Tình cảnh…… Một trận lúng túng.
Tạ Tri Vi nhìn dáng vẻ xiêu hồn lạc phách của Mục Hạc, thầm nghĩ ta muốn nói ta chỉ là một người qua đường vô tội, ngươi có chịu tin không? Chưa bao giờ nghĩ tới, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đều qua được, lại ở ngay lúc này như xe rớt dây xích, hơn nữa còn rớt khó coi như vậy.
Cánh tay bị người một phát nắm chặt, sau đó hắn nghe thấy Sở Tri Thị lớn tiếng gào thét ở bên tai: “Ngươi sao lại biến thành dáng vẻ của nhị sư huynh, ngươi dùng thủ thuật gì để che mắt…… Không đúng, ngươi còn cầm Thanh Bình Kiếm, cái này……”
Sở Tri Thị sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên bắt lấy tay áo của hắn, lắp bắp nói: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là nhị sư huynh sao!”
Hắn ta líu lo không ngừng một đống lớn, Tạ Tri Vi một chữ cũng nghe không lọt tai. Hắn đang căng da đầu đối mặt với Mục Hạc, trong nháy mắt, trong đầu hiện lên vô số lý do.
—— lão tử chính là Xích Viêm, dáng dấp giống Tạ Tri Vi y như đúc, ngạc nhiên chưa?
—— đồ đệ à, kỳ thật vi sư là một người đồng thời có hai thân phận, ban ngày là Tạ Tri Vi, ban đêm là Xích Viêm, bất ngờ chưa?
—— ta là ai, ta đang ở đâu, vị bằng hữu phương xa kia vì sao cây trúc trên đầu ngươi lại xanh như vậy?
Nhưng những cách diễn đạt này, tất cả đều thành lập trên tiền đề hắn không chịu thừa nhận mình chính là Tạ Tri Vi. Hiện tại Thanh Bình Kiếm cầm trong tay, quan tài thì trống rỗng, hai gã trộm mộ kia lại không biết lượn tới chỗ nào có tiết lộ ra ngoài hay không, tất cả những chuyện này đều là giấy không gói được lửa, một ngày nào đó cũng sẽ bị tóm.
Sớm hay muộn gì hắn cũng phải đối mặt với cái thân phận này. Mà kéo dài càng lâu, sẽ có vẻ như cái hình tượng này càng dối trá, cấp độ trang bức cũng theo đó giảm xuống.
Tạ Tri Vi thở dài một tiếng, rút tay áo ra khỏi tay Sở Tri Thị, kéo áo choàng rách nát tả tơi trên người xuống, một thân áo gấm phú quý hoa lệ ở bên dưới tức thì lộ ra.
Cái hình tượng này, tốt xấu gì cũng không quá mất mặt.
Chỉ là……
Mục Hạc đang lâm vào trạng thái hóa đá bỗng nhiên khẽ nói một câu: “Thì ra là thế này……… Khó trách khi đó nhìn quen mắt như vậy.”
Tạ Tri Vi yên lặng không nói.
Sở Tri Thị nhìn cách ăn mặc của Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thay đổi thần sắc, tiến lên một bước dùng lực càng mạnh hơn nữa bắt lấy hắn: “Nhị sư huynh, lúc trước ở Thiền Tông từng gặp qua người bịt mặt kia, có phải là huynh không? Đệ không biết huynh vì cái gì mà chết đi sống lại, nhưng vì sao huynh phải thay hình đổi dạng không chịu nhận nhau, y phục của Xích Viêm lại bằng cách nào mà khoát ở trên người huynh?”
Trong lúc Sở Tri Thị líu lo không ngừng, Mục Hạc nhìn chăm chú gương mặt Tạ Tri Vi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, cứ như nếu ánh mắt này sắc bén thêm chút nữa, sẽ đem hình ảnh trước mắt đánh nát.
Hắn cất giọng nói có chút khàn khàn: “Ngươi thật …… Là sư tôn sao?”
Tạ Tri Vi gật đầu: “Phải.”
Mục Hạc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra.Sau một khắc, hắn nháy mắt đã dời bước đến trước mặt Tạ Tri Vi, một tay ôm người lôi đến giữa không trung. Dưới sự nâng đỡ của quang hoa Bạch Liên, hai người cách nhau rất gần, Tạ Tri Vi thậm chí giơ tay lên là có thể dùng Thanh Bình Kiếm cắt cổ Mục Hạc. Đương nhiên, hắn sẽ không làm vậy.
Mặc dù gương mặt hắn lúc này nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng toàn thân đã là mồ hôi đầm đìa. Theo tình hình từ lúc nam chính thất lễ mới vừa rồi cho đến lúc này gấp gáp lùng bắt hắn đến xem, nam chính sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Bằng không làm sao lại ôm hắn chặt như vậy, so với năm đó lúc cùng nhau ngự kiếm còn ôm chặt gấp mười lần gấp trăm lần.
Tạ Tri Vi yên lặng nghĩ trong lòng, năm đó vì sao lại đem tất cả gia sản tặng hết cho nam chính, Hồng Liên cũng sớm bị cướp đi. Đợi nam chính phát hiện trên người mình không còn nửa điểm giá trị lợi dụng, lại lừa hắn khổ như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự đem mình nhét trở lại quan tài một lần nữa.
Hệ thống bỗng nhiên phát ra tiếng vang chói tai, khiến hắn cả kinh thiếu chút nữa não bị tê liệt.
Sở Tri Thị một mình lưu lại trên mặt đất, vẫn còn trong cơn khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần, ngửa đầu kêu: “Nhị sư huynh!”
Tạ Tri Vi bị âm thanh của hệ thống chọc đến tâm phiền ý loạn, cố gắng phát ra âm thanh nói với hắn: “Đừng nói ra ngoài.”
Sở Tri Thị tiến lên một bước, đem Phá Lôi Kiếm tế ra giữa không trung định đuổi theo, nhưng không đợi hắn kịp dẫm lên thân kiếm, đã thấy sau lưng Mục Hạc xuất hiện quang ảnh khổng lồ của Hồng Liên. Cánh sen mở ra hoàn toàn, vạch một cái khe hở mà mắt thường có thể thấy được giữa hư không.
Sở Tri Thị trơ mắt nhìn Mục Hạc mang theo Tạ Tri Vi tiến vào khe hở, sau đó vùng hư không kia khôi phục như lúc ban đầu, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh ở trong rừng trúc này.
Tiếng sóng khí lưu động của ngự kiếm truyền từ xa tới gần, Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ nhanh chóng đáp xuống đất. Nhan Tri Phi nghiêm nghị hỏi: “Mục Hạc đâu?”
Sở Tri Thị nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, đờ đẫn nói: “Đi rồi.”
“Đệ sững sờ ở đây làm gì?” Hạ Tri Ỷ cau mày, “Lúc nãy Thu Trọng Vân nói muốn đi tìm đệ nói một chuyện bí mật, nhưng ra Đan Đỉnh Thành thì không thấy bóng dáng nàng ta đâu. Ta cùng chưởng môn sư huynh cảm thấy kỳ quặc, lúc chạy đến đây thì phát hiện quan tài của nhị sư huynh trống rỗng, mấy tên Ma Tông kia không tên nào chịu mở miệng, nên đã nhốt bọn chúng lại tra hỏi. Đệ có gặp được Thu Trọng Vân không?”
“Đúng vậy, quan tài của nhị sư huynh chắc chắn là trống không. Cho nên nói, hắn thật sự không có…… Không, hắn không cho ta nói ra ngoài.” Sở Tri Thị tự cười một mình, rồi lại đập trán, khiến cho Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ hai mặt nhìn nhau.
Bỗng nhiên vẻ mặt Sở Tri Thị trở nên nghiêm túc, ngay sau đó ngự kiếm đi lên, “Tiểu tử kia hiện giờ mặt người dạ thú, không được, ta phải đi cứu hắn!”
“Xin chúc mừng, ngài đã một lần nữa chứng thực thân phận Tạ Tri Vi, toàn bộ kịch bản quay về chủ tuyến. Hiện tại, chỉ số tồn tại cảm của ngài là bốn ngôi sao, mời ngài giữ nghiêm hành vi chuẩn tắc, sớm ngày đạt được năm ngôi sao. Chúc ngài vui vẻ~”
Vui vẻ cái cọng lông, cái kịch bản này còn có chủ tuyến sao? Còn tưởng rằng Thảo Mãng Anh Hùng lại trúng cái gió gì, thì ra là lo lắng không yên nên nhắc nhở hắn không được OOC?
Nói giỡn à, ảnh đế sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này sao?
Tạ Tri Vi giữ vững im lặng, nhìn xem đèn tín hiệu đen của Thảo Mãng Anh Hùng, hơn phân nửa là hắn ta còn đang nằm ngủ ngay đơ, quyết đoán lưu lại một câu “Bị nam chính bắt, cậu có còn linh tuyền không”, rồi tắt hệ thống.
Tiếp đó, một tiếng kêu đau không tự chủ từ trong miệng hắn truyền ra, trước ngực hắn bị đè ép, gần như không thở nổi.
Thứ gì mà nặng như vậy?
Tạ Tri Vi cố sức ngẩng đầu, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Cái gương mặt khiến hắn tránh còn không kịp kia đang gần trong gang tấc —— toàn thân Mục Hạc đè ép ở trên người hắn, tựa như năm đó lúc sắp chết đuối bị hắn vớt ra, giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn.
Mà sau khi Tạ Tri Vi kêu lên đau đớn, Mục Hạc vội buông tay ra, khẩn trương hỏi: “Sư tôn, đệ tử làm đau người sao?”
Tạ Tri Vi nhìn kỹ một chút cái tư thế của hai người giờ phút này, không hiểu sao lại nghĩ đến một cái thuật ngữ điện ảnh không đứng đắn lắm—— diễn giường chiếu.
…… Ha ha, đến lúc nào rồi, nghiêm túc một chút đi.
Tạ Tri Vi thanh thanh giọng, nói: “Ngươi trước đứng dậy, có được không?” Cảnh diễn như đi trên băng mỏng như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút là gặp họa sát thân, ở trên giường thì làm sao phát huy?
Mục Hạc mở miệng đáp: “Được.” Nhưng thần sắc của hắn khá miễn cưỡng, một bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay Tạ Tri Vi không chịu buông ra.
Tạ Tri Vi căng thẳng trong lòng, lập tức nhớ tới mấy cái mảnh vỡ ký ức nhìn thấy lúc ở Huyết Hà Trì. Năm đó sau khi hắn chết, nam chính cũng từng dùng cái tay này nắm chặt hắn như thế……
Sau bốn năm, ánh mắt Mục lúc nhìn người khác tựa như cách một tầng sương mù, cũng chưa từng đem cảm xúc chân thật biểu lộ ra ngoài. Nhưng giờ phút này, đôi mắt hắn thấu triệt sáng ngời, không hề che dấu vẻ vui mừng ở trong đó, thật giống như thiếu niên của bốn năm trước đã quay trở lại.
Tạ Tri Vi không chút biến sắc đánh giá hắn, trong lòng lại nói thầm: nam chính không hổ là được viết từ nguyên mẫu của Hà Tranh, đẳng cấp quá cao, đem cái hình tượng không hề có chút tâm cơ này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Đáng tiếc, anh đây cũng là một tên diễn tinh, vô dụng thôi.
Tạ Tri Vi vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, quan sát cách bày trí khắp nơi ở trong phòng, cố ý nói: “Hôm nay lần thứ hai đến nơi này, vẫn cảm thấy rất quen mắt.”
Mục Hạc thong thả gật đầu, lực tay càng thêm nặng: “Mấy năm nay, những lúc đệ tử trằn trọc ngủ không yên giấc, luôn nhớ tới rừng trúc gai ở Tuế Hàn Cư, còn có…… Thế nhưng đệ tử vẫn chưa hoàn thành lời dặn dò của sư tôn, không có mặt mũi nào bước vào Tạo Cực Thành, đành phải sai người xây tòa biệt viện này, nhổ trồng trúc gai, lấy đó để tự an ủi.”
Xem tình hình hiện tại, Tạ Tri Vi cảm thấy có thể dùng mười sáu chữ để hình dung: Nhân sinh như diễn, toàn dựa diễn kỹ. Cao thủ so chiêu, chiêu chiêu trí mạng.
Giọng của Mục Hạc thấp đi: “Bây giờ sư tôn mạnh khỏe, đệ tử thật sự… rất là vui vẻ.”
Vui vẻ?
Đúng, người còn sống sót, là còn có thể tiếp tục chèn ép, không có gì kỳ quái.
Hiện tại thái độ của nam chính đối với hắn có bao nhiêu thành khẩn, lúc quay đầu xuống tay với hắn sẽ có bao nhiêu tàn nhẫn. Ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, Tạ Tri Vi cũng thành khẩn nói: “Vì chuyện báo thù cho ta…… ngươi khổ cực rồi, đa tạ.”
Mục Hạc sửng sốt: “Sư tôn vì sao khách khí với đệ tử như vậy.” Hắn trầm mặc một chút, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Đệ tử không dám truy hỏi suốt bốn năm nay trên người sư tôn đã xảy ra loại kỳ tích gì, nhưng lúc ở Thiền Tông, vì sao sư tôn phải tránh mặt đệ tử? Còn có Xích Viêm……”
Tạ Tri Vi không nói câu nào, trên thực tế, hắn thật sự không biết nên nói cái gì.
Nói “Không có gì, vi sư sợ ngươi chơi chết ta” sao?
Ha ha, hắn còn lâu mới sợ như vậy. Coi như sợ đi, cũng không thể dùng hình tượng Tạ Tri Vi này để sợ!
Mục Hạc tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên kéo Tạ Tri Vi vào trong lòng ngực một cái: “Bây giờ đệ tử rốt cuộc đã hiểu, vì sao Xích Viêm sẽ ở trong Huyết Hà Trì làm ra hành động kỳ quái như vậy. Thì ra đó là sư tôn, là sư tôn tới cứu đệ tử, có đúng không? Đoạn ký ức trên Đăng Thiên Thành kia không phải của đệ tử, mà là của sư tôn, có đúng không?”
Tạ Tri Vi không chút phòng bị đã bị hắn ôm lên, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
Thế nào, sợ Hắc Liên Bạch Liên huyền thiết xiềng xích gì đó trói không được vi sư, ngươi đành phải lấy thân mình ra làm kết giới sao? Ngươi đánh giá bản lĩnh của vi sư quá cao rồi đó.
Mục Hạc thấy người trong lòng ngực vẫn luôn buông rũ mi mắt, môi mỏng mím chặt, thì có chút cuống lên. Hắn nhịn không được nắm hai bả vai Tạ Tri Vi, hỏi: “Sư tôn tại sao lại không nói chuyện, sư tôn, người đừng như vậy……”
Chợt có một đồ vật lạnh băng chắn ngang chính giữa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mục Hạc ngạc nhiên cúi đầu, đó là Thanh Bình Kiếm mà lúc trước bị Tạ Tri Vi cầm ở trong tay. Giờ phút này, nó hiện ra kiếm quang rét lạnh, phía trên thân kiếm còn có hàn ý lưu chuyển.
Mục Hạc hoảng hốt nhìn về phía Tạ Tri Vi, ánh mắt hắn trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh. Hắn bỗng nhiên kéo cong khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Ta biết mà, đây cũng chỉ là giả……”
Giả?
Tạ Tri Vi cười lạnh trong lòng, không sai, rốt cuộc chịu xé rách mặt nói ta lừa gạt ngươi sao? Lãng phí tình cảm của ngươi suốt bốn năm, thật xin lỗi nha.
…… Hi vọng linh tuyền của Thảo Mãng Anh Hùng còn đủ dùng thêm mấy năm nữa.
Tạ Tri Vi vò đã mẻ không sợ rơi nói: “Vi sư nghèo rớt mồng tơi, ngươi biết rõ mà. Cây Thanh Bình Kiếm này ngươi hãy giữ kỹ, ngoài ra thật sự không còn gì cho ngươi được nữa, ngươi…… tự lo cho mình đi.”
Lời tác giả: <<Tâm sự trên Tieba ngày 12/9/2017, ngay sau chương 76>>
Tui thấy được mọi người đối với Tạ lão sư tràn đầy ác ý ha ha ha, mới vừa rớt áo lót mọi người đã ngóng trông lái xe quả thực đủ rồi nha, có điều…… Ai bảo tác giả cũng là một đứa hố hàng, muốn nếm thử đủ kiểu play đâu, a hi hi, cứ chờ xem
Ngoài ra tui thanh minhh một chút, có vài khách quan nghi ngờ thái độ viết văn của tui, tỷ như quỵt chương, lười biếng hoặc là cố ý kéo dài này nọ, tui chịu không nổi nên nhảy ra giải thích cho mình đây. Dù sao với loại trình độ này cũng không thể cưỡng cầu, nhưng mà tui tuyệt đối là ôm thành ý ra để viết văn, mọi người phải tin tưởng tui nha
Hiện giờ đọc mấy bình luận ác ý của một vài khách quan tui đã bình tĩnh một ít, đều ngó lơ. Lúc trước thời điểm viết Sư huynh quả thật có rất ít bình luận, nhưng các vị khách quan vẫn luôn nhảy hố của tui cũng biết rồi đó, nhiệt độ của Sư huynh xa xa không bằng Vi sư, cho nên bây giờ nhận được không ít bình luận kém cũng không sao cả. Cho dù đối phương có nói khó nghe như thế nào, chỉ cần người đó có thể đưa ra ý kiến quý giá cho tui, có thể khiến tui tiến bộ, tui cũng đều khiêm tốn tiếp thu.
Mà đối với những vị mới đọc đoạn mở đầu đã đánh giá áng văn này không tốt, hơn nữa mắc cưỡng bách chứng nhất định phải nói ra cho tui biết, ừm…… Tui chỉ có thể nói, mời ra đi vui vẻ. Rốt cuộc làm dâu trăm họ, tui cũng không thể bởi vì bạn không thích, thì làm thế này thế kia đi? Mọi người hòa thuận đọc truyện, hợp khẩu vị chính là duyên phận, không hợp khẩu vị cũng không cần tiếc nuối hoặc là khó chịu, đôi bên vốn dĩ cũng không có tổn thất lớn lao gì.
Những bình luận cãi nhau tui sẽ không xóa, để tránh người khác cảm thấy tui không chịu tiếp thu ý kiến. Ngược lại, đối với rất nhiều khách quan đưa ra ý kiến và kiến nghị tui vô cùng hoan nghênh, rốt cuộc tui có đôi khi rất không tự tin…… E hèm, nhưng thúc giục chương cùng với thúc giục thịt vẫn như cũ không nghe không nghe không nghe ~
Ngủ ngon nha, mọi người phải luôn vui vẻ, tui rất không thích cảm xúc tiêu cực, ước nguyện ban đầu lúc đem áng văn này phát ra chính là muốn mang cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng vui sướng (tuy rằng có đôi khi bực bội lên tui không thể khống chế tính tình của bản thân) ~ mọi người bao dung lẫn nhau đi, không còn sớm nữa đều đi ngủ sớm một chút nha moah moah ~
—
FM: Thủy Thủy, tui muốn ôm cô một cái~
Tạ Tri Vi nhìn dáng vẻ xiêu hồn lạc phách của Mục Hạc, thầm nghĩ ta muốn nói ta chỉ là một người qua đường vô tội, ngươi có chịu tin không? Chưa bao giờ nghĩ tới, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đều qua được, lại ở ngay lúc này như xe rớt dây xích, hơn nữa còn rớt khó coi như vậy.
Cánh tay bị người một phát nắm chặt, sau đó hắn nghe thấy Sở Tri Thị lớn tiếng gào thét ở bên tai: “Ngươi sao lại biến thành dáng vẻ của nhị sư huynh, ngươi dùng thủ thuật gì để che mắt…… Không đúng, ngươi còn cầm Thanh Bình Kiếm, cái này……”
Sở Tri Thị sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên bắt lấy tay áo của hắn, lắp bắp nói: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là nhị sư huynh sao!”
Hắn ta líu lo không ngừng một đống lớn, Tạ Tri Vi một chữ cũng nghe không lọt tai. Hắn đang căng da đầu đối mặt với Mục Hạc, trong nháy mắt, trong đầu hiện lên vô số lý do.
—— lão tử chính là Xích Viêm, dáng dấp giống Tạ Tri Vi y như đúc, ngạc nhiên chưa?
—— đồ đệ à, kỳ thật vi sư là một người đồng thời có hai thân phận, ban ngày là Tạ Tri Vi, ban đêm là Xích Viêm, bất ngờ chưa?
—— ta là ai, ta đang ở đâu, vị bằng hữu phương xa kia vì sao cây trúc trên đầu ngươi lại xanh như vậy?
Nhưng những cách diễn đạt này, tất cả đều thành lập trên tiền đề hắn không chịu thừa nhận mình chính là Tạ Tri Vi. Hiện tại Thanh Bình Kiếm cầm trong tay, quan tài thì trống rỗng, hai gã trộm mộ kia lại không biết lượn tới chỗ nào có tiết lộ ra ngoài hay không, tất cả những chuyện này đều là giấy không gói được lửa, một ngày nào đó cũng sẽ bị tóm.
Sớm hay muộn gì hắn cũng phải đối mặt với cái thân phận này. Mà kéo dài càng lâu, sẽ có vẻ như cái hình tượng này càng dối trá, cấp độ trang bức cũng theo đó giảm xuống.
Tạ Tri Vi thở dài một tiếng, rút tay áo ra khỏi tay Sở Tri Thị, kéo áo choàng rách nát tả tơi trên người xuống, một thân áo gấm phú quý hoa lệ ở bên dưới tức thì lộ ra.
Cái hình tượng này, tốt xấu gì cũng không quá mất mặt.
Chỉ là……
Mục Hạc đang lâm vào trạng thái hóa đá bỗng nhiên khẽ nói một câu: “Thì ra là thế này……… Khó trách khi đó nhìn quen mắt như vậy.”
Tạ Tri Vi yên lặng không nói.
Sở Tri Thị nhìn cách ăn mặc của Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thay đổi thần sắc, tiến lên một bước dùng lực càng mạnh hơn nữa bắt lấy hắn: “Nhị sư huynh, lúc trước ở Thiền Tông từng gặp qua người bịt mặt kia, có phải là huynh không? Đệ không biết huynh vì cái gì mà chết đi sống lại, nhưng vì sao huynh phải thay hình đổi dạng không chịu nhận nhau, y phục của Xích Viêm lại bằng cách nào mà khoát ở trên người huynh?”
Trong lúc Sở Tri Thị líu lo không ngừng, Mục Hạc nhìn chăm chú gương mặt Tạ Tri Vi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, cứ như nếu ánh mắt này sắc bén thêm chút nữa, sẽ đem hình ảnh trước mắt đánh nát.
Hắn cất giọng nói có chút khàn khàn: “Ngươi thật …… Là sư tôn sao?”
Tạ Tri Vi gật đầu: “Phải.”
Mục Hạc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra.Sau một khắc, hắn nháy mắt đã dời bước đến trước mặt Tạ Tri Vi, một tay ôm người lôi đến giữa không trung. Dưới sự nâng đỡ của quang hoa Bạch Liên, hai người cách nhau rất gần, Tạ Tri Vi thậm chí giơ tay lên là có thể dùng Thanh Bình Kiếm cắt cổ Mục Hạc. Đương nhiên, hắn sẽ không làm vậy.
Mặc dù gương mặt hắn lúc này nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng toàn thân đã là mồ hôi đầm đìa. Theo tình hình từ lúc nam chính thất lễ mới vừa rồi cho đến lúc này gấp gáp lùng bắt hắn đến xem, nam chính sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Bằng không làm sao lại ôm hắn chặt như vậy, so với năm đó lúc cùng nhau ngự kiếm còn ôm chặt gấp mười lần gấp trăm lần.
Tạ Tri Vi yên lặng nghĩ trong lòng, năm đó vì sao lại đem tất cả gia sản tặng hết cho nam chính, Hồng Liên cũng sớm bị cướp đi. Đợi nam chính phát hiện trên người mình không còn nửa điểm giá trị lợi dụng, lại lừa hắn khổ như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự đem mình nhét trở lại quan tài một lần nữa.
Hệ thống bỗng nhiên phát ra tiếng vang chói tai, khiến hắn cả kinh thiếu chút nữa não bị tê liệt.
Sở Tri Thị một mình lưu lại trên mặt đất, vẫn còn trong cơn khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần, ngửa đầu kêu: “Nhị sư huynh!”
Tạ Tri Vi bị âm thanh của hệ thống chọc đến tâm phiền ý loạn, cố gắng phát ra âm thanh nói với hắn: “Đừng nói ra ngoài.”
Sở Tri Thị tiến lên một bước, đem Phá Lôi Kiếm tế ra giữa không trung định đuổi theo, nhưng không đợi hắn kịp dẫm lên thân kiếm, đã thấy sau lưng Mục Hạc xuất hiện quang ảnh khổng lồ của Hồng Liên. Cánh sen mở ra hoàn toàn, vạch một cái khe hở mà mắt thường có thể thấy được giữa hư không.
Sở Tri Thị trơ mắt nhìn Mục Hạc mang theo Tạ Tri Vi tiến vào khe hở, sau đó vùng hư không kia khôi phục như lúc ban đầu, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh ở trong rừng trúc này.
Tiếng sóng khí lưu động của ngự kiếm truyền từ xa tới gần, Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ nhanh chóng đáp xuống đất. Nhan Tri Phi nghiêm nghị hỏi: “Mục Hạc đâu?”
Sở Tri Thị nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, đờ đẫn nói: “Đi rồi.”
“Đệ sững sờ ở đây làm gì?” Hạ Tri Ỷ cau mày, “Lúc nãy Thu Trọng Vân nói muốn đi tìm đệ nói một chuyện bí mật, nhưng ra Đan Đỉnh Thành thì không thấy bóng dáng nàng ta đâu. Ta cùng chưởng môn sư huynh cảm thấy kỳ quặc, lúc chạy đến đây thì phát hiện quan tài của nhị sư huynh trống rỗng, mấy tên Ma Tông kia không tên nào chịu mở miệng, nên đã nhốt bọn chúng lại tra hỏi. Đệ có gặp được Thu Trọng Vân không?”
“Đúng vậy, quan tài của nhị sư huynh chắc chắn là trống không. Cho nên nói, hắn thật sự không có…… Không, hắn không cho ta nói ra ngoài.” Sở Tri Thị tự cười một mình, rồi lại đập trán, khiến cho Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ hai mặt nhìn nhau.
Bỗng nhiên vẻ mặt Sở Tri Thị trở nên nghiêm túc, ngay sau đó ngự kiếm đi lên, “Tiểu tử kia hiện giờ mặt người dạ thú, không được, ta phải đi cứu hắn!”
“Xin chúc mừng, ngài đã một lần nữa chứng thực thân phận Tạ Tri Vi, toàn bộ kịch bản quay về chủ tuyến. Hiện tại, chỉ số tồn tại cảm của ngài là bốn ngôi sao, mời ngài giữ nghiêm hành vi chuẩn tắc, sớm ngày đạt được năm ngôi sao. Chúc ngài vui vẻ~”
Vui vẻ cái cọng lông, cái kịch bản này còn có chủ tuyến sao? Còn tưởng rằng Thảo Mãng Anh Hùng lại trúng cái gió gì, thì ra là lo lắng không yên nên nhắc nhở hắn không được OOC?
Nói giỡn à, ảnh đế sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này sao?
Tạ Tri Vi giữ vững im lặng, nhìn xem đèn tín hiệu đen của Thảo Mãng Anh Hùng, hơn phân nửa là hắn ta còn đang nằm ngủ ngay đơ, quyết đoán lưu lại một câu “Bị nam chính bắt, cậu có còn linh tuyền không”, rồi tắt hệ thống.
Tiếp đó, một tiếng kêu đau không tự chủ từ trong miệng hắn truyền ra, trước ngực hắn bị đè ép, gần như không thở nổi.
Thứ gì mà nặng như vậy?
Tạ Tri Vi cố sức ngẩng đầu, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Cái gương mặt khiến hắn tránh còn không kịp kia đang gần trong gang tấc —— toàn thân Mục Hạc đè ép ở trên người hắn, tựa như năm đó lúc sắp chết đuối bị hắn vớt ra, giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn.
Mà sau khi Tạ Tri Vi kêu lên đau đớn, Mục Hạc vội buông tay ra, khẩn trương hỏi: “Sư tôn, đệ tử làm đau người sao?”
Tạ Tri Vi nhìn kỹ một chút cái tư thế của hai người giờ phút này, không hiểu sao lại nghĩ đến một cái thuật ngữ điện ảnh không đứng đắn lắm—— diễn giường chiếu.
…… Ha ha, đến lúc nào rồi, nghiêm túc một chút đi.
Tạ Tri Vi thanh thanh giọng, nói: “Ngươi trước đứng dậy, có được không?” Cảnh diễn như đi trên băng mỏng như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút là gặp họa sát thân, ở trên giường thì làm sao phát huy?
Mục Hạc mở miệng đáp: “Được.” Nhưng thần sắc của hắn khá miễn cưỡng, một bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay Tạ Tri Vi không chịu buông ra.
Tạ Tri Vi căng thẳng trong lòng, lập tức nhớ tới mấy cái mảnh vỡ ký ức nhìn thấy lúc ở Huyết Hà Trì. Năm đó sau khi hắn chết, nam chính cũng từng dùng cái tay này nắm chặt hắn như thế……
Sau bốn năm, ánh mắt Mục lúc nhìn người khác tựa như cách một tầng sương mù, cũng chưa từng đem cảm xúc chân thật biểu lộ ra ngoài. Nhưng giờ phút này, đôi mắt hắn thấu triệt sáng ngời, không hề che dấu vẻ vui mừng ở trong đó, thật giống như thiếu niên của bốn năm trước đã quay trở lại.
Tạ Tri Vi không chút biến sắc đánh giá hắn, trong lòng lại nói thầm: nam chính không hổ là được viết từ nguyên mẫu của Hà Tranh, đẳng cấp quá cao, đem cái hình tượng không hề có chút tâm cơ này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Đáng tiếc, anh đây cũng là một tên diễn tinh, vô dụng thôi.
Tạ Tri Vi vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, quan sát cách bày trí khắp nơi ở trong phòng, cố ý nói: “Hôm nay lần thứ hai đến nơi này, vẫn cảm thấy rất quen mắt.”
Mục Hạc thong thả gật đầu, lực tay càng thêm nặng: “Mấy năm nay, những lúc đệ tử trằn trọc ngủ không yên giấc, luôn nhớ tới rừng trúc gai ở Tuế Hàn Cư, còn có…… Thế nhưng đệ tử vẫn chưa hoàn thành lời dặn dò của sư tôn, không có mặt mũi nào bước vào Tạo Cực Thành, đành phải sai người xây tòa biệt viện này, nhổ trồng trúc gai, lấy đó để tự an ủi.”
Xem tình hình hiện tại, Tạ Tri Vi cảm thấy có thể dùng mười sáu chữ để hình dung: Nhân sinh như diễn, toàn dựa diễn kỹ. Cao thủ so chiêu, chiêu chiêu trí mạng.
Giọng của Mục Hạc thấp đi: “Bây giờ sư tôn mạnh khỏe, đệ tử thật sự… rất là vui vẻ.”
Vui vẻ?
Đúng, người còn sống sót, là còn có thể tiếp tục chèn ép, không có gì kỳ quái.
Hiện tại thái độ của nam chính đối với hắn có bao nhiêu thành khẩn, lúc quay đầu xuống tay với hắn sẽ có bao nhiêu tàn nhẫn. Ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, Tạ Tri Vi cũng thành khẩn nói: “Vì chuyện báo thù cho ta…… ngươi khổ cực rồi, đa tạ.”
Mục Hạc sửng sốt: “Sư tôn vì sao khách khí với đệ tử như vậy.” Hắn trầm mặc một chút, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Đệ tử không dám truy hỏi suốt bốn năm nay trên người sư tôn đã xảy ra loại kỳ tích gì, nhưng lúc ở Thiền Tông, vì sao sư tôn phải tránh mặt đệ tử? Còn có Xích Viêm……”
Tạ Tri Vi không nói câu nào, trên thực tế, hắn thật sự không biết nên nói cái gì.
Nói “Không có gì, vi sư sợ ngươi chơi chết ta” sao?
Ha ha, hắn còn lâu mới sợ như vậy. Coi như sợ đi, cũng không thể dùng hình tượng Tạ Tri Vi này để sợ!
Mục Hạc tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên kéo Tạ Tri Vi vào trong lòng ngực một cái: “Bây giờ đệ tử rốt cuộc đã hiểu, vì sao Xích Viêm sẽ ở trong Huyết Hà Trì làm ra hành động kỳ quái như vậy. Thì ra đó là sư tôn, là sư tôn tới cứu đệ tử, có đúng không? Đoạn ký ức trên Đăng Thiên Thành kia không phải của đệ tử, mà là của sư tôn, có đúng không?”
Tạ Tri Vi không chút phòng bị đã bị hắn ôm lên, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
Thế nào, sợ Hắc Liên Bạch Liên huyền thiết xiềng xích gì đó trói không được vi sư, ngươi đành phải lấy thân mình ra làm kết giới sao? Ngươi đánh giá bản lĩnh của vi sư quá cao rồi đó.
Mục Hạc thấy người trong lòng ngực vẫn luôn buông rũ mi mắt, môi mỏng mím chặt, thì có chút cuống lên. Hắn nhịn không được nắm hai bả vai Tạ Tri Vi, hỏi: “Sư tôn tại sao lại không nói chuyện, sư tôn, người đừng như vậy……”
Chợt có một đồ vật lạnh băng chắn ngang chính giữa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mục Hạc ngạc nhiên cúi đầu, đó là Thanh Bình Kiếm mà lúc trước bị Tạ Tri Vi cầm ở trong tay. Giờ phút này, nó hiện ra kiếm quang rét lạnh, phía trên thân kiếm còn có hàn ý lưu chuyển.
Mục Hạc hoảng hốt nhìn về phía Tạ Tri Vi, ánh mắt hắn trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh. Hắn bỗng nhiên kéo cong khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Ta biết mà, đây cũng chỉ là giả……”
Giả?
Tạ Tri Vi cười lạnh trong lòng, không sai, rốt cuộc chịu xé rách mặt nói ta lừa gạt ngươi sao? Lãng phí tình cảm của ngươi suốt bốn năm, thật xin lỗi nha.
…… Hi vọng linh tuyền của Thảo Mãng Anh Hùng còn đủ dùng thêm mấy năm nữa.
Tạ Tri Vi vò đã mẻ không sợ rơi nói: “Vi sư nghèo rớt mồng tơi, ngươi biết rõ mà. Cây Thanh Bình Kiếm này ngươi hãy giữ kỹ, ngoài ra thật sự không còn gì cho ngươi được nữa, ngươi…… tự lo cho mình đi.”
Lời tác giả: <<Tâm sự trên Tieba ngày 12/9/2017, ngay sau chương 76>>
Tui thấy được mọi người đối với Tạ lão sư tràn đầy ác ý ha ha ha, mới vừa rớt áo lót mọi người đã ngóng trông lái xe quả thực đủ rồi nha, có điều…… Ai bảo tác giả cũng là một đứa hố hàng, muốn nếm thử đủ kiểu play đâu, a hi hi, cứ chờ xem
Ngoài ra tui thanh minhh một chút, có vài khách quan nghi ngờ thái độ viết văn của tui, tỷ như quỵt chương, lười biếng hoặc là cố ý kéo dài này nọ, tui chịu không nổi nên nhảy ra giải thích cho mình đây. Dù sao với loại trình độ này cũng không thể cưỡng cầu, nhưng mà tui tuyệt đối là ôm thành ý ra để viết văn, mọi người phải tin tưởng tui nha
Hiện giờ đọc mấy bình luận ác ý của một vài khách quan tui đã bình tĩnh một ít, đều ngó lơ. Lúc trước thời điểm viết Sư huynh quả thật có rất ít bình luận, nhưng các vị khách quan vẫn luôn nhảy hố của tui cũng biết rồi đó, nhiệt độ của Sư huynh xa xa không bằng Vi sư, cho nên bây giờ nhận được không ít bình luận kém cũng không sao cả. Cho dù đối phương có nói khó nghe như thế nào, chỉ cần người đó có thể đưa ra ý kiến quý giá cho tui, có thể khiến tui tiến bộ, tui cũng đều khiêm tốn tiếp thu.
Mà đối với những vị mới đọc đoạn mở đầu đã đánh giá áng văn này không tốt, hơn nữa mắc cưỡng bách chứng nhất định phải nói ra cho tui biết, ừm…… Tui chỉ có thể nói, mời ra đi vui vẻ. Rốt cuộc làm dâu trăm họ, tui cũng không thể bởi vì bạn không thích, thì làm thế này thế kia đi? Mọi người hòa thuận đọc truyện, hợp khẩu vị chính là duyên phận, không hợp khẩu vị cũng không cần tiếc nuối hoặc là khó chịu, đôi bên vốn dĩ cũng không có tổn thất lớn lao gì.
Những bình luận cãi nhau tui sẽ không xóa, để tránh người khác cảm thấy tui không chịu tiếp thu ý kiến. Ngược lại, đối với rất nhiều khách quan đưa ra ý kiến và kiến nghị tui vô cùng hoan nghênh, rốt cuộc tui có đôi khi rất không tự tin…… E hèm, nhưng thúc giục chương cùng với thúc giục thịt vẫn như cũ không nghe không nghe không nghe ~
Ngủ ngon nha, mọi người phải luôn vui vẻ, tui rất không thích cảm xúc tiêu cực, ước nguyện ban đầu lúc đem áng văn này phát ra chính là muốn mang cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng vui sướng (tuy rằng có đôi khi bực bội lên tui không thể khống chế tính tình của bản thân) ~ mọi người bao dung lẫn nhau đi, không còn sớm nữa đều đi ngủ sớm một chút nha moah moah ~
—
FM: Thủy Thủy, tui muốn ôm cô một cái~
Danh sách chương