Tống Tịnh Nguyên nhìn điện thoại hồi lâu, màn hình chuyển từ tối đến sáng mấy lần vẫn không khiến cô tỉnh táo lại. Nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy tay chân lạnh toát, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán, nhất thời không biết bản thân là quá kích động hay là quá hồi hộp.

Cô đặt chiếc điện thoại trên bàn, đi đến bên cửa sổ muốn tìm chút hơi lạnh, nhưng chưa kịp mở cửa sổ ra thì đã khép lại, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhìn ứng dụng liên tục. Như thể nếu cô không chú ý, yêu cầu kia sẽ bị rút lại.

Tống Tịnh Nguyên mở một khe cửa sổ, sợi tóc tùy ý quét qua trên mặt, trong lòng cô đột nhiên ngứa ngáy, cảm giác tê dại theo sống lưng lan tràn lên. Cô đi vào phòng khách rót cho mình một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống cạn, không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại di động lại sáng lên, nhìn tin nhắn kia, cô vẫn cảm thấy chuyện này rất không thực tế.

Trần Nghiên thực sự chủ động kết bạn với cô.

Lúc còn học trung học cơ sở, mọi người quen với việc sử dụng QQ hơn, trong lớp có người lập một nhóm lớp mới, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên đều ở trong đó. Lúc ấy cô bị ma xui quỷ khiến, lưu lại ảnh chụp màn hình trang cá nhân của Trần Nghiên, nhưng chậm chạp không thêm bạn bè. Ngày tốt nghiệp, cô rốt cuộc lấy hết can đảm để kết bạn với Trần Nghiên, cột ghi chú kia được viết là Tống Tịnh Nguyên, nhưng hắn không đồng ý.

Có lẽ hắn không thích thêm người lạ, Tống Tịnh Nguyên tự an ủi mình như vậy.

Hình đại diện WeChat của hắn là một chú mèo nhỏ màu cam dễ thương, tên WeChat là "Nghiên". Tống Tịnh Nguyên thật lâu mới bình tĩnh lại, đầu tiên cô kiểm tra vòng bạn bè, sau khi xác định chắc chắn mình không đăng bất cứ thứ gì không nên đăng, đầu ngón tay run rẩy bấm vào "Đồng ý".

Sau đó, một tin nhắn mới nhảy ra.

【28 tháng 8 năm 2016 lúc 23:15】

[Bạn đã thêm Nghiên, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện. 】

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên nhất thời vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy khổ não.

Sau khi thêm bạn bè, cô nên nói gì đây? ...

Tự giới thiệu bản thân?

Nhưng hai người đã gặp nhau nhiều lần, Trần Nghiên không thể không biết đó là ai.

Làm thế nào để nói xin chào với cậu ấy?

Nhưng điều đó có quá nhàm chán không?

...

Tống Tịnh Nguyên gục đầu xuống bàn, vùi đầu vào trong cánh tay, mặt đỏ bừng, đầu óc như bị đổ xi măng, nhớp nháp nhớp nháp, cái gì cũng nghĩ không rõ ràng.

Cô mở trình duyệt trên điện thoại, gõ một dòng chữ ngớ ngẩn –

[Làm thế nào để trò chuyện với chàng trai mà bạn thích? ]

...

Cô lần lượt xem kết quả, đúng lúc này điện thoại bất ngờ rung lên hai lần, Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, hít một hơi thật sâu rồi bấm vào khung chat.

[Nghiên: Là tôi, Trần Nghiên.]

Tống Tịnh Nguyên ấn ấn mi tâm, đánh chữ trả lời:

[Y: Ừ, tôi biết.]

Mỗi giây chờ đợi câu trả lời của hắn đều đặc biệt dài đằng đẵng, Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sợ bỏ lỡ điều gì.

Qua hai phút, Trần Nghiên mới tiếp tục trả lời.

[Nghiên: Có làm phiền giấc ngủ của cậu không? ]

[Y: Không.]

[Nghiên: [hình ảnh]]

[Nghiên: Của cậu?]

Tống Tịnh Nguyên nhấp vào bức ảnh, hóa ra đó là bài thi Hóa học mà cô đã tìm thật lâu nhưng không được.

...Sao lại chạy đến chỗ Trần Nghiên?

Cô dừng lại một chút, trả lời: [Ừ.]

[Nghiên: Bị kẹp trong vở bài tập hóa của tôi.]

Tống Tịnh Nguyên hồi tưởng một chút, lúc học tiếng Anh, chính mình có chút sốt ruột nên tùy tiện kẹp bài thi vào vở bài tập trong ngăn bàn, lại quên mất đó là vở bài tập của lớp Chín. Càng không nghĩ tới chính là, cuốn sách kia vừa vặn lại là của Trần Nghiên.

[Y: Vậy ngày mai tôi đến tìm cậu để lấy.]

Tống Tịnh Nguyên cầm điện thoại di động đợi mười phút, nhưng vẫn không đợi được Trần Nghiên trả lời, tâm trạng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ vui mừng từng chút một lắng xuống. Cô lặng lẽ làm xong những tập đề khác, tắm rửa xong rồi chui vào chăn. Đêm nay cô trằn trọc rất lâu, bình thường lúc không ngủ được, cô đều tìm một bản nhạc nhẹ để nghe, hoặc nhớ lại những điểm kiến ​​thức đã học trong ngày. Nhưng bây giờ, tâm trí cô chỉ toàn là Trần Nghiên.

Trần Nghiên đó, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều có thể tác động đến cảm xúc của cô.

Tống Tịnh Nguyên càng nghĩ càng có chút hối hận, sao cô có thể bất cẩn như vậy, kẹp tờ giấy kia vào trong sách của Trần Nghiên?

Trần Nghiên sẽ nghĩ rằng cô cố tình làm điều đó hay không? Có cảm thấy cô muốn tiếp cận hắn theo cách này hay không?

...

Tống Tịnh Nguyên đột ngột vén chăn lên, nặng nề ngồi ở trên giường thở hổn hển, trái tim như bị ngâm trong nước, vừa đau vừa chua xót đến khó chịu.

Cô cầm chiếc điện thoại di động bên gối lên, ánh đèn huỳnh quang mờ ảo bao trùm cả căn phòng, Trần Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi cô nhấp vào vòng bạn bè của hắn, bài viết gần đây nhất còn dừng lại ở mấy năm trước, là ảnh chụp chân dung con mèo nhỏ kia của hắn.

Mấy tin nhắn kia vẫn lặng lẽ nằm trong khung chat, Tống Tịnh Nguyên nhấn vào khung ghi chú, đầu tiên nhập từ "Trần Nghiên", suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không ổn. Luôn cảm thấy như vậy có chút trắng trợn.

Cô túm lấy chăn bông, cuối cùng đổi tên thành "1".

Bí mật duy nhất về tuổi trẻ của cô.

Sau đó, cô không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi lúc nào, nhưng ngủ cũng không ngon giấc, cứ hai tiếng lại tỉnh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô luôn vô thức lấy điện thoại bấm bấm, nhưng một tin nhắn mới cũng không có.

Xem ra Trần Nghiên sẽ không trả lời.

Sáng hôm sau cô thức dậy rất sớm, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi. Tống Tịnh Nguyên thay quần áo xong cũng không muốn ăn, thấy thời gian còn sớm, cô lấy trong cặp ra một tập sách nhỏ, dựa vào cửa sổ ngâm thơ cổ. Ngay khi cô chuẩn bị ra ngoài, điện thoại di dộng rung lên, một tin nhắn mới xuất hiện.

[1: Không cần.]

[1: Tôi đưa đến lớp cho cậu.]



Vì hai câu mà Trần Nghiên đã gửi kia, suốt buổi sáng Tống Tịnh Nguyên đều rơi vào một loại trạng thái hồi hộp khó hiểu. Trần Nghiên cũng không nói rõ tiết nào sẽ tới. Lúc ra chơi, Tống Tịnh Nguyên luôn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả Thẩm Chi Ý cũng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

"Để mình xem nào." Thẩm Chi Ý đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhón chân nhìn ra ngoài lớp, "Hôm nay có anh đẹp trai nào đứng trước cửa lớp chúng ta vậy? Lúc nào cũng làm Tịnh Nguyên của chúng ta mất tập trung nha?"

"À." Tống Tịnh Nguyên có chút chột dạ, hồi thần, cô mím môi dưới, "Có sao?"

"Có!" Thẩm Chi Ý chọc chọc mặt cô, "Cậu xem mặt cậu đỏ thành cái dạng gì rồi?"

Tống Tịnh Nguyên dùng mu bàn tay dán vào mặt hạ nhiệt độ, giấu đầu hở đuôi: "Thời tiết nóng quá."

"Nói bậy." Thẩm Chi Ý cảm thấy cô thật sự rất kỳ quái, "Hôm nay nhiệt độ rõ ràng giảm rất nhiều."

Tống Tịnh Nguyên đặt bút lên bàn, vùi mặt vào trong đồng phục rộng thùng thình, sợ người khác nhìn thấy điều bất thường. Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Sinh học, Tống Tịnh Nguyên còn có một câu hỏi không hiểu, phiền cô giáo giảng lại cho mình một lần nữa, chờ đến khi kết thúc, bạn học trong lớp cơ bản đều đi hết.

Tống Tịnh Nguyên thu dọn đồ đạc xong mới chậm rãi ra khỏi lớp, còn chưa đi được một bước, phía sau đã truyền đến một giọng nói lười biếng: "Bạn cùng bàn tạm thời à!"

Tống Tịnh Nguyên giật mình vài giây, sững sờ quay đầu lại. Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông trắng, một tay đút túi, một tay cầm bài thi Hóa học của cô, dựa vào tường hành lang như người không xương, toàn thân vô cùng uể oải. Mí mắt nhướng lên, ánh mắt hai người giao nhau, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng dời tầm mắt, đi tới trước mặt hắn.

"Đây." Trần Nghiên giơ tay đưa tờ giấy tới trước mặt cô.

Tống Tịnh Nguyên nhận lấy, lông mi run rẩy: "Cám ơn."

Trần Nghiên lơ đãng cười nói: "Chữ viết rất ngay ngắn."

...

"Không đi ăn sao?"

Tống Tịnh Nguyên yên lặng nhéo vào lòng bàn tay mình: "Đang định đi. Còn cậu thì sao?"

"Cũng vậy." Trần Nghiên một tay giữ gáy, hoạt động đơn giản vài vòng, thản nhiên nói: "Cậu định đi nhà ăn nào?"

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, phải mất năm giây mới phản ứng được hắn đang hỏi gì. Cô mím môi, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của hắn: "Cậu đang hỏi tôi đấy à?"

Trần Nghiên cười nhạo, giọng trầm khàn: "Ở đây có người thứ ba?"

"..."

"Tôi chỗ nào cũng được." Tống Tịnh Nguyên thu hồi tầm mắt.

"Vậy đi nhà ăn nhỏ đi. Giờ này chắc nhà ăn lớn không xếp hàng được."

"Được."

Trần Nghiên nhấc chân đi về phía trước, Tống Tịnh Nguyên theo thói quen đi phía sau, không dám nhìn bóng lưng của hắn, cô chỉ cúi đầu nhìn ngón chân của mình. Đột nhiên cổ áo bị người ta móc một cái, Tống Tịnh Nguyên không hiểu ngẩng đầu lên, Trần Nghiên không biết đã dừng lại từ lúc nào, đôi mắt đen kịt dán chặt vào người cô. Trần Nghiên buông tay ra, Tống Tịnh Nguyên theo bản năng lui về phía sau một bước, trên mặt mơ hồ nóng lên: "Làm sao vậy?"

"Trách không được cậu gầy như vậy."

"...?"

"Cứ dựa theo tốc độ này của cậu đi tới nhà ăn..." Trần Nghiên nhướng mày, giọng nói bị gió thổi đến khàn khàn, "Người ta đều muốn đóng cửa đi?"

"..."

Tống Tịnh Nguyên siết chặt đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Cửa còn chưa đóng mà."

Trần Nghiên hừ cười một tiếng, xoay người tiếp tục đi tới nhà ăn, Tống Tịnh Nguyên bước nhanh hơn một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Trần Nghiên.

"Có mìn xung quanh tôi hay sao?" Trần Nghiên nhướng mày, "Cách tôi xa như vậy?"

"...Không." Tống Tịnh Nguyên bất đắc dĩ đuổi kịp hắn, hai người sóng vai đi về phía trước.

Người trong nhà ăn nhỏ không nhiều, Trần Nghiên nghiêng đầu hỏi: "Ăn cái gì?"

Tống Tịnh Nguyên nhìn chung quanh một vòng, đề nghị: "Cơm chiên kia được không? Bên trong không có hành tây."

Trần Nghiên không thích ăn hành tây, cô nhớ kỹ.

Nhưng sau khi nói ra lời này, cô lại cảm thấy hơi hối hận, lo lắng vừa rồi chính mình biểu hiện quá lộ liễu, khiến Trần Nghiên suy nghĩ lung tung.

Cô bất an liếc nhìn Trần Nghiên một cái, hắn chỉ bình tĩnh gật đầu: "Sao cũng được."

Hai người đi xếp hàng bên cửa sổ, ông chủ nói với bọn họ đồ ăn còn chưa nấu, có thể phải đợi một chút. Tống Tịnh Nguyên theo bản năng nhìn Trần Nghiên lần nữa, đối phương cụp mặt không cảm xúc, tựa hồ đối với chuyện chờ đợi này cũng không thèm để ý, cho nên cô cũng không nói gì. Hai người ngồi xuống chỗ gần đó, Tống Tịnh Nguyên không biết nên nói gì với hắn, chỉ có thể xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cổ họng vô cớ khô khốc, nhỏ giọng nói: "Tôi đi mua một chai nước."

Trần Nghiên "Ừ" một tiếng.

Tống Tịnh Nguyên đi đến một quán nước gần đó, chọn cho mình một chai sữa, lại lấy một chai nước có ga vị cam trên kệ. Cô nhớ hồi còn học lớp 8 thường có thể nhìn thấy đồ uống này trên bàn của Trần Nghiên.

Chắc hắn vẫn còn thích nó.

Sau khi thanh toán xong, Tống Tịnh Nguyên cầm hai chai đồ uống trở về, vô thức nhìn Trần Nghiên đang chán nản nghịch bật lửa, mặt mày lười biếng, khiến Tống Tịnh Nguyên không thể dời mắt. Tống Tịnh Nguyên bất giác cong môi, cô vừa mới đi tới sau lưng Trần Nghiên, còn chưa kịp mở miệng, một giọng nữ cách đó không xa truyền đến.

"Trần Nghiên."

Chúc Lan từ đầu cầu thang chạy đến bên cạnh Trần Nghiên. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo len ngắn màu cam, để lộ làn da trắng nõn ở xương quai xanh, tóc buộc thành đuôi ngựa cao, đặc biệt rực rỡ trong quán ăn tự phục vụ. Lông mi Tống Tịnh Nguyên run lên, rõ ràng loại cảnh tượng này không phải lần đầu tiên cô gặp, nhưng hốc mắt vẫn không tự chủ chua xót, hận không thể xoay người chạy trốn.

Khi Trần Nghiên nghe thấy giọng nói đó, hắn thậm chí không thèm ngước mắt lên, nói với giọng điệu thản nhiên, "Tìm tôi có việc?"

"Anh vẫn còn tức giận sao?" Giọng nói của Chúc Lan ngọt ngào, "Đã lâu như vậy rồi, tha thứ cho em đi mà."

"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng." Trần Nghiên có chút không kiên nhẫn, "Chúng ta đã chia tay rồi, không hiểu sao?"

Nụ cười trên khuôn mặt Chúc Lan cứng đờ trong giây lát, sau đó không thèm để ý: "Không sao, em sẽ theo đuổi anh một lần nữa."

"Cậu?" Trần Nghiên cười khẩy, "Hết hi vọng rồi, từ bỏ đi."

Chúc Lan lấy một chai nước có ga màu cam giống hệt cái trong tay Tống Tịnh Nguyên, trực tiếp đặt nó lên bàn của Trần Nghiên.

"Không uống." Trần Nghiên lạnh lùng nói, "Cầm đi."

"Em đặc biệt mua cho anh." Chúc Lan chớp chớp mắt, "Không phải anh thích nhất cái này sao?"

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy cái chai trong tay nóng ran, vô thức giấu nó ra sau lưng. Thấy Trần Nghiên không nói chuyện, Chúc Lan cho rằng mình còn có cơ hội, chỉ vào chỗ ngồi đối diện Trần Nghiên: "Em có thể ngồi ở đây được không?"

Tống Tịnh Nguyên không muốn tiếp tục hành hạ mình ở chỗ này, xoay người muốn rời đi. Nhưng lại nghe thấy người kia lười biếng mở miệng, âm cuối mang theo một chút ý cười.

"Không thể, có người rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện