Trong nguyên tác, Xích Viêm chết ngay tại chỗ trong Huyết Hà Trì, Thu Trọng Vân ở một bên vẫy khăn tay khen hay. Nam chính mày cũng không nhăn một cái đã tiếp nhận Ma Tông. Trong lòng ngực một bên là Mộng Mộng một bên là Vân di, bên ngoài còn có Doãn Vô Song cầm đầu ba ngàn hậu cung chờ đợi, đắc ý tới cỡ nào.

Có thể nói là đoạn sảng khoái nhất trong toàn văn, hiện giờ chẳng những trình diễn sớm, hơn nữa một chút yếu tố bùng nổ bất ngờ cũng không có.

Cho nên cái trò hay trong miệng Thu Trọng Vân ám chỉ là cái gì? Tạ Tri Vi muốn từ trên gương mặt của Mục Hạc nhìn ra chút manh mối, nhưng hắn lại phát hiện mi tâm người kia hơi nhíu lại, tựa hồ cũng không hiểu rõ.

Thu Trọng Vân che miệng khẽ cười một tiếng, trong nụ cười xuất hiện một tia ái muội, nói: “Cháu ngoại lớn trăm công ngàn việc, chắc là nhớ không hết. Lúc trước không phải ngươi muốn ta dùng mỹ nhân kế với tiểu tử họ Bạch kia sao, bây giờ đã hơn nửa tháng, lúc này……”

Mục Hạc giương mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng rốt cuộc xuất hiện một chút độ cong: “Ta vậy mà quên mất, đây đúng là trò hay.”

Có chút quen tai, hai người đang nhắc tới chắc không phải là Mục Hạc sẽ làm chuyện như vậy như vậy với Thu Trọng Vân ở trước mặt Bạch Dự chứ?

Tạ Tri Vi bắt đầu có chút không thể tin được, tiếp theo thật giống như thấy được ở giữa hai người bọn họ có một đám trái tim và bong bóng khổng lồ màu hồng phấn, sau đó liền cảm động muốn khóc.

Công phu không phụ lòng người, hắn nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cốt truyện đã hơi hơi bị kéo trở về? Mặc dù hắn vẫn không biết rốt cuộc vì sao mà nam chính đột nhiên lại muốn như vậy như vậy với Thu Trọng Vân.

Có lẽ do trả thù nên sốt ruột?

Mặc kệ đi, vây xem trước rồi nói sau.

Có lẽ vẻ mặt khao khát của Tạ Tri Vi quá rõ ràng, Thu Trọng Vân cười như không cười nhìn qua, “Quả nhiên Thánh Quân cũng có hứng thú muốn xem sao? Ừm, thêm một người vây xem, thêm một phần náo nhiệt.”

Em gái ngươi thật là hào phóng nha, thật giống như nhân vật chính của hiện trường phát sóng trực tiếp không phải là ngươi.

Không đợi Tạ Tri Vi kịp đưa ra câu trả lời, khóe mắt Mục Hạc đã quét qua người hắn một cái, hời hợt tựa như đối đãi với một người đã chết. Sau đó hắn ta xoay người, điểm nhẹ mũi chân, phiêu nhiên bay lên phía trên vách núi.

Thu Trọng Vân ngửa đầu hỏi: “Cháu ngoại lớn, có đồng ý không?”

Đáp lại là một câu trả lời lành lạnh quanh quẩn giữa không trung thăm thẳm, “Tùy dì.”

So với bản tính tùy tiện của Vân di, nam chính còn tùy tiện hơn.

Rất nhanh, trên vách núi tràn ngập tiếng người huyên náo, nghĩ đến chắc là dáng vẻ Mục Hạc bình yên vô sự rời khỏi Huyết Hà Trì đã khiến cho đám người Ma Tông kinh sợ.

Cuối cùng Tạ Tri Vi một lần nữa bò dậy từ trên mặt đất, tuy cảm giác đau đớn vẫn còn trong thần thức nhưng vẫn không nghiêm trọng bằng nỗi khiếp sợ trong lòng hắn.

Thu Trọng Vân đứng nghiêm túc tại chỗ một hồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn về phía Tạ Tri Vi đang cong lưng chống cự cảm giác đau đớn: “Ai, thật là làm khó ngươi rồi.”

Tạ Tri Vi nói: “Cô nương hố ta quá thảm.”

Thu Trọng Vân ngồi xổm trước mặt hắn, nói bằng giọng ngọt ngấy: “Dù là vậy, ngươi cũng vẫn hao tốn tâm tư giấu diếm cho ta, đáng tiếc…… Không biết là vì muội muội kia, hay là vì ta.”

Tạ Tri Vi một trận trầm mặc, nữ nhân này suy nghĩ quá nhiều, ha ha, hiện tại hắn chỉ vì chính bản thân hắn mà thôi.

Thu Trọng Vân vẫn thương hại nói: “Cho dù bị cháu ngoại lớn của ta tra tấn như vậy, ngươi cũng không rên một tiếng, thật không dễ dàng. Kỳ thật không sao cả, cháu ngoại lớn của ta bây giờ ngoại trừ người đó…… Khụ khụ, dù là ai cũng không thèm để ý, huống chi hắn với ngươi không quen thân, sẽ không nhận ra giọng của ngươi khác với giọng của Xích Viêm.”

Tạ Tri Vi nhạy bén bắt được một cái chi tiết: “Ngoại trừ người đó cái gì?”

“A, cái gì cũng không có.” Thu Trọng Vân đứng dậy, quấn lại búi tóc xõa xuống phía sau đầu, bỗng nhiên thấp giọng dặn dò: “Ta thấy vẻ mặt ngươi cũng không tốt lắm, đợi lát nữa lúc ta dẫn ngươi tới mật thất vây xem, chạy được thì chạy đi.”

Đối với cái đề nghị này Tạ Tri Vi giơ hai tay đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải có cơ hội chạy trốn.

Mặc dù Mục Hạc đã nới lỏng ánh sáng trói buộc của Bạch Liên trên người hắn, nhưng giam cầm vẫn còn đó, hắn không thể sử dụng linh lực, ngay cả đi đường cũng trở nên nhẹ nhàng, một đường cứ thế bị hai tên ma binh dìu đến chỗ cần đến.

Vẫn như cũ là căn mật thất trước kia, Bạch Dự bị giam giữ một mình trong lồng đá, vẫn như cũ là Bạch Kiến Trứ ở trong lồng giam cách vách trong tình trạng nửa chết nửa sống.

Mặc dù Tạ Tri Vi hành động bất tiện nhưng trong lòng lúc này có một phần an ủi, hắn không cảm thấy suy sụp tinh thần mà ngược lại còn có chút hưng phấn nho nhỏ. Trên vách đá có một chỗ lõm, vừa vặn hình thành một cái bình đài thiên nhiên, tầm nhìn từ bình đài phóng ra ngoài rất khoáng đạt. Tạ Tri Vi nhanh chóng đi qua, dựa vào tường chiếm chỗ ngồi.

Thu Trọng Vân nhướng mày liễu: “Ngươi thật biết chọn chỗ, cứ như biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tạ Tri Vi nhìn chung quanh, không phát hiện Mục Hạc, không khỏi lặng lẽ hỏi nàng: “Cháu ngoại lớn kia của cô nương đâu?”

“Sẽ tới sau, chuyện hả lòng hả dạ như vậy, hắn sao có thể vắng mặt.”

Nói cũng phải. Tạ Tri Vi không thể đè nén cảm giác hưng phấn đang trỗi dậy, hắn nhìn thấy Thu Trọng Vân còn ăn mặc một thân đỏ rực, nhịn không được hỏi: “Sao cô nương không đi đổi y phục, ít nhất cũng phải trang điểm nhẹ đi?”

“Vì sao ta phải thay y phục?” Thu Trọng Vân sửng sốt, ngay sau đó cười như không cười: “Ngươi có ý kiến với dung mạo của nô gia sao?”

Lời vừa nói ra, đến phiên Tạ Tri Vi sửng sốt.

Thu Trọng Vân nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ cốt truyện biến đổi, khẩu vị của Bạch Dự cũng thay đổi theo, đặc biệt yêu thích loại hình yêu diễm tiện hóa như thế này?

Tạ Tri Vi theo bản năng lắc đầu, Thu Trọng Vân oán trách nói: “Loại người im lìm như hũ nút như ngươi, chắc chắn là không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn là được rồi, tuyệt đối đừng xấu hổ nha.”

Tạ Tri Vi bán tín bán nghi, lại quan sát Bạch Dự từ đằng xa, người kia giống y như trong nguyên tác miêu tả đang âm thầm xoa tay xoắn áo, tuy rằng vẫn là một bộ dáng ngạo kiều khó chơi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn loạn ra bên ngoài đã phơi bày những toan tính của hắn ta.

Tạ Tri Vi lại nhịn không được, nhìn về phía Thu Trọng Vân: “Sao cô nương còn chưa hiện thân?”

Thu Trọng Vân không kiên nhẫn: “Chậc, ở đâu mà ra nhiều vấn đề như vậy, ta chỉ là một người tới xem náo nhiệt, hiện cái gì mà thân? Ta nói này, vẻ mặt người đây là cái gì đấy, sao lại có vẻ kinh sợ như vậy, trò hay sắp tới rồi ngươi nghiêm túc ngồi xem một chút đi.”

Ta mẹ nó có thể nghiêm túc được sao? Hiện trường phát sóng trực tiếp nhưng vai nữ chính đã thay đổi, ta còn có thể ôm chờ mong gì nữa?

Được rồi…… Biết ngay sẽ không có khả năng êm xuôi như vậy, chiếu theo quan hệ hiện giờ giữa Thu Trọng Vân với Mục Hạc, làm sao nói lái xe là lái xe được? Chỉ cần nam chính không đổi, hắn vẫn có thể nhịn.

Tạ Tri Vi âm thầm lau mồ hôi, sau đó giữa hai dãy ánh đèn lung lay, một cô gái áo trắng nhanh chóng chạy đến trước lồng giam của Bạch Dự. Nàng nhìn một vòng xung quanh, lấy chìa khóa từ trong lòng ngực ra rồi vội vàng mở cửa.

Mặc dù bộ dáng của nàng này không sánh bằng Đạm Đài Mộng và Thu Trọng Vân nhưng cũng thanh thuần đáng yêu, Bạch Dự thấy nàng, giọng nói liền thay đổi: “Ngươi…… Ngươi quả nhiên tới, ta thật không biết nên báo đáp ngươi như thế nào.”

Nàng kia nở nụ cười xinh đẹp: “Chỉ cần chúng ta chạy đi, ngươi từ đây cố gắng sống sót, đó chính là báo đáp lớn nhất dành cho ta.”

Thu Trọng Vân tràn đầy hứng thú, nhỏ giọng nói: “Nếu có thêm hạt dưa ở đây thì hoàn mỹ.”

Tạ Tri Vi liếc nhìn nàng một cái đầy cảm thông, em gái à suất diễn và lời thoại của ngươi đã bị thay thế, sao ngươi còn hưng phấn như vậy, cho một chút tâm đi.

Bạch Dự và cô gái kia lướt qua sân khấu từng bước một giống như trong nguyên tác, đã sắp chạy trốn ra bên ngoài, lúc này bỗng nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, quang ảnh hình dáng hoa sen bao vây nhà giam tầng tầng lớp lớp.

“Bạch Liên?” Bạch Dự dừng bước chân, sắc mặt thay đổi: “Người tới là ai?”

Thiên hạ đều biết, Bạch Liên và Hắc Liên đã bị Tạ Tri Vi hủy trong thần thức của mình, lúc này sắc mặt Bạch Dự giống hệt như gặp quỷ, hắn bị Mục Hạc và Thu Trọng Vân tra tấn đến hủy dung, ở dưới ánh đèn không ngừng lập loè lộ ra vô cùng đáng sợ.

Nàng kia lại không chút sợ hãi, hướng về phía nơi phát ra bạch quang, ân cần hạ bái: “Chủ nhân.”

Một người ngày thường giống như tiên tử vậy mà lại bày ra tư thế hèn mọn như vậy, Bạch Dự sợ ngây người: “Ngươi đang nói cái gì?”

Nàng kia cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, tứ chi quỳ xuống đất, tựa như một con chó giữ nhà được thuần dưỡng. Bạch quang dần dần tiêu tán, một bóng người thình lình xuất hiện trước mặt hai người.

Hồng quang của đóa hắc tâm bạch liên trên đỉnh đầu Mục Hạc từ từ khép kín, chỉ để lại kết giới to lớn vây quanh nhà giam ở bên ngoài. Bạch Dự vừa thấy, lập tức đã đoán được bảy tám phần, cười lạnh nói: “Được lắm, Tạ Tri Vi giấu trời qua biển, thì ra là âm thầm đưa hai bảo vật cho ngươi, một kẻ chỉ biết ăn cây táo, rào cây sung lừa đời lấy tiếng…… A ——”

Hắn hét thảm một tiếng, trong miệng bay ra một vật đỏ hỏn, tiếp theo đó không ngừng hộc máu. Y phục trên người hắn vốn đã bẩn thỉu không chịu nổi, lúc này càng khiến người buồn nôn.

Vật kia rơi trên mặt đất cũng dính đầy máu y như vậy, Tạ Tri Vi nhìn một cái, phát hiện nó đúng là đầu lưỡi của Bạch Dự, vết cắt mười phần chỉnh tề.

Nàng kia không hề che dấu vẻ mặt vô cùng chán ghét, giễu cợt nói: “Thật ghê tởm.”

Bạch Dự tức khắc nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Mục Hạc hơi hơi cong khóe môi, nói với nàng kia: “Nói cho hắn biết, thân phận của ngươi đi.”

“Tuân mệnh.” Nàng kia cung kính dập đầu, rất là tự hào nói: “Ta là một con cẩu do chủ nhân nuôi.”

Bạch Dự ngây ra như phỗng.

“Rất tốt, nhiệm vụ của một con cẩu là gì, ngươi làm cho hắn xem.” Mục Hạc nhàn nhạt nói xong, vỗ tay một cái, “Vào đi.”

“Vâng, chủ nhân.” Theo sau tiếng trả lời, lại thêm một bóng người xuất hiện trong nhà giam. Người này tướng mạo xấu xí, dáng người tráng kiện, tựa như một cái cọc gỗ bị thiêu cho cháy đen.

Tạ Tri Vi cũng ngây ra như phỗng.

Vai nam nữ chính đều đổi rồi? Thế này sao có thể nhịn! Mục Hạc ngươi cứ không chuyên nghiệp như vậy sẽ bị đá ra khỏi đoàn phim có biết chưa, tập trung chuyên môn dùm ta một chút đi ê này!

Thu Trọng Vân còn nghĩ rằng đây là Tạ Tri Vi đang xấu hổ, cười tủm tỉm hỏi hắn: “Thế nào, ngạc nhiên không?”

Nàng kia và nam nhân xấu xí rất nhanh đã lăn cùng một chỗ, tựa như hai thân dây leo quấn quýt lấy nhau làm đến khí thế ngất trời. Bạch Dự bị Mục Hạc dùng Bạch Liên vây khốn không thể động đậy, một mặt bị sát khí của Hắc Liên giày vò, một mặt tuyệt vọng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không lấn át được tiếng cao tiếng thấp của âm thanh yêu kiều rên rỉ và thở dốc ở bên ngoài lồng đá khiến hắn phát cuồng.

Tạ Tri Vi một chút cũng nghe không lọt tai, đây mẹ nó quả thực là giai nhân và quái vật, không hề có mỹ cảm phí phạm của trời có biết không! Biết ngay là không dễ gì xem xe của nam chính như vậy mà, bây giờ làm sao đây, lãng phí thời cơ chạy trốn tốt nhất mất rồi!

Thu Trọng Vân dùng tay chống cằm, có chút khó hiểu: “Nhìn cũng không tệ nha, vì sao cả đám các ngươi đều không có hứng thú, nói cháu ngoại lớn của ta đi, trời sinh thanh tâm quả dục, đối với loại chuyện kia không hề có tâm tư. Ngươi cũng vậy, mặt không đỏ tim không nhảy loạn, vậy thì làm sao bắt được trái tim tiểu muội muội kia của Thiền Tông?”

Nàng chỉ nói một câu trêu đùa, Tạ Tri Vi sớm đã khóc không ra nước mắt.

Nam chính thật là giỏi, lăn lộn đến mức này. Hậu cung trong nguyên tác bị hắn làm đến đừng mà đừng mà, vậy mà chính miệng nói hắn “đối với loại chuyện kia không hề có tâm tư”, vậy rốt cuộc hắn đối với chuyện gì mới có tâm tư!

Vừa lúc Mục Hạc vì kích thích Bạch Dự, lại hờ hững nói một câu: “Hai con cẩu, tẻ nhạt vô vị.”

Quả nhiên tiếng gầm gừ của Bạch Dự càng tê tâm liệt phế, dẫn tới Bạch Kiến Trứ ở sát vách ngơ ngơ ngác ngác nhìn sang nơi này.

Tạ Tri Vi chậm rãi dịch chuyển tới chỗ góc rẽ, từng chút từng chút một đi vào vùng bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới. Hắn quyết định, nhất định phải trốn.

Hiện tại hắn đang gánh thân phận của Xích Viêm, chỉ cần hành vi không quá phận, hệ thống sẽ không nhớ hắn OOC.

Cho nên, bất kể như thế nào, hắn cũng không cần vì loại hành vi ngu xuẩn “vây xem xuân cung của nam chính, kết quả nhìn bản lậu thấp kém” mà trả tiền.

Lời tác giả: Đối với chuyện quay đầu ngựa, tui đã sớm an bài xong rồi, cho nên mọi người không cần nóng vội, bằng không sẽ cho tui một loại ảo giác, chính là ngoại trừ quay đầu ngựa thì áng văn này không có gì để xem.…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện