Một làn gió mát lạnh thổ bay mái tóc của Lạc Vân, cô đang đứng trước hiện trường vụ tai nạn sảy ra vào lúc một giờ sáng nay, cũng là vụ tai nạn của chồng cô. Lạc Vân đi ngó quanh hiện trường, cả hai túi khí đều đã được bật ra kịp thời nên, để ý kĩ hơn, cô thấy một thứ hình tròn nhỏ rơi trên mặt đất làm bằng bạc, nhìn kĩ hơn thì thấy bên trong có khắc tên “Tô Lạc Vân”. Lạc Vân lập tức nhặt thứ ấy lên rồi cô tháo nhẫn của mình ra xem, bên trong nhẫn của cô khắc một cái tên không phải của cô mà là “Châu Hi Hoa”.

Vậy ra, thứ đó chính là nhẫn của Hi Hoa, cái nhẫn ấy đã bị vỡ mất viên đá thạch anh hồng. Điều này càng khiến Tô Lạc Vân càng trở nên giận dữ hơn, cô cất hai chiếc nhẫn vào túi áo khoác rồi rút điện thoại ra.

-Alo, Giai Tuệ phải không! Cậu giúp tớ một chuyện nha...

Lạc Vân đến đồn cảnh sát, mấy viên cảnh sát vẫn đang thẩm vấn người lái xe tải kia. Người lái xe cáu nhặng lên, tính bỏ đi thì đột nhiên một cánh tay giữ hắn ta lại. Lạc Vân đăm đăm nhìn hắn, cô “nhẹ nhàng” ấn hắn ngồi lại vị trí ban đầu, hắn quay đầu lại tính chửi bới nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười mà đắm đằm sát khí của Tô Lạc Vân, hắn liền biết điều mà lập tức ngậm chặt miệng không giám hó hé thêm lời nào nữa.

-Cảnh sát, anh cho tôi nói chuyện với người này một chút được không? -Được được, Tô Tổng cứ tự nhiên.

Viên cảnh sát biết người này có thể lực không thể đùa được, anh chỉ đành răm rắp mà nghe theo, anh đứng lên đi ra chỗ khác để hai người họ có không gian nói chuyện riêng, nếu nghe được thì anh biết tính mạng của mình cũng không tài nào giữ được.

Lạc Vân mỉm cười nhìn người lái xe, cô kéo một cái ghế khác ra ngồi bên cạnh hắn. Cô vỗ bôm bốp vào bả vai của người lái xe khiến hắn sợ hãi mà co rúm người lại.

-Nói đi! Ai là người đã sai khiến ông?

-Tôi, tôi không có biết cô đang nói gì hết.

Hơi thở của cô nhẹ nhàng đến kì lạ khiến người lái xe càng trở nên sợ hãi. Từ từ, một thứ màu đen lạnh lẽo xuất hiện, cái khối sắt ấy dí sát vào thái dương của người lái xe.

-Mau lên!!! Tôi sẽ không nói lại lần thứ ba đâu.

Đứng trước nòng súng của Lạc Vân, người lái sẽ sợ hãi che nòng súng lại rồi cười cười để khiến Lạc Vân đối xử nhẹ nhàng với mình hơn một chút. (3)

-Cái này, cô hãy hạ...

-Mau!!!

“Cạch” lần này Lạc Vân đã lên đạn.

-Tôi nói, tôi nói, có người đã thuê tôi, hắn ta khá trẻ khoảng độ...

-Tôi có chồng rồi, không cần biết tuổi, nói vào trọng điểm đi! Hắn tên là gì?

-Tôi, tôi không biết thưa cô.

-Vậy sao!

Lạc Vân vẫn cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi cô cùng. Đã hết giá trị lợi dụng.

-Cuối cùng lại chẳng thu được thông tin gì. Anh cảnh sát ơi! Tống tên này vào tu chung thân giúp tôi với.

Người lái xe nghe thấy vậy thì liền quỳ xuống trước mũi giày của cô, hắn ta bắn đầu khóc lóc, tay hắn níu lấy vạt áo của Lạc Vân.

-Tôi xin cô, tôi còn vợ còn con gái nhỏ nữa. Nếu tôi không mang tiền về thì họ phải sống thế nào đây?

-Vậy khi ông làm việc cho tên đó ông có nghĩ đến hậu quả không?

-Tôi xin cô, tôi rất cần tiền! Con gái tôi đang theo học một trường cấp ba danh giá nên tôi không muốn con bé vì không có tiền đóng học mà phải nghỉ học.

-Vậy sao? Ông cần tiền đến vậy sao?

-Đúng rồi ạ! Nhà chúng tôi rất nghèo.

-Vậy những lúc ông đang mù quáng vì đồng tiền thì ông có nghĩ đến việc tôi sẽ mất đi ai không? Là chồng của tôi đấy! Nếu như anh ấy mà không qua khỏi tôi sẽ giết chết ông.

-Đội ơn cô, cảm ơn cô vì đã không đụng đến vợ và con gái tôi.- Người lái xe quỳ rạp người xuống đất, thành thật cảm ơn Lạc Vân.

Nghe đến đây, cô đứng hình, rồi cô lôi giấy và bút từ trong túi áo khoác ra, viết lên tờ giấy cái gì đó. Rồi cô đưa ra trước mặt người lái xe, một tấm chi phiếu được đưa ra khiến hắn ta bất mà không giám nhận.

-Nhận lấy đi! Tiền này là tiền cho con gái ông, đủ để học lên Đại học đấy! (3

Người lái xe nhận lấy tấm chi phiếu rồi cúi đầu cảm ơn rất nhiều lần. Người lái xe cầm tấm chi phiếu trên tay rồi lập tức gọi điện cho vợ mình, giọng ông hơn hở như vừa có một mùa bội thu: “Mình à! Tôi có tiền cho con gái đi học rồi!”.

Giọng một người phụ nữ mộc mạc vang lên qua điện thoại: “Thật sao! Đội ơn trời đất! Mà ông lấy số tiền đó ở đâu ra vậy?”

Người lái xe nói vẫn vẻ vui tươi ấy: “Con bé được một nhà tài trợ để ý đến. Con bé thật may mắn quá! Vậy là sau này nó có thể đi học mà không cần lo về chuyện tiền bạc rồi.”

Người lái xe nói chuyện vô cùng vui vẻ với vợ mình, nào là sẽ mua cho con gái cái gì, sẽ cho con gái đi học lớp học thêm nào để con gái ngày càng giỏi giang hơn. Cuộc trò chuyện của hai người đó chỉ xoay quanh việc làm thế nào để con gái đi học mà không cần nghĩ ngợi về chuyện tiền bạc nữa.

Lạc Vân cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút nhờ gia đình này, cô lại nhớ đến gia đình của mình cũng ấm áp như vậy dù cho nhà có hai người đàn ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện