Hắn ta nhìn cô với gương mặt tươi cười rạng rỡ, nếu cô không nhầm thì còn có chút yêu chiều nữa. Cô- Tô Lạc Vân lập tức đóng băng trước vẻ mặt tươi cười của hắn, “xinh đẹp” không còn là từ đủ để miêu tả vẻ mặt hắn khi cười nữa, tim của cô hẫng đi một nhịp, thì ra đây chính là yêu.
“Ôi thần linh ơi! Con đang được chứng kiến mỹ vị nhân gian có đúng không? Con chưa thấy ai cười đẹp hơn Giai Tuệ nhưng giờ người tên “Châu Hi Hoa” này đã cướp mất vị trí ấy của Tuệ Tuệ mất rồi!” Lạc Vân thầm cảm tạ, cô mừng vì mình còn sống để được chứng kiến “kì quan của thế giới”.
Cô vươn tay, đưa hai tay mình chạm vào hai bên má của Hi Hoa, gương mặt đang cười bỗng ngừng lại, thay vào đó là nét mặt bất ngờ trước hành động của cô. Lạc Vân đột nhiên cười lớn rồi nói.
-Cuối cùng, tôi đã trở thành người của “thiên thần” này rồi!
-Đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?- Hi Hoa đầy nghi hoặc nhìn cô.
Cô ôm chặt lấy “chàng tiên xinh đẹp” của mình, khiến tên đàn em khi nãy vội quay mặt đi chỗ khác. Hi Hoa lại thở dài, bế theo người vợ tương lai của mình ra khỏi căn phòng nhập nhoàng ánh điện kia. Ra đến ngoài, Hi Hoa liền đặt cô xuống, rồi xòe bàn tay của mình ra.
-Sao vậy ạ?- Lạc Vân không hiểu ý của hắn lắm.
-Chìa khóa nhà.
-Ơ? Lấy chìa khóa nhà em làm gì? -Đến ở cùng.
Lạc Vân tròn mắt nhìn Hi Hoa vẫn đang đưa bàn tay ra. Cô liền đưa tay lên đỡ trán.
-Thời buổi này người ở chung cư ít dùng chìa khóa lắm! Nhà em dùng mật khẩu với vân tay.
-Vậy mật khẩu là gì?
-52306(Em yêu anh rồi).
-Em đùa tôi đúng không?- Mặt hắn đỏ lựng lên.
-A! Anh giải được sao! Haha, em không nghĩ là có người giải được- Lạc Vân cúi mặt, nét mặt man mác buồn này cô không muốn Hi Hoa thấy được chúng.- Những người trước đây nghĩ đó là mật khẩu nhà thật đấy! Họ không vào được nhà em thì lại chửi rủa.
Hi Hoa khá bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt này của cô, hắn không nghĩ cô lại buồn vì những tên trước đây lại không giải được một câu mật mã khá đơn giản như vậy.
-Vậy mật khẩu thật sự là gì?
-3344589(Cả đời này không thay lòng).
-Lần này là thật đúng không?- Hi Hoa ngày càng nghi hoặc cái mật khẩu nhà của Lạc Vân.
-Haha, lại bị anh nhìn thấu rồi! Nhưng lần này đúng là mật khẩu nhà em.
Đột nhiên có hai tên đàn em bước đến, hai tay đang giữ chặt một cô gái.
-Thưa ngài, chúng tôi phát hiện có kẻ lạ đột nhập vào khuôn viên, ngài nghĩ nên xử lí thế nào ạ?
Hi Hoa liếc nhìn về phía đó, bất chợt hắn nghe thấy bên tai mình, người đang không nói thành lời- Lạc Vân đang rất sửng sốt. Cô túm lấy vai của Hi Hoa, cô nhìn hắn rồi luôn miệng giải thích về sự xuất hiện kia. Hắn không hiểu, không hiểu tại sao cô lại biện minh, không hiểu sao cô lại sợ mình, không hiểu, hắn chìm trong suy nghĩ của chính bản thân mình.
-Tại sao em phải bao biện? Em sợ tôi sao?
-Hả?- Lạc Vân đứng hình, đúng là cô có sợ hắn thật, nhưng cô sợ rằng hắn sẽ giết Giai Tuệ mất.- Em, em chỉ sợ anh sẽ làm gì đó với bạn em, với lại, lần đầu gặp anh không để lại cho em cái nhìn không mấy thiện cảm nên là…- Cô ngừng lại, nhìn vào đôi mắt ấy của hắn.- Em vẫn còn thấy sợ.
Hắn, mắt của hắn đang ánh lên, long lanh hơn, mũi cũng trở nên hồng hào. “Chết rồi!” Lạc Vân thầm nghĩ, biểu hiện này chỉ có thể là chuẩn bị khóc thôi! Một giọt nước lăn dài trên gò má, rồi hai giọt. Không xong rồi, cô phải làm gì bây giờ?
Mấy tay đàn em thấy vậy liền thả Giai Tuệ ra, chạy đến phía ông trùm của chúng, chúng đẩy cô tách xa khỏi Hi Hoa. Giai Tuệ đỡ lấy cô, nhìn hắn với mấy tên đàn em không mấy thiện cảm cho lắm. Lạc Vân nhìn chằm chằm Hi Hoa đang khóc, cô không biết, mình đã làm gì sai? Tay cô đưa ra hướng về phía của hắn. Nhưng rồi Giai Tuệ lại nắm lấy cánh tay của cô.
-NÀY! LẠC VÂN! Cậu có ổn không? Đừng đi về phía đấy! Nguy hiểm lắm!
“Anh ấy, tôi muốn ôm anh ấy! Tôi không cố ý, tôi chỉ là, nói ra suy nghĩ của bản thân. Tôi, không muốn nhìn thấy anh khóc vì bất kì lý do gì.”. Lạc Vân nghĩ vậy rồi vô thức tiến về phía hắn, mặc kệ những lời nói và sự ngăn cản của Giai Tuệ, cô vẫn tiến đến. Mấy tên đàn em vô cùng cảnh giác, đứng chắn trước mặt ông trùm của chúng.
-Châu Hi Hoa!
Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt của hắn đỏ hoe, nước mắt thì vẫn không ngừng tuôn rơi. Trong thâm tâm của hắn hiện đang rất hỗn loạn, hắn tự hỏi bản thân rằng, tại sao mọi người lại thấy sợ một người như hắn, ngay cả người vợ sắp cưới của hắn cũng sợ hắn, vậy sao cô lại đồng ý cơ chứ? Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, hắn không biết hắn đã làm gì, đó chỉ là những chuyện “bình thường” thôi mà.
-Em, thành thật xin lỗi. Em không muốn nhìn thấy anh khóc đâu, nếu anh còn khóc nữa, em sẽ nhảy đấy!
Hi Hoa bất ngờ, nước mắt hắn cũng đột ngột ngừng rơi, mặc dù Lạc Vân đang cố khiến hắn ngừng khóc nhưng hắn lại thấy, cô đang muốn hắn cười.
-Nè, em không có đùa đâu, em nhảy thật đấy! Còn nhảy cái gì thì em không biết.- Lạc Vân đánh mắt đi hướng khác, hai má cô hơi ửng hồng.
Cuối cùng, hắn lại cười, chỉ bởi một câu nói dọa dẫm đơn giản của cô.
-Hoa Hoa, em muốn ôm!- Lạc Vân dang hai tay ra, chờ đợi đối phương.
Không có ai lao vào vòng tay ấy cả, chỉ thấy cái tên đàn em hồi nãy đang đấm vào đầu của cô. Lạc Vân ôm đầu, tức giận nhìn về phía tên đó, cú đấm của hắn rất đau, lại còn vào trung tâm điều khiển nữa, đây là thứ để cô kiếm ra tiền để sau này nuôi ông trùm của chúng đấy!
-Sao cô dám gọi tên thân mật của ngài ấy?
-Gì? Muốn gây sự hả?- Lạc Vân hằn học nhìn tên đó.
-Hạ Vũ, ngươi làm cái gì vậy?- Hi Hoa cau mày, nhìn tên đàn em được gọi là “Hạ Vũ” kia.
-Nhưng mà thưa ngài, cô ta…
-Em ấy sắp thành bà chủ của mấy đứa rồi đấy!
-Cái gì? Ngài đùa thôi đúng không ạ?
-Ngươi nghĩ xem ta đã bao giờ nói đùa chưa.
Hạ Vũ sốc muốn bay màu khỏi Trái Đất mất, tên đàn em lúc nãy ở trong căn phòng kia bây giờ mới bước ra ngoài. Hạ Vũ nhìn thấy tên đó liền chộp lấy, Hạ Vũ với khuôn mặt không còn chút sức sống, hắn hỏi.
-Này! Chuyện này là sao vậy hả, anh Cảnh Nghi?
-Ngài ấy nói ngài ấy không đùa thì chắc chắn là ngài ấy không đùa.- Cảnh Nghi mặt không biến sắc, thốt ra những lời khiến Hạ Vũ không tin vào tai mình.
Hạ Vũ buông thõng hai tay xuống, mặt hắn như muốn chảy xệ xuống, hắn chỉ tay về phía Lạc Vân với vẻ mặt khó tin.
-Con nhỏ này mà là phu nhân á?
-Vô lễ.- Hi Hoa đánh vào đầu Hạ Vũ khiến hắn ta ngã chúi xuống đất.
Hết chương 4.
“Ôi thần linh ơi! Con đang được chứng kiến mỹ vị nhân gian có đúng không? Con chưa thấy ai cười đẹp hơn Giai Tuệ nhưng giờ người tên “Châu Hi Hoa” này đã cướp mất vị trí ấy của Tuệ Tuệ mất rồi!” Lạc Vân thầm cảm tạ, cô mừng vì mình còn sống để được chứng kiến “kì quan của thế giới”.
Cô vươn tay, đưa hai tay mình chạm vào hai bên má của Hi Hoa, gương mặt đang cười bỗng ngừng lại, thay vào đó là nét mặt bất ngờ trước hành động của cô. Lạc Vân đột nhiên cười lớn rồi nói.
-Cuối cùng, tôi đã trở thành người của “thiên thần” này rồi!
-Đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?- Hi Hoa đầy nghi hoặc nhìn cô.
Cô ôm chặt lấy “chàng tiên xinh đẹp” của mình, khiến tên đàn em khi nãy vội quay mặt đi chỗ khác. Hi Hoa lại thở dài, bế theo người vợ tương lai của mình ra khỏi căn phòng nhập nhoàng ánh điện kia. Ra đến ngoài, Hi Hoa liền đặt cô xuống, rồi xòe bàn tay của mình ra.
-Sao vậy ạ?- Lạc Vân không hiểu ý của hắn lắm.
-Chìa khóa nhà.
-Ơ? Lấy chìa khóa nhà em làm gì? -Đến ở cùng.
Lạc Vân tròn mắt nhìn Hi Hoa vẫn đang đưa bàn tay ra. Cô liền đưa tay lên đỡ trán.
-Thời buổi này người ở chung cư ít dùng chìa khóa lắm! Nhà em dùng mật khẩu với vân tay.
-Vậy mật khẩu là gì?
-52306(Em yêu anh rồi).
-Em đùa tôi đúng không?- Mặt hắn đỏ lựng lên.
-A! Anh giải được sao! Haha, em không nghĩ là có người giải được- Lạc Vân cúi mặt, nét mặt man mác buồn này cô không muốn Hi Hoa thấy được chúng.- Những người trước đây nghĩ đó là mật khẩu nhà thật đấy! Họ không vào được nhà em thì lại chửi rủa.
Hi Hoa khá bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt này của cô, hắn không nghĩ cô lại buồn vì những tên trước đây lại không giải được một câu mật mã khá đơn giản như vậy.
-Vậy mật khẩu thật sự là gì?
-3344589(Cả đời này không thay lòng).
-Lần này là thật đúng không?- Hi Hoa ngày càng nghi hoặc cái mật khẩu nhà của Lạc Vân.
-Haha, lại bị anh nhìn thấu rồi! Nhưng lần này đúng là mật khẩu nhà em.
Đột nhiên có hai tên đàn em bước đến, hai tay đang giữ chặt một cô gái.
-Thưa ngài, chúng tôi phát hiện có kẻ lạ đột nhập vào khuôn viên, ngài nghĩ nên xử lí thế nào ạ?
Hi Hoa liếc nhìn về phía đó, bất chợt hắn nghe thấy bên tai mình, người đang không nói thành lời- Lạc Vân đang rất sửng sốt. Cô túm lấy vai của Hi Hoa, cô nhìn hắn rồi luôn miệng giải thích về sự xuất hiện kia. Hắn không hiểu, không hiểu tại sao cô lại biện minh, không hiểu sao cô lại sợ mình, không hiểu, hắn chìm trong suy nghĩ của chính bản thân mình.
-Tại sao em phải bao biện? Em sợ tôi sao?
-Hả?- Lạc Vân đứng hình, đúng là cô có sợ hắn thật, nhưng cô sợ rằng hắn sẽ giết Giai Tuệ mất.- Em, em chỉ sợ anh sẽ làm gì đó với bạn em, với lại, lần đầu gặp anh không để lại cho em cái nhìn không mấy thiện cảm nên là…- Cô ngừng lại, nhìn vào đôi mắt ấy của hắn.- Em vẫn còn thấy sợ.
Hắn, mắt của hắn đang ánh lên, long lanh hơn, mũi cũng trở nên hồng hào. “Chết rồi!” Lạc Vân thầm nghĩ, biểu hiện này chỉ có thể là chuẩn bị khóc thôi! Một giọt nước lăn dài trên gò má, rồi hai giọt. Không xong rồi, cô phải làm gì bây giờ?
Mấy tay đàn em thấy vậy liền thả Giai Tuệ ra, chạy đến phía ông trùm của chúng, chúng đẩy cô tách xa khỏi Hi Hoa. Giai Tuệ đỡ lấy cô, nhìn hắn với mấy tên đàn em không mấy thiện cảm cho lắm. Lạc Vân nhìn chằm chằm Hi Hoa đang khóc, cô không biết, mình đã làm gì sai? Tay cô đưa ra hướng về phía của hắn. Nhưng rồi Giai Tuệ lại nắm lấy cánh tay của cô.
-NÀY! LẠC VÂN! Cậu có ổn không? Đừng đi về phía đấy! Nguy hiểm lắm!
“Anh ấy, tôi muốn ôm anh ấy! Tôi không cố ý, tôi chỉ là, nói ra suy nghĩ của bản thân. Tôi, không muốn nhìn thấy anh khóc vì bất kì lý do gì.”. Lạc Vân nghĩ vậy rồi vô thức tiến về phía hắn, mặc kệ những lời nói và sự ngăn cản của Giai Tuệ, cô vẫn tiến đến. Mấy tên đàn em vô cùng cảnh giác, đứng chắn trước mặt ông trùm của chúng.
-Châu Hi Hoa!
Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt của hắn đỏ hoe, nước mắt thì vẫn không ngừng tuôn rơi. Trong thâm tâm của hắn hiện đang rất hỗn loạn, hắn tự hỏi bản thân rằng, tại sao mọi người lại thấy sợ một người như hắn, ngay cả người vợ sắp cưới của hắn cũng sợ hắn, vậy sao cô lại đồng ý cơ chứ? Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, hắn không biết hắn đã làm gì, đó chỉ là những chuyện “bình thường” thôi mà.
-Em, thành thật xin lỗi. Em không muốn nhìn thấy anh khóc đâu, nếu anh còn khóc nữa, em sẽ nhảy đấy!
Hi Hoa bất ngờ, nước mắt hắn cũng đột ngột ngừng rơi, mặc dù Lạc Vân đang cố khiến hắn ngừng khóc nhưng hắn lại thấy, cô đang muốn hắn cười.
-Nè, em không có đùa đâu, em nhảy thật đấy! Còn nhảy cái gì thì em không biết.- Lạc Vân đánh mắt đi hướng khác, hai má cô hơi ửng hồng.
Cuối cùng, hắn lại cười, chỉ bởi một câu nói dọa dẫm đơn giản của cô.
-Hoa Hoa, em muốn ôm!- Lạc Vân dang hai tay ra, chờ đợi đối phương.
Không có ai lao vào vòng tay ấy cả, chỉ thấy cái tên đàn em hồi nãy đang đấm vào đầu của cô. Lạc Vân ôm đầu, tức giận nhìn về phía tên đó, cú đấm của hắn rất đau, lại còn vào trung tâm điều khiển nữa, đây là thứ để cô kiếm ra tiền để sau này nuôi ông trùm của chúng đấy!
-Sao cô dám gọi tên thân mật của ngài ấy?
-Gì? Muốn gây sự hả?- Lạc Vân hằn học nhìn tên đó.
-Hạ Vũ, ngươi làm cái gì vậy?- Hi Hoa cau mày, nhìn tên đàn em được gọi là “Hạ Vũ” kia.
-Nhưng mà thưa ngài, cô ta…
-Em ấy sắp thành bà chủ của mấy đứa rồi đấy!
-Cái gì? Ngài đùa thôi đúng không ạ?
-Ngươi nghĩ xem ta đã bao giờ nói đùa chưa.
Hạ Vũ sốc muốn bay màu khỏi Trái Đất mất, tên đàn em lúc nãy ở trong căn phòng kia bây giờ mới bước ra ngoài. Hạ Vũ nhìn thấy tên đó liền chộp lấy, Hạ Vũ với khuôn mặt không còn chút sức sống, hắn hỏi.
-Này! Chuyện này là sao vậy hả, anh Cảnh Nghi?
-Ngài ấy nói ngài ấy không đùa thì chắc chắn là ngài ấy không đùa.- Cảnh Nghi mặt không biến sắc, thốt ra những lời khiến Hạ Vũ không tin vào tai mình.
Hạ Vũ buông thõng hai tay xuống, mặt hắn như muốn chảy xệ xuống, hắn chỉ tay về phía Lạc Vân với vẻ mặt khó tin.
-Con nhỏ này mà là phu nhân á?
-Vô lễ.- Hi Hoa đánh vào đầu Hạ Vũ khiến hắn ta ngã chúi xuống đất.
Hết chương 4.
Danh sách chương