Trong lòng Bạch Lị Lị vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.

Buổi sáng lúc họp các trưởng phòng, Phương Khiêm gây khó dễ cho cô ngay tại hội nghị, chỉ trích nặng nề công tác gần đây của phòng quan hệ xã hội, ám chỉ cô không xứng là trưởng phòng, làm cô khó xử trước mặt mọi người, khiến cho tâm trạng hôm nay của cô u uất như bị mây đen dày đặc bao phủ.

Hơn nữa buổi sáng cô vừa bị Phương Khiêm gây khó dễ, bây giờ lại bị anh đến bắt lỗi, lúc này sợ rằng hình tượng của mình trong tâm trí anh đã có nguy cơ bị lung lay.

Tuy đã lâm vào tình trạng rất xấu nhưng với tính tình ngang bướng, cô vẫn không chịu thua mà phản bác lại: “Tổng giám đốc, nếu không phải cô ấy khiêu khích trước, tôi cũng sẽ không nhất thời mất đi lý trí.”

“Khiêu khích?!” Phương Khiêm nhướn mày, khóe mắt khẽ lướt qua Giản Tình đang ở bên cạnh, cười nhạt nói: “Bạch Lị Lị, việc đánh nhau này khá nghiêm trọng, tôi sẽ không vội vàng đưa ra quyết định, tất cả đều chờ mở hội nghị trưởng phòng lần sau rồi xử lý. Tuy nhiên, bây giờ tôi rất hứng thú muốn nghe ân oán của các cô.”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước thái độ tích cực bất ngờ của Phương Khiêm. Phương boss trăm công nghìn việc sao lại có hứng thú với ân oán của hai cô gái? Việc này thật bất thường! Thế này không phải có phần quá tọc mạch ư? Giản Tình nghe lời Phương Khiêm nói, khẽ dậm chân, thầm nghĩ nếu để mặc anh tiếp tục đặt câu hỏi như vậy, chắc chắn sẽ làm mọi người nảy sinh nghi ngờ về quan hệ của bọn họ. Cô nhất thời nóng vội, liền mở miệng trước: “Tổng giám đốc, tôi và Bạch trưởng phòng mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng không hề có ân oán gì cả. Trước khi đến hỗ trợ phòng quan hệ xã hội, thật ra tôi và Bạch trưởng phòng cũng không quen biết.”

Nghe Giản Tình giải thích, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng sang Bạch Lị Lị, bắt đầu hoài nghi lời nói của Bạch Lị Lị.

Bạch Lị Lị bị cô nói như vậy, một chút mặt mũi còn lại cũng mất hết, trong lòng thầm nghĩ một trưởng ban nho nhỏ như Giản Tình mà cũng dám làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy, thù này xem như đã kết. Cô càng tức giận nói to: “Giản Tình, cô đừng ra vẻ vô tội, đừng tưởng rằng mọi người không biết những việc cô đã làm, cô…”

“Đủ rồi! Có gì muốn nói thì vào trong văn phòng nói, sợ nơi này ít người chứng kiến quá hay sao? ” Phương Khiêm tức giận cắt ngang lời nói của Bạch Lị Lị, nghiêm khắc liếc nhìn cô ta, “Cả hai người các cô theo tôi vào trong.”

Đại boss vừa nói xong liền dẫn đầu đi vào văn phòng Bạch Lị Lị. Một quản lí cũng muốn theo chân bọn họ vào, nhưng lại bị Phương Khiêm khéo léo ngăn cản, “Đường quản lí, anh chỉ đạo mọi người dọn dẹp qua nơi này đi.”

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, Đường quản lí cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng chỉ đạo mọi người sửa sang lại văn phòng.

Đường quản lí có quen biết Cao Nguyên, bình thường cũng hay chiếu cố tới Bạch Lị Lị. Anh không ngờ rằng hôm nay Bạch Lị Lị không những không khống chế được làm loạn trong văn phòng, mà còn bị tổng giám đốc bắt gặp ngay tại hiện trường. Trong trường hợp này, cho dù Đường quản lí có lòng giải vây cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Xem ra nên báo lại cho Cao Nguyên để hắn quay về cứu bạn gái mình, nhưng mà lúc này Cao Nguyên đang ở bên ngoài, có lẽ không thể về kịp. Nghĩ đến đây, Đường quản lí chỉ có thể thở dài, theo như thái độ vừa rồi của Phương boss, lúc này Bạch Lị Lị chắc chắn gặp nguy hiểm .

Bạch Lị Lị là người yêu cái đẹp, văn phòng không chỉ là nơi tượng trưng cho quyền lực mà còn là nơi tốt nhất để thể hiện thẩm mỹ cá nhân của cô, vì vậy Bạch Lị Lị bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nó. Có thể nói rằng bất cứ người nào đi vào văn phòng cô cũng đều thích thú với không gian vừa hiện đại nhưng lại không mất đi sự ấm áp.

Tuy nhiên lúc này, văn phòng xinh đẹp lại bị bao phủ bởi một luồng không khí hiu quạnh. Qua sự cố hôm nay, văn phòng có phải đổi chủ hay không còn chưa biết.

Phương Khiêm ngồi trên ghế sô-pha, vắt chân, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế ung dung nhìn hai người bên cạnh: “Nói đi, vì sao lại đánh nhau?”

Giản Tình vẫn im lặng như trước, ánh mắt uất ức nhìn về phía Phương Khiêm. Ánh mắt lườm anh cộng thêm nửa bên mặt bị sưng phù, hiệu quả thật rõ rệt!

Kỳ thật việc Phương boss muốn làm nhất không phải tìm hiểu ân oán của hai người, cũng không phải xử lý Bạch Lị Lị như thế nào, mà là ôm chặt cô gái nhỏ đang uất ức kia vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành, dịu dàng cưng nựng .

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô bị người ta đánh ở chính địa bàn của mình, ngực anh lại tràn ngập tức giận, giống như đám mây hình nấm hình thành sau khi bom nguyên tử nổ mạnh, chỉ hận không thể cho cô gái họ Bạch này một cái bạt tai.

“Tổng giám đốc, tuy rằng lúc trước tôi và Giản Tình không có xung đột gì, nhưng thật sự tôi không quen nhìn cô ấy làm những chuyện đáng chê trách. Là trưởng phòng quan hệ xã hội của công ty, tôi phải có trách nhiệm phê bình những nhân viên phẩm đức không đứng đắn!” Bạch Lị Lị trở lại bàn của mình, cảm xúc ổn định trở lại, nói rành mạch một hơi.

“Phẩm đức không đứng đắn?” Phương Khiêm nhíu mày, nụ cười bỗng nhiên thâm sâu thêm vài phần, anh cảm thấy hứng thú hỏi lại: “Bạch Lị Lị, cô có thể giải thích rõ ràng hơn không? Như thế nào gọi là phẩm đức không đứng đắn?” Cô gái của anh có phẩm đức gì chẳng lẽ anh còn không biết. Phẩm đức không đứng đắn, Bạch Lị Lị đang kể chuyện cười thế giới sao?

Bạch Lị Lị thấy Giản Tình nghiêm mặt không hé răng, thái độ càng thêm rắn chắc, quyết không nương tay: “Mọi người đều biết cô ta chưa kết hôn cũng không có bạn trai, tiền lương chỉ có mấy ngàn tệ , nhưng lúc trước khi gặp ở cửa hàng chính mắt tôi đã thấy cô ta cầm card mua quần áo trên vạn tệ, chẳng biết cô ta dùng cách gì để có số tiền đó! Mà trước đấy tại tiệc cưới của đồng nghiệp cô ta lại dùng thủ đoạn đùa giỡn để tiếp cận anh và Viên quản lý. Người lòng dạ giả dối như vậy mà còn ở lại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty chúng ta!”

Bạch Lị Lị dõng dạc nói xong lời cuối cùng, lòng tràn đầy căm phẫn, giống như nếu công ty không đuổi việc Giản Tình, thì cô ta sẽ vứt ngay danh dự của mình vào bãi rác. Giọng điệu kia, vẻ mặt kia làm cho người ta nhìn thấy cũng rùng mình.

Giản Tình sau khi nghe được thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận không chịu nổi, lập tức đứng vụt lên, “Bạch Lị Lị, rõ ràng cô đang nói xấu tôi!”

Bạch Lị Lị nhìn bộ dáng hổn hển của Giản Tình, lửa giận lại nổi lên, lạnh lùng độp lại, “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”

“Ha ha, nói hay lắm!” Phương Khiêm lúc này cũng giận dữ đến bật cười, còn vỗ vỗ tay, “Bạch Lị Lị, tôi không thể không thừa nhận, tài ăn nói của cô quả thật thích hợp làm trưởng phòng quan hệ xã hội.”

Hai cô gái đều giật mình trước phản ứng kỳ dị của Phương Khiêm, đồng loạt quay sang nhìn anh. Phương Khiêm đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Bạch Lị Lị, đôi mắt đen thẳm sáng ngời, khóe miệng lộ rõ nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang theo hơi thở nguy hiểm làm cho người ta lạnh xương sống .

“Bạch Lị Lị, nãy giờ cô nói đủ thứ chuyện, nguyên nhân chính là cô muốn gây khó dễ cho Giản Tình?” Giọng nói âm u, lạnh lùng, khi đọc ra hai chữ Giản Tình lại lộ ra thái độ vô cùng thân thiết, trân trọng.

Bạch Lị Lị bị giọng nói dễ nghe của anh mê hoặc, nhìn thấy ánh mắt anh thì không khỏi ngẩn người, vô ý thức gật đầu.

Thấy cô gật đầu, nụ cười Phương Khiêm càng trở nên nguy hiểm, anh tiện tay lấy cái ví tiền, mở ra rút lấy thẻ card quơ quơ trước mặt cô, cười hỏi: “Cô cảm thấy với thân phận của tôi, dùng card có vấn đề gì không?”

Bạch Lị Lị không rõ cho nên chỉ có thể lắc đầu giống như con rối gỗ.

Phương Khiêm vừa lòng gật đầu, lại tiện tay đem card bỏ vào trong, tay mân mê ví, tiếp tục cười hỏi: “Vậy cô cảm thấy tôi làm card phụ cho người yêu tôi, có vấn đề gì không ?”

Bạch Lị Lị tiếp tục lắc đầu.

“Vậy người yêu tôi cầm card phụ của tôi, mua quần áo cho tôi, thì có thể gọi là phẩm đức không đứng đắn được không?” Nụ cười của Phương Khiêm lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “mê hoặc” để hình dung .

Bạch Lị Lị đồng thời lắc đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Chẳng phải bọn họ đang thảo luận về phẩm đức Giản Tình ư? Tại sao Phương boss lại đột nhiên nói đến người yêu của anh ấy? Anh ấy có người yêu khi nào, sao không có ai biết!

Đợi chút, Giản Tình dùng card mua quần áo, người yêu anh dùng card mua quần áo cho anh…

Đột nhiên Bạch Lị Lị trừng lớn mắt, đứng bật dậy, sắc mặt giống như thấy quỷ, vô cùng hoảng sợ nhìn Phương Khiêm, lại nhìn sang Giản Tình: “Cô… hai người…” Thanh âm phát ra run lẩy bẩy.

Bạch Lị Lị luôn là người thông minh, từ giọng điệu Phương Khiêm lúc này đến vẻ mặt và sự thiên vị ngay từ đầu của anh đối với hành động của Giản Tình, làm cho cô nhất thời ngộ ra một chuyện tàn nhẫn nhất cũng bi thương nhất – hai người bọn họ là một đôi!

Phương Khiêm và Giản Tình, lại có thể là một đôi! Sự thật làm cho Bạch Lị Lị cảm thấy choáng váng.

Khó trách lúc trước khi nhìn anh mặc áo gió, cô có cảm giác quen mắt, khó trách lúc ở dạ hội Nô-en, anh lại dùng ánh mắt nồng nhiệt như vậy nhìn Giản Tình – những dấu hiệu này thật ra chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phát hiện bí ẩn sâu xa trong đó. Mọi người đều bị thân phận cách biệt của bọn họ che mắt, dĩ nhiên sẽ không đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.

Phương Khiêm nhìn thấy cô gái đáng thương bị mình dọa đến xanh mặt, không nhịn được mỉm cười: “Nhìn bộ dáng trưởng phòng chắc đã đoán ra quan hệ của tôi và Giản Tình, có thể đoán được là tốt, hiện tại đã đến thời điểm tính sổ rồi.”

Vừa rồi Giản Tình cũng bị hành vi Phương Khiêm làm cho ngây người, giờ phục hồi lại tinh thần, mới hiểu được anh đã đem quan hệ hai người nói cho Bạch Lị Lị. Cô bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng kéo tay áo của Phương Khiêm, thấp giọng nói: “Có chừng có mực thôi, cô ấy đã bị anh dọa rồi.”

“Nếu cô ấy sớm biết rằng nên có chừng có mực đối với em thì chuyện cũng không đến mức này.” Lúc Phương Khiêm nói lời này, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi giận.

Ở trên thương trường, Phương Khiêm được công nhận vì có khí phách của người thành đạt, không tính toán chi li với người khác, dù người ta làm sai cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Những người làm ăn cùng anh đều đánh giá anh rất cao, nhưng chắc không ai ngờ là cùng một người như vậy khi xử lý chuyện tình yêu của mình lại keo kiệt đến cực đoan, xoi mói. Cô gái mà anh yêu tuyệt đối là tốt đẹp nhất, là độc nhất vô nhị, nếu anh có đủ khả năng chắc chắn anh sẽ nguyện ý yêu chiều cô ấy lên tận mây xanh.

Với tính cách này của anh, vụ náo loạn mà Bạch Lị Lị gây ra hôm nay đã vượt qua mức giới hạn mà anh có thể tha thứ, không đánh người tại trận là anh đã nể tình lắm rồi!

Giản Tình không khuyên được anh, cũng không thèm lên tiếng nữa, dù sao vừa rồi Bạch Lị Lị cũng làm cô tức muốn chết, bây giờ bạn trai cô vì cô ra mặt, nếu cô ngăn cản có khi lại bị coi là kiêu căng.

“Bạch Lị Lị, vừa rồi cô nhắc tới chuyện ở tiệc cưới, tôi đoán rằng tin đồn ở tiệc cưới là từ phòng quan hệ xã hội các cô truyền ra công ty, những lời điên khùng sau đêm tiệc Nô-en cũng là cô nói cho người ta biết. Cô nói xem cô thân là trưởng phòng một ngành, không lo công tác cho tốt, lại cả ngày đặt điều thị phi, người như vậy, tôi còn muốn để cô ở lại Phương thị sao? Lễ Nô-en qua đi, cô lợi dụng chức vị điều Giản Tình đến đây, mỗi ngày bắt cô ấy tăng ca, việc đó tôi có thể nhịn, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô còn ra tay đánh người, cô có biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không? Chính là muốn bẻ gẫy cái tay đã đánh cô ấy của cô.”

Người đàn ông lúc nào cũng phong độ, khiêm tốn nay lại lộ ra ánh mắt tàn ác trước mặt cô, hơn nữa còn nói ra những lời dọa chết người, Bạch Lị Lị cảm thấy mình như đang mơ, giấc mơ này là cơn ác mộng dị thường khủng bố nhất cô từng gặp!

Đúng, nhất định là cô đang nằm mơ, nếu không tại sao bạch mã hoàng tử của cô lại có người yêu chứ ? Hơn nữa tại sao hoàng tử lại không cưỡi bạch mã cao quý mà là bạo long tà ác hung tàn? Lúc này vương tử đang đứng trên bạo long, huy động vũ khí hướng về cô, nhất định đưa cô vào chỗ chết.

Nếu việc này là sự thật thì quả thật quá điên cuồng!

Sau khi ảo tưởng tan biến, Bạch Lị Lị vẫn nghe thấy giọng nói của Phương Khiêm tiếp tục vang lên: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, nếu cô không ngu ngốc, kế tiếp nên làm gì, hẳn là không cần tôi chỉ dạy chứ.”

Một lúc sau, Bạch Lị Lị dùng thanh âm yếu ớt nói: “Tôi sẽ đệ đơn xin từ chức.”

Phương Khiêm nhíu mày, tâm trạng tốt lên, khẽ cười: “Không cần đệ đơn xin từ chức, giờ tôi phê chuẩn cho cô chào tạm biệt luôn.”

Tiếp theo mọi người ở phòng quan hệ xã hội âm thầm tiễn bước trưởng phòng đại nhân xinh đẹp kiêu ngạo của bọn họ, bộ dáng cô vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng bóng dáng khi rời đi lại vội vàng hoảng sợ, giống như có ác long đuổi theo sau lưng.

Nửa đêm, ngồi trên sô-pha, dựa vào Phương Khiêm, Giản Tình vừa nhìn tivi vừa gọt hoa quả, nhớ đến cảnh tượng lúc sáng mà vẫn cảm thấy sợ hãi: “Sao anh lại phải dọa cô ấy như vậy, còn nói muốn bẻ gãy một bàn tay của cô ấy, nói như vậy em nghe thế nào cũng cảm thấy đó là lời nói của kẻ lưu manh.”

Phương Khiêm cắn một miếng táo trong tay cô, nhìn vào nửa mặt sưng phù của cô, nhếch môi cười: “Đừng hoài nghi lời anh nói, lúc ấy đúng là anh muốn bẻ tay cô ấy thật.”

Giản Tình mỉm cười, lòng dạ như tẩm mật ngọt ngào, nhưng nháy mắt lại có vẻ buồn rầu nói: “Lòng ghen tị của cô ấy thật sự lớn như vậy sao, còn tình nguyện vì nó mà thân bại danh liệt?”

Anh ôm lấy thân thể mềm mại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên ho hai tiếng, Giản Tình lập tức hỏi han: “Sao vậy?”

Phương Khiêm thở dài: “Lòng ghen tị của phụ nữ không thể xem thường , hơn nữa cô ấy cứ nhằm vào em như vậy có lẽ cũng có liên quan đến anh.”

Giản Tình ngồi thẳng dậy, trừng lớn mắt, tò mò hỏi anh:“Có liên quan đến anh? Sao lại như vậy?”

“Trước khi quen em, cô ấy từng bóng gió đề nghị làm bạn gái của anh, bị anh từ chối. Đó là ở vũ hội ngày trước, vì Bạch Lị Lị là bạn nhảy của anh cho nên sau khi vũ hội kết thúc, anh tỏ vẻ lịch sự đưa cô ta về nhà, sau đó cô ta nói bóng gió cô ta đang ở một mình, hỏi anh có muốn đến chơi không. Là đàn ông thì lời mời rõ ràng như vậy, sao anh lại không hiểu.”

Lúc chưa quen Giản Tình, anh cũng không ham thích việc lên giường với phụ nữ, yêu thương nhung nhớ lại càng không. Cũng chính từ đó anh và Bạch Lị Lị coi như có chút quen biết.

Có lẽ là vì nguyên nhân này nên Bạch Lị Lị mới ghen tị với cô gái của anh.

Giản Tình nghe anh giải thích xong, hiểu rõ gật đầu, lập tức giảo hoạt cười: “Vậy anh cho em danh sách những người giống Bạch Lị Lị tự động dâng mình cho anh , để em còn đề phòng, tránh sau này lại bị làm khó.”

Phương Khiêm đương nhiên sẽ không đưa danh sách cho cô, mà trực tiếp dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô. Thật buồn cười, lời nói c hàm chứa lượng ghen tuông lớn như vậy, anh có điên mới đưa cô danh sách, việc cấp bách bây giờ đương nhiên phải tranh thủ thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện