"Đây là Đinh Hàn, là bạn trai của em"

Sau màn chào hỏi nhau, ba mẹ anh đề nghị đến nhà hàng ăn cơm.

Không gian nhà hàng thoáng mát, sạch sẽ. Một bầu không khí thoải mái, ai ai cũng đều trò chuyện nói cười vui vẻ.

Chỉ riêng bàn của cô là bầu không khí không được tốt cho lắm.

Cô và Đinh Hàn cùng ba mẹ anh trò chuyện, chỉ có anh là im lặng từ lúc ở sân bay cho đến giờ.

Họ hỏi cô về cuộc sống những năm qua ra sao.

"Tốt lắm ạ!"

Rồi quay sang Đinh Hàn hỏi tiếp.

"...."

"........"

Nhìn họ hỏi nhiệt tình như thế, cô chỉ biết cười cười.

Một lúc lâu sao đó, cô mới lên tiếng:

"Ba mẹ, con có chuyện muốn nói!"

"Con cứ nói đi" Mẹ anh, nhìn anh rồi quay sang nhìn cô và Đinh Hàn, cười hiền từ.

Nhìn Nụ cười đó, hình như mẹ anh biết cô sắp muốn nói cái gì.

"Con và Đinh Hàn sẽ lấy nhau vào cuối năm nay. Nên con muốn xin ý kiến của hai người!"

Nói xong cô len lén liết về phía anh. Nhưng anh lại chẳng có biểu hiện gì, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh, yên lặng mà ăn.

"Hai đứa đã tính kỹ càng chưa?" Ba anh nói.

Mặc dù không muốn, nhưng nếu như đứa con gái mà ông yêu thương được hạnh phúc, thì ông cũng không phản đối.

Ai bảo thằng con trai của ông lại để mất đứa con dâu tốt như Y Băng kia chứ! "Vâng ạ! Con xin cam đoan, con sẽ đối xử tốt với Y Băng. Sẽ không để cô ấy phải chịu nhiều cực khổ! Xin hai bác hãy an tâm".

Sau lời cam kết của Đinh Hàn, bửa cơm trôi qua rất im lặng, không còn ai nói chuyện nữa.

_____

Đến tối cô ngồi ở vười hoa nhìn trời. Từ sao khi ăn xong về đến nhà, anh đã đi vào phòng của mình đến bây giờ vẫn chưa ra.

Không biết... bỗng một cái áo khoát trùm lên vai của cô.

"Sao vậy? Lo lắng cho anh ấy à?"

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, cô quay lại là Đinh Hàn.

"Đúng là em có lo lắng!... sao vậy anh ghen à?"

Đinh Hàn ôm lấy cô vào lòng, khuôn mặt chau lại nói.

"Đúng đấy! Là anh đang ghen. Em bây giờ tính sao đây?"

Cô cũng ôm lại Đinh Hàn, khẽ cười nói:

"Vậy bây giờ phải làm sao để anh hết ghen đây?"

Đinh Hàn khẽ hôn lên trán cô, rồi cười nói:

"Làm vậy, anh sẽ hết ghen"

"Này! anh lợi dụng quá rồi đó". Cô cười cười.

Vào lúc cô đang trong giai đoạn khó khăn nhất, thì Đinh Hàn xuất hiện.

Qua hai năm ở bên nhau, cô thấy Đinh Hàn rất tốt, lo lắng, ân cần chăm sóc cho cô. Cô nghĩ cô không nên phụ tình cảm này của Đinh Hàn.

Hai người đang nói chuyện, thì một giọng nói trầm thấp vang lên ở sau lưng.

"Y Băng, anh có chuyện muốn nói với em!"

Cô quay lại nhìn là anh. Cô cười nói:

"Anh! Có chuyện gì thế?"

"Để anh ra chổ khác, cho hai người nói chuyện!" Nói rồi Đinh Hàn bước đi đến chổ khác. Nhường không gian lại cho cô và anh.

Anh bước đến trước mặt cô, rồi cất giọng hỏi:

"Em thật sự muốn cưới cậu ta?"

"Vâng"

"Em thật sự yêu cậu ta?"

"Anh ấy tốt với em như thế vì sao em lại không yêu?"

"Em thật sự sẽ hạnh phúc khi ở cùng cậu ta?"

"Không quan trọng về hạnh phúc hay không. Mà là Đinh Hàn anh ấy yêu em!"

"Vậy à....?" Nói rồi anh cười quay lưng bước đi.

Nụ cười trên môi cô tắt ngủm...

Vào năm cô 19 tuổi, anh để lại bóng lưng cho cô, cô còn có thể chờ được.

Bây giờ anh cũng để lại bóng lưng cho cô, nhưng lần này cô không thể chờ được nữa rồi!

_________

Lúc nửa đêm đang ngủ, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô "A lô" một tiếng...... nửa phút sau chiếc điện thoại rớt xuống sàn nhà, bể tan tành.

Người ta báo là anh bị tai nạn, hiện đang được được cấp cứu ở bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện