Cẩm Sắt mặc bộ trang phục màu đỏ đính kim tuyến thêu chìm hải đường kết hợp với đôi giày bằng gấm, khoác áo choàng màu hồng đào in hình hoa cỏ kết hợp với làn váy lụa thêu trăm con bươm bướm, trên đầu chỉ vấn một búi tóc Song Loa đơn giản, cắm trâm Kim Bộ Diêu hình hoa hải đường nạm vàng trông hoạt bát đáng yêu. Trên cổ đeo chuỗi ngọc trường mệnh, toàn thân toát lên vẻ trang nhã tinh tế nhưng không quá đặc biệt, bù lại khuôn mặt trắng nõn cũng ánh lên chút hồng hào.

Nàng ngồi ngay ngắn im lặng ở một chỗ, thấy Quách thị ngoắc tay mới bỗng dưng tỏ vẻ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu xuống, đôi lông mi đen dài chớp động run rẩy như cánh bướm, nàng đứng lên đi tới bên Quách thị và Vạn thị. Khi nàng bước đi, chuỗi ngọc trường mệnh rung động theo từng nhịp chân, nàng vừa đi vừa tỏ vẻ ngại ngùng, tư thái dịu dàng nhu thuận, trái lại làm nàng càng giống một đứa trẻ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần có vẻ bớt kiều diễm hơn.

Nàng tới bên cạnh Vạn thị, còn chưa cúi người hành lễ bỗng nhiên đã bị Vạn thị bật dậy bước tới ôm vào trong ngực, sau đó trên đầu nàng vang lên giọng nói đầy thương cảm xen lẫn xúc động: “Đứa nhỏ đáng thương này, ba năm không gặp con đã trở thành một Đại cô nương rồi, sao lại khách sáo với dì như vậy.”

Năm đó Vạn Tân Lôi và mẹ ruột Liêu Hoa của Cẩm Sắt là chị em kết nghĩa kim lan, vì vậy Cẩm Sắt vẫn hay gọi Vạn thị là dì, hiện giờ bị nàng ta ôm vào trong ngực, nghĩ đến sáng sớm hôm nay cũng bị Ngô thị ôm như vậy, Cẩm Sắt nén cười, giả bộ nghẹn ngào thốt: “Cẩm Sắt thật đáng đánh đòn, mấy năm nay làm dì phải lo lắng nhớ nhung.”

Nàng vừa nghẹn ngào, nhất thời trong phòng các vị phu nhân tiểu thư cũng lộ vẻ xúc động, nhiều người đã rơm rớm, dù khóc thật hay không thì cũng lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt.

“Làm sao vậy, vốn là chuyện vui mừng, sao lại thành ra khóc lóc thế này. Tứ nha đầu, thím nói này, hôm nay là lễ mừng thọ của lão thái thái, sao con có thể làm cho người khóc cùng con được chứ, nào nhanh tới đây, để thím lau nước mắt cho, đừng khóc nữa.”

Cẩm Sắt vừa mới ngẩng đầu khỏi ngực Vạn thị đã vừa vặn bị Ngô thị dẫn theo Khương phu nhân nhà Tri phủ túm ra trước mặt, sau đó nàng ta lấy ra một chiếc khăn tay rồi định lau nước mắt cho nàng, động tác vô cùng thân thiết, giọng nói tràn ngập yêu thương.

Cẩm Sắt nghe vậy thì chợt thấy lạnh lẽo, Ngô thị đúng là không từ cơ hội để chèn ép mình, bị nàng nói thành như vậy, ngược lại dường như bản thân mình mới là người không hiểu chuyện, bất hiếu làm lão thái thái đau buồn, phá hủy ngày sinh nhật của lão thái thái.

“Đều trách Cẩm Sắt, chính con làm dì phải nhớ nhung lo lắng, hôm nay vừa gặp lại thì chưa gì đã làm di rơi lệ. Dì đừng buồn, không phải hiện giờ Cẩm Sắt sống rất tốt sao, lão thái thái, chú thím, anh chị em gái trong nhà đều đối xử với con vô cùng tốt. Thím nói đúng, hôm nay là lễ mừng thọ lão thái thái, căn bản không nên khóc lóc, dì còn khóc nữa thì con xấu hổ vô cùng, độn thổ cho xong.

Cẩm Sắt để Ngô thị lau nước mắt cho nhưng không hề đề cập đến chuyện làm lão thái thái rơi lệ, chỉ dẫn toàn bộ câu chuyện về phía Vạn thị.

Cẩm Sắt nếu thật sự xin lỗi lão thái thái, khuyên lão thái thái đừng nên đau buồn thì không chừng sẽ làm Quách thị càng thêm thương cảm, như thế không chỉ khẳng định những lời Ngô thị nói là đúng, mà chính nàng cũng mang danh không hiểu chuyện. HIện giờ nàng chỉ khuyên Vạn thị, ai cũng sẽ không để ý đến chuyện này, hơn nữa nàng còn đang nhắc nhở mọi người rằng người rơi lệ trước không phải là Diêu Cẩm Sắt nàng, mà là Vạn thị. Vậy những lời Ngô thị vừa mới nói có vẻ không thích hợp cho lắm.

Ngô thị nghe vậy thì sửng sốt, nàng ta dù sao vẫn cảm thấy hôm nay Cẩm Sắt hơi khác thường, nhưng ngẫm lại thì lại thấy bản thân có vẻ quá đa nghi, nàng cũng biết mình nói lời này không ổn, sợ câu chuyện chuyển biến theo hướng bất lợi, nàng ta nhìn Vạn thị, đang muốn vớt vát vài câu thì thấy Vạn thị đã lau khô nước mắt, cười hướng về phía Quách thị nói: “Lão thái thái chớ trách, do ta quá chìm đắm trong chuyện này nên mới thất lễ.”

Quách thị vội vàng cười nói: “Tứ nha đầu đúng là đứa may mắn nên mới được phu nhân đối xử tốt như vậy.”

“Sớm nghe Cẩm Sắt nói phu nhân là người có tấm lòng nhân ái lương thiện, đối xử với Cẩm Sắt y như con ruột, hôm nay dân phụ rốt cuộc cũng hiểu rồi.” Ngô thị cũng vội vàng cười nói.

Vạn thị còn chưa lên tiếng, Cẩm Sắt đã không nhịn được cầm khăn đặt bên môi, cúi thấp đầu kìm nén mà ho hai tiếng, Vạn thị lập tức kéo nàng lại gần, tỉ mỉ đánh giá, vẻ mặt lo lắng, giọng nói âu lo: “Sao nhìn sắc mặt con có vẻ không tốt thế? Chẳng lẽ con bị bệnh sao?”

Cẩm Sắt thấy mọi người đều nhìn sang mình, tức thì ngại ngùng cúi đầu trả lời: “Hai ngày trước con mới bị ốm một trận, làm khổ lão thái thái và thím phải lo lắng cho, hôm nay tỉnh dậy lại làm cho dì mới vừa bôn ba đường sá xa xôi đến đây phải lo lắng không yên, Cẩm Sắt thật là đáng trách.” Nàng nói xong liền tỏ vẻ áy náy mà nhìn sang Ngô thị đang đứng bên cạnh.

Nàng vừa nói xong, Quách thị lập tức tiếp lời: “Cẩm Sắt cũng là đứa trẻ hiếu thảo, cháu nó bị bệnh phải nằm trên giường ba ngày, vậy mà sáng sớm nay tỉnh dậy liền nhớ đến ta mà tới đây chúc thọ.”

Vạn thị thấy thế thì không tránh được lại tỉ mỉ thăm hỏi bệnh tình Cẩm Sắt, hỏi nàng uống thuốc như thế nào, sáng nay tỉnh dậy ăn món gì, mọi người thấy hai người họ thân thiết tay nắm chặt tay thì bất giác cảm thán vài câu. Người thì khen Cẩm Sắt không hổ là cháu gái nhà Thủ phụ, cực kỳ hiếu thảo, ngoan ngoãn lễ phép, người thì khen Võ An hầu phủ không quên tình cũ, khen Vạn thị nhân ái lương thiện, lại cảm thán Cẩm Sắt đúng là người may mắn.

Cẩm Sắt nghe thấy thế, lại ngước nhìn bộ trang sức hồng ngọc nạm vàng trên đầu Vạn thị, nàng chỉ cảm thấy sắc vàng cùng hồng ngọc tỏa sáng long lanh lóng lánh làm người ta thấy thật rực rỡ chói mắt, vẻ phú quý giàu sang hiển hiện rõ như vậy khó trách mọi người đều khen nàng may mắn, một kẻ sa cơ lỡ vận mà kết mối hôn nhân tốt đến thế, quả thực đáng để người khác phải cảm thán.

“Đứa trẻ này đúng là quá mức hiếu thảo, sáng nay ta đã dặn đừng vội xuống giường kẻo bệnh tình lại tái phát, ấy vậy mà nàng vẫn nhớ đến phải chúc thọ lão thái thái mà tỉnh dậy… Cũng do ta làm thím mà không để tâm, không ngờ đứa nhỏ này đột ngột không nhịn được mà đọc quyển “Thảo đường văn tập” kia suốt đêm, vì thế mới bị bệnh.” Cẩm Sắt còn đang đáp lời Vạn thị thì nghe thấy Ngô thị nói với vẻ mặt áy náy.

Cẩm Sắt chợt thấy trong lòng phát lạnh, hôm nay Ngô thị thật đúng là quyết tâm ép nàng mang danh vô tâm bất hiếu đây.

Không nghe lời thím, tự ý xuống giường chính là tội thứ nhất; thân mang bệnh còn đến chúc thọ, làm cho lão thái thái vì nàng mà lo lắng chính là tội thứ hai; biết rõ sắp đến ngày mừng thọ lão thái thái mà còn bất chấp thân thể đọc sách thâu đêm chính là tội thứ ba; hôm nay nếu làm nhiễm bệnh sang lão thái thái thì thật đúng là đứa vô cùng bất hiếu.

Chuyện này ở kiếp trước Cẩm Sắt không hề quên, Ngô thị làm như vậy để nàng manh danh thanh cao tự phụ, có tài năng nhưng kiêu ngạo, phải biết rằng phụ nữ không tài thì mới có đức, nàng thức thâu đêm đọc sách, lại không phải sách dành cho nữ giới, kiểu sách này nếu là đàn ông đọc thì đáng ngợi khen ca tụng, nhưng đối với con gái thì quả thật không thích hợp! Vạn thị vốn không hề quan tâm tới Cẩm Sắt, hiện giờ thấy nàng mặt mày nhuốm bệnh, vóc dáng gầy yếu thì càng thêm khó chịu, nghe xong những lời Ngô thị nói thì càng thấy chán ghét, nàng ta vốn vứt hết mối giao tình giữa hai nhà ra sau đầu, giờ trong lòng chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho tiền đồ tương lai của cậu con trai.

Nàng ta bất giác trầm mặt rồi nói: “Con làm vậy thật không đúng, làm sao có thể đọc sách thâu đêm như vậy, dù con thích quyển sách ấy đến đâu cũng phải chú ý đến thân thể chứ, đọc suốt đêm như vậy không những hại mắt mà còn hại đến sức khỏe, làm hại các bậc trưởng bối phải lo lắng thì chẳng phải con sẽ mang tiếng bất hiếu sao?”

Ngô thị nghe Vạn thị nói như vậy thì vui lắm, càng ngày càng càng cảm thấy thích thú. Trong khi đó Cẩm Sắt cũng luôn miệng nói phải, sau đó nàng nhéo chặt khăn, ra vẻ xấu hổ mà nói: “Quyển “Thảo đường văn tập” kia vốn là quyển sách mà năm đó ông nội con luôn một lòng muốn có, đáng tiếc tìm mãi không được, hiện giờ Đại tỷ tỷ khó khăn lắm mới tìm được giúp con, con nghĩ đến sự tiếc nuối năm ấy của ông nội mà không nhịn được đọc liền một mạch, chỉ nghĩ bản thân mình đọc cũng coi như ông nội đang đọc được… Đúng là do Cẩm Sắt suy nghĩ không chu toàn.”

Vạn thị nghe vậy thì trên mặt bỗng lộ vẻ cảm động, cầm tay Cẩm Sắt liên tục khen ngoan, dẫn tới việc mọi người cũng ca ngợi và khuyên giải theo. Ngô thị thấy Cẩm Sắt có mặt ở đây vốn đã kinh ngạc, hiện giờ những mưu đồ tính toán của mình cứ từng bước hỏng hết, nàng ta càng cảm thấy bực bội khó chịu, nàng ta còn đang suy đi tính lại thì đã nghe thấy Vạn thị nói với Cẩm Sắt.

“Dì biết Đại tỷ tỷ đối xử tốt nhất với con, Diêu Đại tiểu thư là vị nào, mau tới đây để ta nhìn một cái xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện