Tại tập đoàn Tô Thị, như thường ngày, Lạc Vân lại đi kiểm tra các nhân viên của mình, một phần là để xem xét, một phần là để nghe ngóng các drama mà mấy nhân viên hay truyền tai nhau. Lạc Vân cũng chỉ là một người bình thường thôi nên thích nghe drama của người khác là điều bình thường mà.
Đang đi nghe ngóng thì bất chợt cô bắt gặp khuôn mặt phờ phạc của Dư Cảnh Thiên- phó giám đốc của tập đoàn cô. Vì là một vị sếp tốt, nên Tô Lạc Vân đã tiến đến hỏi han xem nhân viên của mình bị gì.
-Nè, Cảnh Thiên, hôm nay anh làm sao vậy, mọi ngày chói sáng lắm cơ mà. Vẻ đẹp trai đâu hết rồi? -Hôm qua tôi bị mất ngủ, mong Tô Tổng thông cảm.
-Gì vậy chứ, thoải mái đi, tôi bé tuổi hơn anh mà. Thôi! Anh nghỉ ngơi đi! Dù sao cũng lâu lắm rồi anh chưa nghỉ làm nhỉ, hay anh nghỉ một bữa đi!
-Không cần đâu, tôi ổn mà.
-Không được, nếu anh không nghỉ thì đống tài liệu sẽ bị anh xử lí sai cuối cùng là phải làm lại đó, nên là đi nghỉ đi!
-Nếu Tô Tổng đã nói vậy thì tôi xin phép.
-Bye bye!
Bước chân ra khỏi cửa công ty, đầu anh bắt đầu đau dữ dội. Biết rằng mình không thể lái xe về nhà với tình trạng này, anh chỉ đành bắt một chiếc taxi về nhà.
Về đến nhà, Cảnh Thiên liền vứt tệp tài liệu qua một bên, anh ta thả người lên chiếc giường êm ái của mình, toàn thân bắt đầu trở nên nóng ran, cổ họng đau rát. Chắc tại hôm qua anh ta mây mưa với hắn ta quá nhiều nên đã bị cảm lạnh. Và đó cũng chính là lý do tại sao anh ta mặc dù rất đẹp trai nhưng lại ế chỏng ế chơ.
Cảnh Thiên rất dễ bị cảm lạnh nếu không ngủ vào ban đêm. Tối qua mây mưa cùng với hắn ta là vì anh đã bị cuốn hút, anh bị cuốn hút bởi đôi mắt, thân hình ấy, thế là như con hổ đói anh lao vào hắn ta mà quên mất rằng mình sẽ bị ốm nếu không chịu đi ngủ.
Quá mệt mỏi, anh nằm trên giường, mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“RENG RENG…” tiếng chuông báo thức vang lên liên hồi, Cảnh Thiên với tay tắt báo thức, anh cầm điện thoại đưa đến trước mặt. Người anh bật dậy khỏi giường, sắp đến giờ đi làm rồi mà anh còn đang nằm trên giường. Tức tốc rời khỏi giường, anh cảm thấy mình còn quên mất điều gì đó nhưng nhanh chóng anh đã không để tâm đến nó nữa.
May mắn quá! Cảnh Thiên đến công ty vừa kịp lúc, anh ngồi vào cái ghế trong văn phòng của mình, Trương Tiểu Ngọc đã bê đến cho anh vô số tài liệu.
-Vì hôm qua anh nghỉ nên là Tổng giám đốc đã xử lí hết việc hôm qua cho anh rồi. Tô Tổng cũng dặn tôi là hãy gọi anh lên vì cô ấy có chuyện cần nói với anh đó.
Cảnh Thiên gật đầu. Rất nhanh chóng, anh đã xuất hiện trước mặt của Tô Lạc Vân với thời gian nhanh nhất có thể. Vẻ mặt của Lạc Vân mang rất nhiều nét bất ngờ, song cô lại quay về nét mặt ban đầu vốn dĩ cô nên có.
-Cậu biết tôi gọi cậu lên đây có chuyện gì không phó giám đốc!
Cô mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô không hề cười.
-Có chuyện gì vậy Tô Tổng?
-Chúc mừng cậu được thăng chức làm giám đốc nha! Mặc dù hôm trước cậu nghỉ nhưng dù sao cũng chúc mừng nha!
