Để đi trước một bước điều tra “tình hình địch”, Tạ Tri Vi cố ý dậy thật sớm. Ai ngờ Mục Hạc còn thức sớm hơn cả hắn, đang cùng mấy tên tiểu đạo đồng đào măng trong rừng trúc.
Lúc này sương mù còn dày, sắc trời còn sớm, mấy tên tiểu đồng đào không được bao nhiêu, mà giỏ tre bên người Mục Hạc đã sắp đầy. Sau khi trãi qua hàng loạt chuyện như đói khát, té xỉu cùng với rơi xuống nước, hắn thế mà vẫn còn sinh khí dồi dào y như cũ.
Nam chính ngươi là thứ hàng gì đây!
Tạ Tri Vi vốn định thức sớm rồi giả vờ luyện kiếm một chút, đợi tới lúc nam chính buồn ngủ nhập nhèm vừa xuất hiện, thân thiết hỏi một câu: “Ngủ ngon giấc không?” Nhất định sẽ lưu lại trong lòng hắn hình tượng một vị ân sư vừa từ ái vừa cường đại.
Tuy rằng Tạ Tri Vi không có ý định đi theo nguyên cốt truyện, để Mục Hạc nhớ mãi tới hắn sau khi hắn chết đi. Nhưng hắn nhất định phải để nam chính nhớ kỹ những chiếu cố lúc này, tránh cho ngày sau nam chính có hắc hóa, ít nhất sẽ không lấy hắn ra khai đao.
Dù sao chiếu theo tính nết của nam chính, cuối cùng thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, ngay cả Đạm Đài Mộng cũng nhịn không được mà rời bỏ hắn, ai cũng không bảo đảm hắn có thể trở mặt không nhận Tạ Tri Vi hay không.
Mục Hạc vừa thấy Tạ Tri Vi, lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn nói: “Sư tôn, chào buổi sáng.”
Đang khi nói chuyện, mồ hôi trên trán hắn lăn xuống một hai giọt, bởi vì làn da hắn trắng nõn, thoạt nhìn giọt mồ hôi trong suốt long lanh, không cho người ta cảm giác bẩn thỉu. Ngược lại giống như sương sớm đọng trên cánh hoa trắng trong bụi cỏ, mềm mại chảy nước.
Chắc chắn không thể dối trá hỏi hắn ngủ ngon hay không. Tạ Tri Vi suy tư một chút, thu hồi vẻ mặt ôn hoà, nhíu mày nói: “Ai bảo ngươi làm?”
Mục Hạc thấy hắn bỗng nhiên nghiêm túc thì lấy làm kinh hãi, nghĩ rằng mình tự tiện hái măng khiến cho Tạ Tri Vi mất hứng.
Trước khi trùng sinh hắn không phải không trải qua tình huống tương tự. Khi đó hắn không được chào đón ở Đan Đỉnh thành, ngay cả bưng thuốc cũng bị người ta mắng cho mất mặt xấu hổ. Mà măng này sẽ đưa tới Đăng Thiên thành, hay là Tạ Tri Vi cũng chê hắn hèn mọn, hoặc là chê hắn ngu ngốc? Bóng tối trong lòng Mục Hạc dần dần trỗi dậy, hắn rũ mi mắt, rèm mi đúng lúc che lại cảm xúc: “Đệ tử chỉ là muốn giúp mấy đồng tử này một chút.”
Đang khi nói chuyện, một trận gió nhẹ lướt qua, một góc đạo bào xanh đen đã bồng bềnh phấp phới trong tầm mắt hắn.
Tạ Tri Vi đứng gần hắn trong gang tấc: “Ta thu ngươi làm đồ đệ, chính là để ngươi đi đào măng sao?”
Mục Hạc ngẩng đầu: “Sư tôn……”
Nét mặt Tạ Tri Vi không có một chút ý cười nào: “Đêm qua ngủ mấy canh giờ?”
“Ba canh……” Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi vừa nghe hắn trả lời xong, mi tâm nhíu lại càng sâu, âm cuối lập tức thấp như muỗi kêu.
Mấy tên đạo đồng sớm đã hai mặt nhìn nhau tránh sâu vào trong rừng, lúc này bốn bề vắng lặng, hai người cứ giằng co như vậy một hồi. Mục Hạc rốt cuộc thử thăm dò nói: “Sư tôn, đệ tử biết sai rồi……”
“Sai ở đâu?”
“Đệ tử…… Đệ tử lên núi vốn nên chăm chỉ khổ luyện, không nên phân tâm lo làm mấy việc vặt vãnh……”
Tạ Tri Vi khẽ than một tiếng, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn: “Hiếm có được đệ tử như ngươi chịu khó như vậy, nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe, lỡ như mệt nhọc quá độ tổn hại đến căn cốt, chẳng phải là lãng phí một phen bồi dưỡng của ta sao.”
Mục Hạc trong lòng ấm áp: “Đệ tử không dám nữa.” Thì ra, sư tôn không có ghét bỏ hắn, là không muốn hắn quá mệt mỏi, sư tôn quả nhiên khác với đồ bại hoại Bạch gia kia!
“Sau này ban đêm ít nhất phải ngủ đủ bốn canh giờ, nhớ kỹ chưa?”
Mục Hạc lại bái một bái: “Sư tôn dạy bảo, đệ tử cả đời khắc ghi!”
Tạ Tri Vi vui mừng gật đầu, trong lòng lại khinh thường vô cùng.
Thiếu niên ta biết loại hắc tâm liên như ngươi sẽ diễn bài gì, trên mặt cúi đầu rạp xuống đất, mang ơn đội nghĩa như vậy, trong lòng thì chưa chắc…… Ha ha, rốt cuộc trong truyện có viết sau khi ngươi trùng sinh, ban ngày bưng trà đổ nước xoa vai đấm chân cho Bạch Kiến Trứ, ban đêm khiến hắn ở trong mộng sống không bằng chết.
Chợt có một giọng nói từ trên không trung của rừng trúc truyền xuống: “Đây là đang làm gì? Ngày hôm qua đã bái sư, hôm nay lại bái nữa sao?”
Phô mai lão đệ, hôm qua mới nhắc tới măng, sáng sớm hôm nay liền chạy tới, hình tượng tham ăn của ngươi có thể đừng rõ ràng như vậy được không!
Tạ Tri Vi cũng không ngẩng đầu, chỉ hơi cong khóe môi nói: “Tiểu sư đệ, đến sớm thật.”
Sở Tri Thị rơi xuống đất thu kiếm, một loạt động tác nước chảy mây trôi, giơ tay thi lễ với Tạ Tri Vi, “Nhị sư huynh, chào buổi sáng.”
Vị này đi đến nơi nào đều không quên tỏ vẻ soái ca, Tạ Tri Vi trong lòng lạnh nhạt, ngoài mặt ôn hoà hỏi hắn: “Dạy dỗ đồ đệ mà thôi, tiểu sư đệ đến có chuyện gì không?”
“Còn phải hỏi sao? Sư huynh không phải hiểu ta rõ nhất sao.” Sở Tri Thị đi đến bên cạnh Tạ Tri Vi, liếc mắt một cái chợt thấy giỏ măng trên tay Mục Hạc, khen ngợi: “Măng này không tồi.”
Mục Hạc thấy hắn tiếp cận Tạ Tri Vi quá gần, không khỏi siết siết ngón tay. Ngay sau đó liền kinh ngạc vì sao mình lại có phản ứng như vậy, hơi hơi suy nghĩ một chút, cho rằng có lẽ vì hai người ở trước mặt mình quá mạnh, chính mình thì hèn mọn không có chút địa vị nào đáng nói, cho nên trong lòng mới sinh ra bất mãn.
Sở Tri Thị dứt khoát cầm một gốc măng trong tay, tay hắn không hề động, bẹ măng lại bong ra từng lớp từng lớp, từng bẹ rơi trên mặt đất, lộ ra búp măng trắng nõn bên trong. Ngón tay hắn kẹp lên xoay qua chuyển lại, cười nói với Tạ Tri Vi: “Nếu như chịu khó cũng là sai, chẳng phải là mỗi ngày đệ đều bị chưởng môn sư huynh trách tội sao?”
Mục Hạc trong lòng không hề gợn sóng, trên mặt lại kính cẩn cười cười: “Đệ tử ngu dốt, nào dám so sánh với sư thúc.”
Tạ Tri Vi trong lòng cũng không hề gợn sóng, ôn thanh nói: “Không cần ở đây nói đùa, ngươi có dám đi tới trước mặt chưởng môn sư huynh nói mấy lời này không?”
“Không dám không dám.” Sở Tri Thị quen thói tùy tiện ở trước mặt Tạ Tri Vi, giơ tay chỉ vào giỏ măng trong lòng ngực Mục Hạc: “Sư huynh, giỏ măng này không tồi, nếu không……”
“Sư thúc thật tinh mắt, giỏ măng này là đệ tử đặc biệt đào cho sư tôn.” Mục Hạc thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, mặt không đổi sắc đánh gãy lời của Sở Tri Thị.
Sở Tri Thị làm thầy kẻ khác đã nhiều năm, lần đầu tiên bị một tên tiểu bối ngắt lời, không khỏi nhướng mày: “Ngươi tên nhóc này……”
Tạ Tri Vi vội giơ tay nhận cái giỏ, “Thứ này không thể cho sư đệ.”
Sở Tri Thị chớp chớp mắt: “Vì cái gì? Sư huynh trước giờ luôn luôn thuận theo ý ta kia mà.”
Đậu xanh phô mai lão đệ, ngay trước mặt nam chính, ngươi có thể đừng làm càn như vậy có được không, công phu ôm đùi của ngươi trong nguyên tác quăng đi đâu rồi!
Không nhìn ánh mắt phức tạp của Mục Hạc, Tạ Tri Vi dùng lời thấm thía giải thích cho Sở Tri Thị hiểu: “ Từ lực đạo và phương vị của việc chém măng, có thể nhìn ra căn cốt và khí lực của một người. Ta muốn giỏ măng này, chỉ vì nghiên cứu ngày sau nên xuống tay như thế nào để bồi dưỡng đồ đệ này của ta.”
Những lời này vốn là bịa chuyện, ngặt nỗi Tạ Tri Vi là cao thủ cấp tông sư, Sở Tri Thị bán tín bán nghi săm soi măng trong tay mình: “Còn có thể chơi kiểu này?”
Mục Hạc đang định cảm thán một câu “Sư tôn anh minh”, còn chưa mở miệng, chợt thấy Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn hắn rồi sai bảo: “Đồ đệ, ngươi ôm Cẩu* ra ngoài đi dạo đi.”
Sở Tri Thị vừa nghe, hiếu kỳ hỏi: “Nhị sư huynh thu linh sủng sao? Là một con cẩu?”
Tạ Tri Vi cười cười, từ chối cho ý kiến, nhìn theo hướng Mục Hạc đi vào nhà.
Sở Tri Thị cũng nương theo ánh mắt hắn nhìn về phía Mục Hạc, lắc đầu nói: “Đệ thật không hiểu, nhiều đệ tử như vậy, vì sao sư huynh chỉ thu một mình hắn.”
Tạ Tri Vi yên lặng khinh bỉ ở trong lòng, bởi vì hắn là nam chính, ngươi thật là phàm nhân ngu ngốc.
Bóng lưng Mục Hạc cao dài mà thon gầy, đợi hai năm nữa hắn trưởng thành rồi, bóng lưng kia vừa đứng quanh thân nhất định sẽ chói sáng mười phần uy lực. Có thể khiến vô số thiếu nữ thiếu phụ thương nhớ ngày đêm, cũng có thể nâng một bầu trời Tu Chân giới, càng có thể khiến người bị hắn để mắt tới hồn phi phách tán đêm không dám ngủ.
Ánh mắt Tạ Tri Vi kiên định: “Hắn là thiên tài gần như không tồn tại từ xưa đến nay.”
Sở Tri Thị thấy Mục Hạc rất nhanh đã ôm một con vật lông trắng như nhung đi ra, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, so với thiếu niên bình thường không khác gì mấy, ngay cả linh lực cũng không thấy bao nhiêu. Không khỏi nghi hoặc: “Sao sư huynh biết được?”
Tạ Tri Vi một lần nữa tỏ vẻ khinh bỉ, bởi vì trong nguyên tác viết như vậy, ngươi thật là phàm nhân ngu ngốc.
Lúc này Mục Hạc đã trở lại đứng chờ ở nơi xa. Sở Tri Thị thấy Tạ Tri Vi chỉ cười mà không nói, thở dài: “Sư huynh luôn luôn cao thâm khó đoán, đệ cả đời cũng theo không kịp.” Dừng một chút, hắn lại thay đổi chủ đề, “Thôi, để đệ qua nhìn sư điệt ôm cẩu, mong là đừng khiến đệ phải thất vọng.”
Tạ Tri Vi tiếp tục cười mà không nói.
Mục Hạc cũng cười thầm trong lòng, đem “Cẩu” trong lòng ngực đưa qua.
“Cẩu” vốn đang ngủ mê say, bị Mục Hạc đánh thức ôm tới ôm lui, rất không cao hứng mà kêu một tiếng.
“Tiếng kêu này sao nghe giống như……” Sở Tri Thị cúi đầu vừa thấy, “Đây không phải……”
“Cẩu” đang tức giận, cắn một phát trên cổ tay Sở Tri Thị.
Sở Tri Thị cả người chấn động, lập tức vung tay: “Đây rõ ràng là một con mèo, còn là một con mèo biết cắn người!”
“Cẩu” cắn mãi không buông, toàn bộ thân mình chơi đánh đu giữa không trung.
Mục Hạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Tri Vi, nhịn cười nói: “Thưa sư thúc, nó quả thật là mèo.”
“Nhưng, nhưng vừa rồi tại sao các ngươi lại gọi nó là cẩu?”
Mục Hạc trả lời: “Sư thúc, nó quả thật là Cẩu.”
Sở Tri Thị mở to hai mắt, giơ tay tinh tế tỉ mỉ nhìn kỹ “Cẩu”, sau đó hỏi Tạ Tri Vi: “Nhị sư huynh, đây là một con mèo có phải không?!”
Tạ Tri Vi mỉm cười gật đầu.
Sở Tri Thị thở ra một hơi: “Đệ liền nói, nó như vậy sao lại là cẩu được.”
Tạ Tri Vi vẫn như cũ mỉm cười gật đầu: “Không sai, nó là Cẩu, có một số sự việc không thể chỉ nhìn mỗi bản thân nó.” Còn phải nhìn tên của nó.
Sở Tri Thị từ trong lời này nghe ra vô số ý tứ: “Chẳng lẽ…… Hay là…… Con mèo này không, cẩu, nó là…… Sao có thể……”
Mắt thấy Sở Tri Thị rối não không thôi, Tạ Tri Vi cười thầm, dưới mí mắt ta có một tên vừa bán manh vừa giả vờ ngoan ngoãn còn chưa tính, ngươi cũng chạy tới đây trang bức** tỏ vẻ soái ca, thật cho rằng anh đây tốt tính giống như Tạ Tri Vi sao?
“Đồ đệ, ôm Cẩu xuống núi tản bộ đi, mỗi ngày một lần, không được chậm trễ.”
Mục Hạc sửng sốt, tuy hắn không hiểu loại phân phó kỳ quái này có dụng ý gì, nhưng vẫn dứt khoát đáp ứng: “Đệ tử tuân mệnh.” Dứt lời, kéo đầu sỏ gây tội trên tay Sở Tri Thị xuống, ôm “Cẩu” mà đi.
Sở Tri Thị lúc này đã không thể hiểu nổi hành động cử chỉ của Tạ Tri Vi, nhưng vị nhị sư huynh này của hắn luôn luôn thâm tàng bất lộ, chắc chắn sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa. Nhịn không được hỏi: “Sư huynh, lại có thâm ý gì sao?”
Sở Tri Thị luôn luôn thích tìm tòi nghiên cứu, chuyện nào không hiểu nhất định phải dò hỏi tới cùng đến khi biết rõ mới thôi, đây cũng là nguyên nhân lớn khiến tu vi hắn tiến bộ vững chắc.
Tạ Tri Vi lại không nói cho hắn biết, “Ta tự có đạo lý.”
Mắt thấy Sở Tri Thị sắp bị hại não, Tạ Tri Vi nói tránh đi: “Lần này sư đệ tới, sợ là không phải vì muốn lấy măng này?”
Lấy hiểu biết của Sở Tri Thị đối với Tạ Tri Vi, chắc chắn biết lời hứa của Tạ Tri Vi vô cùng đáng tin cậy, nói đưa măng tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Mà hắn tốt xấu gì cũng là chủ của một thành, trong tay quản giáo mấy vạn người, không đáng vì thứ này mới sáng sớm đã chạy tới đòi, quá ảnh hưởng tới hình tượng.
“Cái gì cũng không thể gạt được sư huynh.” Sở Tri Thị quả nhiên đem mấy chuyện lộn xộn vừa rồi vứt bỏ, nháy mắt thu liễm thần sắc, “Vừa rồi đệ nghe ngóng được một tin, năm nay đi Huyền Vân Kiếm Phái, chưởng môn sư huynh muốn phái Nhị sư huynh đi.”
Nghe được bốn chữ Huyền Vân Kiếm Phái, ánh mắt Tạ Tri Vi sáng lên, trong đầu hiện lên mấy từ mấu chốt: Thẩm U, Bạch Liên, lệ quỷ trong Hắc Liên.
Tức là nói, tuyến cốt truyện này có thể xuất hiện rồi.
—
*FM: Cẩu: dạ vâng, cẩu nghĩa của nó vốn là chó. Nhưng trong truyện này Cẩu cũng là tên của một con mèo, nếu dịch ra thì sẽ rất lộn xộn, lại không thấy cái vui của nó nên mạn phép xin giữ nguyên chữ “Cẩu” cả danh từ chung lẫn danh từ riêng luôn ạ =))))
**Trang bức(装逼)/Trang B(装B): 1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương) | 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. (Nguồn bachngocsach.com)
Lúc này sương mù còn dày, sắc trời còn sớm, mấy tên tiểu đồng đào không được bao nhiêu, mà giỏ tre bên người Mục Hạc đã sắp đầy. Sau khi trãi qua hàng loạt chuyện như đói khát, té xỉu cùng với rơi xuống nước, hắn thế mà vẫn còn sinh khí dồi dào y như cũ.
Nam chính ngươi là thứ hàng gì đây!
Tạ Tri Vi vốn định thức sớm rồi giả vờ luyện kiếm một chút, đợi tới lúc nam chính buồn ngủ nhập nhèm vừa xuất hiện, thân thiết hỏi một câu: “Ngủ ngon giấc không?” Nhất định sẽ lưu lại trong lòng hắn hình tượng một vị ân sư vừa từ ái vừa cường đại.
Tuy rằng Tạ Tri Vi không có ý định đi theo nguyên cốt truyện, để Mục Hạc nhớ mãi tới hắn sau khi hắn chết đi. Nhưng hắn nhất định phải để nam chính nhớ kỹ những chiếu cố lúc này, tránh cho ngày sau nam chính có hắc hóa, ít nhất sẽ không lấy hắn ra khai đao.
Dù sao chiếu theo tính nết của nam chính, cuối cùng thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, ngay cả Đạm Đài Mộng cũng nhịn không được mà rời bỏ hắn, ai cũng không bảo đảm hắn có thể trở mặt không nhận Tạ Tri Vi hay không.
Mục Hạc vừa thấy Tạ Tri Vi, lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn nói: “Sư tôn, chào buổi sáng.”
Đang khi nói chuyện, mồ hôi trên trán hắn lăn xuống một hai giọt, bởi vì làn da hắn trắng nõn, thoạt nhìn giọt mồ hôi trong suốt long lanh, không cho người ta cảm giác bẩn thỉu. Ngược lại giống như sương sớm đọng trên cánh hoa trắng trong bụi cỏ, mềm mại chảy nước.
Chắc chắn không thể dối trá hỏi hắn ngủ ngon hay không. Tạ Tri Vi suy tư một chút, thu hồi vẻ mặt ôn hoà, nhíu mày nói: “Ai bảo ngươi làm?”
Mục Hạc thấy hắn bỗng nhiên nghiêm túc thì lấy làm kinh hãi, nghĩ rằng mình tự tiện hái măng khiến cho Tạ Tri Vi mất hứng.
Trước khi trùng sinh hắn không phải không trải qua tình huống tương tự. Khi đó hắn không được chào đón ở Đan Đỉnh thành, ngay cả bưng thuốc cũng bị người ta mắng cho mất mặt xấu hổ. Mà măng này sẽ đưa tới Đăng Thiên thành, hay là Tạ Tri Vi cũng chê hắn hèn mọn, hoặc là chê hắn ngu ngốc? Bóng tối trong lòng Mục Hạc dần dần trỗi dậy, hắn rũ mi mắt, rèm mi đúng lúc che lại cảm xúc: “Đệ tử chỉ là muốn giúp mấy đồng tử này một chút.”
Đang khi nói chuyện, một trận gió nhẹ lướt qua, một góc đạo bào xanh đen đã bồng bềnh phấp phới trong tầm mắt hắn.
Tạ Tri Vi đứng gần hắn trong gang tấc: “Ta thu ngươi làm đồ đệ, chính là để ngươi đi đào măng sao?”
Mục Hạc ngẩng đầu: “Sư tôn……”
Nét mặt Tạ Tri Vi không có một chút ý cười nào: “Đêm qua ngủ mấy canh giờ?”
“Ba canh……” Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi vừa nghe hắn trả lời xong, mi tâm nhíu lại càng sâu, âm cuối lập tức thấp như muỗi kêu.
Mấy tên đạo đồng sớm đã hai mặt nhìn nhau tránh sâu vào trong rừng, lúc này bốn bề vắng lặng, hai người cứ giằng co như vậy một hồi. Mục Hạc rốt cuộc thử thăm dò nói: “Sư tôn, đệ tử biết sai rồi……”
“Sai ở đâu?”
“Đệ tử…… Đệ tử lên núi vốn nên chăm chỉ khổ luyện, không nên phân tâm lo làm mấy việc vặt vãnh……”
Tạ Tri Vi khẽ than một tiếng, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn: “Hiếm có được đệ tử như ngươi chịu khó như vậy, nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe, lỡ như mệt nhọc quá độ tổn hại đến căn cốt, chẳng phải là lãng phí một phen bồi dưỡng của ta sao.”
Mục Hạc trong lòng ấm áp: “Đệ tử không dám nữa.” Thì ra, sư tôn không có ghét bỏ hắn, là không muốn hắn quá mệt mỏi, sư tôn quả nhiên khác với đồ bại hoại Bạch gia kia!
“Sau này ban đêm ít nhất phải ngủ đủ bốn canh giờ, nhớ kỹ chưa?”
Mục Hạc lại bái một bái: “Sư tôn dạy bảo, đệ tử cả đời khắc ghi!”
Tạ Tri Vi vui mừng gật đầu, trong lòng lại khinh thường vô cùng.
Thiếu niên ta biết loại hắc tâm liên như ngươi sẽ diễn bài gì, trên mặt cúi đầu rạp xuống đất, mang ơn đội nghĩa như vậy, trong lòng thì chưa chắc…… Ha ha, rốt cuộc trong truyện có viết sau khi ngươi trùng sinh, ban ngày bưng trà đổ nước xoa vai đấm chân cho Bạch Kiến Trứ, ban đêm khiến hắn ở trong mộng sống không bằng chết.
Chợt có một giọng nói từ trên không trung của rừng trúc truyền xuống: “Đây là đang làm gì? Ngày hôm qua đã bái sư, hôm nay lại bái nữa sao?”
Phô mai lão đệ, hôm qua mới nhắc tới măng, sáng sớm hôm nay liền chạy tới, hình tượng tham ăn của ngươi có thể đừng rõ ràng như vậy được không!
Tạ Tri Vi cũng không ngẩng đầu, chỉ hơi cong khóe môi nói: “Tiểu sư đệ, đến sớm thật.”
Sở Tri Thị rơi xuống đất thu kiếm, một loạt động tác nước chảy mây trôi, giơ tay thi lễ với Tạ Tri Vi, “Nhị sư huynh, chào buổi sáng.”
Vị này đi đến nơi nào đều không quên tỏ vẻ soái ca, Tạ Tri Vi trong lòng lạnh nhạt, ngoài mặt ôn hoà hỏi hắn: “Dạy dỗ đồ đệ mà thôi, tiểu sư đệ đến có chuyện gì không?”
“Còn phải hỏi sao? Sư huynh không phải hiểu ta rõ nhất sao.” Sở Tri Thị đi đến bên cạnh Tạ Tri Vi, liếc mắt một cái chợt thấy giỏ măng trên tay Mục Hạc, khen ngợi: “Măng này không tồi.”
Mục Hạc thấy hắn tiếp cận Tạ Tri Vi quá gần, không khỏi siết siết ngón tay. Ngay sau đó liền kinh ngạc vì sao mình lại có phản ứng như vậy, hơi hơi suy nghĩ một chút, cho rằng có lẽ vì hai người ở trước mặt mình quá mạnh, chính mình thì hèn mọn không có chút địa vị nào đáng nói, cho nên trong lòng mới sinh ra bất mãn.
Sở Tri Thị dứt khoát cầm một gốc măng trong tay, tay hắn không hề động, bẹ măng lại bong ra từng lớp từng lớp, từng bẹ rơi trên mặt đất, lộ ra búp măng trắng nõn bên trong. Ngón tay hắn kẹp lên xoay qua chuyển lại, cười nói với Tạ Tri Vi: “Nếu như chịu khó cũng là sai, chẳng phải là mỗi ngày đệ đều bị chưởng môn sư huynh trách tội sao?”
Mục Hạc trong lòng không hề gợn sóng, trên mặt lại kính cẩn cười cười: “Đệ tử ngu dốt, nào dám so sánh với sư thúc.”
Tạ Tri Vi trong lòng cũng không hề gợn sóng, ôn thanh nói: “Không cần ở đây nói đùa, ngươi có dám đi tới trước mặt chưởng môn sư huynh nói mấy lời này không?”
“Không dám không dám.” Sở Tri Thị quen thói tùy tiện ở trước mặt Tạ Tri Vi, giơ tay chỉ vào giỏ măng trong lòng ngực Mục Hạc: “Sư huynh, giỏ măng này không tồi, nếu không……”
“Sư thúc thật tinh mắt, giỏ măng này là đệ tử đặc biệt đào cho sư tôn.” Mục Hạc thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, mặt không đổi sắc đánh gãy lời của Sở Tri Thị.
Sở Tri Thị làm thầy kẻ khác đã nhiều năm, lần đầu tiên bị một tên tiểu bối ngắt lời, không khỏi nhướng mày: “Ngươi tên nhóc này……”
Tạ Tri Vi vội giơ tay nhận cái giỏ, “Thứ này không thể cho sư đệ.”
Sở Tri Thị chớp chớp mắt: “Vì cái gì? Sư huynh trước giờ luôn luôn thuận theo ý ta kia mà.”
Đậu xanh phô mai lão đệ, ngay trước mặt nam chính, ngươi có thể đừng làm càn như vậy có được không, công phu ôm đùi của ngươi trong nguyên tác quăng đi đâu rồi!
Không nhìn ánh mắt phức tạp của Mục Hạc, Tạ Tri Vi dùng lời thấm thía giải thích cho Sở Tri Thị hiểu: “ Từ lực đạo và phương vị của việc chém măng, có thể nhìn ra căn cốt và khí lực của một người. Ta muốn giỏ măng này, chỉ vì nghiên cứu ngày sau nên xuống tay như thế nào để bồi dưỡng đồ đệ này của ta.”
Những lời này vốn là bịa chuyện, ngặt nỗi Tạ Tri Vi là cao thủ cấp tông sư, Sở Tri Thị bán tín bán nghi săm soi măng trong tay mình: “Còn có thể chơi kiểu này?”
Mục Hạc đang định cảm thán một câu “Sư tôn anh minh”, còn chưa mở miệng, chợt thấy Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn hắn rồi sai bảo: “Đồ đệ, ngươi ôm Cẩu* ra ngoài đi dạo đi.”
Sở Tri Thị vừa nghe, hiếu kỳ hỏi: “Nhị sư huynh thu linh sủng sao? Là một con cẩu?”
Tạ Tri Vi cười cười, từ chối cho ý kiến, nhìn theo hướng Mục Hạc đi vào nhà.
Sở Tri Thị cũng nương theo ánh mắt hắn nhìn về phía Mục Hạc, lắc đầu nói: “Đệ thật không hiểu, nhiều đệ tử như vậy, vì sao sư huynh chỉ thu một mình hắn.”
Tạ Tri Vi yên lặng khinh bỉ ở trong lòng, bởi vì hắn là nam chính, ngươi thật là phàm nhân ngu ngốc.
Bóng lưng Mục Hạc cao dài mà thon gầy, đợi hai năm nữa hắn trưởng thành rồi, bóng lưng kia vừa đứng quanh thân nhất định sẽ chói sáng mười phần uy lực. Có thể khiến vô số thiếu nữ thiếu phụ thương nhớ ngày đêm, cũng có thể nâng một bầu trời Tu Chân giới, càng có thể khiến người bị hắn để mắt tới hồn phi phách tán đêm không dám ngủ.
Ánh mắt Tạ Tri Vi kiên định: “Hắn là thiên tài gần như không tồn tại từ xưa đến nay.”
Sở Tri Thị thấy Mục Hạc rất nhanh đã ôm một con vật lông trắng như nhung đi ra, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, so với thiếu niên bình thường không khác gì mấy, ngay cả linh lực cũng không thấy bao nhiêu. Không khỏi nghi hoặc: “Sao sư huynh biết được?”
Tạ Tri Vi một lần nữa tỏ vẻ khinh bỉ, bởi vì trong nguyên tác viết như vậy, ngươi thật là phàm nhân ngu ngốc.
Lúc này Mục Hạc đã trở lại đứng chờ ở nơi xa. Sở Tri Thị thấy Tạ Tri Vi chỉ cười mà không nói, thở dài: “Sư huynh luôn luôn cao thâm khó đoán, đệ cả đời cũng theo không kịp.” Dừng một chút, hắn lại thay đổi chủ đề, “Thôi, để đệ qua nhìn sư điệt ôm cẩu, mong là đừng khiến đệ phải thất vọng.”
Tạ Tri Vi tiếp tục cười mà không nói.
Mục Hạc cũng cười thầm trong lòng, đem “Cẩu” trong lòng ngực đưa qua.
“Cẩu” vốn đang ngủ mê say, bị Mục Hạc đánh thức ôm tới ôm lui, rất không cao hứng mà kêu một tiếng.
“Tiếng kêu này sao nghe giống như……” Sở Tri Thị cúi đầu vừa thấy, “Đây không phải……”
“Cẩu” đang tức giận, cắn một phát trên cổ tay Sở Tri Thị.
Sở Tri Thị cả người chấn động, lập tức vung tay: “Đây rõ ràng là một con mèo, còn là một con mèo biết cắn người!”
“Cẩu” cắn mãi không buông, toàn bộ thân mình chơi đánh đu giữa không trung.
Mục Hạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Tri Vi, nhịn cười nói: “Thưa sư thúc, nó quả thật là mèo.”
“Nhưng, nhưng vừa rồi tại sao các ngươi lại gọi nó là cẩu?”
Mục Hạc trả lời: “Sư thúc, nó quả thật là Cẩu.”
Sở Tri Thị mở to hai mắt, giơ tay tinh tế tỉ mỉ nhìn kỹ “Cẩu”, sau đó hỏi Tạ Tri Vi: “Nhị sư huynh, đây là một con mèo có phải không?!”
Tạ Tri Vi mỉm cười gật đầu.
Sở Tri Thị thở ra một hơi: “Đệ liền nói, nó như vậy sao lại là cẩu được.”
Tạ Tri Vi vẫn như cũ mỉm cười gật đầu: “Không sai, nó là Cẩu, có một số sự việc không thể chỉ nhìn mỗi bản thân nó.” Còn phải nhìn tên của nó.
Sở Tri Thị từ trong lời này nghe ra vô số ý tứ: “Chẳng lẽ…… Hay là…… Con mèo này không, cẩu, nó là…… Sao có thể……”
Mắt thấy Sở Tri Thị rối não không thôi, Tạ Tri Vi cười thầm, dưới mí mắt ta có một tên vừa bán manh vừa giả vờ ngoan ngoãn còn chưa tính, ngươi cũng chạy tới đây trang bức** tỏ vẻ soái ca, thật cho rằng anh đây tốt tính giống như Tạ Tri Vi sao?
“Đồ đệ, ôm Cẩu xuống núi tản bộ đi, mỗi ngày một lần, không được chậm trễ.”
Mục Hạc sửng sốt, tuy hắn không hiểu loại phân phó kỳ quái này có dụng ý gì, nhưng vẫn dứt khoát đáp ứng: “Đệ tử tuân mệnh.” Dứt lời, kéo đầu sỏ gây tội trên tay Sở Tri Thị xuống, ôm “Cẩu” mà đi.
Sở Tri Thị lúc này đã không thể hiểu nổi hành động cử chỉ của Tạ Tri Vi, nhưng vị nhị sư huynh này của hắn luôn luôn thâm tàng bất lộ, chắc chắn sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa. Nhịn không được hỏi: “Sư huynh, lại có thâm ý gì sao?”
Sở Tri Thị luôn luôn thích tìm tòi nghiên cứu, chuyện nào không hiểu nhất định phải dò hỏi tới cùng đến khi biết rõ mới thôi, đây cũng là nguyên nhân lớn khiến tu vi hắn tiến bộ vững chắc.
Tạ Tri Vi lại không nói cho hắn biết, “Ta tự có đạo lý.”
Mắt thấy Sở Tri Thị sắp bị hại não, Tạ Tri Vi nói tránh đi: “Lần này sư đệ tới, sợ là không phải vì muốn lấy măng này?”
Lấy hiểu biết của Sở Tri Thị đối với Tạ Tri Vi, chắc chắn biết lời hứa của Tạ Tri Vi vô cùng đáng tin cậy, nói đưa măng tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Mà hắn tốt xấu gì cũng là chủ của một thành, trong tay quản giáo mấy vạn người, không đáng vì thứ này mới sáng sớm đã chạy tới đòi, quá ảnh hưởng tới hình tượng.
“Cái gì cũng không thể gạt được sư huynh.” Sở Tri Thị quả nhiên đem mấy chuyện lộn xộn vừa rồi vứt bỏ, nháy mắt thu liễm thần sắc, “Vừa rồi đệ nghe ngóng được một tin, năm nay đi Huyền Vân Kiếm Phái, chưởng môn sư huynh muốn phái Nhị sư huynh đi.”
Nghe được bốn chữ Huyền Vân Kiếm Phái, ánh mắt Tạ Tri Vi sáng lên, trong đầu hiện lên mấy từ mấu chốt: Thẩm U, Bạch Liên, lệ quỷ trong Hắc Liên.
Tức là nói, tuyến cốt truyện này có thể xuất hiện rồi.
—
*FM: Cẩu: dạ vâng, cẩu nghĩa của nó vốn là chó. Nhưng trong truyện này Cẩu cũng là tên của một con mèo, nếu dịch ra thì sẽ rất lộn xộn, lại không thấy cái vui của nó nên mạn phép xin giữ nguyên chữ “Cẩu” cả danh từ chung lẫn danh từ riêng luôn ạ =))))
**Trang bức(装逼)/Trang B(装B): 1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương) | 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. (Nguồn bachngocsach.com)
Danh sách chương