Cẩm Sắt nhìn người báo tin, không phải chính là Trình ma ma bên người Tiểu Quách thị vừa đứng bên ngoài Cẩm Tú đường thì còn là ai khác được
đây?”
Mọi người nghe bà ta nói thì liền hiểu Băng Liên cô nương trong Tiếc Duyên viện ắt hẳn là tiểu thiếp của Diêu Lễ Hách, nếu không thì Trình ma ma sẽ không chạy tới báo tin mừng cho lão phu nhân và Diêu Lễ Hách. Ngay sau đó bầu không khí trong phòng tức thì trở nên kỳ quái.
Mà Trình ma ma dường như không phát hiện ra không khí quái lạ trong phòng, chỉ mặt đầy vui mừng nhìn thẳng vào lão phu nhân Quách thị.
Lúc này không khí trong phòng sao có thể không kỳ quái chứ, Đại phu nhân Ngô thị của quý phủ mới được chẩn đoán có bầu 3 tháng, còn chưa có ai quên đâu… thế mà vị tiểu thiếp kia có bầu đã 4 tháng, làm như vậy không phải cố ý làm Ngô thị mất thể diện trước mặt mọi người sao?!”
Huống hồ mọi người đều chú ý tới cách Trình ma ma xưng hô, bà ta gọi là Băng Liên cô nương của Tiếc Duyên viện.
Việc này làm mọi người chợt nổi lên suy nghĩ, hễ ai ở Giang Châu đều biết trước đó vài ngày Đồng Tri Diêu đại nhân say mê vị hoa khôi của Liễu Hồng viện tên Thủy Tiên, sau đó cô hoa khôi này bị người ta lặng lẽ chuộc thân, nghe nói là được bao nuôi ở ngoài, rồi sau chẳng ai biết tung tích nữa.
Kiểu chuyện tình ái này vốn không giấu được mọi người, các thế gia vọng tộc ai cũng đều hiểu rõ trong lòng, đều đoán được Thủy Tiên cô nương biến đi đâu, hiện giờ nghe Trình ma ma nói thế, nhất thời càng thêm rõ ràng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngô thị càng thêm bất đồng.
Có người nhìn với vẻ hả hê trước nỗi đau người khác, có người nhìn với ánh mắt đồng cảm thương hại, hoặc có người lại tỏ vẻ châm chọc chế giễu… Đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, vừa nãy Ngô thị đã bị mọi người nhìn với ánh mắt chỉ trích, hiện giờ lại bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy bẽ bàng vô cùng, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, thoắt trắng rồi lại thoắt hồng, cuối cùng chỉ còn đọng lại vẻ trắng bệch, cảm giác cổ họng như bị người chặn lại, vô cùng ấm ức khó chịu đến mức muốn cởi tung cổ áo cho dễ thở. Cẩm Sắt thu hết phản ứng của Ngô thị vào mắt, mặt nàng tuy tỏ ra lo lắng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ, như ánh ngọc bích dập dờn tỏa ra nét trong veo sáng rỡ. Sự suy đoán của mọi người không hề sai, vị Băng Liên cô nương ngụ tại Tiếc Duyên viện này cũng chính là vị hoa khôi Thủy Tiên của Liễu Hồng viện. Đại Cẩm tuy có quy định rõ ràng rằng quan viên không được dính líu đến kỹ nữ, nhưng hiện giờ Đại Cẩm đã qua thời đại phồn vinh hùng mạnh của thái tổ, thánh tổ, không những thế còn bị Bắc Yến ép phải sống an phận trong một góc, triều chính suy đồi, đế vương thì càng ngu dốt. Hoàng đế mê đắm mỹ sắc, đám quan viên tự nhiên cũng học theo, tham ô hủ bại, vui đùa trăng hoa, không từ bất kỳ việc xấu nào. Một vị Đồng Tri cũng biết chơi gái, đừng nói đến Ngự Sử căn bản dù muốn để ý cũng để ý không hết, những vị quan viên như vậy nhiều không kể xiết. Vì thế chuyện Diêu Lễ Hách say mê một cô kỹ nữ huyên náo đến mức mọi người đều biết, vả lại Diêu phủ vốn cũng không phải gia tộc tôn quý gì nên Ngô thị liền ra mặt chuộc thân đưa cô hoa khôi kia vào phủ. Ngô thị chẳng qua thấy chồng mình cả ngày đều lang thang bên ngoài, lại nghĩ tới đưa người vào phủ rồi thì mình tha hồ chỉnh đốn, vì thế mới tự xử lý, trước hết đưa Thủy Tiên ra khỏi kỹ viện, sau đó cho ở tại thôn trang Diêu gia khoảng hai tháng, sau đó thấy chuyện này phai nhạt bớt thì mới sai người khênh kiệu đưa vào phủ trong đêm, hiện giờ cô ta vào phủ mới có 3 tháng mà đã có thai, vậy chắc dính bầu khi còn đang ở ngoài phủ. Lại nói tiếp, Khi Thủy Tiên vào phủ, Diêu Lễ Hách tất nhiên cảm động với hành động của Ngô thị, thấy nàng thật thông tình đạt lý, hiền lành khoan dung, hơn nữa cũng vì thế mà thấy áy náy nên nhiệt tình ân ái với nàng ta vài ngày. Trong khi đó Ngô thị cũng thừa dịp Diêu Lễ Hách đuối lý mềm lòng mà khuyên hắn từ từ hẵng nâng Thủy Tiên thành di nương, một phần cũng vì xuất thân kỹ nữ của nàng ta. Lúc này tiểu mỹ nhân đã vào phủ, chuyện nhỏ ấy Diêu Lễ Hách tất nhiên là liên mồm đáp ứng. Chính vì thế mà vị Thủy Tiên cô nương này càng không danh không phận sống tại Tiếc Duyên viện, bọn hạ nhân càng gọi nàng là cô nương. Ngô thị vốn muốn mượn chuyện này để ra oai phủ đầu với Thủy Tiên, hôm trước còn sửa lại tên thành Băng Liên, bắt nàng ngày ngày tới phòng hầu hạ, Băng Liên cũng là người biết điều, không hề ngỗ nghịch với Ngô thị, cử chỉ thận trọng, không để Ngô thị bắt được dù chỉ một chút sai lầm. Ngô thị dù nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Băng Liên õng ẹo kia hàng ngày đều tới chính phòng làm theo quy củ, luôn luôn ngoan ngoãn hầu hạ Diêu Lễ Hách và nàng ngủ qua đêm, lại có thể mang thai tới 4 tháng mà không ai hay biết! Chuyện nàng ta mang thai, nàng một chút cũng không hề nhận ra, dưới sự quản lý chặt chẽ của nàng ta nhiều năm mà trong nhà còn xảy ra chuyện tình đến mức này, hôm nay trước mặt mọi người lại xuất hiện việc bê bối đến vậy, Ngô thị tức thì vừa vội vừa tức, vừa thẹn vừa giận, vẻ mặt mà còn duy trì được nét dịu dàng thì mới làm người khác thấy kỳ quái ấy chứ? Vì sống hơn người khác một kiếp nên Cẩm Sắt mới biết được chuyện Băng Liên có thai, chính vì thế hôm nay mới tận lực nói cho Diêu Cẩm Hồng biết, nàng đoán chắc rằng Tiểu Quách thị sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Đại phòng, thừa dịp chèn ép Ngô thị. Trong phòng lặng ngắt như tờ, Vạn thị dù không hiểu rõ căn nguyên chuyện Băng Liên, nhưng trong những gia đình nhà cao cửa rộng, những chuyện xấu xa bẩn thỉu này đâu phải nàng chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa vừa nghe Trình ma ma xưng cô nương, nàng liền biết Băng Liên chỉ sợ xuất thân đê hèn. Ngay lập tức nàng càng cảm thấy chán ghét Ngô thị, mang tiếng chủ gia đình mà thiếu thủ đoạn, làm cho trong phủ mù mịt chướng khí. Sau đó nàng lại nhìn sang Cẩm Sắt, ý định từ hôn trong đầu càng thêm kiên định. Không chỉ có Vạn thị nghĩ thế, các vị phu nhân nghe chuyện bê bối bậc này sẽ không trách Diêu Lễ Hách vô sỉ phong lưu mà ai cũng sẽ chê cười Ngô thị không có bản lĩnh, không biết dùng thủ đoạn. Bầu không khí cứng ngắc cuối cùng cũng bị Quách thị phá vỡ, bà xấu hổ trừng mắt nhìn Trình ma ma rồi nói: “Băng Liên cô nương gì chứ? Băng Liên khi chưa vào phủ là đồng hương với ngươi, nhưng hôm nay đã mang phận di nương, ngươi sao vẫn chưa sửa cách xưng hô với nàng ta đi?!” Trình ma ma lúc này mới như tỉnh táo ra, vội vàng tát vào mồm rồi nói: “Xem lão nô này, thật đúng là đồ kém mồm kém miệng, vừa rồi Chu đại phương chẩn đoán di nương có thai 4 tháng, lão nô vội tới chúc mừng lão thái thái và Đại phu nhân nên quên mất.” Mọi người lúc này cũng phục hồi tinh thần, ai nấy nhộn nhịp che giấu vẻ mặt mà cười rộ nói lời chúc mừng. “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân, đúng là tam hỉ lâm môn.” “Diêu đại nhân đã bước vào tuổi trung niên rồi mà còn có con, điều này chứng tỏ Diêu phủ con đàn cháu đống, phúc thọ thâm hậu.” … Những lời này rơi vào tai Ngô thị quả thực như dùng từng nhát dao cứa vào thịt nàng, dù lòng dạ thâm sâu đến đâu thì lúc này thân thể nàng ta cũng cứng ngắc, mặt biến sắc liên tục. Bàn tay đặt ở trên gối bỗng dưng được một đôi tay mềm mại cầm lấy, Ngô thị ngẩng đầu lên thì thấy Cẩm Sắt không biết từ bao giờ đứng bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng xen lẫn vẻ lo lắng rõ rệt. “Thím à, Trình ma ma còn đang chờ lĩnh thưởng đấy.” Được Cẩm Sắt nhắc nhở, Ngô thị mới phát hiện lão phu nhân đã thưởng cho Trình ma ma, mà ánh mắt của mọi người cũng đang hướng về phía nàng. Về tình về lý, nàng là chính thất của Đại phòng, tiểu thiếp mang thai cốt nhục của lão gia là việc đáng mừng, nàng là bà chủ cũng phải thưởng cho kẻ nô tài báo tin vui. Ngô thị vội cười phân phó Lăng Nhạn đứng phía sau thưởng lớn cho Trình ma ma, Cẩm Sắt đứng bên cạnh thấy hai tay nàng gắt gao nắm chặt, khi nghiêng đầu không che giấu nổi sự độc ác trong ánh mắt làm người phải sợ hãi. Cẩm Sắt dù biết ánh mắt đó dành cho Băng Liên nhưng cũng khó nhịn mà thấy lạnh lẽo. Cẩm Sắt vẻ mặt càng thêm vô cùng lo lắng, lại cầm chặt tay Ngô thị hơn, Ngô thị lập tức cũng nắm chặt tay Cẩm Sắt, dường như coi đây là điểm tựa để bản thân có thể chống đỡ mà không gục ngã. Cẩm Sắt bị nàng miết mạnh đến phát đau nhưng trong lòng thì càng ngày càng cảm thấy vui sướng, đôi mắt phơi phới ý cười. Thím à, chỉ thế này đã chịu không nổi sao, người nên biết rằng đứa con gái được người tận tâm dạy dỗ còn chưa lên sân khấu đâu.
Mọi người nghe bà ta nói thì liền hiểu Băng Liên cô nương trong Tiếc Duyên viện ắt hẳn là tiểu thiếp của Diêu Lễ Hách, nếu không thì Trình ma ma sẽ không chạy tới báo tin mừng cho lão phu nhân và Diêu Lễ Hách. Ngay sau đó bầu không khí trong phòng tức thì trở nên kỳ quái.
Mà Trình ma ma dường như không phát hiện ra không khí quái lạ trong phòng, chỉ mặt đầy vui mừng nhìn thẳng vào lão phu nhân Quách thị.
Lúc này không khí trong phòng sao có thể không kỳ quái chứ, Đại phu nhân Ngô thị của quý phủ mới được chẩn đoán có bầu 3 tháng, còn chưa có ai quên đâu… thế mà vị tiểu thiếp kia có bầu đã 4 tháng, làm như vậy không phải cố ý làm Ngô thị mất thể diện trước mặt mọi người sao?!”
Huống hồ mọi người đều chú ý tới cách Trình ma ma xưng hô, bà ta gọi là Băng Liên cô nương của Tiếc Duyên viện.
Việc này làm mọi người chợt nổi lên suy nghĩ, hễ ai ở Giang Châu đều biết trước đó vài ngày Đồng Tri Diêu đại nhân say mê vị hoa khôi của Liễu Hồng viện tên Thủy Tiên, sau đó cô hoa khôi này bị người ta lặng lẽ chuộc thân, nghe nói là được bao nuôi ở ngoài, rồi sau chẳng ai biết tung tích nữa.
Kiểu chuyện tình ái này vốn không giấu được mọi người, các thế gia vọng tộc ai cũng đều hiểu rõ trong lòng, đều đoán được Thủy Tiên cô nương biến đi đâu, hiện giờ nghe Trình ma ma nói thế, nhất thời càng thêm rõ ràng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngô thị càng thêm bất đồng.
Có người nhìn với vẻ hả hê trước nỗi đau người khác, có người nhìn với ánh mắt đồng cảm thương hại, hoặc có người lại tỏ vẻ châm chọc chế giễu… Đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, vừa nãy Ngô thị đã bị mọi người nhìn với ánh mắt chỉ trích, hiện giờ lại bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy bẽ bàng vô cùng, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, thoắt trắng rồi lại thoắt hồng, cuối cùng chỉ còn đọng lại vẻ trắng bệch, cảm giác cổ họng như bị người chặn lại, vô cùng ấm ức khó chịu đến mức muốn cởi tung cổ áo cho dễ thở. Cẩm Sắt thu hết phản ứng của Ngô thị vào mắt, mặt nàng tuy tỏ ra lo lắng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ, như ánh ngọc bích dập dờn tỏa ra nét trong veo sáng rỡ. Sự suy đoán của mọi người không hề sai, vị Băng Liên cô nương ngụ tại Tiếc Duyên viện này cũng chính là vị hoa khôi Thủy Tiên của Liễu Hồng viện. Đại Cẩm tuy có quy định rõ ràng rằng quan viên không được dính líu đến kỹ nữ, nhưng hiện giờ Đại Cẩm đã qua thời đại phồn vinh hùng mạnh của thái tổ, thánh tổ, không những thế còn bị Bắc Yến ép phải sống an phận trong một góc, triều chính suy đồi, đế vương thì càng ngu dốt. Hoàng đế mê đắm mỹ sắc, đám quan viên tự nhiên cũng học theo, tham ô hủ bại, vui đùa trăng hoa, không từ bất kỳ việc xấu nào. Một vị Đồng Tri cũng biết chơi gái, đừng nói đến Ngự Sử căn bản dù muốn để ý cũng để ý không hết, những vị quan viên như vậy nhiều không kể xiết. Vì thế chuyện Diêu Lễ Hách say mê một cô kỹ nữ huyên náo đến mức mọi người đều biết, vả lại Diêu phủ vốn cũng không phải gia tộc tôn quý gì nên Ngô thị liền ra mặt chuộc thân đưa cô hoa khôi kia vào phủ. Ngô thị chẳng qua thấy chồng mình cả ngày đều lang thang bên ngoài, lại nghĩ tới đưa người vào phủ rồi thì mình tha hồ chỉnh đốn, vì thế mới tự xử lý, trước hết đưa Thủy Tiên ra khỏi kỹ viện, sau đó cho ở tại thôn trang Diêu gia khoảng hai tháng, sau đó thấy chuyện này phai nhạt bớt thì mới sai người khênh kiệu đưa vào phủ trong đêm, hiện giờ cô ta vào phủ mới có 3 tháng mà đã có thai, vậy chắc dính bầu khi còn đang ở ngoài phủ. Lại nói tiếp, Khi Thủy Tiên vào phủ, Diêu Lễ Hách tất nhiên cảm động với hành động của Ngô thị, thấy nàng thật thông tình đạt lý, hiền lành khoan dung, hơn nữa cũng vì thế mà thấy áy náy nên nhiệt tình ân ái với nàng ta vài ngày. Trong khi đó Ngô thị cũng thừa dịp Diêu Lễ Hách đuối lý mềm lòng mà khuyên hắn từ từ hẵng nâng Thủy Tiên thành di nương, một phần cũng vì xuất thân kỹ nữ của nàng ta. Lúc này tiểu mỹ nhân đã vào phủ, chuyện nhỏ ấy Diêu Lễ Hách tất nhiên là liên mồm đáp ứng. Chính vì thế mà vị Thủy Tiên cô nương này càng không danh không phận sống tại Tiếc Duyên viện, bọn hạ nhân càng gọi nàng là cô nương. Ngô thị vốn muốn mượn chuyện này để ra oai phủ đầu với Thủy Tiên, hôm trước còn sửa lại tên thành Băng Liên, bắt nàng ngày ngày tới phòng hầu hạ, Băng Liên cũng là người biết điều, không hề ngỗ nghịch với Ngô thị, cử chỉ thận trọng, không để Ngô thị bắt được dù chỉ một chút sai lầm. Ngô thị dù nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Băng Liên õng ẹo kia hàng ngày đều tới chính phòng làm theo quy củ, luôn luôn ngoan ngoãn hầu hạ Diêu Lễ Hách và nàng ngủ qua đêm, lại có thể mang thai tới 4 tháng mà không ai hay biết! Chuyện nàng ta mang thai, nàng một chút cũng không hề nhận ra, dưới sự quản lý chặt chẽ của nàng ta nhiều năm mà trong nhà còn xảy ra chuyện tình đến mức này, hôm nay trước mặt mọi người lại xuất hiện việc bê bối đến vậy, Ngô thị tức thì vừa vội vừa tức, vừa thẹn vừa giận, vẻ mặt mà còn duy trì được nét dịu dàng thì mới làm người khác thấy kỳ quái ấy chứ? Vì sống hơn người khác một kiếp nên Cẩm Sắt mới biết được chuyện Băng Liên có thai, chính vì thế hôm nay mới tận lực nói cho Diêu Cẩm Hồng biết, nàng đoán chắc rằng Tiểu Quách thị sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Đại phòng, thừa dịp chèn ép Ngô thị. Trong phòng lặng ngắt như tờ, Vạn thị dù không hiểu rõ căn nguyên chuyện Băng Liên, nhưng trong những gia đình nhà cao cửa rộng, những chuyện xấu xa bẩn thỉu này đâu phải nàng chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa vừa nghe Trình ma ma xưng cô nương, nàng liền biết Băng Liên chỉ sợ xuất thân đê hèn. Ngay lập tức nàng càng cảm thấy chán ghét Ngô thị, mang tiếng chủ gia đình mà thiếu thủ đoạn, làm cho trong phủ mù mịt chướng khí. Sau đó nàng lại nhìn sang Cẩm Sắt, ý định từ hôn trong đầu càng thêm kiên định. Không chỉ có Vạn thị nghĩ thế, các vị phu nhân nghe chuyện bê bối bậc này sẽ không trách Diêu Lễ Hách vô sỉ phong lưu mà ai cũng sẽ chê cười Ngô thị không có bản lĩnh, không biết dùng thủ đoạn. Bầu không khí cứng ngắc cuối cùng cũng bị Quách thị phá vỡ, bà xấu hổ trừng mắt nhìn Trình ma ma rồi nói: “Băng Liên cô nương gì chứ? Băng Liên khi chưa vào phủ là đồng hương với ngươi, nhưng hôm nay đã mang phận di nương, ngươi sao vẫn chưa sửa cách xưng hô với nàng ta đi?!” Trình ma ma lúc này mới như tỉnh táo ra, vội vàng tát vào mồm rồi nói: “Xem lão nô này, thật đúng là đồ kém mồm kém miệng, vừa rồi Chu đại phương chẩn đoán di nương có thai 4 tháng, lão nô vội tới chúc mừng lão thái thái và Đại phu nhân nên quên mất.” Mọi người lúc này cũng phục hồi tinh thần, ai nấy nhộn nhịp che giấu vẻ mặt mà cười rộ nói lời chúc mừng. “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân, đúng là tam hỉ lâm môn.” “Diêu đại nhân đã bước vào tuổi trung niên rồi mà còn có con, điều này chứng tỏ Diêu phủ con đàn cháu đống, phúc thọ thâm hậu.” … Những lời này rơi vào tai Ngô thị quả thực như dùng từng nhát dao cứa vào thịt nàng, dù lòng dạ thâm sâu đến đâu thì lúc này thân thể nàng ta cũng cứng ngắc, mặt biến sắc liên tục. Bàn tay đặt ở trên gối bỗng dưng được một đôi tay mềm mại cầm lấy, Ngô thị ngẩng đầu lên thì thấy Cẩm Sắt không biết từ bao giờ đứng bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng xen lẫn vẻ lo lắng rõ rệt. “Thím à, Trình ma ma còn đang chờ lĩnh thưởng đấy.” Được Cẩm Sắt nhắc nhở, Ngô thị mới phát hiện lão phu nhân đã thưởng cho Trình ma ma, mà ánh mắt của mọi người cũng đang hướng về phía nàng. Về tình về lý, nàng là chính thất của Đại phòng, tiểu thiếp mang thai cốt nhục của lão gia là việc đáng mừng, nàng là bà chủ cũng phải thưởng cho kẻ nô tài báo tin vui. Ngô thị vội cười phân phó Lăng Nhạn đứng phía sau thưởng lớn cho Trình ma ma, Cẩm Sắt đứng bên cạnh thấy hai tay nàng gắt gao nắm chặt, khi nghiêng đầu không che giấu nổi sự độc ác trong ánh mắt làm người phải sợ hãi. Cẩm Sắt dù biết ánh mắt đó dành cho Băng Liên nhưng cũng khó nhịn mà thấy lạnh lẽo. Cẩm Sắt vẻ mặt càng thêm vô cùng lo lắng, lại cầm chặt tay Ngô thị hơn, Ngô thị lập tức cũng nắm chặt tay Cẩm Sắt, dường như coi đây là điểm tựa để bản thân có thể chống đỡ mà không gục ngã. Cẩm Sắt bị nàng miết mạnh đến phát đau nhưng trong lòng thì càng ngày càng cảm thấy vui sướng, đôi mắt phơi phới ý cười. Thím à, chỉ thế này đã chịu không nổi sao, người nên biết rằng đứa con gái được người tận tâm dạy dỗ còn chưa lên sân khấu đâu.
Danh sách chương