Tiếng vỗ tay của Lạc Vân vang vọng khắp cả căn phòng. Cảnh Thiên bị bất ngờ trước lời nói của Tô Tổng, anh đứng đực mặt ra không tin vào tai mình. Anh chỉ mới nghỉ có một hôm mà đã thăng chức thành giám đốc, chắc ngày nào cũng nghỉ quá. Mơ đi! Tô Tổng chắc chắn sẽ không cho nghỉ với mấy lý do vớ vẩn đâu. Cô ta nổi tiếng là quản lý công ty rất chặt chẽ mà, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây.
-Đừng lo, cậu lên chức là vì năng lực của cậu mà, tự tin lên nào!
Những gì mà Tô Tổng nói đã đâm trúng phóc những gì mà anh đang nghĩ trong đầu. Anh chỉ đành gật đầu rồi xin phép Tô Tổng cáo lui. Trên đường về văn phòng, anh không ngừng cảm thấy vui vẻ, nhưng một tia sáng lóe ra trong đầu anh, bảo quên gì hóa ra là anh suýt chút nữa quên mất cuộc gặp mặt hôm nay với người kia. Cảnh Thiên lo lắng, tim anh lúc này như muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi vậy.
Nhớ đến đôi môi, làn tóc, ánh mắt, đôi chân trắng ngần ấy lại khiến tim anh cảm thấy xuyến xao bồi hồi, cảm giác như mối tình đầu vậy. Đi kèm theo đó anh cũng cảm thấy vô cùng lo lắng vì mình đã đè người ta ra mà còn không hỏi trước. Chắc chắn là người đó tức giận lắm nên mới muốn hẹn gặp nhau, anh thở dài, nhờ rằng hình như người ta là trai bao nên chắc là đến để mắng chửi anh vì đã làm mất khách hàng tiềm năng của người ta đây mà.
Cảnh Thiên đến nơi hẹn với tâm trạng không mấy tốt đẹp, tâm trí anh hiện đang rối bời vô cùng, tim anh như muốn ngừng đập khi nhìn thấy người ấy, quá đỗi xinh đẹp, người ấy giống như bạch nguyệt quang của anh vậy, anh không thể với tới người ấy.
Cái ghế đối diện người đàn ông ấy đục kéo ra, Cảnh Thiên miệng không cười, mồm thì nhanh hơn não nói ra trước khi mông đặt được xuống ghế.
-Anh muốn gặp tôi có chuyện gì vậy, tôi đã cho anh tiền rồi mà anh còn muốn gì nữa!?
Chết tiệt, đây có phải điều mà anh muốn nói đâu, anh nhìn thẳng vào mắt người ấy, thậm chí đôi mắt ấy còn lạnh băng đến đáng sợ. Hai tên mặc vest đen hình như là vệ sĩ của người ấy thì phải, bởi vì bọn chúng đang rất phẫn nộ. Tại sao anh biết ư? Là bởi biểu cảm và hành động của chúng quá rõ ràng. Một cục tiền được người ấy rút ra, ném thẳng lên người của anh khiến anh không kịp phản ứng.
-Tôi không phải là trai bao mà phải nhận tiền từ một người như cậu.
-Vậy thì anh là ai?
Ới mắt ơi đừng có lườm mà, tại sao mọi thứ lại không theo ý của anh vậy trời? Cảnh Thiên thầm nghĩ, anh dường như phát điên với những gì mình đã để người kia thấy được.
-Tôi là ai không đến lượt cậu phải biết.
-Vậy anh gọi tôi đến đây với mục đích gì?
Đây đâu phải những gì anh muốn nói đâu, làm ơn đừng ra vẻ cao cao tại thượng nữa mà, đấy đâu phải những gì anh muốn thể hiện.
-Tôi muốn, cậu làm bạn trai của tôi, không thì tôi làm bạn trai của cậu, chọn đi!
Thần linh ơi! Anh ấy muốn làm người yêu của con kìa, hôm nay đúng là một ngày may mắn mà. Tâm trạng Cảnh Thiên tốt lên thấy rõ, anh đang chìm đắm trong giác mộng đẹp. Hai tên hình như là vệ sĩ kia vô cùng sốc trước lời nói ấy.
-Dù sao cậu cũng là gu của tôi nên là…- Hắn ta nói tiếp
-Thật sao!? À ừm, tôi nghĩ là tôi đồng ý.
Cảnh Thiên kiềm chế lại sự vui sướng bên trong mình, anh ho nhẹ một tiếng. Ngước nhìn xem vẻ mặt của hắn, vẻ mặt ấy cũng khiến anh hơi bất ngờ, miệng hắn cười tươi như vừa trúng số độc đắc vậy.
-Ừm tôi chưa giới thiệu nhỉ, tôi là Vương Đại Bảo.
-Tôi là Dư Cảnh Thiên, sau này chúng ta đã là người yêu rồi nên anh hãy mở lòng hơn với tôi nhé!
Hết chương 16.
Đang đi nghe ngóng thì bất chợt cô bắt gặp khuôn mặt phờ phạc của Dư Cảnh Thiên- phó giám đốc của tập đoàn cô. Vì là một vị sếp tốt, nên Tô Lạc Vân đã tiến đến hỏi han xem nhân viên của mình bị gì.
-Nè, Cảnh Thiên, hôm nay anh làm sao vậy, mọi ngày chói sáng lắm cơ mà. Vẻ đẹp trai đâu hết rồi? -Hôm qua tôi bị mất ngủ, mong Tô Tổng thông cảm.
-Gì vậy chứ, thoải mái đi, tôi bé tuổi hơn anh mà. Thôi! Anh nghỉ ngơi đi! Dù sao cũng lâu lắm rồi anh chưa nghỉ làm nhỉ, hay anh nghỉ một bữa đi!
-Không cần đâu, tôi ổn mà.
-Không được, nếu anh không nghỉ thì đống tài liệu sẽ bị anh xử lí sai cuối cùng là phải làm lại đó, nên là đi nghỉ đi!
-Nếu Tô Tổng đã nói vậy thì tôi xin phép.
-Bye bye!
Bước chân ra khỏi cửa công ty, đầu anh bắt đầu đau dữ dội. Biết rằng mình không thể lái xe về nhà với tình trạng này, anh chỉ đành bắt một chiếc taxi về nhà.
Về đến nhà, Cảnh Thiên liền vứt tệp tài liệu qua một bên, anh ta thả người lên chiếc giường êm ái của mình, toàn thân bắt đầu trở nên nóng ran, cổ họng đau rát. Chắc tại hôm qua anh ta mây mưa với hắn ta quá nhiều nên đã bị cảm lạnh. Và đó cũng chính là lý do tại sao anh ta mặc dù rất đẹp trai nhưng lại ế chỏng ế chơ.
Cảnh Thiên rất dễ bị cảm lạnh nếu không ngủ vào ban đêm. Tối qua mây mưa cùng với hắn ta là vì anh đã bị cuốn hút, anh bị cuốn hút bởi đôi mắt, thân hình ấy, thế là như con hổ đói anh lao vào hắn ta mà quên mất rằng mình sẽ bị ốm nếu không chịu đi ngủ.
Quá mệt mỏi, anh nằm trên giường, mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“RENG RENG…” tiếng chuông báo thức vang lên liên hồi, Cảnh Thiên với tay tắt báo thức, anh cầm điện thoại đưa đến trước mặt. Người anh bật dậy khỏi giường, sắp đến giờ đi làm rồi mà anh còn đang nằm trên giường. Tức tốc rời khỏi giường, anh cảm thấy mình còn quên mất điều gì đó nhưng nhanh chóng anh đã không để tâm đến nó nữa.
May mắn quá! Cảnh Thiên đến công ty vừa kịp lúc, anh ngồi vào cái ghế trong văn phòng của mình, Trương Tiểu Ngọc đã bê đến cho anh vô số tài liệu.
-Vì hôm qua anh nghỉ nên là Tổng giám đốc đã xử lí hết việc hôm qua cho anh rồi. Tô Tổng cũng dặn tôi là hãy gọi anh lên vì cô ấy có chuyện cần nói với anh đó.
Cảnh Thiên gật đầu. Rất nhanh chóng, anh đã xuất hiện trước mặt của Tô Lạc Vân với thời gian nhanh nhất có thể. Vẻ mặt của Lạc Vân mang rất nhiều nét bất ngờ, song cô lại quay về nét mặt ban đầu vốn dĩ cô nên có.
-Cậu biết tôi gọi cậu lên đây có chuyện gì không phó giám đốc!
Cô mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô không hề cười.
-Có chuyện gì vậy Tô Tổng?
-Chúc mừng cậu được thăng chức làm giám đốc nha! Mặc dù hôm trước cậu nghỉ nhưng dù sao cũng chúc mừng nha!
Tiếng vỗ tay của Lạc Vân vang vọng khắp cả căn phòng. Cảnh Thiên bị bất ngờ trước lời nói của Tô Tổng, anh đứng đực mặt ra không tin vào tai mình. Anh chỉ mới nghỉ có một hôm mà đã thăng chức thành giám đốc, chắc ngày nào cũng nghỉ quá. Mơ đi! Tô Tổng chắc chắn sẽ không cho nghỉ với mấy lý do vớ vẩn đâu. Cô ta nổi tiếng là quản lý công ty rất chặt chẽ mà, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây.
-Đừng lo, cậu lên chức là vì năng lực của cậu mà, tự tin lên nào!
Những gì mà Tô Tổng nói đã đâm trúng phóc những gì mà anh đang nghĩ trong đầu. Anh chỉ đành gật đầu rồi xin phép Tô Tổng cáo lui. Trên đường về văn phòng, anh không ngừng cảm thấy vui vẻ, nhưng một tia sáng lóe ra trong đầu anh, bảo quên gì hóa ra là anh suýt chút nữa quên mất cuộc gặp mặt hôm nay với người kia. Cảnh Thiên lo lắng, tim anh lúc này như muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi vậy.
Nhớ đến đôi môi, làn tóc, ánh mắt, đôi chân trắng ngần ấy lại khiến tim anh cảm thấy xuyến xao bồi hồi, cảm giác như mối tình đầu vậy. Đi kèm theo đó anh cũng cảm thấy vô cùng lo lắng vì mình đã đè người ta ra mà còn không hỏi trước. Chắc chắn là người đó tức giận lắm nên mới muốn hẹn gặp nhau, anh thở dài, nhờ rằng hình như người ta là trai bao nên chắc là đến để mắng chửi anh vì đã làm mất khách hàng tiềm năng của người ta đây mà.
Cảnh Thiên đến nơi hẹn với tâm trạng không mấy tốt đẹp, tâm trí anh hiện đang rối bời vô cùng, tim anh như muốn ngừng đập khi nhìn thấy người ấy, quá đỗi xinh đẹp, người ấy giống như bạch nguyệt quang của anh vậy, anh không thể với tới người ấy.
Cái ghế đối diện người đàn ông ấy đục kéo ra, Cảnh Thiên miệng không cười, mồm thì nhanh hơn não nói ra trước khi mông đặt được xuống ghế.
-Anh muốn gặp tôi có chuyện gì vậy, tôi đã cho anh tiền rồi mà anh còn muốn gì nữa!?
Chết tiệt, đây có phải điều mà anh muốn nói đâu, anh nhìn thẳng vào mắt người ấy, thậm chí đôi mắt ấy còn lạnh băng đến đáng sợ. Hai tên mặc vest đen hình như là vệ sĩ của người ấy thì phải, bởi vì bọn chúng đang rất phẫn nộ. Tại sao anh biết ư? Là bởi biểu cảm và hành động của chúng quá rõ ràng. Một cục tiền được người ấy rút ra, ném thẳng lên người của anh khiến anh không kịp phản ứng.
-Tôi không phải là trai bao mà phải nhận tiền từ một người như cậu.
-Vậy thì anh là ai?
Ới mắt ơi đừng có lườm mà, tại sao mọi thứ lại không theo ý của anh vậy trời? Cảnh Thiên thầm nghĩ, anh dường như phát điên với những gì mình đã để người kia thấy được.
-Tôi là ai không đến lượt cậu phải biết.
-Vậy anh gọi tôi đến đây với mục đích gì?
Đây đâu phải những gì anh muốn nói đâu, làm ơn đừng ra vẻ cao cao tại thượng nữa mà, đấy đâu phải những gì anh muốn thể hiện.
-Tôi muốn, cậu làm bạn trai của tôi, không thì tôi làm bạn trai của cậu, chọn đi!
Thần linh ơi! Anh ấy muốn làm người yêu của con kìa, hôm nay đúng là một ngày may mắn mà. Tâm trạng Cảnh Thiên tốt lên thấy rõ, anh đang chìm đắm trong giác mộng đẹp. Hai tên hình như là vệ sĩ kia vô cùng sốc trước lời nói ấy.
-Dù sao cậu cũng là gu của tôi nên là…- Hắn ta nói tiếp
-Thật sao!? À ừm, tôi nghĩ là tôi đồng ý.
Cảnh Thiên kiềm chế lại sự vui sướng bên trong mình, anh ho nhẹ một tiếng. Ngước nhìn xem vẻ mặt của hắn, vẻ mặt ấy cũng khiến anh hơi bất ngờ, miệng hắn cười tươi như vừa trúng số độc đắc vậy.
-Ừm tôi chưa giới thiệu nhỉ, tôi là Vương Đại Bảo.
-Tôi là Dư Cảnh Thiên, sau này chúng ta đã là người yêu rồi nên anh hãy mở lòng hơn với tôi nhé!
Hết chương 16.
Danh sách chương