Mục Hạc bị ấn xuống chỗ ngồi, vừa định đứng dậy, lại phát hiện không thể động đậy. Kinh mạch trên người hắn bị phong đến kín kẽ, đừng nói linh lực, ngay cả sức lực cũng nhấc không lên.

Đây là có chuyện gì? Mục Hạc muốn nói chuyện, lại mở miệng không nổi, yết hầu cũng không phát ra được thanh âm nào.

Hắn hoảng hốt.

Hắn nhớ tới, đây đúng là chiêu mà Tạ Tri Vi từng dùng qua để đối phó với Bạch Dự và Lục Chiêm Vân.

Mục Hạc nghĩ mãi cũng không ra, tại sao Tạ Tri Vi phải rước họa vào thân thay hắn gánh những chuyện này.

Sở Tri Thị thấy hắn vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, không khỏi giễu cợt nói: “Tốt, chỉ sợ ngươi phủi không sạch, Đạo Tông ta từ trước đến nay không thu đệ tử bạc tình bạc nghĩa.”

Mục Hạc đã nghe không rõ âm thanh ở bốn phía, hắn nhìn thân ảnh trong đạo bào xanh đen đứng lẻ loi một góc trên Nhất Bộ Nhai, nghi vấn tràn đầy trong mắt.

Tạ Tri Vi tránh né ánh mắt của hắn, cong khóe môi, thản nhiên hỏi Xích Viêm: “Thế nào, Ma Quân tự tin có thể đoạt được từ trong tay bần đạo không?”

Xích Viêm nhìn hắn chằm chằm, tham lam trong mắt tựa như một lưỡi câu: “Tự giác lấy ra, bổn tọa có lẽ sẽ buông tha cho đám người ở đây.”

Tạ Tri Vi lắc đầu: “Ma Quân đấu với bần đạo không có phần thắng, lúc này linh lực của chư vị chính đạo đã khôi phục, các ngươi càng không phải là đối thủ.”

Xích Viêm phát ra một trận cười vang, chỉ chỉ phía sau Tạ Tri Vi: “Những kẻ này hiện tại đều muốn có bảo vật trên người của ngươi, có ai nguyện ý thật lòng giúp ngươi?”

“Làm càn.” Nhan Tri Phi vung ống tay áo, triệu Thái Tố Kiếm vào trong tay, “Đạo Tông ta đồng lòng nhất chí, ai dám tổn thương Tri Vi nửa phần, Đạo Tông sẽ dốc sức toàn phái đi đòi lại.”

Ngụ ý rất rõ ràng —— chính đạo thì thế nào, ai cũng không cho phép động tới Tạ Tri Vi nhà hắn.

“Không sai, có muốn giương oai thì cũng nên nhìn rõ Đạo Tông là địa phương nào.” Tay Sở Tri Thị bấm kiếm quyết, trọng kiếm và phất trần một trái một phải phân biệt ở hai bên, vận sức chờ phát động.

Hạ Tri Ỷ không nói gì, nhưng Ngữ Băng Kiếm trên tay đã tiết ra từng đợt từng đợt hàn ý. Tiếp đó, đám đệ tử Đăng Thiên Thành, Càn Dương Thành và Khôn Nguyệt Thành sôi nổi xuất ra binh khí, theo thành chủ nhà mình tuôn về hướng trung tâm Nhất Bộ Nhai.

Tạ Tri Vi vốn đang lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó, lập tức cảm giác như lưng dựa vào núi lớn, tràn ngập năng lượng.

Trong lòng hắn ấm áp, quay đầu lại mười phần cảm kích nói: “Đa tạ các vị đồng môn.”

Ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt khó chịu của Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ, thừa cơ liếc nhìn Mục Hạc một cái cực nhanh.

Nơi đó chỗ ngồi trống rất nhiều, thân ảnh của hắn ta có chút tịch liêu.

Cửu Châu Vương chuyện không liên quan đến mình ngồi ở chỗ kia, vô cùng vừa lòng với biểu hiện lúc này của Mục Hạc.

Những người chính đạo khác hơi có vẻ xấu hổ, đi lên, vừa rồi Đạo Tông phát biểu như vậy là đang tát vào mặt môn phái khác. Không lên, lại chứng minh Xích Viêm hất nước bẩn không có sai.

“Thiện tai.” Độ Sinh chậm rãi đứng dậy, “Ma Quân nói lời ấy sai rồi, không nói đến ở Huyền Vân Kiếm Phái Tạ chân nhân từng cứu giúp một lần. Hôm nay chúng ta gặp đại nạn, Tạ chân nhân vốn tránh được họa không ra ngoài, lại vẫn gấp rút tới tiếp viện. Nếu ngài ấy cố ý giữ cho riêng mình, tại sao lại giải độc trên người cho chúng ta, đến nỗi bại lộ tung tích của Bạch Liên?”

Nơi đây có mấy người từng nhặt mạng về ở Huyền Vân Kiếm Phái, đều là tu sĩ đức cao vọng trọng của các phái, cũng sôi nổi nói: “Chúng ta không có ý định phỏng đoán dụng ý của Tạ chân nhân, nhưng những vật này đặt ở trên người Tạ chân nhân, khẳng định sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chính đạo.”

“Không sai, không để ở trên người Tạ chân nhân, chẳng lẽ chắp tay tặng cho Ma Tông các ngươi?”

“Hôm nay cùng chung kẻ địch, cùng Tạ chân nhân tiêu diệt Ma Tông.”

Mượn nhờ Độ Sinh cấp cho cái bậc thang này, tất cả nhân sĩ chính đạo còn lại cùng nhau tiến tới.

Mục Hạc và Cửu Châu Vương trở nên đơn độc.

Mục Hạc lúc này không cần lo lắng Tạ Tri Vi gặp phải những người đó, nhưng hắn vẫn không vui vẻ nổi, hắn không thể động đậy hay nói năng gì được.

Hắn rất muốn tiến lên, gắt gao bắt lấy đạo bào xanh đen kia, hỏi hắn ta: Vì sao người khác đều có thể giúp người, lại duy nhất muốn đẩy đệ tử ra!

Cửu Châu Vương nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám người ở trung tâm Nhất Bộ Nhai, vẫn cố duy trì ý kiến của mình. “Đám người này chỉ nổi lên hứng khởi nhất thời, đợi thoát khỏi vòng vây hôm nay, Tạ Tri Vi và Ngọc Kinh Đạo Tông sẽ phải đối phó với phiền phức vô cùng vô tận, mà hôm nay nếu như diệt Ma Tông không xong, bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm nơi này. Ngươi chọn ngồi ở đây là vô cùng sáng suốt.”

Tạ Tri Vi nghe vào trong tai, không thể không bội phục khả năng phán đoán của cha Mục Hạc.

Trong nguyên tác, về sau thủ đoạn của Mục Hạc càng lúc càng cường hãn, không thể bỏ qua công lao bồi dưỡng của cha hắn.

Dù sao đương thời ngoại trừ hoàng đế thì ông ta là lớn nhất, thân phận cao quý yêu cầu phải có một cái thiết lập để chèo chống. Cái thiết lập mà Thảo Mãng Anh Hùng cấp cho cha của Mục Hạc, chính là trong tình yêu Tom Sue một chút, những mặt khác lại không dễ chọc.

Xem ra, quả thật là nên nói lời tạm biệt với nam chính rồi.

Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Xích Viêm: “Thế nào, lúc này Ma Quân có mấy phần thắng?”

Xích Viêm gằn từng chữ: “Đợi ngươi chết trên tay bổn tọa rồi, tự nhiên sẽ biết.”

Âm cuối còn chưa rơi xuống, Hồng Liên ở phía sau hắn ta bỗng nhiên mở ra hoàn toàn, sắc đỏ cơ hồ nhuộm áng mây u ám phía chân trời thành màu sắc đồng dạng.

Sở Tri Thị vừa thấy, giơ tay cầm lấy phất trần và trọng kiếm, “Nhị sư huynh để đệ tới.”

Không đợi Tạ Tri Vi hồi đáp, hắn đã ném phất trần về phía Xích Viêm, tự mình cầm kiếm vọt lên.

Ngay khoảnh khắc phất trần tiếp xúc với hình chiếu của Hồng Liên, phần đuôi phất trần không ngừng kéo dài mấy chục trượng, di chuyển giống như xúc tua, liên tiếp xé rách cánh hoa hư ảo của Hồng Liên.

Xích Viêm không hề dao động, vẫn bước từng bước một tới gần Tạ Tri Vi, trong miệng phân phó binh mã Ma Tông ở phía sau: “Giết.”

Trên thực tế, lúc này không cần hắn ta ra lệnh, đám người chính đạo đã đuổi tới Nhất Bộ Nhai cùng thủ hạ của hắn ta ở phía đối diện va chạm binh khí với nhau.

Tức thì một mảnh hỗn chiến, cao thủ mang theo sóng khí chồng chất chập trùng, tầng mây rung chuyển không thôi.

Sở Tri Thị là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Tu Chân giới.

Ai cũng biết phất trần này của hắn tên là Lăng Không, trọng kiếm tên là Phá Lôi, Lăng Không dùng để đánh xa, Phá Lôi dùng để đánh gần, hai vật này khác biệt quá nhiều lại bị hắn sử dụng hỗn hợp cùng nhau, dùng ra phong cách.

Lúc này sự trói buộc của Lăng Không không có tác dụng gì với Xích Viêm, hắn trực tiếp cầm Phá Lôi đón đầu đánh xuống.

Bước chân Xích Viêm cuối cùng cũng dừng lại.

Mượn thời gian rảnh rỗi này, Tạ Tri Vi nhanh chóng vọt đến trước mặt Mục Hạc.

Đôi mắt người ở phía sau ảm đạm đã lâu, bỗng dưng sáng lên. Hắn một lần nữa trợn to hai mắt, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ.

Cửu Châu Vương đặt tay ở trên vai hắn, ấn đè một chút. Sau đó giương mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Ngài muốn làm gì?”

Tạ Tri Vi làm bộ không phát hiện Mục Hạc đang khẩn trương, “Nơi này hung hiểm, các người tuyệt đối không được hiện thân.”

Cửu Châu Vương chậm rãi nói: “Con trai của bổn vương, bổn vương sẽ tự mình bảo hộ. Ngài có ân với nó, bổn vương nhớ kỹ, ngày sau sẽ……”

Oanh ——

Một luồng lưu hỏa đánh vào cột đá cách đó không xa, cột đá kia chia năm xẻ bảy, mảnh vụn đá tảng bắn tung toé về phía nơi này.

Tạ Tri Vi vung lên Thanh Bình Kiếm, nơi đây lập tức dâng lên một tầng thanh quang, bao phủ Mục Hạc và Cửu Châu Vương ở bên trong, miễn cưỡng ngăn trở những tảng đá vụn kia.

Độ Sinh vội vàng chạy tới, thi lễ nói: “Đa tạ Tạ chân nhân ra tay cứu giúp, Vương gia bên này giao cho bần tăng.”

Tạ Tri Vi gật đầu, động tác trên tay vẫn không dừng lại, đem tầng thanh quang kết thành kết giới, bảo vệ hai người chặt chẽ ở bên trong.

Lúc này Sở Tri Thị và Xích Viêm đã giao thủ hơn hai mươi chiêu, tuy rằng vẫn chưa đến mức đánh không lại, nhưng khí huyết đã vọt tới ót, rõ ràng có chút mệt mỏi.

Tạ Tri Vi cũng thi lễ với Độ Sinh, “Xin đại sư gắng sức chiếu cố Cửu Châu Vương và đồ đệ của bần đạo, bần đạo lại đi nghênh chiến Xích Viêm.”

Cửu Châu Vương muốn nói lại thôi, cuối cùng là cách kết giới hỏi hắn: “Ngài đối tốt với vương nhi của ta như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?”

“Không có ý khác, một ngày vi sư, suốt đời không bỏ.”

Ngữ khí của Tạ Tri Vi kiên định, ánh mắt rốt cuộc dừng trên mặt Mục Hạc, cũng đồng dạng kiên định.

Mục Hạc ngốc ngốc nhìn hắn, tất cả bất an và nghi vấn, đều hóa thành hư không dưới ánh mắt này của hắn.

Tạ Tri Vi chợt phóng về phía ánh lửa diêm dúa của Hồng Liên.

Mục Hạc lẳng lặng nhìn chăm chú, đáy mắt tựa hồ bị nhuộm bởi sắc thái quanh người hắn, cũng biến thành hơi hơi đỏ lên.

Xích Viêm từng bước tiến tới, tuy thỉnh thoảng bị Sở Tri Thị bức dừng lại, nhưng khoảng cách với Tạ Tri Vi vẫn luôn kéo gần.

Phần đuôi của Lăng Không dần dần bị kéo đứt, biến mất không còn tung tích ở trong gió.

Thế công dữ dội lúc trước của Sở Tri Thị bắt đầu chậm lại, hắn rốt cuộc đã lĩnh giáo được chỗ lợi hại của ma đầu này.

Đồng thời, hắn cuối cùng cũng biết tu vi của Tạ Tri Vi có bao nhiêu kinh người.

Phá Lôi ở trong tay hắn, duy trì so chiêu liên tục chấn đến hổ khẩu* ẩn ẩn phát đau. Hắn không dám chậm trễ, lần nữa chém ra một kiếm.

Xích Viêm nói: “Chẳng qua chỉ có như vậy.”

Ánh sáng đa sắc hiện lên trên mặt nạ của hắn ta, vòng sáng tuyền cơ lúc trước từng đối phó với Tạ Tri Vi, lại bị hắn ta lấy ra dùng.

Vòng sáng giống như miệng của một con quái vật, một kiếm uy lực kinh người của Sở Tri Thị bị cắn nuốt không một tiếng động, ngay cả tiếng vọng lại cũng không có.

Nuốt xong kiếm khí này, vòng sáng nhanh chóng lan tràn về phía Sở Tri Thị.

Sở Tri Thị đổi thành hai tay cầm kiếm, chuẩn bị dồn sức toàn lực cho một kích.

Nhưng một kích này có thể tự cứu bản thân hay không, một kẻ luôn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như hắn, lúc này lại không cách nào xác định.

Trong chớp nhoáng, một bàn tay túm hắn kéo lùi liên tiếp mấy bước, đồng thời vòng sáng giống như bị dọa hoảng sợ, hướng phương hướng ngược lại lùi trở về.

Có người nói khẽ: “Cùng một chiêu thức, Ma Quân không nên dùng nữa.”

Sở Tri Thị quay đầu lại: “Sư huynh.”

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Tri Vi đã không giống như trước, lúc này là thật sự chịu phục.

Tạ Tri Vi nói: “Tiểu sư đệ mau đi giúp chưởng môn sư huynh bọn họ đi.”

“Được, đệ nghe nhị sư huynh.” Sở Tri Thị lập tức đáp ứng, ngoan ngoãn phục tùng đi ngay.

Có lẽ hắn đã quên, là ai đã từng lập flag “Nhị sư huynh luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng với ta”.

Bích sắc quang hoa quanh thân Tạ Tri Vi không ngừng tăng trưởng, rất nhanh đã cao hơn khí thế của Hồng Liên.

Xích Viêm nổi giận: “Muốn chết.”

Hồng Liên đang mở phân nửa tức khắc nở rộ đến cực hạn, vậy mà rời khỏi bên người Xích Viêm, giống như cự thú không ngừng khép mở đánh tới về phía Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi chậm rãi giơ Thanh Bình Kiếm lên cao đến giữa đôi mày, ngoài miệng niệm vài câu chú quyết.

Tất cả bích sắc quang hoa đều thu vào bích ngọc trên chuôi kiếm Thanh Bình, sau đó toàn thân hắn đã bị Hồng Liên nuốt vào.

Xích Viêm cho rằng được như ý nguyện, cười đến phóng đãng. Kéo theo động tác đám người chính đạo đang đối chiến với người của hắn ta ngừng lại, sôi nổi nhìn sang bên này.

Nhan Tri Phi sửng sốt: “Tri Vi đâu?”

Xích Viêm đắc ý chỉ chỉ Hồng Liên.

Tiếng kinh hô thay nhau nổi lên.

Mục Hạc gắt gao nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Hồng Liên, trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Hồng Liên hợp lại từng tầng từng tầng một, như là một đóa hoa trải qua thứ tự từ xanh tốt đến khô héo từ giữa hè đến cuối thu, nhưng hiện trạng này cũng không duy trì được bao lâu đâu lại vào đấy.

Hồng Liên bỗng nhiên run rẩy dữ dội, từ trong khe hở cánh hoa, như ánh nắng đâm thủng tầng mây, có bích sắc quang hoa xuất ra ngoài.

Toàn bộ Nhất Bộ Nhai cơ hồ lặng ngắt như tờ.

Quang hoa ở bên trong Hồng Liên không ngừng bành trướng, Hồng Liên bị kiềm nén đến phình lên, cánh hoa liều mạng áp xuống, nhưng hiệu quả cực thấp.

Hồng Liên tương hợp với thần thức, nó có bao nhiêu thống khổ, Xích Viêm cũng có bao nhiêu thống khổ.

Cứ tiếp tục như vậy, Hồng Liên sớm muộn gì cũng bị nứt vỡ.

Xích Viêm hét lớn một tiếng, Hồng Liên bỗng nhiên mở ra, giống như mở ra một cái miệng to đầy máu, đem bích sắc quang hoa cùng với Tạ Tri Vi phun ra ngoài.

Xích Viêm nhịn không được khục một tiếng, phía dưới mặt nạ lan ra một vệt máu.

Tạ Tri Vi cầm Thanh Bình Kiếm trong tay phiêu nhiên rơi xuống đất, giống như một chiếc lá trúc nhẹ nhàng linh hoạt.

Chính đạo bên này có không ít người phát ra tiếng hoan hô từ tận đáy lòng. “Không hổ là Tạ chân nhân, trụ cột vững chắc của chính đạo.” “Có Tạ chân nhân ở đây, sau này chúng ta cần gì phải lo lắng Ma Tông nữa.”

Sở Tri Thị vỗ vỗ ngực: “Nhị sư huynh lúc kinh lúc rống, thật là, thật là…… lợi hại.”

Hạ Tri Ỷ ghét bỏ liếc hắn một cái, lại nhìn về phía Tạ Tri Vi, lộ ra vẻ mặt khâm phục.

Đại địch chưa lui, Nhan Tri Phi vẫn nghiêm mặt như cũ, cầm tay áo lau lau thái dương.

Sắc mặt Mục Hạc trắng bệch, không hề giống như những người khác thở phào nhẹ nhõm như vậy.

Hắn dùng hết khí lực thử đề linh lực, muốn phá tan cấm chú Tạ Tri Vi hạ ở trên người hắn.

Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù nhìn Tạ Tri Vi vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bên tóc mai dưới mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, sáng lấp lánh, rõ ràng là đổ mồ hôi.

Xích Viêm cảm thấy thần thức có chút không đúng, nâng tay lên nhìn, một đạo bích sắc quang hoa giống như hình xăm đã chiếm cứ trong lòng bàn tay hắn ta.

Sắc mặt hắn ta trầm xuống, ý đồ dùng linh lực để tiêu trừ, nào ngờ linh lực chảy tới nơi đó lại tựa như tiến vào động không đáy, tất cả đều bị hút vào, làm cách nào cũng không thể lấp đầy.

Hắn ta lập tức nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Sao lại thế này!”

Tạ Tri Vi nói: “Ma Quân không phải đã biết rồi sao?”

Bả vai Xích Viêm run rẩy kịch liệt, cách một tầng mặt nạ, Tạ Tri Vi nhìn không rõ vẻ mặt của hắn ta, nhưng không cần nghĩ cũng biết, hắn ta sắp bị tức điên.

Đó là thủ đoạn mà nam chính trong nguyên tác dùng để đối phó với Xích Viêm, bị hắn học trộm ra tay trước một bước, cũng coi như đặt nền móng cho nam chính về sau xoát Boss này.

Chỉ có thể giúp hắn được đến đây.

Ma Tông bị chém giết một trận, tổn binh hao tướng không ít, lúc này đệ tử đóng giữ các thành khác cũng nghe tin chạy tới, sắp lên Nhất Bộ Nhai.

Từ trên xuống dưới, Xích Viêm đều không có cách nào lại chiếm được tiện nghi.

Thậm chí có khả năng hắn ta cùng với toàn quân đều bị diệt.

Xích Viêm lui về sau một bước, trầm giọng nói: “Rút.”

Hồng Liên theo tiếng của hắn ta chậm chạp mở ra ở sau lưng, trong đó trên một cánh hoa có thể thấy được có một vết rạn tinh mịn rõ ràng.

Đám mây lốc xoáy chuyển động, chính giữa xuất hiện một lỗ hổng sâu thẳm. Đây là công năng phá vỡ hư không kèm theo của Hồng Liên, so với Cánh cửa thần kỳ không khác biệt lắm. Lúc này chỉ cần tiến vào lỗ hổng này, có thể trực tiếp chạy về Ma Tông.

“Muốn chạy sao? Quá tùy tiện rồi.”

Sở Tri Thị nhấc phất trần và trọng kiếm lên muốn đuổi theo, lại bị Tạ Tri Vi ngăn lại.

“Đối phương mấy vạn người có chuẩn bị mà đến, chư vị ở đây vừa mới khôi phục linh lực, không nên truy đuổi tới cùng.”

Sở Tri Thị cười rộ lên, thu hồi vũ khí, “Đệ nói đùa thôi, dọa bọn họ một chút.”

Mấy vạn binh mã của Ma Tông trong chớp mắt thối lui khỏi Đăng Thiên Thành, cảnh sắc hỗn loạn khiến người hoa mắt cuối cùng cũng biến mất, nơi này lại khôi phục thành một mảnh tiên cảnh thanh thanh tĩnh tĩnh.

Trên mặt tất cả mọi người đều thấy vẻ mệt mỏi, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.

Độ Sinh chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, hôm nay được Tạ chân nhân cứu giúp lần nữa, bần tăng vô cùng cảm kích, cũng không biết nên mở miệng thế nào cầu xin nửa bộ Kinh Kim Cương còn lại kia.”

Sở Tri Thị hắng giọng một cái, lúc đi tới bên cạnh Tạ Tri Vi, kéo hắn qua, nhỏ giọng nói: “Huynh xem đệ đã nói cái gì.”

Tạ Tri Vi không biết là đột ngột không kịp chuẩn bị, hay là như thế nào, bị kéo một cái không đáng kể gì, lại mang tới một cái lảo đảo. Cũng may bên cạnh là cột đá đứt gãy, hắn dựa lưng vào mặt trên không đến mức phải ngã xuống.

Sở Tri Thị vội vàng đỡ lấy hắn: “Sư huynh không sao chứ?”

Tạ Tri Vi còn không có đứng vững, đã bắt đầu xua tay liên tục: “Không sao.”

Sở Tri Thị muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm quan sát hắn một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề.

Bốn phía đều là tiếng người la hét ầm ĩ, lúc này Tạ Tri Vi nghiễm nhiên trở thành nhân vật số một trên Nhất Bộ Nhai thậm chí là toàn bộ Tu Chân giới, rất nhiều người muốn cướp đường xuất hiện trước mặt hắn.

Nhan Tri Phi làm chưởng môn, vội vàng ứng đáp các loại khách sáo và nịnh hót.

Cũng không biết là ai nói một câu: “Về sau Đạo Tông cần phải lưu ý, Tạ chân nhân càng phải coi chừng.”

Mi tâm của Nhan Tri Phi một lần nữa lại nhăn lên, “Bày kết giới bên ngoài Tạo Cực Thành, Tri Thị, ngay trong ngày gia tăng đệ tử tuần sơn gấp hai lần.”

Lúc này vừa mới bắt đầu, lòng người ở Đạo Tông đã lo lắng, tất cả đều tập trung tinh thần đề phòng mối họa không biết ở phía trước.

Khóe miệng Tạ Tri Vi bỗng nhiên cong một chút, ngẩng đầu lên nói: “Không cần.”

Ở giữa cách nhau mấy người, Nhan Tri Phi nhìn về phía hắn, mở miệng trách mắng: “Tại sao lại không cần, ý đồ của Ma Tông hôm nay đệ không phải không biết, nếu như đệ xảy ra chuyện gì, ta làm sao hướng…… Tri Vi!”

Tạ Tri Vi che ngực lại, phun ra một ngụm máu biến thành màu đen.

—-

FM: *Hổ khẩu 虎口 chỗ lõm của ngón cái và ngón trỏ.

304b384f457148637458
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện