểu tình của Mục Hạc trở nên có chút nghiêm túc, “Đệ tử đến nay mới dám nói cho sư tôn biết, kỳ thật đó là Hắc Liên thất lạc đã lâu.”
Tạ Tri Vi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Hắc Liên một trong bốn đóa hoa sen đương thời kia?”
“Không sai.” Mục Hạc nói, bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, “Chỉ là đóa Hắc Liên này hiện giờ dung nhập trong thần thức của đệ tử, Hắc Liên vốn là trân bảo hiếm có, lại bị đệ tử làm tiêu hao, đệ tử mới…… Không dám nói cho sư tôn nghe.”
“Lại có chuyện như vậy……” Tạ Tri Vi trầm ngâm.
Đúng như Mục Hạc đoán, Tạ Tri Vi tuy có ngạc nhiên, nhưng không có tức giận. Đợi sau khi hắn tiêu hóa những lời nói kia, thậm chí có chút cao hứng. “Vi sư quả nhiên không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là tuyệt đỉnh kỳ tài, ngay cả Hắc Liên thần bí nhất cũng bị ngươi sử dụng.”
Mục Hạc ngập ngừng nói: “Đệ tử huỷ hoại Hắc Liên, sư tôn không trách móc sao……” Hắn sợ hãi rụt rè quỳ gối nơi đó, thật giống như tội phạm phạm phải tội ác tày trời.
Tạ Tri Vi than nhẹ một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ đầu của hắn. “Cũng không biết bị ai khi dễ, lại sợ đến như vậy. Thứ này vốn vô chủ, Hắc Liên kia cũng coi như được sử dụng đúng với tác dụng của nó, sao có thể nói là hủy hoại? Nếu như nó rơi vào tay người xấu, hoặc thành vật trang trí trong tủ, hoặc bị cạnh tranh cướp đoạt, đó mới là huỷ hoại.” Nói rồi, tự tay nâng hắn dậy, “Đứng lên đi, ta chỉ có một đồ đệ là ngươi, ở đâu ra nhiều quy củ như vậy.”
Mặc dù chỉ bị Tạ Tri Vi khẽ chạm cánh tay một chút, đỡ nhẹ mà thôi, nhưng Mục Hạc cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân để cảm thụ độ ấm từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến. “Sư tôn, đệ tử nhớ kỹ rồi.”
Tạ Tri Vi gật đầu, nhìn về phía ánh trăng trên bầu trời, tựa như đang lẩm bẩm: “Thiên hạ vì bốn đóa hoa sen mà tranh đoạt không thôi, tuy rằng hiện tại từng đóa đều có chủ, nhưng đóa nào cũng có kẻ dòm ngó như hổ rình mồi. Nếu có thể để ngươi sở dụng giống như vậy, cũng coi như chấm dứt rất nhiều oan nghiệt.”
Mục Hạc sợ hãi nói: “Đệ tử không dám, đệ tử tin tưởng các môn các phái có thể bảo vệ chúng chu toàn.” Nếu đây là nguyện vọng của sư tôn, cho dù không có khả năng làm được, sinh thời, hắn nhất định cũng phải đạt được!
Tạ Tri Vi biết ngay Mục Hạc là đại vỹ ba lang*, ngoài miệng tuy không đáp ứng, nhưng nhất định sẽ động tâm. Quả nhiên, hắn tinh chuẩn bắt được một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Mục Hạc rồi biến mất.
Nam chính ngươi mau mau trưởng thành đi, về sau đây chính là nhiệm vụ của ngươi! Cùng với nhiệm vụ tán gái quan trọng ngang nhau đó biết không!
“Sư tôn, đệ tử vẫn còn một chuyện.”
Trong lòng Tạ Tri Vi đang cao hứng liền hỏi, “Chuyện gì?”
“Có một vị tiền bối, muốn nhờ sư tôn giúp đỡ.”
Đậu xanh? Chắc không phải đang nói Nhiếp Đình đi? Tạ Tri Vi tự nhủ trong lòng, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mục Hạc.
Biểu lộ của hắn trước sau vẫn là ôn hòa và nuông chiều.
Mục Hạc yên tâm nhắm mắt lại, ngay sau đó trên đỉnh đầu có ánh sáng bạc lấp lóe, rất nhanh đã kết thành hình dáng một đài sen.
—-
* FM: Đại vỹ ba lang大尾巴狼 sói vẫy đuôi to: từ ám chỉ những người giả vờ đóng kịch nhưng làm quá lộ liễu bị người ta vừa nhìn đã biết ngay, như con sói có cái đuôi to, vẫy lia lịa ai cũng nhìn thấy =)))
Danh sách chương