Kết hôn được hai năm, Giản Tình sinh cho nhà họ Phương một đứa cháu
trai kháu khỉnh. Khỏi phải nói ba mẹ chồng cô vui mừng đến cỡ nào, hai
ông bà lập tức thu dọn hành lý chuyển đến biệt thự của Phương Khiêm, cả
ngày tranh nhau bế thằng cháu nội bụ bẫm.
Phương Khiêm được làm bố đương nhiên cũng rất vui vẻ. Ngày con trai
tròn một tháng tuổi, anh vung một số tiền lớn mở tiệc ở nhà hàng sang
trọng nhất thành phố S, tưng bừng náo nhiệt suốt ba ngày liền.
Thế nhưng lúc con trai mới sinh, Phương boss đâu có được phong độ như lúc này. Giản Tình muốn đẻ một mình, còn Phương boss lại kiên quyết ở bên cạnh cô, kết quả anh phải giương mắt nhìn vợ yêu đau đớn đến chết đi sống lại. Dù anh là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, lúc ấy chân vẫn tự dưng mềm nhũn ra. Mặt mày anh tái xanh, nắm chặt lấy tay vợ, luôn miệng trấn an cô.
Thằng cu này dùng dằng hơn mười sáu tiếng đồng hồ mới chịu chui ra, làm mẹ nó suýt nữa mất nửa cái mạng, còn bố nó thì suýt nữa bay mất nửa hồn phách.
Nhìn đứa con da nhăn nheo cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay y tá, Giản Tình cảm thấy như đã trải qua cả một đời người.
Lúc Giản Tình đẻ, ba mẹ cô từ quê lên thăm, được hai ông bà thông gia niềm nở giữ lại nên cũng quyết định ở chơi một thời gian. Vậy là bốn ông bà già cùng sống trong một căn biệt thự nho nhỏ. Thấy thế, Phương Khiêm đắc ý nói với vợ: “Em xem, trước đây quyết định mua hai căn hộ quả rất chính xác”.
Lúc ở cữ, thằng cu này cả ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng khác lợn là mấy. Đôi khi tỉnh giấc, nó chỉ mở mắt nhìn quanh bốn phía, rồi lại lập tức nhắm mắt ngủ tiếp. Ngoài ăn uống nghịch ngợm ra, hầu hết thời gian nó đều lăn quay ra ngủ.
Mấy ông bà già xúm quanh giường nó, chờ mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ để ngắm lúc nó tỉnh ngủ.
Sau một hồi ngắm nghía chán chê, mấy ông bà rút ra kết luận, ấy là thằng cu này giống hệt bố, chỉ có cái mũi giống mẹ. Mẹ Phương Khiêm còn sai quản gia lấy ảnh hồi nhỏ của anh ra đối chiếu, quả thực rất giống nhau.
Trong đống ảnh, Giản Tình tìm được tấm Phương Khiêm hồi vài tháng tuổi, khi ấy vẫn còn đóng bỉm. Cô bật cười ha hả, quyết định cất riêng bức này đi.
Việc khiến Giản Tình thích thú nhất chính là xem bảo mẫu tắm rửa cho con trai, vì là lần đầu tiên làm mẹ nên chuyện này cô không rành lắm. Tuy lúc trước cô đã tìm hiểu qua, nhưng con trai còn quá bé, cô rất lo mình sẽ làm con bị thương.
Bởi vậy, cơm trưa xong xuôi, mấy ông bà già chuẩn bị nước nôi, quần áo để tắm rửa cho cháu, còn Giản Tình bế con chơi đùa, không cho nó ngủ. Thằng cu này bị phá đám giấc ngủ, miệng ngáp mày cau, dáng vẻ rất ư khó chịu.
Lúc cởi quần áo cho nó vào nước, nó bắt đầu khoa chân múa tay, đá nước lung tung, làm bắn tung tóe vào quần áo của bảo mẫu.
Mẹ Phương Khiêm thấy vậy, cười đắc ý, “Thằng cu này mai sau khỏe hơn bố nó là cái chắc”.
“Tắm rửa thôi mà bà cũng nhìn ra tài năng tương lai của nó à?”. Ba Phương khiêm bật cười trêu bạn già.
“Con cháu nhà họ Phương đương nhiên sau này rất khí thế rồi”. Mẹ Phương Khiêm tự tin đáp lại.
Ba Phương Khiêm gật đầu ra chiều đồng ý.
Có lẽ là thích ứng được với cảm giác trong nước, thằng cu kia mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Giản Tình, cong miệng cười toe. Trước đây thằng cu này cũng cười nhiều lắm, nhưng phần lớn chỉ cười mỉm, hoặc cười khi ngủ mà thôi. Giờ đây nó cười tươi rạng rỡ thế này, ai ai nhìn thấy cũng phải sững người.
Giản Tình cảm động tột đỉnh, nếu không phải con trai vẫn còn đang ngâm nước, thể nào cô cũng ôm nó vào trong ngực mà cưng nựng.
“Cháu nội ngoan… Nhìn nó cười trông có dễ thương không kìa, lúc lớn lên thì đẹp trai phải biết!”. Mẹ Phương Khiêm xúc động nói.
Tất nhiên rồi, bố mẹ đều là tuấn nam mỹ nữ, gen lại vô cùng xuất sắc, tương lai thằng cu này kiểu gì chẳng “vạn người thấy, vạn người mê”.
Ba tháng đầu, thằng cu này sở hữu rất nhiều tên, chẳng hạn như: Quai Quai, Bảo Bối, Bảo Bảo, Quai Tôn, Tiểu Gia Hỏa, Tiểu Thiên Sử,… Mãi đến tháng thứ ba, nó mới chính thức có tên của mình, Phương Sùng, chỉ người khiến cho kẻ khác phải sùng bái! Tên này do ông bà nội đặt, Phương boss không có quyền phản bác.
Tuy rằng Phương boss cảm thấy tên này không được hay lắm, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của ông bà dành cho cháu nội, anh không có ý kiến gì thêm. Suy cho cùng cái tên cũng chỉ là một ký hiệu, chờ sau này nó lên được vị trí như anh thì ngay cả tên cũng có ít người gọi đến.
Lúc Phương Sùng lên hai, Giản Tình mang thai lần nữa, cả gia đình lại ăn mừng một phen. Cái thai được bốn tháng, Giản Tình đi siêu âm, kết quả lại là con trai. Ba mẹ Phương Khiêm mừng rỡ không kịp. Nhà họ Phương luôn mong có người nối dõi, nay Giản Tình sinh được hai đứa cháu trai, sao họ lại không vui cho được? Có điều, trong khi mọi người vui mừng như thế thì Phương boss vô cùng rầu rĩ. Sao lại là con trai, anh muốn con gái cơ! Một đứa con gái xinh đẹp giống vợ anh, con trai có một là đủ rồi, thêm nữa thì có ích lợi gì đâu, không yêu thương, không cưng chiều được! Người ta nói con gái là áo bông tri kỷ của bố, anh chẳng có cái áo bông nào, sớm hay muộn mùa đông cũng bị chết rét!!!
Đáng thương thay đứa con trong bụng Giản Tình, còn chưa ra đời đã bị bố mình hắt hủi…
Giản Tình đã có hai thằng con trai, thật sự không muốn đẻ thêm nữa, hai anh em là đủ rồi. Nhưng mà Phương boss không chịu, anh muốn con gái cơ. Thế là anh cố gắng thuyết phục vợ yêu mang tài năng đầy mình ra sinh cho anh một đứa con gái.
“Nếu đứa thứ ba lại là con trai thì sao?”. Giản Tình không đồng ý, vặn lại anh. Người ta đều muốn có con trai, chỉ mình anh là khác người, muốn con gái chứ nhất quyết không thích con trai.
“Đứa thứ ba chắc chắn là con gái! Anh cam đoan với em”. Phương boss vừa dỗ dành vừa thuyết phục vợ.
Giản Tình phá lên cười, mắng: “Chuyện này sao cam đoan được!”.
“Hừm, anh nói là con gái thì sẽ là con gái”. Phương Boss tự tin nói. Thực ra khi tuyên bố mấy lời này, anh cũng rất áp lực đấy chứ.
Thế là sau khi hai con trai đi nhà trẻ, Giản Tình rốt cục cũng sinh cho Phương boss một đứa con gái. Lần này Giản Tình mổ đẻ, sinh được con gái xong là thắt ống dẫn trứng luôn, sợ chồng lại bắt mình sinh thêm vài đứa nữa thì nguy.
Nhà họ Phương giờ có tới ba đứa trẻ con, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười, người lớn cũng thấy thế là thịnh vượng. Sau khi Phương boss có được con gái thì không đi công tác, không xã giao, vừa tan làm là sắp xếp đồ đạc phi ngay về nhà. Vừa về đến là rửa tay thay quần áo, thân mật với vợ yêu một lát rồi đi ẵm bồng con gái.
Lúc đi ăn cơm với Tần Tiểu Ý, Giản Tình đùa rằng mình đã bị bỏ rơi.
Con gái rất xinh đẹp, tóc dày đen nhánh, mắt to da phấn, trông tựa như một thiên sứ nhỏ, ai nhìn thấy cũng muốn hôn chụt một cái. Nhưng mà bố nó thì ăn dấm chua kinh lắm nhé, ngoài người nhà ra thì bố không cho ai đến gần con gái đâu.
Mỗi lần Tần Tiểu Ý đến nhà họ Phương đều phải đấu với Phương Khiêm một trận, xông lên hôn bằng được con bé mới vừa lòng.
Ấy nhưng mà Phương boss cũng xót xa lắm. Giờ nhà có ba con trai, hai con gái, thằng con cả Phương Sùng suốt ngày dính lấy em gái, thằng con thứ Phương Kính thì lại dán chặt mẹ, địa vị Phương boss trong nhà bây giờ đang lung lay vô cùng.
Thấy hai thằng con sắp đoạt mất hai người con gái mình yêu thương nhất, Phương boss bùng phát, nắm lấy cổ áo hai thằng con, up hiếp: “Hai đứa này còn dám tranh giành với ba, ba cho hai đứa mày đi du học luôn đấy”.
Hai tiểu soái ca vừa nghe vậy, lập tức gào khóc ầm ĩ. Giản Tình vội vàng đi lên hỏi han, hai đứa chung một mối thù đồng loạt chỉ vào Phương Khiêm, “Mẹ, ba bắt nạt chúng con…”.
Phương Boss đáng thương, đã uy hiếp không thành lại còn bị phản kích. Anh nổi cáu, bụng ngầm tính toán sớm hay muộn cũng phải đuổi hai đứa ác ma này đi thật xa.
Cá tính của Phương Sùng mạnh mẽ, tư tưởng sâu sắc, rất ra dáng một nhà kinh doanh. Phương Kính thì trầm lặng hơn, có vẻ ỷ lại gia đình, hơn hai tuổi vẫn còn ngủ chung với mẹ. Phương boss thấy con cả sẽ là người kế thừa công ty sau này, nên không thể yêu thương quá, con thứ thì yếu ớt, cũng không thể cưng chiều quá, bởi vậy con gái trời sinh đã là để anh yêu thương, cưng chiều rồi.
Tuy rằng anh đã suy tính cả, nhưng trong mắt người ngoài thì anh lại rất thiên vị. Thứ gì tốt nhất cũng cho con gái, còn con trai muốn gì thì tự đi mà kiếm lấy.
Giản Tình từng đề cập vấn đề này với Phương boss, nhưng anh đã quyết định việc gì thì ai nói cũng phí lời cả thôi.
Từng ngày nhanh chóng trôi qua, Tết năm nay cả gia đình đã quyết định sẽ về quê ăn Tết. Vậy là đợi các con được nghỉ học, Giản Tình bèn đưa chúng cùng ba mẹ chồng về nhà mẹ đẻ, để lại một mình Phương Khiêm ở lại thành phố S với một bụng giận dỗi.
Công ty còn chưa nghỉ, anh đâu có đi được.
Với những đứa bé lớn lên nơi thành thị thì nông thôn quả là một điều mới mẻ. Phương Sùng và Phương Kính người khoác áo hàng hiệu, đi theo mấy đứa trẻ trong thôn ra đồng trộm khoai lang mang nướng. Mùa đông rét là vậy, nhưng hai đứa vẫn xắn quần xuống con sông mới cạn nước để mò cá. Tóm lại, hai đứa này giờ như ngựa hoang đứt cương, không ai quản được.
Ba mẹ Phương Khiêm rất thích phong cảnh nơi đây, bèn bảo ba Giản Tình sẽ ở lại một thời gian.
Đến tận ngày 28 Phương Khiêm mới đến nơi, nhiều ngày không gặp vợ con, anh nhớ đến phát điên mất rồi. Ôm hôn vợ yêu và con gái xong, hỏi ra biết được hai thằng con trai đi mò cá, anh thấy rất hứng thú nên cũng đi ra xem sao.
Thế là mãi đến hoàng hôn, ba bố con mới thủng thẳng về nhà. Giản Tình nhìn thấy, suýt nữa té xỉu. Ba người lúc đi khoác toàn quần áo hàng hiệu, thế mà nay đã lấm lem bùn đất, nhìn chẳng ra nổi nữa rồi.
Đêm ba mươi, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý, cô ấy khoe mình đang mang thai.
Hai năm trước, Tần Tiểu Ý vội vã kết hôn, đối tượng là một người tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S, đại ca xã hội đen – Vu Hạo Viễn.
Giản Tình nghĩ với tính cách của Tần Tiểu Ý thì cuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ nhanh chóng tan vỡ, nhưng không ngờ cô ấy lại duy trì đến tận hai năm, chẳng những thế lại còn mang thai!
“Tiểu Ý, chúc mừng cậu”. Thật ra cô muốn hỏi Tần Tiểu Ý tại sao lại muốn có con.
Ở đầu kia, Tần Tiểu Ý phá lên cười một hồi, rồi nói: “Hi vọng mình quyết định đúng”.
Con người ta khi còn sống luôn phải đối mặt với các lựa chọn. Có người may mắn chọn đúng thì sẽ được đi trên một con đường bằng phẳng. Còn những người nhất thời chọn sai sẽ mất công đi đường vòng vài lần rồi mới có thể tìm ra phương hướng chính xác. Giờ cô đang rất hạnh phúc, bởi vậy từ đáy lòng, cô mong tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc giống mình.
Phương Khiêm tắm rửa xong, nhìn thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của vợ yêu, bèn dang tay ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Sao vậy?”.
“Điện thoại của Tiểu Ý”.
Phương Khiêm lập tức hiểu ra cô đang lo lắng chuyện gì, anh mỉm cười, an ủi cô: “Em cũng biết Tần Tiểu Ý là người như thế nào, chuyện của cô ấy còn cần người ngoài phải lo lắng sao? Yên tâm đi, cô ấy biết rõ bản thân mình muốn gì”.
“Vậy ư?”. Giản Tình nằm trong lòng anh, hỏi một cách không chắc chắn.
“Đúng vậy, em phải tin anh…”.
Giản Tình gật đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh, không một khắc do dự.
Thế nhưng lúc con trai mới sinh, Phương boss đâu có được phong độ như lúc này. Giản Tình muốn đẻ một mình, còn Phương boss lại kiên quyết ở bên cạnh cô, kết quả anh phải giương mắt nhìn vợ yêu đau đớn đến chết đi sống lại. Dù anh là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, lúc ấy chân vẫn tự dưng mềm nhũn ra. Mặt mày anh tái xanh, nắm chặt lấy tay vợ, luôn miệng trấn an cô.
Thằng cu này dùng dằng hơn mười sáu tiếng đồng hồ mới chịu chui ra, làm mẹ nó suýt nữa mất nửa cái mạng, còn bố nó thì suýt nữa bay mất nửa hồn phách.
Nhìn đứa con da nhăn nheo cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay y tá, Giản Tình cảm thấy như đã trải qua cả một đời người.
Lúc Giản Tình đẻ, ba mẹ cô từ quê lên thăm, được hai ông bà thông gia niềm nở giữ lại nên cũng quyết định ở chơi một thời gian. Vậy là bốn ông bà già cùng sống trong một căn biệt thự nho nhỏ. Thấy thế, Phương Khiêm đắc ý nói với vợ: “Em xem, trước đây quyết định mua hai căn hộ quả rất chính xác”.
Lúc ở cữ, thằng cu này cả ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng khác lợn là mấy. Đôi khi tỉnh giấc, nó chỉ mở mắt nhìn quanh bốn phía, rồi lại lập tức nhắm mắt ngủ tiếp. Ngoài ăn uống nghịch ngợm ra, hầu hết thời gian nó đều lăn quay ra ngủ.
Mấy ông bà già xúm quanh giường nó, chờ mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ để ngắm lúc nó tỉnh ngủ.
Sau một hồi ngắm nghía chán chê, mấy ông bà rút ra kết luận, ấy là thằng cu này giống hệt bố, chỉ có cái mũi giống mẹ. Mẹ Phương Khiêm còn sai quản gia lấy ảnh hồi nhỏ của anh ra đối chiếu, quả thực rất giống nhau.
Trong đống ảnh, Giản Tình tìm được tấm Phương Khiêm hồi vài tháng tuổi, khi ấy vẫn còn đóng bỉm. Cô bật cười ha hả, quyết định cất riêng bức này đi.
Việc khiến Giản Tình thích thú nhất chính là xem bảo mẫu tắm rửa cho con trai, vì là lần đầu tiên làm mẹ nên chuyện này cô không rành lắm. Tuy lúc trước cô đã tìm hiểu qua, nhưng con trai còn quá bé, cô rất lo mình sẽ làm con bị thương.
Bởi vậy, cơm trưa xong xuôi, mấy ông bà già chuẩn bị nước nôi, quần áo để tắm rửa cho cháu, còn Giản Tình bế con chơi đùa, không cho nó ngủ. Thằng cu này bị phá đám giấc ngủ, miệng ngáp mày cau, dáng vẻ rất ư khó chịu.
Lúc cởi quần áo cho nó vào nước, nó bắt đầu khoa chân múa tay, đá nước lung tung, làm bắn tung tóe vào quần áo của bảo mẫu.
Mẹ Phương Khiêm thấy vậy, cười đắc ý, “Thằng cu này mai sau khỏe hơn bố nó là cái chắc”.
“Tắm rửa thôi mà bà cũng nhìn ra tài năng tương lai của nó à?”. Ba Phương khiêm bật cười trêu bạn già.
“Con cháu nhà họ Phương đương nhiên sau này rất khí thế rồi”. Mẹ Phương Khiêm tự tin đáp lại.
Ba Phương Khiêm gật đầu ra chiều đồng ý.
Có lẽ là thích ứng được với cảm giác trong nước, thằng cu kia mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Giản Tình, cong miệng cười toe. Trước đây thằng cu này cũng cười nhiều lắm, nhưng phần lớn chỉ cười mỉm, hoặc cười khi ngủ mà thôi. Giờ đây nó cười tươi rạng rỡ thế này, ai ai nhìn thấy cũng phải sững người.
Giản Tình cảm động tột đỉnh, nếu không phải con trai vẫn còn đang ngâm nước, thể nào cô cũng ôm nó vào trong ngực mà cưng nựng.
“Cháu nội ngoan… Nhìn nó cười trông có dễ thương không kìa, lúc lớn lên thì đẹp trai phải biết!”. Mẹ Phương Khiêm xúc động nói.
Tất nhiên rồi, bố mẹ đều là tuấn nam mỹ nữ, gen lại vô cùng xuất sắc, tương lai thằng cu này kiểu gì chẳng “vạn người thấy, vạn người mê”.
Ba tháng đầu, thằng cu này sở hữu rất nhiều tên, chẳng hạn như: Quai Quai, Bảo Bối, Bảo Bảo, Quai Tôn, Tiểu Gia Hỏa, Tiểu Thiên Sử,… Mãi đến tháng thứ ba, nó mới chính thức có tên của mình, Phương Sùng, chỉ người khiến cho kẻ khác phải sùng bái! Tên này do ông bà nội đặt, Phương boss không có quyền phản bác.
Tuy rằng Phương boss cảm thấy tên này không được hay lắm, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của ông bà dành cho cháu nội, anh không có ý kiến gì thêm. Suy cho cùng cái tên cũng chỉ là một ký hiệu, chờ sau này nó lên được vị trí như anh thì ngay cả tên cũng có ít người gọi đến.
Lúc Phương Sùng lên hai, Giản Tình mang thai lần nữa, cả gia đình lại ăn mừng một phen. Cái thai được bốn tháng, Giản Tình đi siêu âm, kết quả lại là con trai. Ba mẹ Phương Khiêm mừng rỡ không kịp. Nhà họ Phương luôn mong có người nối dõi, nay Giản Tình sinh được hai đứa cháu trai, sao họ lại không vui cho được? Có điều, trong khi mọi người vui mừng như thế thì Phương boss vô cùng rầu rĩ. Sao lại là con trai, anh muốn con gái cơ! Một đứa con gái xinh đẹp giống vợ anh, con trai có một là đủ rồi, thêm nữa thì có ích lợi gì đâu, không yêu thương, không cưng chiều được! Người ta nói con gái là áo bông tri kỷ của bố, anh chẳng có cái áo bông nào, sớm hay muộn mùa đông cũng bị chết rét!!!
Đáng thương thay đứa con trong bụng Giản Tình, còn chưa ra đời đã bị bố mình hắt hủi…
Giản Tình đã có hai thằng con trai, thật sự không muốn đẻ thêm nữa, hai anh em là đủ rồi. Nhưng mà Phương boss không chịu, anh muốn con gái cơ. Thế là anh cố gắng thuyết phục vợ yêu mang tài năng đầy mình ra sinh cho anh một đứa con gái.
“Nếu đứa thứ ba lại là con trai thì sao?”. Giản Tình không đồng ý, vặn lại anh. Người ta đều muốn có con trai, chỉ mình anh là khác người, muốn con gái chứ nhất quyết không thích con trai.
“Đứa thứ ba chắc chắn là con gái! Anh cam đoan với em”. Phương boss vừa dỗ dành vừa thuyết phục vợ.
Giản Tình phá lên cười, mắng: “Chuyện này sao cam đoan được!”.
“Hừm, anh nói là con gái thì sẽ là con gái”. Phương Boss tự tin nói. Thực ra khi tuyên bố mấy lời này, anh cũng rất áp lực đấy chứ.
Thế là sau khi hai con trai đi nhà trẻ, Giản Tình rốt cục cũng sinh cho Phương boss một đứa con gái. Lần này Giản Tình mổ đẻ, sinh được con gái xong là thắt ống dẫn trứng luôn, sợ chồng lại bắt mình sinh thêm vài đứa nữa thì nguy.
Nhà họ Phương giờ có tới ba đứa trẻ con, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười, người lớn cũng thấy thế là thịnh vượng. Sau khi Phương boss có được con gái thì không đi công tác, không xã giao, vừa tan làm là sắp xếp đồ đạc phi ngay về nhà. Vừa về đến là rửa tay thay quần áo, thân mật với vợ yêu một lát rồi đi ẵm bồng con gái.
Lúc đi ăn cơm với Tần Tiểu Ý, Giản Tình đùa rằng mình đã bị bỏ rơi.
Con gái rất xinh đẹp, tóc dày đen nhánh, mắt to da phấn, trông tựa như một thiên sứ nhỏ, ai nhìn thấy cũng muốn hôn chụt một cái. Nhưng mà bố nó thì ăn dấm chua kinh lắm nhé, ngoài người nhà ra thì bố không cho ai đến gần con gái đâu.
Mỗi lần Tần Tiểu Ý đến nhà họ Phương đều phải đấu với Phương Khiêm một trận, xông lên hôn bằng được con bé mới vừa lòng.
Ấy nhưng mà Phương boss cũng xót xa lắm. Giờ nhà có ba con trai, hai con gái, thằng con cả Phương Sùng suốt ngày dính lấy em gái, thằng con thứ Phương Kính thì lại dán chặt mẹ, địa vị Phương boss trong nhà bây giờ đang lung lay vô cùng.
Thấy hai thằng con sắp đoạt mất hai người con gái mình yêu thương nhất, Phương boss bùng phát, nắm lấy cổ áo hai thằng con, up hiếp: “Hai đứa này còn dám tranh giành với ba, ba cho hai đứa mày đi du học luôn đấy”.
Hai tiểu soái ca vừa nghe vậy, lập tức gào khóc ầm ĩ. Giản Tình vội vàng đi lên hỏi han, hai đứa chung một mối thù đồng loạt chỉ vào Phương Khiêm, “Mẹ, ba bắt nạt chúng con…”.
Phương Boss đáng thương, đã uy hiếp không thành lại còn bị phản kích. Anh nổi cáu, bụng ngầm tính toán sớm hay muộn cũng phải đuổi hai đứa ác ma này đi thật xa.
Cá tính của Phương Sùng mạnh mẽ, tư tưởng sâu sắc, rất ra dáng một nhà kinh doanh. Phương Kính thì trầm lặng hơn, có vẻ ỷ lại gia đình, hơn hai tuổi vẫn còn ngủ chung với mẹ. Phương boss thấy con cả sẽ là người kế thừa công ty sau này, nên không thể yêu thương quá, con thứ thì yếu ớt, cũng không thể cưng chiều quá, bởi vậy con gái trời sinh đã là để anh yêu thương, cưng chiều rồi.
Tuy rằng anh đã suy tính cả, nhưng trong mắt người ngoài thì anh lại rất thiên vị. Thứ gì tốt nhất cũng cho con gái, còn con trai muốn gì thì tự đi mà kiếm lấy.
Giản Tình từng đề cập vấn đề này với Phương boss, nhưng anh đã quyết định việc gì thì ai nói cũng phí lời cả thôi.
Từng ngày nhanh chóng trôi qua, Tết năm nay cả gia đình đã quyết định sẽ về quê ăn Tết. Vậy là đợi các con được nghỉ học, Giản Tình bèn đưa chúng cùng ba mẹ chồng về nhà mẹ đẻ, để lại một mình Phương Khiêm ở lại thành phố S với một bụng giận dỗi.
Công ty còn chưa nghỉ, anh đâu có đi được.
Với những đứa bé lớn lên nơi thành thị thì nông thôn quả là một điều mới mẻ. Phương Sùng và Phương Kính người khoác áo hàng hiệu, đi theo mấy đứa trẻ trong thôn ra đồng trộm khoai lang mang nướng. Mùa đông rét là vậy, nhưng hai đứa vẫn xắn quần xuống con sông mới cạn nước để mò cá. Tóm lại, hai đứa này giờ như ngựa hoang đứt cương, không ai quản được.
Ba mẹ Phương Khiêm rất thích phong cảnh nơi đây, bèn bảo ba Giản Tình sẽ ở lại một thời gian.
Đến tận ngày 28 Phương Khiêm mới đến nơi, nhiều ngày không gặp vợ con, anh nhớ đến phát điên mất rồi. Ôm hôn vợ yêu và con gái xong, hỏi ra biết được hai thằng con trai đi mò cá, anh thấy rất hứng thú nên cũng đi ra xem sao.
Thế là mãi đến hoàng hôn, ba bố con mới thủng thẳng về nhà. Giản Tình nhìn thấy, suýt nữa té xỉu. Ba người lúc đi khoác toàn quần áo hàng hiệu, thế mà nay đã lấm lem bùn đất, nhìn chẳng ra nổi nữa rồi.
Đêm ba mươi, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý, cô ấy khoe mình đang mang thai.
Hai năm trước, Tần Tiểu Ý vội vã kết hôn, đối tượng là một người tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S, đại ca xã hội đen – Vu Hạo Viễn.
Giản Tình nghĩ với tính cách của Tần Tiểu Ý thì cuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ nhanh chóng tan vỡ, nhưng không ngờ cô ấy lại duy trì đến tận hai năm, chẳng những thế lại còn mang thai!
“Tiểu Ý, chúc mừng cậu”. Thật ra cô muốn hỏi Tần Tiểu Ý tại sao lại muốn có con.
Ở đầu kia, Tần Tiểu Ý phá lên cười một hồi, rồi nói: “Hi vọng mình quyết định đúng”.
Con người ta khi còn sống luôn phải đối mặt với các lựa chọn. Có người may mắn chọn đúng thì sẽ được đi trên một con đường bằng phẳng. Còn những người nhất thời chọn sai sẽ mất công đi đường vòng vài lần rồi mới có thể tìm ra phương hướng chính xác. Giờ cô đang rất hạnh phúc, bởi vậy từ đáy lòng, cô mong tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc giống mình.
Phương Khiêm tắm rửa xong, nhìn thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của vợ yêu, bèn dang tay ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Sao vậy?”.
“Điện thoại của Tiểu Ý”.
Phương Khiêm lập tức hiểu ra cô đang lo lắng chuyện gì, anh mỉm cười, an ủi cô: “Em cũng biết Tần Tiểu Ý là người như thế nào, chuyện của cô ấy còn cần người ngoài phải lo lắng sao? Yên tâm đi, cô ấy biết rõ bản thân mình muốn gì”.
“Vậy ư?”. Giản Tình nằm trong lòng anh, hỏi một cách không chắc chắn.
“Đúng vậy, em phải tin anh…”.
Giản Tình gật đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh, không một khắc do dự.
Danh sách chương