Sau khi đụng độ một trận, mọi người có vẻ xấu hổ, giới thiệu lẫn nhau. Giản Tình đã biết chú rể đang sợ hãi này là Triệu Dĩ Hiên, quản lý của một chi nhánh ở công ty Phương Khiêm. Nam nhân hơn ba mươi tuổi, không cao lắm, thân hình hơi béo, mặc một bộ lễ phục mới tinh, chế tác cầu kỳ, vừa nhìn là biết được đặt may theo yêu cầu, trên mặt còn đeo kính, nhìn qua cũng có dáng vẻ một nhà kinh doanh nho nhã.

Đứng sau Triệu Dĩ Hiên, mặc áo cưới màu trắng xõa tung, nữ nhân tóc vén lên cao chính là người mà Giản Tình đã nhiều năm không gặp – bạn học Lý Điềm. Giản Tình lặng lẽ đánh giá Lý Điềm, vì lúc trước Tần Tiểu Ý nói rằng Lý Điềm có nhiều thay đổi, nên lúc này Giản Tình cũng hơi giật mình. Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Điềm, hình dáng một nữ sinh cấp ba trầm lặng trong đầu cô càng mơ hồ hơn, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Còn người vừa mới “nhẹ nhàng” làm Giản Tình ngã một cú, chính là vị khách quý của quản lý Triệu Dĩ Hiên, tổng giám đốc Viên Dịch. Thì ra cũng là nhân vật có địa vị cao, khó trách thái độ Triệu Dĩ Hiên đối với anh ta lại lễ phép, khúm na khúm núm như vậy.

Nhiệt độ không khí trong đại sảnh tuy mát mẻ nhưng Triệu Dĩ Hiên vẫn không nhịn được cầm lấy khăn tay của Lý Điềm lau mồ hôi: “Viên tổng xin mời đi trước, những việc ở đây để tôi xử lí là được rồi.”

Viên Dịch gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Giản Tình, vẻ mặt rất chân thành: “Giản tiểu thư, thật thất lễ.”

Giản Tình khóe miệng cong lên mỉm cười: “Không có gì, Viên tiên sinh không cần để ý.”

Tần Tiểu Ý bên cạnh im lặng, vẻ mặt tức giận như muốn bùng nổ, hai tay bị Giản Tình nắm chặt, chứng kiến thái độ tất cả mọi người cùng nhau giàn xếp ổn thỏa, cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, u ám nhìn Viên Dịch một cái xem thường.

Chỉ thấy Viên Dịch có một thoáng do dự, từ trong túi áo lấy ra một danh thiếp, đưa cho Giản Tình: “Vừa rồi lực va chạm không nhẹ, nếu Giản tiểu thư có chỗ nào không thoải mái, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Tần Tiểu Ý nghe anh ta nói như vậy, lập tức khinh thường: “Hừ…” một tiếng, quả nhiên là một đại sắc lang!

Giản Tình lại lễ phép nhận lấy danh thiếp.

Sau khi Viên tổng rời đi, tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, có đại boss ở đây, quả nhiên không khí rất không bình thường. Boss vừa đi lập tức không khí lại trở nên thoải mái, lúc này bốn người mới nhớ tới phải giao lưu tình cảm với nhau.

“Giản Tình, nhiều năm không gặp, thật sự cậu càng ngày càng đẹp ra.” Tay của Lý Điềm nắm lấy tay Giản Tình, giọng nói không tính là vô cùng thân thiết, nhưng cũng không hề xa lạ, thái độ rất thân mật.

“Đâu có, tớ vẫn như xưa, nhưng cậu thì khác, thiếu chút nữa tớ cũng không nhận ra được.” Tay Giản Tình bị cô nắm lấy, cảm giác có chút không tự nhiên, lại ngượng ngùng thu về. Ngoài miệng tuy nói lời khen ngợi nhưng trong lòng lại thấy buồn bực. Các cô trước kia học cùng lớp ngay cả nói chuyện cũng không nói một câu chứ chưa nói gì đến nắm tay. Thời gian quả nhiên rất hiệu quả, tuổi càng nhiều, con người càng khôn khéo ra.

Lý Điềm cười cởi mở: “Đã nhiều năm không gặp, mọi người đều thay đổi rất nhiều. Đây là chồng của tớ, Triệu Dĩ Hiên, quản lí chi nhánh An Dược của tập đoàn Phương thị. Tớ nghe Tần Tiếu Ý nói cậu làm ở Phương thị đúng không? Thật là trùng hợp.”

Giản Tình bắt tay với Triệu Dĩ Hiên, lại nghe thấy anh ta cười nói: “Lúc tôi đến tổng công ty họp đã từng gặp Giản tiểu thư, không biết cô còn nhớ hay không?”

Giản Tình có chút xấu hổ cười cười: “Vâng, có chút ấn tượng.” Thực ra sao có thể có ấn tượng. Người làm việc tại tổng công ty, cả ngày đều gặp mặt còn không biết, huống chi là người ở chi nhánh của công ty.

Vẫn là Tần Tiểu Ý hiểu rõ cô, biết cô xã giao không tốt, vì thế liền tiến lên giải vây: “Chúng tôi vào chào hỏi các bạn học cũ trước, hai bạn cứ tiếp tục đón khách nhé.”

“Mấy bàn bên trái đều là bạn học cũ, bây giờ tớ muốn thay lễ phục, các cậu cũng đến phòng nghỉ tham quan đi.” Lý Điềm lôi kéo hai người đến cái bàn phía trước ghi tên.

“Được, nghe nói tối hôm nay cậu muốn thay vài bộ lễ phục phải không, thật hạnh phúc.” Giản Tình để tiền mừng trên bàn, rồi cười đáp lại. Thông tin Lý Điềm muốn thay vài bộ quần áo, là vừa rồi ở trên xe Tần Tiểu Ý nói cho cô.

Hôn lễ của Lý Điềm thật long trọng, đi vào đại sảnh hôn lễ, liếc mắt nhìn quanh, người người tấp nập. Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý vừa mới đi đến mấy cái bàn bên cạnh, đã thấy có người đứng lên hô to ầm ĩ: “Đây không phải đại mỹ nữ Giản Tình và bà già nam nhân Tần Tiểu Ý của lớp 203 đó sao? Vài năm không gặp, một người càng hấp dẫn, còn một người lại càng đàn ông!” Bị người nọ kêu như vậy, tất cả các bạn học cùng bàn đều lập tức quay lại nhìn chằm chằm Giản Tình và Tần Tiểu Ý.

“Lâm Nhị béo, vài năm không gặp, miệng cậu càng ngày càng hèn mọn!” Tần Tiều Ý không sợ sinh sự, đối đáp rất nhanh chóng. Đối với bạn học nhiều năm không gặp, một chút cũng không lạ lẫm, giao tiếp rất tự nhiên, sau đó tìm hai chỗ trống, kéo Giản Tình ngồi xuống.

Giản Tình ngồi bên cạnh tần Tiểu Ý, cùng mọi người chào hỏi, vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, để che giấu mình đang mất tự nhiên.

Đưa mắt quét một vòng những người đang ngồi, Giản Tình ngạc nhiên phát hiện, quả nhiên có vài người mang theo cả con cái tới. Đứa bé ba bốn tuổi, nhìn thấy không khí náo nhiệt, bèn nhảy lên nhảy xuống, trông vô cùng vui vẻ.

“Giản Tình, cậu kết hôn chưa?” Nữ nhân ngồi đối diện Giản Tình ôm bé trai hỏi. Giản Tình ngồi xuống sau, cũng muốn mở miệng nói chuyện với cô, nhưng lời ra khỏi miệng lại rút về. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được đề tài mở miệng.

Giản tình xoay lại nhìn cô ấy. Khuôn mặt giống như từng quen biết, làm cô mơ hồ nghĩ đến một cái tên nhưng cũng không dám xác định: “Cậu là… Trần Manh?”

Nữ nhân ôm bé trai gật gật đầu, cũng vì cô còn nhớ rõ tên mình nên vui mừng mãi. “Ừ, hồi trước tớ ngồi ở phía sau cậu.”

Giản Tình gật đầu liên tục, trí nhớ vừa mới được kích hoạt, như mở được cống trút nước, mãnh liệt tuôn trào. Nhớ rõ ngày xưa, Trần Manh nhát gan ngồi ở sau cô, bị một nam sinh tên là Lâm Việt bắt nạt, ngay cả tâm tính của cô ôn hòa nhưng nhìn cũng không vừa mắt, bèn nhờ Tần Tiểu Ý giúp tìm thêm vài người, tan học chờ Lâm Việt ở trong ngõ tắt nhỏ, một đám nữ sinh khoa chân mua tay, làm cho mặt mũi Lâm Việt bầm dập. Chuyện này qua đã lâu nhưng đối với Giản Tình vẫn còn là một sự kiện oanh liệt nhất. Tuy nhiên sau này lại nghe nói Lâm Việt cùng Trần Manh thi vào cùng một trường, thật sự là nghiệt duyên.

“Tớ chưa kết hôn.” Giản Tình cười trả lời câu hỏi của cô, tay mình nhéo nhéo bàn tay bé trai: “ Đây là con trai của cậu sao? Đáng yêu quá!” Cô nhận ra mình rất có cảm tình với cậu nhóc này. Trong lòng không khỏi nảy ra suy nghĩ, nếu cô cùng Phương Khiêm có một đứa con, có phải cũng đáng yêu như thế này không? Nhưng bây giờ cô cảm thấy kết hôn đã xa vời, nghĩ đến có con lại càng quá sớm.

“Ừ, nó tên là Lâm Vũ, xảo quyệt rất giống ba nó.” Trần Manh cười đầy ngọt ngào, khuôn mặt thanh tú của cô cười càng thêm động lòng người.

“Lâm Vũ…” Giản Tình nỉ non tên cậu nhóc, có điểm giật mình: “Ba nó không phải là…”

Cô còn chưa nói hết lời, Trần Manh liền gật đầu thừa nhận: “Ba nó chính là Lâm Việt.”

Đầu Tiên Giản Tình giật mình, sau đón nhịn không được cười ra tiếng, tự đáy lòng cảm thán: “Duyên phận của các cậu thật kỳ lạ, sao hôm nay anh ta không tới?”

“ Anh ấy tự mở công ty nhỏ, cả ngày đều bận xã giao.” Tuy rằng miệng Trần Manh oán trách, nhưng nhắc tới chồng, ở khóe mắt đuôi lông mày lại hiện lên hình ảnh một cô gái hạnh phúc, e thẹn.

Cứ như thế, hai người mở miệng tán gẫu, tìm được rất nhiều đề tài để nói chuyện. Sau khi Giản Tình nhanh nhẹn lưu lại số điện thoại để có thể tiếp tục liên lạc, Trần Manh như một giải thích viên, nhỏ giọng kể lể tình hình những người khác cho Giản Tình. Nghe xong, Giản Tình xúc động vạn phần: “Nói như vậy, phần lớp các bạn lớp 203 của chúng ta đều đã kết hôn?”

“Đúng vậy, tay chân mau lẹ, đều giống như tớ, con cũng đã bốn tuổi.” Trần Manh không biết Giản Tình còn có tâm sự, lại tiếp tục bàn luận về vấn đền kết hôn sinh con. “Giản Tình, điều kiện của cậu tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, cậu đừng chọn lựa quá.”

Tự nhiên Giản Tình nghĩ đến người yêu vĩ đại kia, khóe miệng khẽ cong lên, “Tớ không chọn, tất cả đều tùy theo duyên phận thôi.” Nếu cô cùng Phương Khiêm có duyên, cô nguyện ý cùng anh đi đến ngày bạch đầu giai lão.

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Tiểu Ý chạy khắp nơi nói chuyện cùng bạn học rốt cuộc đã quay về: “Tiểu Tình, Lý Điềm mời chúng ta đi tham quan phòng nghỉ, cậu có đi không?”

“Ừ, đi xem sao.”

Trong phòng nghỉ bên cạnh đại sảnh có rất nhiều cô gái đang vây quanh cô dâu nói chuyện ríu rít. Lý Điềm ở trong đám đông nhìn thấy hai cô đi vào thì cười cười vẫy tay với bọn họ: “Các chị em, giới thiệu cho các cậu đại mỹ nữ đây, Giản Tình – hoa hậu trường thời trung học của mình.”

Mấy cô gái kia cười niềm nở chào hỏi với các cô, Tần Tiểu Ý nhíu mày, làm bộ hờn giận. “Lý Điềm, cậu thật quá bất công, sao lại không giới thiệu tớ.”

“Ừ đúng rồi, Tần Tiểu Ý cũng là một cô gái khó lường, hiện tại bắt đầu tiếp quản việc làm ăn của gia đình.” Lý Điềm che miệng cười: “Tiểu Ý, Giản Tình, đây đều là bạn học ở Bắc Đại của tớ.”

Giản Tình cười chào các cô, không khí vui vẻ náo nhiệt như vậy làm cho cô cũng trở nên cởi mở hơn. Lý Điềm bây giờ so với trước kia xinh đẹp, rạng rỡ hơn rất nhiều, nhưng tính cách kiêu ngạo thì vẫn không thay đổi. Lúc cô nhắc tới hai chữ Đại Bắc thì trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý.

“Có phải vừa rồi Giản tiểu thư cùng Viên tổng đụng nhau ngoài kia phải không?” Bỗng nhiên cô gái mặc áo lông màu vàng ở trong đám đông mở to mắt hỏi Giản Tình.

Xấu hổ vì bị nhắc lại chuyện đó, Giản Tình mỉm cười: “Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Bạn thật may mắn, nghe nói Viên tổng còn chủ động đưa danh thiếp cho bạn!” Một người khác cũng ngạc nhiên hỏi han.

Tần Tiếu Ý nói chen vào: “Chỉ là một tấm danh thiếp, có gì đáng ngạc nhiên!”

Lý Điềm không đồng ý lắc đầu: “Tiểu Ý có điều cậu không biết, rất ít khi Viên tổng chủ động đưa danh thiếp cho phụ nữ.” Nói xong lại nhìn về phía Giản Tình: “Nói không chừng Viên Tổng đối với Giản Tình vừa gặp đã thích rồi.” Lời của cô nói xong, mấy cô gái đồng loạt khinh thường.

“Chức vị Viên tổng cao như vậy, Giản tiểu thư cần phải nắm cho chắc nhé.” Không biết ai trong đám người nói một câu như vậy, làm mọi người lập tức cười mỉa mai.

Lời vui đùa của các cô làm Giản Tình thấy không tự nhiên, có phải là bản thân quá nhạy cảm chăng? Sao nghe có vẻ như họ đang công kích mình? Tần Tiểu Ý cũng không thích, liếc mắt nhìn các cô: “Tiểu Tình đã có bạn trai từ lâu rồi, chẳng cần gì Viên tổng cả.”

Lý Điềm cũng cười giảng hòa: “Thì ra Giản Tình đã có bạn trai rồi, sao lại không mời anh ấy cùng đến, không biết hiện tại đang làm công việc gì?”

“Tự anh ấy mở một công ty.” Giản Tình không thích tất cả đề tài đều vây quanh mình liền chuyển hướng. “Hôm nay Lý Điềm mặc bộ lễ phục này thật đẹp, đặt may theo yêu cầu sao?”

Lý Điềm chưa kịp nói, cô bạn cùng học Đại Bắc đã cướp lời: “Đúng vậy, bộ lễ phục này là do tìm đến nhà thiết kế giỏi nhất nước để đặt may theo yêu cầu. Điềm, cậu thật là hạnh phúc!”

Sau đó, mọi lời nói đều tập trung xung quanh vấn đề hàng hiệu quần áo, vàng bạc quý báu. Lý Điềm lấy ra một vòng cổ kim cương, phần lớn mọi người đều hét lên trầm trồ.

Tần Tiểu Ý khinh thường lén nói nhỏ bên tai Tiểu Tình: “ Vòng cổ như vậy, cậu còn có nhiều hơn.”

Giản Tình hờn dỗi liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô đừng nói lung tung. Đúng lúc này, bỗng nhiên một cô gái đứng bên cạnh Giản Tình hét lên một tiếng: “Giản tiểu thư, quần áo của bạn là do công ty Y&S ở Paris thiết kế.”

Tuy Giản Tình có xem qua tạp chí, nhưng chưa từng nghe đến công ty Y&S, vì thế lắc đầu: “Mình không rõ lắm.”

Hiển nhiên, Tần Tiểu Ý có biết, vì thế đắc ý trả lời: “Đúng vậy, quần áo của Tiểu Tình đều là do bạn trai đặt may từ Paris.”

Mọi người nhất thời im lặng, cho dù có người chưa từng nghe qua công ty Y&S kia, nhưng vừa rồi nghe bạn bè thét chói tai, cũng đã đoán được giá trị của quần áo rất xa xỉ. Còn bạn học vừa nói bộ lễ phục của Lý Điềm đặt may bởi nhà thiết kế tốt nhất nước kia thì ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ.

***

Viên Dịch đi thẳng đến địa điểm hẹn trước, bởi vì cuộc va chạm với cô gái kia nên trong lòng kích động không thôi. Dung mạo cô gái kia tuyệt mỹ, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khắc sâu vào trong lòng anh. Sở dĩ anh không vội tìm cách liên hệ với cô, vì anh biết cô cùng vợ của Triệu quản lý có quen biết. Còn rất nhiều thời gian, Viên Dịch cũng không phải là một con người dễ xúc động.

Trước kia, anh từng nghĩ người khác nói vừa gặp đã yêu tuyệt đối là một hành vi hoang đường, nhưng cuộc va chạm mới đây, lại làm cho anh vừa gặp đã yêu, vừa khiến anh không tin, vừa cảm thấy buồn cười. Khoảnh khắc va chạm trong nháy mắt đó đã đưa anh vào trong biển tình.

Phương Khiêm đến muộn, thong dong ngồi vào ghế, vừa nhìn thấy bằng hữu nhiều năm không gặp, con người hình như thay đổi, cười như mùa xuân mơn mởn.

Viên Dịch nhìn thấy bạn tốt của mình mới thu hồi tâm tình kích động, miễn cưỡng chào hỏi: “Phương tổng, muốn hẹn cậu ăn cơm thật không dễ dàng gì.”

Phương Khiêm ngồi xuống tùy ý chọn thực đơn: “Mỗi lần cậu hẹn tớ ăn cơm chắc chắn không có việc gì tốt đẹp, nên tớ không muốn tới.” Nếu không phải ở nhà không có ai nấu cơm, thì anh đã không đến nơi này ăn uống, Phương boss bất đắc dĩ nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra xem, không thấy có tin nhắn mới chán ghét ném di động sang một bên.

“Nghe mẹ cậu nói cậu ở chung với một cô gái?”

Phương Khiêm gật đầu, rộng rãi thừa nhận, đối với việc mẹ vì sao biết anh ở cùng với cô, anh không quan tâm, chỉ thấy anh chậm rãi cầm đũa, nhúng vào nước sôi, làm nước sôi bắn ra một chút, bỏng đến tay anh. Phương boss cau mày nhớ lại, lúc ở nhà ăn cơm cùng cô, mấy việc vặt này đều do cô làm, ngón tay mảnh khảnh như vậy, nhất định sẽ bị bỏng, hẳn là rất đau nhức. Lần sau mấy việc này không thể để cho cô làm nữa.

Nhìn thấy bằng hữu không tập trung, Viên Dịch nghĩ đến chuyện mình đang định nói không phải là chuyện vui vẻ gì. Mà Phương Khiêm lại đang phiền lòng như vậy, có phải nên tìm một đề tài sinh động chút để thay đổi không khí cho thoải mái không? Ngay sau đó, Viên tổng nghĩ đến cuộc va chạm kinh thiên động địa kia: “Vừa rồi ở hôn lễ của Triệu quản lý tớ đụng phải một cô gái, cô gái đó rất xinh đẹp.”

Lập tức Phương boss nghĩ đến lúc ra khỏi cửa khi nghe điện thoại của Viên Dịch, đầu kia điện thoại có âm thanh ồn ào, hình như có người hô câu: “Tiểu Tình, bị ngã sao.” Suy tư một lát, Phương boss hỏi: “Cậu nói Triệu quản lý có phải là Triệu Dĩ Hiên.”

Viên Dịch rất bất ngờ: “Cậu nhớ rõ anh ta?”

Phương boss không trả lời: “Cậu tiếp tục nói đi.”

Viên Dịch nghĩ thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tớ nghĩ, tớ đã yêu cô gái kia ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

“Tách” một tiếng, chiếc đũa trên tay của Phương boss tự nhiên gãy thành bốn đoạn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện