Thấy bầu không khí lại ngưng trệ kỳ quái, danh tiết của Diêu Cẩm Ngọc chưa đến mức bị hủy hoại hết, nhưng cũng vô cùng tổn hại, sắc mặt Ngô thị tức thì thoắt đỏ thoắt trắng, mặt khác Diêu Cẩm Ngọc chẳng hề nhận ra, vẫn còn tỏ vẻ thẹn thùng kéo tay Cẩm Sắt nói: “Chị cứ tưởng em vẫn còn đang mệt nằm trên giường nên mới thay mặt em tiếp đãi thế tử dùng một ấm trà, không ngờ em gái khỏe lại sớm thế, em sẽ không trách chị tự ý quyết định chứ?”

Cẩm Sắt cũng nắm tay nàng, tỏ vẻ nhẹ nhõm cảm động rồi nói: “Sao em lại trách chị chứ, thế tử là khách từ phương xa không nên tiếp đón chậm trễ, em không có mặt ở Y Huyền viện thì chị thay em tiếp đãi huynh ấy cũng là chuyện hợp lý mà.”

Diêu Cẩm Ngọc thấy Cẩm Sắt chẳng mảy may để ý thì trong lòng chợt cảm thấy hơi khó chịu. Còn chúng phu nhân nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mặc dù cách tấm bình phong cũng có thể qua giọng nói ôn hòa thư thái của Cẩm Sắt mà nhận ra vẻ nhu hòa trang nhã của nàng, họ thầm nghĩ rốt cuộc không thể hoàn toàn coi Tạ Thiếu Văn là con rể Diêu gia được, dù sao chàng ta vẫn là người ngoài, chính vì thế họ càng thấy hành vi của Diêu Cẩm Ngọc làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Tạ Thiếu Văn nghe giọng nói của Cẩm Sắt thì vô cùng kích động, hắn vừa vào phòng đã muốn hỏi han Cẩm Sắt, chỉ tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội, hiện giờ làm sao còn nhịn được nữa, hắn vội vàng đứng dậy, hướng về phía bình phong rồi hỏi: “Cẩm Sắt muội muội bệnh tình thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?”

Ngô thị gấp đến mức mồ hôi dính đầy người, hôm nay từng việc từng việc ập tới quá bất ngờ, nàng ta không thể hiểu nổi, rõ ràng bản thân đã giăng bẫy chặt lắm rồi, từng bước đi cũng đều tính toán vô cùng chặt chẽ, cứ tưởng rằng sẽ chắc chắn thành công, nhưng không hiểu sao từng chuyện từng chuyện đều liên tiếp chệch hướng làm nàng ta khó chống đỡ nổi. Lúc này nhìn Tạ Thiếu Văn đứng dậy hỏi han với vẻ mặt niềm nở, Ngô thị tức thì không cam lòng nên chợt cười nói.

“Thật khó cho thế tử còn thương nhớ đến con, vừa vào phủ nghe nói con bị bệnh liền xin thím đến Y Huyền viện thăm đấy, Tứ nha đầu à, còn không mau ra ngoài để thế tử ngắm một chút, cũng khiến thế tử có thể sớm lòng an tâm.” Nàng nói xong lại nhìn sang mọi người rồi tiếp lời: “Hai đứa nhỏ này vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng một chỗ, luôn như hình với bóng. Tính đến giờ đã 3 năm không gặp nhau, cũng khó cho thế tử có thể nhớ tình nghĩa năm xưa đến vậy.”

Nàng vừa dứt lời các vị phu nhân đều tới tấp đồng ý, người thì khen Tạ Thiếu Văn trọng tình nghĩa, người lại nói Cẩm Sắt thật may mắn. Câu nói này của Ngô thị quả thật vô cùng sắc bén tựa như có thể đâm xuyên người Cẩm Sắt, cái gì gọi là thân thiết từ thuở ấu thơ, như hình với bóng, giả như tương lai chuyện hôn nhân này không thành thì còn nhà ai dám có ý cầu hôn với nàng nữa?! Họ không nghi ngờ trong lòng nàng luôn nhớ tình cũ là còn may ấy chứ.

Cẩm Sắt nghe vậy nhưng cũng chẳng vội, chỉ đứng dậy cúi nhẹ người rồi nói: “Trai gái bảy tuổi đã khác biệt, hiện giờ con và Tạ công tử cũng không còn là trẻ con nữa, sao có thể… Thím đừng lấy con làm trò đùa.”

Cẩm Sắt dứt lời liền tỏ ra xấu hổ đỏ mặt, hơi nghiêng người ngồi sâu vào bên trong, cách tấm bình phong không muốn đối mặt với Tạ Thiếu Văn, đúng là cực kỳ tuân thủ lễ giáo, không theo lời Ngô thị mà đi ra ngoài gặp chàng ta.

Thật ra theo phong tục Đại Cẩm, trai gái đã hứa hôn ngày thường gặp mặt nhau cũng không hẳn là thiếu lễ phép, ngay cả trong những gia đình có quan hệ bạn bè thân thiết thường xuyên qua lại thì bọn trẻ cũng đều có thể gặp gỡ nhau. Giống như hôm nay việc Diêu Cẩm Ngọc đụng phải Tạ Thiếu Văn trong vườn cũng sẽ không truyền ra tin đồn nhảm nhí kỳ quái gì cả, chẳng qua hành động của nàng ta quá mức rõ ràng nổi bật, hơn nữa còn làm như thể mọi người đều là kẻ ngốc không hiểu chuyện nên mới gây ra chuyện ì xèo đến thế.

Mặt khác hiện giờ Cẩm Sắt khăng khăng không gặp Tạ Thiếu Văn càng làm cho Diêu Cẩm Ngọc trước đó có vẻ vô cùng lẳng lơ. Chúng phu nhân tiểu thư nghe giọng nói của Cẩm Sắt cứ tưởng nàng đương ngại ngùng vờ giận, chứ không hề nghĩ nàng đang cố ý nhắm vào Diêu Cẩm Ngọc, ai nấy chỉ nghĩ nàng đúng là bị Ngô thị cố tình trêu ghẹo nên mới thật sự khó nhịn xấu hổ mà không muốn lộ diện. Trước mặt đông đảo mọi người như vậy mà giễu cợt con cháu, quả thực Ngô thị đã đánh mất phong thái của bậc bề trên, hơn nữa càng lộ vẻ cực kỳ tùy tiện.

Mọi người bất giác bừng tỉnh, té ra Diêu Đại tiểu thư lẳng lơ như vậy đều có lý do. Trên làm dưới bắt chước thế này khó trách tuổi còn nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ mê hoặc đàn ông.

Trong khi Ngô thị tự rước lấy nhục thì Cẩm Sắt hướng về phía Bạch chỉ đằng sau nói thầm hai cậu, Bạch chỉ nghe xong lập tức bước lên trước chặn lại dáng người Cẩm Sắt, hành lễ với Tạ Thiếu Văn ở bên ngoài rồi nói: “Nô tỳ Bạch Chỉ thỉnh an thế tử, tiểu thư vừa nói rằng người chẳng qua bị nhiễm lạnh chút thôi, hiện giờ đã khỏe hơn rồi, khiến thế tử phải lo lắng như vậy tiểu thư thấy thật sợ hãi. Tính từ khi giã từ ở kinh thành đến giờ đã khoảng gần 4 năm, tiểu thư cũng rất nhớ Hầu phu nhân và thế tử gia, vì thế lệnh cho nô tỳ thay người vấn an thế tử.

Cẩm Sắt đúng là ngay cả lời nói cũng phải nhờ đến miệng nha hoàn truyền lại! Hiểu lễ và giữ lễ đến mức này, không hổ cho xuất thân thanh cao! Mọi người qua lời Bạch Chỉ biết bọn họ từ biệt được gần 4 năm liền nghĩ Cẩm Sắt hiện giờ mới 11 tuổi, 4 năm trước ở kinh thành cũng mới tầm 7 tuổi, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, vì vậy câu nói thanh mai trúc mã vừa rồi của Ngô thị mới khơi được chút lăn tăn suy nghĩ, chưa gây nên tác dụng gì đã bị quên béng.

Trong khi đó Tạ Thiếu Văn thấy Cẩm Sắt đứng dậy nói chuyện thì ánh mắt lập tức dán vào chỗ nàng ngồi, dù cách tấm bình phong nhưng hắn vẫn cảm thấy trước mặt sáng ngời, trong đầu bỗng hiện ra câu tục ngữ “Nữ mười tám tuổi thay đổi cực kỳ”.

Xuyên qua tấm bình phong, cô gái duyên dáng yêu kiều, ánh nắng chiếu qua dường như làm cho bóng dáng nhỏ nhắn thanh thoát kia thêm sáng lạn, toát lên vẻ trang nhã điềm tĩnh rất riêng khó lấn, tầng sa mỏng dù chắn tầm nhìn nhưng lại khó che nổi dung nhan xinh đẹp diễm lệ như tiên nữ. Hơn nữa vì không nhìn được tường tận dung mạo nên mới khiến cả người nàng tỏa ra khí chất đoan trang dịu dàng thanh tao.

Hắn tai nghe giọng nói ngại ngùng buồn bực, mắt thấy nàng vì xấu hổ thẹn thùng mà tránh người ra phía sau nên vòng eo nhỏ nhắn cũng chuyển theo, nếu vừa rồi bóng dáng mờ ảo của nàng như một bức tranh tĩnh lặng chấm phá nét tươi đẹp thì hiện giờ chỉ với một cử động nhỏ của nàng, Tạ Thiếu Văn dường như thấy mỹ nhân đang bước ra từ trong tranh, cả căn phòng như bừng sáng lên theo từng bước chân nàng.

Tim hắn đập thình thịch, trong đầu tràn ngập từng điệu cười nét nhăn mặt nhíu mày của Cẩm Sắt ba năm về trước, hắn chỉ cảm thấy trong căn phòng rộng lớn này hoàn toàn vắng bóng tiếng động, trong óc hết thảy chỉ còn lại một dáng hình quanh quẩn mà thôi.

Cẩm Sắt vốn cảm nhận thấy ánh mắt nồng cháy của Tạ Thiếu Văn cho nên mới trốn sau lưng Bạch Chỉ, trong lòng nàng càng ngày càng cảm thấy mỉa mai xen lẫn ghê tởm đến buồn nôn.

Kiếp trước khi Tạ Thiếu Văn chưa chiếm được nàng, làm sao mà hắn không hao tâm tốn sức, vòng vo lấy lòng chứ, chính vì hắn tỏ ra vô cùng chân tình nên nàng mới cảm kích áy náy, mới đầu khi bước vào Hầu phủ đều một lòng nghĩ cho hắn, khuyên hắn nên làm một Hầu gian an nhàn hưởng lạc. Hôm nay nghĩ lại, cái gọi là chân tình chẳng qua chỉ là sự ham muốn về thể xác của Tạ Thiếu Văn mà thôi, dưới những màn mưu tính hãm hại liên tiếp của Diêu Cẩm Ngọc và Vạn thị, sự chân tình của hắn dù có thật đến mấy thì cũng sớm muộn tan hết trong sự nghi kỵ và bất mãn.

Tuy trong lòng Cẩm Sắt thấy chán ghét, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, thong dong thoải mái, ôn hòa vui vẻ, điềm tĩnh yên lặng.

Gương mặt nàng dù còn vương nét ngây ngô, nhưng cử chỉ đoan trang, lại thêm phong thái ung dung này làm cho mọi người bất giác cảm thán, sau 2 năm nữa không hiểu nàng ta còn trổ mã thành người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế nào đây, áng chừng còn diễm lệ hơn cả bà mẹ Liêu Hoa mang danh mỹ nhân đệ nhất kinh thành ấy chứ.

Mọi người ngắm Cẩm Sắt, sau đó lại nhìn sang cô nàng tuy yêu kiều, thanh tú động lòng người nhưng mặt rõ ràng mang vẻ ghen ghét Diêu Cẩm Ngọc, trong nhất thời ai cũng thấy đúng là một trời một vực.

Hơn nữa họ thấy phía ngoài anh chàng Tạ Thiếu Văn đang nhiệt tình nhìn đăm đắm sang đây, các vị tiểu thư liền hiểu hết, rõ ràng là Diêu Cẩm Ngọc nồng nhiệt đến điên rồi, thế tử Võ An hầu yêu quý vị hôn thê đến vậy, làm sao còn để Diêu Cẩm Ngọc vào mắt? Vì vậy cho nên ai nấy càng thêm xem thường hành vi hoang đường của Diêu Cẩm Ngọc.

Trong khi đó Tạ Thiếu Văn nghe Bạch Chỉ nói thì hơi thất vọng, hắn nghĩ xa cách gần 4 năm, Cẩm Sắt dường như trở nên xa lạ quá, nhưng rồi lại nghĩ Cẩm Sắt trước mặt nhiều người thế này chắc cũng ngại tỏ ra thân cận với mình, vì thế liền tùy ý nàng, cười nói: “Phiền Cẩm Sắt muội muội phải nhớ thương, mấy năm nay ta sống rất tốt.”

Ngô thị trông Cẩm Sắt không hề có ý muốn lộ mặt thì không cam lòng, nàng ta nheo mắt đang muốn nói thêm thì đã thấy Lưu ma ma quản sự Minh đường tất tả chạy tới, vừa bước chân vào Cẩm Tú đường liền vội vàng bẩm Quách thị: “Lão phu nhân, Giang An huyền chủ* tới bái phỏng**, hiện giờ đã vào đến nhị môn rồi.”

*Huyền chủ – Huyện chủ: Một cách gọi phong hào của nữ nhân xuất thân gia đình hoàng tộc thời phong kiến, bắt nguồn từ thời Đông Hán.

**Bái phỏng: Tới thăm hỏi, gặp mặt, thời xưa khi các gia đình quyền quý muốn lui tới nhà ai thì thường phải đưa bái thiếp (một loại thiếp ghi rõ tên tuổi địa chỉ chức vị…) thì mới được gặp mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện