Vẫn phải chiều lòng người bạn của mình, Lạc Vân khoác lên mình chiếc váy mới mua và chiếc túi xách vừa được tặng. Cô thở dài, xỏ chân mình vào đôi giày cao gót, bước ra khỏi căn chung cư của mình. Căn của Giai Tuệ nằm ở ngay bên cạnh căn của cô. Lạc Vân nhấn chuông cửa, tiếng khóa mở kêu lên loạch xoạch. Bóng dáng của Dương Kì xuất hiện sau cánh cửa, chưa gì đã đụng mặt bạn trai của Giai Tuệ.

- Chào anh, Dương Kì! Giai Tuệ xong chưa ạ? - Có lẽ em phải chờ thêm chút nữa đấy!- Dương Kì bông đùa, mặt hiện lên nét cười.

- Tớ xong rồi, Vân Vân đừng có nghe anh ấy, không là cậu sẽ lại bị dắt mũi đó!- Giai Tuệ chạy vội ra cửa, lên án hành động của bạn trai mình.

Lạc Vân bật cười khanh khách, lần nào qua chơi nhà cặp đôi này là cô lại được dịp cười ra nước mắt, vừa đau vừa thấy buồn cười, đau vì mình vẫn còn ế lại phải nhìn hai người chim chuột với nhau, cười là vì tính cách của cặp đôi này, đi với nhau thật sự rất hợp.

Lạc Vân dơ chiếc chìa khóa xe lên trước mặt hai người họ.

- Vậy tớ trở hai người hay để tớ đi một mình?

- Giai Tuệ tớ sẽ đi với cậu, Vân Vân không cần phải lo về Dương Kì đâu.

- Vậy em sẽ mượn cô bạn gái của anh một chút nha anh Kì!- Lạc Vân nhìn về phía Dương Kì để xem biểu cảm của anh hiện ra sao.

Dương Kì níu kéo Giai Tuệ, anh im lặng rồi ôm chặt lấy bạn gái của anh.

- Lạc Vân, em đừng hòng cướp người yêu của anh.

- Hả?

Tự dưng không đâu Lạc Vân lại tự rước họa vào thân, vậy nên cô quyết định đánh lẻ, mặc kệ Giai Tuệ có níu kéo đến đâu, cô vẫn nhất quyết dứt váy ra đi.

Bước xuống chiếc thảm đỏ trải dài từ ngoài vào trong, Lạc Vân đưa lại chìa khóa xe cho nhân viên thì chưa gì đã thấy đôi chim sẻ ở đó rồi. Giai Tuệ vẫy vẫy tay với cô, mà phải công nhận vợ chồng nhà này ai lái xe cũng nhanh như nhau, chứ không làm sao mà đến còn trước cả cô được. Giai Tuệ đi đến khoác lấy cánh tay trái của Lạc Vân rồi lắc qua lắc lại.

-Vân Vân, sao cậu lại bỏ tớ lại với anh Dương Kì? Vân Vân, cậu hết thương tớ rồi! Vân Vân, tớ dỗi đấy! Vân Vân,…

“Vân Vân” cứ luẩn quẩn trong đầu của Lạc Vân khiến cô đau hết cả đầu, cô ôm mặt nói với bạn thân của mình.

-Chúng ta vào trong thôi, đừng đứng ở ngoài này nữa.

Bao nhiêu con mắt đang nhìn kia kìa, Lạc Vân thầm nghĩ, ngại gần chết mà Giai Tuệ vẫn có thể làm cái vẻ mặt này trước nhiều con mắt. Cô nhanh tay kéo tay bạn thân bước vào trong hội trường lớn. Trong này rất đông khách quan, và toàn những người tai to mặt lớn, đột nhiên khiến Lạc Vân cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Giai Tuệ lắc lắc tay của Lạc Vân.

-Vân Vân, tớ qua bên kia với anh Dương Kì nha! Cậu đứng đây muốn ăn gì thì ăn nha, đừng đợi tớ, không là cậu sẽ bị đói đó, mà cậu cũng không nên uống quá nhiều rượu đâu, tớ sẽ không chăm cậu nếu cậu bị bệnh chỉ vì rượu đâu…

“Tiểu Tuệ lại đến giờ làm “mẹ” rồi hả? Còn quá sớm so với bình thường.”. Lạc Vân thầm nghĩ trong đầu, rồi xua xua tay với Giai Tuệ.

-Rồi rồi biết rồi, cậu đi đi! Anh Dương Kì đang đợi kìa!

-Nhớ đó Vân Vân, đừng quên lời tớ!

-Ok ok, cậu đi đi! Tớ tự lo được.

Vâng, Lạc Vân đâu có chịu nghe lời, nếu nghe lời thì đâu còn là Lạc Vân. Người phục vụ đi đến với những ly rượu vang ngon lành như vậy làm sao mà Lạc Vân cưỡng lại được. Cô không nghĩ nhiều liền cầm lấy một ly vang, chưa uống thì chưa biết ngon, uống rồi thì lại không cưỡng lại được. Mà chưa gì cô đã uống hết ly rượu mà người phục vụ kia mang ra. Thấy sức uống của cô quá đáng sợ nên anh chàng phục vụ đã lẻn đi, bỏ lại Lạc Vân với mấy cái ly trống rỗng.

Lạc Vân cảm thấy buồn chán nên đã đi xung quanh để tìm kiếm Giai Tuệ. Cô đi một hồi cuối cùng nhìn thấy Giai Tuệ có một ly vang đang cầm trên tay, biết Giai Tuệ không uống được rượu mà lại cầm thứ đó thì chắc chắn chỉ có thể là dành cho Lạc Vân đây mà thôi. Cô lập tức chạy về phía cô bạn thân “thiên thần” của mình mà không để ý xung quanh.

Phải! Đi không để ý xung quanh thì kiểu gì cũng có ngày đụng chúng người khác. Vừa ngã xong thì Lạc Vân liền đứng dậy, cô nhìn cậu bé mình vừa va phải trước mặt, vừa nhìn về phía Giai Tuệ. Nét mặt của Giai Tuệ không mấy khả quan cho thấy người này KHÔNG. HỀ. BÌNH. THƯỜNG. Lạc Vân luống cuống tay chân đỡ cậu bé đó dậy thì chưa gì một thứ quen thuộc đã chĩa vào sau đầu cô. Nội tâm của Lạc Vân đang khóc thành đại dương luôn rồi.

Mấy tên mặc vest cao to, mặt đầy sát khí, đã đáng sợ rồi còn khủng khiếp hơn. Mấy tên đó cứ nhìn Lạc Vân chằm chằm như muốn gi.ết cô luôn vậy.

-Ah a, tôi thành thật xin lỗi em nhé, em có sao không?

-Em?

-Vâng?

Chỉ thấy cậu bé đó ra dấu với mấy tên to con kia và, đương nhiên là Lạc Vân bị chói lại rồi.

Hết chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện