23.06.2024
Editor: Fino
Lúc Tống Tịnh Nguyên tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, thành phố Giang Bắc lại biến thành một cảnh tượng trắng xóa, có một vẻ đẹp yên bình đặc biệt.
Cô ngủ một giấc rất ngon, chỉ là khắp người đau nhức, không còn chút sức lực nào.
Bên ngoài vẫn còn âm u, trời mù mịt, trông như một ngày tuyệt vời để ngủ ở nhà, Tống Tịnh Nguyên lại chui vào trong chăn, tìm một tư thế thoải mái để nằm.
Trần Nghiên không biết đã đi đâu, trên giường chỉ còn lại chút hơi ấm nhàn nhạt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên tay.
Tối qua cô quá mệt, đầu óc mơ hồ, tầm nhìn cũng mờ đi, bây giờ cô mới có thể nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn nhỏ nhắn được nắm trong tay, Tống Tịnh Nguyên lờ mờ nhận ra có vài chữ cái nhỏ bên trong. Cô dụi mắt, đưa nhẫn lại gần, cuối cùng cũng nhìn rõ được ——
SJY&CY [1]
[1]: SJY (宋静原) âm pinyin là Song Jingyuan, Tống Tịnh Nguyên; CY (陈砚) âm pinyin là ChenYan, Trần Nghiên.
Anh đã khắc tên của họ lên nhẫn, chiếc nhẫn này, đời này chỉ thuộc về cô.
Bao năm qua anh vẫn không thay đổi.
Chưa bao giờ.
May mắn là, cô cũng không thay đổi.
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Trần Nghiên đẩy cửa bước vào.
Anh chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xám, cơ bắp trên người săn chắc, vai rộng thẳng, cơ bụng và đường nhân ngư kéo dài xuống dưới, tràn đầy hormone nam tính, nhìn ra được có rèn luyện qua.
Điểm không hài hòa duy nhất là trên làn da trắng lạnh của anh đầy những dấu móng tay, từ xương quai xanh đến bả vai và sau lưng, tất cả đều là "kiệt tác" của người nào đó tạo ra.
Tống Tịnh Nguyên nhìn không quá ba giây, mặt như bị lửa thiêu đốt, lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua. Trần Nghiên rất giỏi trong việc bắt nạt cô, lợi dụng tính cách dịu dàng của cô, ép cô phải nói ra nhiều lời xấu hổ.
Nghĩ đến đây, Tống Tịnh Nguyên rúc đầu vào trong chăn, quay người lại, chỉ để lại cho anh một cái gáy.
Trần Nghiên buồn bực nở nụ cười, kéo cô ra khỏi chăn, véo má cô: "Trốn cái gì?"
Tống Tịnh Nguyên không nhìn anh, rầu rĩ nói: "Không trốn."
"Em trông như bị oan ức ấy?" Trần Nghiên chọc vào má cô vài cái, "Tối qua chẳng phải rất vui sao?"
Tống Tịnh Nguyên hung hăng lườm anh một cái: "Trần Nghiên!"
Nhìn cô gái nhỏ xấu hổ đến mức đỏ cả tai, Trần Nghiên không nói thêm nữa, chỉ cười vui hơn, giọng có chút bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ, da mặt vợ anh mỏng quá."
"Cũng tại anh bắt nạt em." Tống Tịnh Nguyên lẩm bẩm.
Trần Nghiên cũng lên giường, ôm cô vào lòng, tay anh luồn xuống dưới, Tống Tịnh Nguyên theo phản xạ né sang bên cạnh, như trách móc: "Anh lại làm gì nữa?"
"Kiểm tra." Trần Nghiên mặt không đổi sắc nói, "Còn đau không?"
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu: "Em không sao."
"Còn buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ lắm."
"Nhưng anh buồn ngủ." Trần Nghiên kéo cô vào chăn, "Ngủ với anh thêm một lát."
Tống Tịnh Nguyên nằm trong lòng anh, chợt nhớ ra điều gì đó, định ngồi dậy kéo chăn ra, bị Trần Nghiên kéo lại: "Sao vậy?"
Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Trần Nghiên."
"Ừ?"
"Hôm nay em phải đi làm."
Cô mếu máo: "Có phải em đã muộn rồi không?"
Trần Nghiên thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi cảm thấy thú vị, sinh ra ác ý trêu chọc: "Có lẽ vậy."
Tống Tịnh Nguyên buồn rầu: "Vậy sao anh không gọi em?"
"Dù sao cũng đã muộn rồi." Trần Nghiên thản nhiên nói, "Hay là hôm nay đừng đi nữa."
"Thế sao được? Chị Lý đối xử với em rất tốt, em không thể tùy tiện như vậy."
"Được rồi, đùa em thôi." Trần Nghiên nâng tay xoa trán cô, cánh tay ôm lấy cổ cô, "Anh đã xin nghỉ cho em từ lâu rồi."
"Sao anh không nói sớm?"
"Thật sự không cân nhắc đến làm ở công ty anh sao? Anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em."
"Công ty anh nghiên cứu những lĩnh vực em không quen thuộc." Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa em rất thích công việc hiện tại, đồng nghiệp cũng rất tốt với em, em học được nhiều thứ từ họ."
"Nói không chừng một ngày nào đó em thay đổi ý định, quan tâm đến tin tức công nghệ, em sẽ thử vào công ty anh."
"Nhưng anh đừng thiên vị em nhé, em muốn dựa vào năng lực của mình để ứng tuyển."
Dựa vào người khác chưa bao giờ là phong cách của cô.
"Được, nghe em." Trần Nghiên nhanh chóng đồng ý, "Thích gì cứ làm nấy, dù sao cũng có anh ở phía sau ủng hộ em."
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ấm áp.
Có người ủng hộ sau lưng là một điều rất hạnh phúc.
Đây là cảm giác mà suốt hơn hai mươi năm qua cô chưa từng trải qua.
Cô ngẩng đầu hôn lên cằm Trần Nghiên, nhưng lại bị anh nắm lấy tay.
Buổi sáng sớm, tinh lực thường mạnh mẽ hơn, đặc biệt là khi Tống Tịnh Nguyên còn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, trên người mang hương hoa nhài ngọt ngào, làn da trắng nõn, xương quai xanh hõm xuống, khi cúi đầu, cổ áo sẽ vô tình để lộ hai đường cong, như hai trái đào mật, là một sự cám dỗ vô hình.
Chỉ cần cô nằm trong lòng anh đã khó kiềm chế, bây giờ lại chủ động hôn anh, ai mà chịu nổi.
Anh kéo chăn trùm lên cả hai người, cúi đầu hôn lên mũi cô, tay nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô, cùng nhau đắm chìm trong sự phóng túng.
. . .
Lúc kết thúc, Tống Tịnh Nguyên mệt mỏi nằm trong chăn ngủ thiếp đi.
Giữa chừng, Trần Nghiên đánh thức cô dậy, cầm cốc nước đưa lên miệng cho cô uống một chút, rồi lại nhét cô vào chăn ngủ tiếp.
Khi ngủ, Tống Tịnh Nguyên rất yên tĩnh, cô nằm co thành một khúc trên giường, gò má bị ép lại, lông mi rủ xuống mí mắt, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Trần Nghiên nhìn mãi không chán, thậm chí còn muốn cúi xuống hôn cô.
Nhưng cuối cùng, vì thương cô, anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Sau khi ngủ đủ, Tống Tịnh Nguyên mở mắt, Trần Nghiên đang ôm cô bằng một tay, dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Cảm nhận được những cử động nhỏ của cô, anh cúi xuống: "Dậy rồi à?"
Anh đã thoả mãn, giọng nói đầy sự lười biếng và thoải mái.
Tống Tịnh Nguyên lại không khoẻ như anh, cảm giác toàn thân như rã rời, cổ và xương quai xanh đầy những dấu vết đỏ, cô không khỏi nghi ngờ, sao thể lực của anh lại tốt đến vậy.
Cô yếu ớt "ừm" một tiếng, Trần Nghiên với tay lấy quần áo từ mép giường, mặc vào cho cô, rồi bế cô đi rửa mặt.
Tống Tịnh Nguyên vừa hay lại lười biếng, như một món đồ trang trí lớn treo trên người Trần Nghiên, vòng tay ôm cổ anh, Trần Nghiên cũng vui vẻ, đặt cô lên bồn rửa, lấy kem đánh răng, gãi gãi cằm cô: "Há miệng."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn há miệng, khoảng cách giữa hai người rất gần, mở mắt ra là thấy sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm của anh, từng đường nét đều là dáng vẻ cô thích.
Trần Nghiên đưa nước đến miệng cô, tay kia nắm eo cô, chú ý đến ánh mắt của cô, trên môi nở một nụ cười lười biếng: "Thích nhìn anh vậy sao?"
"Vậy làm một lần ở đây nhé?"
"..."
"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên quay đi, nhíu mày, "Anh mà còn như vậy, sau này em sẽ không đến nhà anh nữa."
"Được thôi." Trần Nghiên cười đến bả vai run rẩy, "Vậy sau này đến nhà em thử."
Anh vỗ nhẹ vào mặt cô, ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng làm lòng cô ngứa ngáy: "Ở đâu anh cũng sẵn sàng."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Người này chẳng bao giờ nghiêm túc cả.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Nghiên đặt cô lên giường, vào bếp làm chút đồ ăn, hai người cùng ăn.
"Một lát nữa định làm gì?" Hiếm khi họ có thời gian rảnh ở bên nhau, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi mong chờ.
"Anh đã xin nghỉ một tuần ở công ty cho em rồi, đã đặt vé máy bay tối nay."
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra vài giây: "Đi đâu?"
"Khi Nguyên."
"Về Khi Nguyên... Có chuyện gì sao?"
"Ừ, đưa em về nhà cũ một chuyến."
Trần Nghiên không giấu giếm, Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên rất lâu, suýt làm rơi cả đũa.
"Đừng lo lắng." Trần Nghiên biết tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, anh kiên nhẫn giải thích, "Anh và nhà họ Trần đã đoạn tuyệt từ lâu rồi, không ai có thể can thiệp vào quyết định của anh, chuyện của hai chúng ta chỉ có thể do chính chúng ta quyết định, anh đã nhận định là em thì không ai có thể chia rẽ."
"Trước đây anh không định đưa em về, nhưng tối hôm qua thấy em vẫn còn băn khoăn ——"
Tối qua, trong khoảnh khắc họ đẫm mồ hôi và nước mắt, Tống Tịnh Nguyên hỏi anh nếu ông cụ Trần vẫn không đồng ý thì phải làm sao.
Vì vậy Trần Nghiên nhận ra, cô gái của anh vẫn còn lo lắng về chuyện này, vẫn không có cảm giác an toàn.
Trách anh lúc trước đã không suy nghĩ chu đáo, dù sao thì năm đó cô bị ép phải rời đi, không thể không để lại một chút bóng ma nào.
"Về để nói rõ thái độ của anh với họ, em không cần nói gì hết, tất cả cứ giao cho anh giải quyết là được."
Anh đột nhiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên, lòng bàn tay dán vào nhau, nhiệt độ lan dọc theo mạch máu.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang lại sự yên lòng không thể kháng cự: "Em yên tâm, lần này không ai có thể làm khó em."
Mắt Tống Tịnh Nguyên ươn ướt, cô nắm chặt tay Trần Nghiên: "Em tin anh."
–
Trước khi ra sân bay, Tống Tịnh Nguyên đề nghị về nhà một chuyến, nói là có thứ cần tìm.
Trần Nghiên lái xe đưa cô ra khỏi tiểu khu, tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, thỉnh thoảng có nhánh cây bị đè gãy, bông tuyết rơi lả tả.
Vì an toàn, anh lái xe rất chậm, hơn hai mươi phút sau mới đến dưới nhà Tống Tịnh Nguyên.
Trần Nghiên theo cô lên lầu, cô gái nhỏ này vào nhà thay giày đã chui ngay vào phòng mình, đứng trên ghế gỗ, lấy một chiếc hộp lớn trên nóc tủ xuống, suýt chút nữa không đứng vững, may mà Trần Nghiên ở sau đỡ.
"Cẩn thận, đừng ngã."
Tống Tịnh Nguyên đặt chiếc hộp lớn xuống đất, phía trên phủ một lớp bụi mỏng, cô dùng khăn giấy lau đi.
Trần Nghiên có chút tò mò, muốn biết cô tìm gì, bèn dựa vào tường nhìn cô.
Tống Tịnh Nguyên mở hộp ra, bên trong là những bằng khen được xếp gọn gàng, bìa cứng màu đỏ viền vàng, còn có giấy chứng nhận từ hội sinh viên và các công ty thực tập.
Tống Tịnh Nguyên lấy từng cái ra, đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng lộ vẻ hơi lo lắng: "Sao không tìm thấy giấy chứng nhận sinh viên xuất sắc năm nhất nhỉ?"
Trần Nghiên ngồi xuống, nắm tay cô, nhìn vào mắt cô: "Bảo bối, em đang tìm gì vậy?"
"Đây là tất cả giấy khen em đạt được từ cấp ba đến nay." Trán Tống Tịnh Nguyên lấm tấm mồ hôi, tóc dính lộn xộn trên đó, "Còn có giấy chứng nhận từ các cuộc thi đại học, giấy chứng nhận thực tập, bảng điểm thi nghiên cứu sinh và thông báo trúng tuyển."
"Trừ một tấm không tìm thấy kia, tất cả đều ở đây."
Trần Nghiên nhìn chồng giấy chứng nhận dày cộm, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Anh cầm lên, nhẹ nhàng lật xem.
Học sinh ba tốt học kỳ đầu lớp 12
Học sinh tiêu biểu lớp 12
Giải nhất cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh khối 12
Học sinh tốt nghiệp xuất sắc trường THPT Tân Thành
Cán bộ sinh viên xuất sắc khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
Thực tập sinh xuất sắc phòng tin tức LD Media
Giải nhất cuộc thi nghệ thuật quảng cáo cho sinh viên toàn quốc
Giải nhất cuộc thi tiếng Anh toàn quốc khối C
Sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
Thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
. . .
Mỗi chữ trên đó đều cho thấy cô gái của anh xuất sắc thế nào.
Tống Tịnh Nguyên cắn môi, trong mắt như cất giấu một dòng suối mênh mông: "Không biết những thứ này có đủ không, nhưng em muốn dùng chúng để chứng minh với ông nội anh rằng, những năm qua em không vì lời nói của ông mà dậm chân tại chỗ. Dù xuất thân của em không tốt, gia đình gốc gác ảnh hưởng nhiều đến em, nhưng em vẫn nỗ lực trở nên tốt hơn."
"Một ngày nào đó, em có thể xứng với anh."
Đó là thái độ của cô.
Trần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve những tấm bằng, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói, anh chợt nhận ra rằng mình thật sự đã nhặt được một báu vật.
Làm sao cô gái nhà anh lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Cô đã đủ hoàn mỹ rồi, rõ ràng là anh không xứng với cô.
Trước đây anh còn lo lắng Tống Tịnh Nguyên sẽ từ chối quay lại với anh, từ chối gặp những người đó, nhưng anh sai rồi.
Cô không lùi bước.
Mà ngược lại, cô muốn cùng anh đối diện.
Anh kiên nhẫn giúp cô vén tóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, giọng có chút khàn: "Tịnh Nguyên, em chưa bao giờ không xứng với anh."
"Trong tình yêu không có xứng hay không xứng." Trần Nghiên giải thích với cô, "Chỉ có thích hay không thích."
"Anh thích em, em chính là người thích hợp nhất với anh."
. . .
Vì phải ở lại Khi Nguyên vài ngày, Tống Tịnh Nguyên thu dọn hành lý đơn giản, vali của cô không lớn, là cái mua từ thời đại học, cũng đã dùng rất lâu.
Ban ngày bận rộn đã lâu, bước đi của cô vẫn còn chậm, Trần Nghiên thấy cô bất tiện, bèn ôm eo cô, đặt người lên vali và đẩy cô đi.
Sân bay đông đúc, Trần Nghiên mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cứng cáp, khuôn mặt có vẻ lười biếng, toàn thân toát ra sự ngông nghênh, còn Tống Tịnh Nguyên thì dịu dàng ngoan ngoãn trong lòng anh, sự kết hợp đẹp đôi này thu hút không ít ánh nhìn.
Tống Tịnh Nguyên bị nhìn chăm chú làm cô hơi xấu hổ, quay đầu lại: "Em tự đi được mà."
"Ngồi yên nào." Trần Nghiên xoa đầu cô, "Ngã xuống lại khóc nhè bây giờ."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, cảm thấy người này thật chụp mũ lung tung cho mình.
Cô đâu có dễ khóc như vậy.
Sau khi hoàn tất thủ tục, lúc chín giờ tối, máy bay cất cánh.
Từ Giang Bắc đến Khi Nguyên không xa, chỉ mất một giờ mười lăm phút là hạ cánh.
Trần Nghiên biết cô mệt, xin tiếp viên mang một chiếc chăn mỏng, đắp lên người cô, để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Tống Tịnh Nguyên khẽ nhắm mắt, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc máy bay rung lắc, Trần Nghiên vô thức nghiêng đầu, cô gái nhỏ mặc áo khoác lông cừu màu trắng, tóc đen xõa tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, sạch sẽ và dịu dàng, không biết vì máy bay rung lắc hay do gặp ác mộng, lông mày cô nhíu chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Trần Nghiên đưa tay vuốt nhẹ giữa chân mày cô, bàn tay to nắm lấy bàn tay cô, muốn cô an tâm hơn, nhưng lại nghe cô vội vàng nói mớ: "Trần Nghiên."
Giọng cô hơi đứt quãng, một giọt nước mắt lăn xuống.
"Trần Nghiên, anh đừng đi."
"Em sai rồi, đều là em lừa anh."
"Anh trở về được không?"
"Em không còn ai cả, em thật sự rất nhớ anh."
. . .
Đồng tử Trần Nghiên co rút lại.
Anh vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng, cằm chạm vào trán cô, nhẹ nhàng an ủi bên tai: "Tịnh Nguyên, anh không đi."
"Anh đã trở về, cũng đã tha thứ cho em."
"Em không phải không còn ai, em vẫn còn có anh mà."
Nói đến đây, giọng anh cũng nghẹn ngào, anh có thể tưởng tượng, trong những năm tháng xa cách, cô gái nhỏ của anh không biết đã bao nhiêu lần bị những cơn ác mộng này dày vò.
Nhưng khi tỉnh dậy, cô chỉ có thể đối mặt với chiếc giường trống trải, không nghe được lời an ủi nào, chỉ có thể tự trách và đau khổ vô tận.
Anh đã từng trách cô quá tàn nhẫn, nhưng không ngờ rằng, người rời đi trước là cô, người đau khổ nhất cũng là cô.
Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, như rơi vào bóng tối vô tận, toàn thân run rẩy, ngay khi nhìn thấy Trần Nghiên, cô mới bình tĩnh lại.
"Trần Nghiên." Cô đưa tay chạm vào mặt anh, như muốn xác nhận mọi thứ trước mắt không phải là mơ.
"Ừ." Trần Nghiên kiên nhẫn đáp lại, cúi xuống hôn lên lông mi cô, "Anh ở đây."
An ủi cô một lúc lâu, cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng cô không chịu ngủ thêm nữa.
Trần Nghiên nhéo nhẹ má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé con, có thể kể anh nghe giấc mơ vừa rồi không?"
Tống Tịnh Nguyên xoa mũi: "Em mơ thấy em gặp anh trên đường phố Giang Bắc, anh đã có bạn gái mới, khi đi qua em, anh chẳng thèm nhìn lấy một lần, giống như nhìn thấy một người xa lạ, em gọi anh thế nào anh cũng không quay lại."
Trần Nghiên nghe ra sự ấm ức trong lời nói của cô, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Bé con, em thật là không có lương tâm, mơ linh tinh cái gì đấy? Anh đã nói rồi, sau khi chia tay với em, anh không có bạn gái, bên cạnh cũng không có bạn bè khác giới."
Tống Tịnh Nguyên khẽ cười, như đang làm nũng: "Nhưng em mơ thấy mà."
"Được rồi." Trần Nghiên cũng không giận, "Vậy anh xin lỗi được không? Anh đã để Tịnh Nguyên của chúng ta phải buồn rồi."
"Anh biết không? Năm ba đại học, em thường xuyên mơ thấy anh."
Lúc đó họ đã rất lâu không gặp mặt, nhưng những giấc mơ đó hết lần này tới lần khác lại chân thực vô cùng.
Mọi người đều nói, nếu bạn thường xuyên mơ thấy một người, nghĩa là người đó đang dần quên bạn.
Lúc đó cô cứ nghĩ.
Vậy nên Trần Nghiên, có phải anh đang dần quên em không?
Trần Nghiên không để cô tiếp tục nói: "Những lời đó đều là giả dối, chỉ có bé ngốc như em mới tin."
"Hơn nữa —— anh không quên."
Người đã khắc sâu vào máu thịt, làm sao có thể quên được.
"Còn em thì sao?" Trần Nghiên hỏi ngược lại, "Rõ ràng còn thích anh, lúc gặp lại sao không dám đối mặt với anh, thậm chí còn hỏi anh có bạn gái chưa?"
"Không dám đối mặt với anh là bởi vì năm đó đã làm tổn thương anh, sợ anh hận em." Tống Tịnh Nguyên rúc vào lòng anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật, "Hơn nữa, em cũng không thể tự tha thứ cho mình, nên cũng không nghĩ rằng anh còn có thể thích em."
"Còn tại sao lại hỏi anh có bạn gái chưa ——"
Suy nghĩ dần trôi về quá khứ, cô giải thích: "Là vì lần đó anh đến công ty em họp, sau cuộc họp em cùng đồng nghiệp khác đi thang máy xuống lầu, nghe họ nói, nhìn thấy anh đeo thứ gì đó giống như vòng tay, thứ mà chỉ những chàng trai có bạn gái mới đeo."
"Tối đó em đi cùng phó phòng tham dự tiệc, anh lái xe đưa em về nhà, em thực sự đã nhìn thấy trên cổ tay anh có thứ đó, đầu óc nóng lên nên mới hỏi."
Vì quá không chắc chắn, cho nên mới phải cẩn thận thăm dò.
Trần Nghiên thở dài, ngoài xót xa ra thì không còn suy nghĩ nào khác.
"Sao lúc đó em không nói thẳng ra." Trần Nghiên dừng lại một lúc, anh cúi đầu, lấy một thứ trong túi áo ra, "Em nhìn kỹ xem, anh đeo cái gì."
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy từ tay anh, lập tức không nói nên lời.
Là sợi dây nhân duyên anh cầu ở chùa Thanh Vân lúc cô tham gia cuộc thi tiếng Anh ở Thịnh Dương vào lớp 11, anh mất cả một buổi sáng mới đan xong nó.
Hô hấp Tống Tịnh Nguyên cứng lại.
Như có gì đó hung hắng cắm chặt vào tim cô, như hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim, toàn thân đau đớn.
"Em, chẳng phải em đã cắt đứt nó ở bệnh viện rồi sao?"
Để Trần Nghiên hết hy vọng, cô đã làm điều tàn nhẫn nhất đời mình, đó là cắt đứt sợi dây đỏ này trước mặt anh, nói với anh rằng cả đời này họ không có khả năng nữa.
"Anh nhặt về rồi nối nó lại lần nữa."
Ngày đó, sau khi Tống Tịnh Nguyên rời đi, anh đuổi hết mọi người ra khỏi phòng bệnh, nhặt sợi dây đỏ trên sàn, cả buổi chiều co ro trong đó không ra ngoài.
Anh vốn không giỏi làm những việc thủ công tỉ mỉ, phải tốn rất nhiều công sức mới nối thô chỗ bị đứt, vì vụng về, anh còn nhờ chị y tá đến thay thuốc tới giúp đỡ.
Sau đó sợi dây đỏ này luôn được đeo trên cổ tay anh, một lần đeo chính là bảy năm, nhớ có vài cô gái đến bắt chuyện vì tò mò mà vô tình chạm vào, anh vốn lạnh lùng bỗng chốc nổi giận, đôi mắt đen kịt tràn ngập lửa giận, làm người ta sợ hãi.
Nghĩ đến cảnh Trần Nghiên ngồi cô đơn trên giường bệnh, cố chấp nối lại sợi dây, mắt Tống Tịnh Nguyên không nhịn được cay xè, nước mắt rơi từng giọt lên mu bàn tay: "Tại sao anh phải làm vậy?"
Trần Nghiên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, có chút nghẹn ngào: "Anh chỉ nghĩ. . . duyên phận giữa anh và em không nên kết thúc như vậy."
"Lúc đó anh nghĩ rằng, nếu anh nối lại sợi dây đó, em sẽ trở về tìm anh."
Editor: Fino
Lúc Tống Tịnh Nguyên tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, thành phố Giang Bắc lại biến thành một cảnh tượng trắng xóa, có một vẻ đẹp yên bình đặc biệt.
Cô ngủ một giấc rất ngon, chỉ là khắp người đau nhức, không còn chút sức lực nào.
Bên ngoài vẫn còn âm u, trời mù mịt, trông như một ngày tuyệt vời để ngủ ở nhà, Tống Tịnh Nguyên lại chui vào trong chăn, tìm một tư thế thoải mái để nằm.
Trần Nghiên không biết đã đi đâu, trên giường chỉ còn lại chút hơi ấm nhàn nhạt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên tay.
Tối qua cô quá mệt, đầu óc mơ hồ, tầm nhìn cũng mờ đi, bây giờ cô mới có thể nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn nhỏ nhắn được nắm trong tay, Tống Tịnh Nguyên lờ mờ nhận ra có vài chữ cái nhỏ bên trong. Cô dụi mắt, đưa nhẫn lại gần, cuối cùng cũng nhìn rõ được ——
SJY&CY [1]
[1]: SJY (宋静原) âm pinyin là Song Jingyuan, Tống Tịnh Nguyên; CY (陈砚) âm pinyin là ChenYan, Trần Nghiên.
Anh đã khắc tên của họ lên nhẫn, chiếc nhẫn này, đời này chỉ thuộc về cô.
Bao năm qua anh vẫn không thay đổi.
Chưa bao giờ.
May mắn là, cô cũng không thay đổi.
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Trần Nghiên đẩy cửa bước vào.
Anh chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xám, cơ bắp trên người săn chắc, vai rộng thẳng, cơ bụng và đường nhân ngư kéo dài xuống dưới, tràn đầy hormone nam tính, nhìn ra được có rèn luyện qua.
Điểm không hài hòa duy nhất là trên làn da trắng lạnh của anh đầy những dấu móng tay, từ xương quai xanh đến bả vai và sau lưng, tất cả đều là "kiệt tác" của người nào đó tạo ra.
Tống Tịnh Nguyên nhìn không quá ba giây, mặt như bị lửa thiêu đốt, lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua. Trần Nghiên rất giỏi trong việc bắt nạt cô, lợi dụng tính cách dịu dàng của cô, ép cô phải nói ra nhiều lời xấu hổ.
Nghĩ đến đây, Tống Tịnh Nguyên rúc đầu vào trong chăn, quay người lại, chỉ để lại cho anh một cái gáy.
Trần Nghiên buồn bực nở nụ cười, kéo cô ra khỏi chăn, véo má cô: "Trốn cái gì?"
Tống Tịnh Nguyên không nhìn anh, rầu rĩ nói: "Không trốn."
"Em trông như bị oan ức ấy?" Trần Nghiên chọc vào má cô vài cái, "Tối qua chẳng phải rất vui sao?"
Tống Tịnh Nguyên hung hăng lườm anh một cái: "Trần Nghiên!"
Nhìn cô gái nhỏ xấu hổ đến mức đỏ cả tai, Trần Nghiên không nói thêm nữa, chỉ cười vui hơn, giọng có chút bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ, da mặt vợ anh mỏng quá."
"Cũng tại anh bắt nạt em." Tống Tịnh Nguyên lẩm bẩm.
Trần Nghiên cũng lên giường, ôm cô vào lòng, tay anh luồn xuống dưới, Tống Tịnh Nguyên theo phản xạ né sang bên cạnh, như trách móc: "Anh lại làm gì nữa?"
"Kiểm tra." Trần Nghiên mặt không đổi sắc nói, "Còn đau không?"
Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu: "Em không sao."
"Còn buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ lắm."
"Nhưng anh buồn ngủ." Trần Nghiên kéo cô vào chăn, "Ngủ với anh thêm một lát."
Tống Tịnh Nguyên nằm trong lòng anh, chợt nhớ ra điều gì đó, định ngồi dậy kéo chăn ra, bị Trần Nghiên kéo lại: "Sao vậy?"
Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Trần Nghiên."
"Ừ?"
"Hôm nay em phải đi làm."
Cô mếu máo: "Có phải em đã muộn rồi không?"
Trần Nghiên thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi cảm thấy thú vị, sinh ra ác ý trêu chọc: "Có lẽ vậy."
Tống Tịnh Nguyên buồn rầu: "Vậy sao anh không gọi em?"
"Dù sao cũng đã muộn rồi." Trần Nghiên thản nhiên nói, "Hay là hôm nay đừng đi nữa."
"Thế sao được? Chị Lý đối xử với em rất tốt, em không thể tùy tiện như vậy."
"Được rồi, đùa em thôi." Trần Nghiên nâng tay xoa trán cô, cánh tay ôm lấy cổ cô, "Anh đã xin nghỉ cho em từ lâu rồi."
"Sao anh không nói sớm?"
"Thật sự không cân nhắc đến làm ở công ty anh sao? Anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em."
"Công ty anh nghiên cứu những lĩnh vực em không quen thuộc." Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa em rất thích công việc hiện tại, đồng nghiệp cũng rất tốt với em, em học được nhiều thứ từ họ."
"Nói không chừng một ngày nào đó em thay đổi ý định, quan tâm đến tin tức công nghệ, em sẽ thử vào công ty anh."
"Nhưng anh đừng thiên vị em nhé, em muốn dựa vào năng lực của mình để ứng tuyển."
Dựa vào người khác chưa bao giờ là phong cách của cô.
"Được, nghe em." Trần Nghiên nhanh chóng đồng ý, "Thích gì cứ làm nấy, dù sao cũng có anh ở phía sau ủng hộ em."
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ấm áp.
Có người ủng hộ sau lưng là một điều rất hạnh phúc.
Đây là cảm giác mà suốt hơn hai mươi năm qua cô chưa từng trải qua.
Cô ngẩng đầu hôn lên cằm Trần Nghiên, nhưng lại bị anh nắm lấy tay.
Buổi sáng sớm, tinh lực thường mạnh mẽ hơn, đặc biệt là khi Tống Tịnh Nguyên còn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, trên người mang hương hoa nhài ngọt ngào, làn da trắng nõn, xương quai xanh hõm xuống, khi cúi đầu, cổ áo sẽ vô tình để lộ hai đường cong, như hai trái đào mật, là một sự cám dỗ vô hình.
Chỉ cần cô nằm trong lòng anh đã khó kiềm chế, bây giờ lại chủ động hôn anh, ai mà chịu nổi.
Anh kéo chăn trùm lên cả hai người, cúi đầu hôn lên mũi cô, tay nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô, cùng nhau đắm chìm trong sự phóng túng.
. . .
Lúc kết thúc, Tống Tịnh Nguyên mệt mỏi nằm trong chăn ngủ thiếp đi.
Giữa chừng, Trần Nghiên đánh thức cô dậy, cầm cốc nước đưa lên miệng cho cô uống một chút, rồi lại nhét cô vào chăn ngủ tiếp.
Khi ngủ, Tống Tịnh Nguyên rất yên tĩnh, cô nằm co thành một khúc trên giường, gò má bị ép lại, lông mi rủ xuống mí mắt, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Trần Nghiên nhìn mãi không chán, thậm chí còn muốn cúi xuống hôn cô.
Nhưng cuối cùng, vì thương cô, anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Sau khi ngủ đủ, Tống Tịnh Nguyên mở mắt, Trần Nghiên đang ôm cô bằng một tay, dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Cảm nhận được những cử động nhỏ của cô, anh cúi xuống: "Dậy rồi à?"
Anh đã thoả mãn, giọng nói đầy sự lười biếng và thoải mái.
Tống Tịnh Nguyên lại không khoẻ như anh, cảm giác toàn thân như rã rời, cổ và xương quai xanh đầy những dấu vết đỏ, cô không khỏi nghi ngờ, sao thể lực của anh lại tốt đến vậy.
Cô yếu ớt "ừm" một tiếng, Trần Nghiên với tay lấy quần áo từ mép giường, mặc vào cho cô, rồi bế cô đi rửa mặt.
Tống Tịnh Nguyên vừa hay lại lười biếng, như một món đồ trang trí lớn treo trên người Trần Nghiên, vòng tay ôm cổ anh, Trần Nghiên cũng vui vẻ, đặt cô lên bồn rửa, lấy kem đánh răng, gãi gãi cằm cô: "Há miệng."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn há miệng, khoảng cách giữa hai người rất gần, mở mắt ra là thấy sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm của anh, từng đường nét đều là dáng vẻ cô thích.
Trần Nghiên đưa nước đến miệng cô, tay kia nắm eo cô, chú ý đến ánh mắt của cô, trên môi nở một nụ cười lười biếng: "Thích nhìn anh vậy sao?"
"Vậy làm một lần ở đây nhé?"
"..."
"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên quay đi, nhíu mày, "Anh mà còn như vậy, sau này em sẽ không đến nhà anh nữa."
"Được thôi." Trần Nghiên cười đến bả vai run rẩy, "Vậy sau này đến nhà em thử."
Anh vỗ nhẹ vào mặt cô, ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng làm lòng cô ngứa ngáy: "Ở đâu anh cũng sẵn sàng."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Người này chẳng bao giờ nghiêm túc cả.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Nghiên đặt cô lên giường, vào bếp làm chút đồ ăn, hai người cùng ăn.
"Một lát nữa định làm gì?" Hiếm khi họ có thời gian rảnh ở bên nhau, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi mong chờ.
"Anh đã xin nghỉ một tuần ở công ty cho em rồi, đã đặt vé máy bay tối nay."
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra vài giây: "Đi đâu?"
"Khi Nguyên."
"Về Khi Nguyên... Có chuyện gì sao?"
"Ừ, đưa em về nhà cũ một chuyến."
Trần Nghiên không giấu giếm, Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên rất lâu, suýt làm rơi cả đũa.
"Đừng lo lắng." Trần Nghiên biết tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, anh kiên nhẫn giải thích, "Anh và nhà họ Trần đã đoạn tuyệt từ lâu rồi, không ai có thể can thiệp vào quyết định của anh, chuyện của hai chúng ta chỉ có thể do chính chúng ta quyết định, anh đã nhận định là em thì không ai có thể chia rẽ."
"Trước đây anh không định đưa em về, nhưng tối hôm qua thấy em vẫn còn băn khoăn ——"
Tối qua, trong khoảnh khắc họ đẫm mồ hôi và nước mắt, Tống Tịnh Nguyên hỏi anh nếu ông cụ Trần vẫn không đồng ý thì phải làm sao.
Vì vậy Trần Nghiên nhận ra, cô gái của anh vẫn còn lo lắng về chuyện này, vẫn không có cảm giác an toàn.
Trách anh lúc trước đã không suy nghĩ chu đáo, dù sao thì năm đó cô bị ép phải rời đi, không thể không để lại một chút bóng ma nào.
"Về để nói rõ thái độ của anh với họ, em không cần nói gì hết, tất cả cứ giao cho anh giải quyết là được."
Anh đột nhiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên, lòng bàn tay dán vào nhau, nhiệt độ lan dọc theo mạch máu.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang lại sự yên lòng không thể kháng cự: "Em yên tâm, lần này không ai có thể làm khó em."
Mắt Tống Tịnh Nguyên ươn ướt, cô nắm chặt tay Trần Nghiên: "Em tin anh."
–
Trước khi ra sân bay, Tống Tịnh Nguyên đề nghị về nhà một chuyến, nói là có thứ cần tìm.
Trần Nghiên lái xe đưa cô ra khỏi tiểu khu, tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, thỉnh thoảng có nhánh cây bị đè gãy, bông tuyết rơi lả tả.
Vì an toàn, anh lái xe rất chậm, hơn hai mươi phút sau mới đến dưới nhà Tống Tịnh Nguyên.
Trần Nghiên theo cô lên lầu, cô gái nhỏ này vào nhà thay giày đã chui ngay vào phòng mình, đứng trên ghế gỗ, lấy một chiếc hộp lớn trên nóc tủ xuống, suýt chút nữa không đứng vững, may mà Trần Nghiên ở sau đỡ.
"Cẩn thận, đừng ngã."
Tống Tịnh Nguyên đặt chiếc hộp lớn xuống đất, phía trên phủ một lớp bụi mỏng, cô dùng khăn giấy lau đi.
Trần Nghiên có chút tò mò, muốn biết cô tìm gì, bèn dựa vào tường nhìn cô.
Tống Tịnh Nguyên mở hộp ra, bên trong là những bằng khen được xếp gọn gàng, bìa cứng màu đỏ viền vàng, còn có giấy chứng nhận từ hội sinh viên và các công ty thực tập.
Tống Tịnh Nguyên lấy từng cái ra, đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng lộ vẻ hơi lo lắng: "Sao không tìm thấy giấy chứng nhận sinh viên xuất sắc năm nhất nhỉ?"
Trần Nghiên ngồi xuống, nắm tay cô, nhìn vào mắt cô: "Bảo bối, em đang tìm gì vậy?"
"Đây là tất cả giấy khen em đạt được từ cấp ba đến nay." Trán Tống Tịnh Nguyên lấm tấm mồ hôi, tóc dính lộn xộn trên đó, "Còn có giấy chứng nhận từ các cuộc thi đại học, giấy chứng nhận thực tập, bảng điểm thi nghiên cứu sinh và thông báo trúng tuyển."
"Trừ một tấm không tìm thấy kia, tất cả đều ở đây."
Trần Nghiên nhìn chồng giấy chứng nhận dày cộm, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Anh cầm lên, nhẹ nhàng lật xem.
Học sinh ba tốt học kỳ đầu lớp 12
Học sinh tiêu biểu lớp 12
Giải nhất cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh khối 12
Học sinh tốt nghiệp xuất sắc trường THPT Tân Thành
Cán bộ sinh viên xuất sắc khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
Thực tập sinh xuất sắc phòng tin tức LD Media
Giải nhất cuộc thi nghệ thuật quảng cáo cho sinh viên toàn quốc
Giải nhất cuộc thi tiếng Anh toàn quốc khối C
Sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
Thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Giang Bắc
. . .
Mỗi chữ trên đó đều cho thấy cô gái của anh xuất sắc thế nào.
Tống Tịnh Nguyên cắn môi, trong mắt như cất giấu một dòng suối mênh mông: "Không biết những thứ này có đủ không, nhưng em muốn dùng chúng để chứng minh với ông nội anh rằng, những năm qua em không vì lời nói của ông mà dậm chân tại chỗ. Dù xuất thân của em không tốt, gia đình gốc gác ảnh hưởng nhiều đến em, nhưng em vẫn nỗ lực trở nên tốt hơn."
"Một ngày nào đó, em có thể xứng với anh."
Đó là thái độ của cô.
Trần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve những tấm bằng, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói, anh chợt nhận ra rằng mình thật sự đã nhặt được một báu vật.
Làm sao cô gái nhà anh lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Cô đã đủ hoàn mỹ rồi, rõ ràng là anh không xứng với cô.
Trước đây anh còn lo lắng Tống Tịnh Nguyên sẽ từ chối quay lại với anh, từ chối gặp những người đó, nhưng anh sai rồi.
Cô không lùi bước.
Mà ngược lại, cô muốn cùng anh đối diện.
Anh kiên nhẫn giúp cô vén tóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, giọng có chút khàn: "Tịnh Nguyên, em chưa bao giờ không xứng với anh."
"Trong tình yêu không có xứng hay không xứng." Trần Nghiên giải thích với cô, "Chỉ có thích hay không thích."
"Anh thích em, em chính là người thích hợp nhất với anh."
. . .
Vì phải ở lại Khi Nguyên vài ngày, Tống Tịnh Nguyên thu dọn hành lý đơn giản, vali của cô không lớn, là cái mua từ thời đại học, cũng đã dùng rất lâu.
Ban ngày bận rộn đã lâu, bước đi của cô vẫn còn chậm, Trần Nghiên thấy cô bất tiện, bèn ôm eo cô, đặt người lên vali và đẩy cô đi.
Sân bay đông đúc, Trần Nghiên mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cứng cáp, khuôn mặt có vẻ lười biếng, toàn thân toát ra sự ngông nghênh, còn Tống Tịnh Nguyên thì dịu dàng ngoan ngoãn trong lòng anh, sự kết hợp đẹp đôi này thu hút không ít ánh nhìn.
Tống Tịnh Nguyên bị nhìn chăm chú làm cô hơi xấu hổ, quay đầu lại: "Em tự đi được mà."
"Ngồi yên nào." Trần Nghiên xoa đầu cô, "Ngã xuống lại khóc nhè bây giờ."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, cảm thấy người này thật chụp mũ lung tung cho mình.
Cô đâu có dễ khóc như vậy.
Sau khi hoàn tất thủ tục, lúc chín giờ tối, máy bay cất cánh.
Từ Giang Bắc đến Khi Nguyên không xa, chỉ mất một giờ mười lăm phút là hạ cánh.
Trần Nghiên biết cô mệt, xin tiếp viên mang một chiếc chăn mỏng, đắp lên người cô, để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Tống Tịnh Nguyên khẽ nhắm mắt, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc máy bay rung lắc, Trần Nghiên vô thức nghiêng đầu, cô gái nhỏ mặc áo khoác lông cừu màu trắng, tóc đen xõa tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, sạch sẽ và dịu dàng, không biết vì máy bay rung lắc hay do gặp ác mộng, lông mày cô nhíu chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Trần Nghiên đưa tay vuốt nhẹ giữa chân mày cô, bàn tay to nắm lấy bàn tay cô, muốn cô an tâm hơn, nhưng lại nghe cô vội vàng nói mớ: "Trần Nghiên."
Giọng cô hơi đứt quãng, một giọt nước mắt lăn xuống.
"Trần Nghiên, anh đừng đi."
"Em sai rồi, đều là em lừa anh."
"Anh trở về được không?"
"Em không còn ai cả, em thật sự rất nhớ anh."
. . .
Đồng tử Trần Nghiên co rút lại.
Anh vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng, cằm chạm vào trán cô, nhẹ nhàng an ủi bên tai: "Tịnh Nguyên, anh không đi."
"Anh đã trở về, cũng đã tha thứ cho em."
"Em không phải không còn ai, em vẫn còn có anh mà."
Nói đến đây, giọng anh cũng nghẹn ngào, anh có thể tưởng tượng, trong những năm tháng xa cách, cô gái nhỏ của anh không biết đã bao nhiêu lần bị những cơn ác mộng này dày vò.
Nhưng khi tỉnh dậy, cô chỉ có thể đối mặt với chiếc giường trống trải, không nghe được lời an ủi nào, chỉ có thể tự trách và đau khổ vô tận.
Anh đã từng trách cô quá tàn nhẫn, nhưng không ngờ rằng, người rời đi trước là cô, người đau khổ nhất cũng là cô.
Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, như rơi vào bóng tối vô tận, toàn thân run rẩy, ngay khi nhìn thấy Trần Nghiên, cô mới bình tĩnh lại.
"Trần Nghiên." Cô đưa tay chạm vào mặt anh, như muốn xác nhận mọi thứ trước mắt không phải là mơ.
"Ừ." Trần Nghiên kiên nhẫn đáp lại, cúi xuống hôn lên lông mi cô, "Anh ở đây."
An ủi cô một lúc lâu, cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng cô không chịu ngủ thêm nữa.
Trần Nghiên nhéo nhẹ má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé con, có thể kể anh nghe giấc mơ vừa rồi không?"
Tống Tịnh Nguyên xoa mũi: "Em mơ thấy em gặp anh trên đường phố Giang Bắc, anh đã có bạn gái mới, khi đi qua em, anh chẳng thèm nhìn lấy một lần, giống như nhìn thấy một người xa lạ, em gọi anh thế nào anh cũng không quay lại."
Trần Nghiên nghe ra sự ấm ức trong lời nói của cô, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Bé con, em thật là không có lương tâm, mơ linh tinh cái gì đấy? Anh đã nói rồi, sau khi chia tay với em, anh không có bạn gái, bên cạnh cũng không có bạn bè khác giới."
Tống Tịnh Nguyên khẽ cười, như đang làm nũng: "Nhưng em mơ thấy mà."
"Được rồi." Trần Nghiên cũng không giận, "Vậy anh xin lỗi được không? Anh đã để Tịnh Nguyên của chúng ta phải buồn rồi."
"Anh biết không? Năm ba đại học, em thường xuyên mơ thấy anh."
Lúc đó họ đã rất lâu không gặp mặt, nhưng những giấc mơ đó hết lần này tới lần khác lại chân thực vô cùng.
Mọi người đều nói, nếu bạn thường xuyên mơ thấy một người, nghĩa là người đó đang dần quên bạn.
Lúc đó cô cứ nghĩ.
Vậy nên Trần Nghiên, có phải anh đang dần quên em không?
Trần Nghiên không để cô tiếp tục nói: "Những lời đó đều là giả dối, chỉ có bé ngốc như em mới tin."
"Hơn nữa —— anh không quên."
Người đã khắc sâu vào máu thịt, làm sao có thể quên được.
"Còn em thì sao?" Trần Nghiên hỏi ngược lại, "Rõ ràng còn thích anh, lúc gặp lại sao không dám đối mặt với anh, thậm chí còn hỏi anh có bạn gái chưa?"
"Không dám đối mặt với anh là bởi vì năm đó đã làm tổn thương anh, sợ anh hận em." Tống Tịnh Nguyên rúc vào lòng anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật, "Hơn nữa, em cũng không thể tự tha thứ cho mình, nên cũng không nghĩ rằng anh còn có thể thích em."
"Còn tại sao lại hỏi anh có bạn gái chưa ——"
Suy nghĩ dần trôi về quá khứ, cô giải thích: "Là vì lần đó anh đến công ty em họp, sau cuộc họp em cùng đồng nghiệp khác đi thang máy xuống lầu, nghe họ nói, nhìn thấy anh đeo thứ gì đó giống như vòng tay, thứ mà chỉ những chàng trai có bạn gái mới đeo."
"Tối đó em đi cùng phó phòng tham dự tiệc, anh lái xe đưa em về nhà, em thực sự đã nhìn thấy trên cổ tay anh có thứ đó, đầu óc nóng lên nên mới hỏi."
Vì quá không chắc chắn, cho nên mới phải cẩn thận thăm dò.
Trần Nghiên thở dài, ngoài xót xa ra thì không còn suy nghĩ nào khác.
"Sao lúc đó em không nói thẳng ra." Trần Nghiên dừng lại một lúc, anh cúi đầu, lấy một thứ trong túi áo ra, "Em nhìn kỹ xem, anh đeo cái gì."
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy từ tay anh, lập tức không nói nên lời.
Là sợi dây nhân duyên anh cầu ở chùa Thanh Vân lúc cô tham gia cuộc thi tiếng Anh ở Thịnh Dương vào lớp 11, anh mất cả một buổi sáng mới đan xong nó.
Hô hấp Tống Tịnh Nguyên cứng lại.
Như có gì đó hung hắng cắm chặt vào tim cô, như hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim, toàn thân đau đớn.
"Em, chẳng phải em đã cắt đứt nó ở bệnh viện rồi sao?"
Để Trần Nghiên hết hy vọng, cô đã làm điều tàn nhẫn nhất đời mình, đó là cắt đứt sợi dây đỏ này trước mặt anh, nói với anh rằng cả đời này họ không có khả năng nữa.
"Anh nhặt về rồi nối nó lại lần nữa."
Ngày đó, sau khi Tống Tịnh Nguyên rời đi, anh đuổi hết mọi người ra khỏi phòng bệnh, nhặt sợi dây đỏ trên sàn, cả buổi chiều co ro trong đó không ra ngoài.
Anh vốn không giỏi làm những việc thủ công tỉ mỉ, phải tốn rất nhiều công sức mới nối thô chỗ bị đứt, vì vụng về, anh còn nhờ chị y tá đến thay thuốc tới giúp đỡ.
Sau đó sợi dây đỏ này luôn được đeo trên cổ tay anh, một lần đeo chính là bảy năm, nhớ có vài cô gái đến bắt chuyện vì tò mò mà vô tình chạm vào, anh vốn lạnh lùng bỗng chốc nổi giận, đôi mắt đen kịt tràn ngập lửa giận, làm người ta sợ hãi.
Nghĩ đến cảnh Trần Nghiên ngồi cô đơn trên giường bệnh, cố chấp nối lại sợi dây, mắt Tống Tịnh Nguyên không nhịn được cay xè, nước mắt rơi từng giọt lên mu bàn tay: "Tại sao anh phải làm vậy?"
Trần Nghiên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, có chút nghẹn ngào: "Anh chỉ nghĩ. . . duyên phận giữa anh và em không nên kết thúc như vậy."
"Lúc đó anh nghĩ rằng, nếu anh nối lại sợi dây đó, em sẽ trở về tìm anh."
Danh sách chương