Cẩm Sắt nhướng mày trông, đôi mắt đen
láy của Diêu Cẩm Hồng đảo lia lịa quanh phòng, Cẩm Sắt nháy mắt ra hiệu
cho Bạch Hạc ra ngoài canh, Diêu Cẩm Hồng thấy vậy mới thấp giọng nói:
“Sáng nay lúc quản sự báo cáo công việc, ta hỏi hắn hai ngày nay bên
ngoài có tin gì mới mẻ không, hắn nói có chuyện liên quan tới Tứ muội.
Hiện giờ trong các tửu lâu trà quán, khắp đầu đường cuối chợ đều kháo
nhao rằng, phu nhân Võ An hầu thông dâm bất thành lại quay ra vu oan cho muội, sự tình bại lộ thẹn quá hóa giận, thuê người diệt đầu mối, nếu
không sao lại có chàng trai bỗng dưng lăn ra chết, ngay cả muội cũng
không buông tha, vì thế lúc hồi phủ muội mới bất ngờ gặp nguy suýt
chết.”
Nói xong một lèo mà sắc mặt Cẩm Sắt vẫn bình thường, Diêu Cẩm Hồng bất chợt hoài nghi đảo đảo mắt, tiếp tục câu chuyện: “Nghe nói hôm qua thi thể gã họ Thôi được khiêng tới quan phủ Giang Châu, Thôi lão gia đích thân gõ trống kêu oan, cáo trạng phủ Võ An hầu hành hung dân lành. Có điều bây giờ tri phủ lão gia còn đang mải tìm kiếm vị Vũ Anh vương, lại e ngại phủ Võ An hầu, nên chỉ phái người khám nghiệm tử thi, người tới khám lại bảo rằng Thôi công tử bị hùng ưng gây thương tích, chết do lục phủ ngũ tạng dập nát, Khương đại nhân nhân thể lợi dụng lý do không đủ chứng cứ liền tạm gác lại vụ án Thôi gia. Thôi lão gia không còn cách nào khác đành sai người đưa thi thể Thôi công tử tới chặn trước cửa biệt viện Võ An hầu phủ, tìm cách phá cửa, ầm ĩ cả một ngày mà chẳng thu được kết quả gì, thế tử Võ An hầu trốn trong phủ không chịu ra ngoài, bây giờ Thôi lão gia đang tự mình mang theo đám đầy tớ mặc tang phục, khua chiêng đánh trống đưa quan tài lên kinh cáo trạng đấy!”
Cẩm Sắt cứ tưởng chuyện trên núi phải năm, sáu ngày mới truyền ra, không ngờ qua 2 ngày đã xôn xao huyên náo, chẳng trách hôm qua Tạ Thiếu Văn vội vàng xông vào Diêu phủ. Tuy tốc độ lan truyền rất hợp ý nàng, nhưng dù sao vẫn hơi kỳ quái, Cẩm Sắt hỏi: “Ở ngoài đang đồn đoán chuyện muội và Văn Thanh gặp nạn khi hồi phủ là do Võ An hầu phủ gây nên à?”
Diêu Cẩm Hồng đáp: “Còn không phải sao, ai cũng nói phu nhân Võ An hầu không niệm tình cũ, ngại nghèo hèn yêu phú quý, vì thế mới tới Giang Châu để từ hôn, còn nói hôm mừng thọ lão thái thái, trước mặt toàn thể quan khách phu nhân Võ An hầu đòi lại hôn thư, khiến muội mất mặt, đã thế còn giở trò vu oan giá họa, may mà ông trời có mắt để thế tử Trấn Quốc Công và Tiêu công tử vừa vặn cứu được muội, vạch trần chuyện thông dâm, phu nhân Võ An hầu không cam tâm, giận quá mất khôn nên mới sai thủ hạ giết muội. Lời đồn vô cùng hợp lý, khiến ta nghe xong cũng tin là thật.”
Cẩm Sắt kinh ngạc hỏi: “Làm gì có chuyện đòi lại hôn thư, Hầu phu nhân trọng nhất đoan trang hiền thục, sao dám làm chuyện trái với nữ tắc, chắc Thôi công tử bất cẩn làm chuyện xấu bị Võ An hầu phủ bắt được, do quá sợ hãi nên nói xằng nói bậy mà thôi, sao có thể đồn đãi thành như vậy nhỉ.”
Diêu Cẩm Hồng cũng cười nói: “Nếu không sao có câu ngụ ngôn “ba người thành hổ*” chứ, có điều bọn họ nói đâu vào đấy, như thể tin tức được truyền ra từ Diêu phủ ta, muội xem, như vậy chẳng phải sẽ gây hiềm khích giữa muội và thế tử Võ An hầu sao? Nếu thế tử hiểu lầm rằng muội oán giận vu cáo phu nhân, vậy chẳng phải ngài ấy sẽ đem lòng trách muội ư?”
*Ba người thành hổ: Khi xưa có ba người nói láo là trong chợ có con hổ, người nghe liền tin là thật. Cụm từ này chỉ lời đồn như thật, hoặc có người dùng lời đồn để che giấu chân tướng sự thật.
Cẩm Sắt chợt bừng tỉnh, hóa ra đây là mưu kế của Ngô thị. Những lời đồn chuẩn xác tới vậy, tám phần mười hẳn từ Diêu phủ truyền ra. Lúc trước nàng còn không hiểu vì sao Ngô thị phải vội vã ra tay với chị em nàng, giờ nàng đã sáng tỏ. Ngô thị hẳn đã sai người chực sẵn tung tin đồn nhảm, song nàng ta không ngờ chị em nàng sống sót trở về, vì thế tin đồn mới thành ra như vậy. Cẩm Sắt nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ có lợi cho việc từ hôn sau này.
Còn về phần Diêu Cẩm Hồng, hôm nay nàng ta tới báo tin, vừa để xúi giục nàng trở mặt với Ngô thị, vừa muốn ra vẻ lấy lòng giúp đỡ. Cẩm Sắt cũng vui lòng đón nhận ý tốt của nàng ta, trong phủ này nàng vốn thân cô thế cô, có thể kết giao với Diêu Cẩm Hồng cũng tốt, dẫu sao nàng ta cũng thông minh lanh trí, tám lạng nửa cân so với đám người Ngô thị.
Vì thế Cẩm Sắt vờ tức giận trừng mắt với Diêu Cẩm Hồng, đoạn nói: “Tam tỷ nào báo tin tốt lành gì, không được, nếu tỷ không dâng đồ tốt dỗ dành muội thì đừng hòng rời Y Huyền viện.”
Diêu Cẩm Hồng vội đứng lên, cười đáp: “Trông muội đâu có cần ai an ủi dỗ dành, đã được lợi lại còn ra vẻ tủi thân, tưởng ta là đứa ngốc à, trong bụng muội có gì xấu xa méo mó ta biết tỏng đấy nhé.”
Nàng ta vừa nói vừa chớp chớp mắt, sau đó cầm chiếc hộp bước nhanh ra ngoài, Cẩm Sắt đưa nàng ta rời phòng, mỉm cười thân thiết khoác tay nói: “Mấy hôm nay Tam tỷ có rảnh rỗi không, dạy muội xem sổ sách nhé?”
Diêu Cẩm Hồng vốn tưởng Cẩm Sắt chỉ ham đọc sách như nam nhi, không thích tiền tài, giờ tự dưng thấy nàng nhắc tới việc học xem sổ sách thì ngạc nhiên, sau rồi mới cười đáp: “Buổi sáng ta phải tới tiền viện bẩm báo chuyện cửa hàng với phụ thân, sau khi dùng bữa thì ngủ nửa canh giờ, thời gian còn lại chỉ ở lỳ trong phòng, muội cứ tới tự nhiên, có điều đã bái sư học nghệ thì phải nhớ trả tiền công đấy nhé. Niệm tình thân nhân, ta chỉ thu của muội 800 đồng một ngày, nhưng muội tới thì ta còn phải tốn thêm tiền pha trà, chuẩn bị đồ điểm tâm, cả tiền đốt than sưởi ấm nữa. Chỗ ta bình thường không dùng than bạc, nhưng có muội ta không thể qua loa, vị chi tốn thêm 100 đồng than bạc nữa, tóm lại mỗi ngày muội chỉ cần đưa ta 1 lượng bạc tiền công là đủ.”
Cẩm Sắt mỉm cười khúc khích, buông tay Diêu Cẩm Hồng ra, trịnh trọng vái một vái, sau đó nói: “Em gái đã bái sư rồi đấy nhé.”
Diêu Cẩm Hồng thấy vậy thì cười khì khì rời đi, Liễu ma ma đưa nàng ta ra ngoài, Vương ma ma đỡ Cẩm Sắt về phòng, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Tam tiểu thư đúng là vắt cổ chày ra nước, cả ngày chỉ ngồi trong Kiều Tâm viện tính toán tiền nong, chả trách đám hạ nhân toàn nói mấy năm nay Tam tiểu thư tự gom đủ tiền làm của hồi môn cho mình.”
Cẩm Sắt nhoẻn cười bảo: “Đâu phải là của bất chính, tỷ ấy gom càng nhiều càng tốt, có sao đâu? Tuy làm vậy không hay cho lắm, nhưng so với lúc cần dùng tới tiền mà không có thì vẫn hơn, ta thấy tỷ ấy còn khôn ngoan hơn cả ta, cũng phóng khoáng chẳng sợ thế nhân đàm tiếu.”
Vương ma ma ngẩn người, bà nghe Cẩm Sắt nói muốn học xem sổ sách thì vô cùng ngạc nhiên, vì trước kia nàng không mảy may hứng thú với việc quản lý sổ sách. Ngô thị càng mong như vậy, cho nên sẽ không dưng mời người tới dạy, bởi vậy Cẩm Sắt tuy biết đọc sổ sách, nhưng không tinh thông, giờ thấy nàng thay đổi hẳn, Vương ma ma quá đỗi vui mừng, nên ngẩn ngơ đôi chút rồi cười bảo: “Tiểu thư nói phải.”
Cẩm Sắt vào phòng, ngồi xuống bàn phấn, hỏi Vương ma ma: “Hai hôm nay có nha hoàn nào trong viện rời phủ không?”
Biết Cẩm Sắt muốn hỏi gì, Vương ma ma lập tức đáp: “Hôm kia bà vú Triệu nói con dâu bà ta mới sinh, xin nghỉ một ngày để về nhà chăm sóc, bây giờ vẫn chưa trở lại. Hôm qua thì Lăng San và Đông Hàn đến ngày nghỉ nên rời phủ, tiểu thư yên tâm, lão nô đi tìm hiểu xem, nếu quả thật bọn họ phát tán tin đồn, ngấm ngầm đâm bị thóc, chọc bị gạo, lão nô sẽ không tha cho họ.”
Cẩm Sắt gật đầu đồng ý, Vương ma ma vội bước đi. Nếu quả do đám Lăng San khua môi múa mép thì nàng dù có lý cũng thành vô lý. Trước đây mọi người thấy nàng bị Vạn thị hãm hại thì sẽ thương hại đồng tình, nhưng nếu họ nghĩ nàng xúi giục đám nha hoàn bà vú đi khắp nơi rêu rao tội lỗi của Vạn thị, hẳn ai nấy đều nghĩ nàng hành xử không đoan trang, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bất tài vô đức. Ban nãy Diêu Cẩm Hồng đã ngầm ám chỉ, chuyện này hẳn do Ngô thị bày ra. Người ngoài chỉ biết Lăng San là Đại nha hoàn bên cạnh nàng, chứ đâu biết nó là tay trong của Ngô thị, viện này lắm kẻ dơ dáy, đợi đến lúc dọn sạch thì chắc lửa sém lông mày*.
*Lửa sém lông mày: Cụm từ để hình dung sự việc vô cùng gấp gáp.
Ngay hôm đó nghỉ trưa dậy, Cẩm Sắt mang theo Bạch Chỉ và Bạch Hạc sang Kiều Tâm viện, Diêu Cẩm Hồng niềm nở đón tiếp, chỉ dạy đâu ra đấy, rất chuyên chú, Cẩm Sắt hỏi gì nàng ta đáp nấy, rõ ràng chi tiết, trước kia Cẩm Sắt chỉ biết sổ sách cũng có thể làm giả, nhưng không hiểu cặn kẽ từng khoản mục, giờ Diêu Cẩm Hồng mới giải thích vài câu đã hiểu ra rất nhiều mánh khóe.
Khi trời ngả về chiều, Cẩm Sắt mới rời khỏi Từ Tâm viện, ngồi trong phòng một buổi mà toàn thân nhức mỏi nên nàng quyết định tới tản bộ trong vườn. Diêu gia giàu sang phú quý, mời được cả bậc thầy làm vườn Giang Nam tới thiết kế đặc biệt, khu vườn vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các chạm trổ tinh vi, lộng lẫy xa hoa, ảnh bích và hòn non bộ chia vườn làm hai phần, nào là hoa thơm cỏ lạ, những tảng đá hình thù kỳ quái, ghế tạc bằng ngọc, nào là đủ loại bồn hoa cây cảnh, dù trời mùa đông cũng không bớt vẻ tươi xanh.
Cẩm Sắt vươn mình trong ánh chiều tà, thong thả dạo bước, ngồi xuống nghỉ dưới cây tùng tỏa bóng lâu đời, bỗng thấy trên hành lang có một cô gái mang bầu ăn vận đẹp đẽ, vóc dáng xinh đẹp, được bà vú đỡ tay bước tới.
Trước kia Cẩm Sắt ít khi ra khỏi Y Huyền viện, thường ngày nếu rời viện cũng chỉ tới Phúc Lộc viện và Thục Đức viện thỉnh an, thi thoảng tới Lạc Du viện của Diêu Cẩm Ngọc, bởi vậy nàng chỉ nhận mặt được mấy vị chủ tử chính của Diêu phủ.
Cô gái mang bầu này trông có vẻ lạ mặt, chắc hẳn là Băng Liên cô nương mới vào phủ. Kiếp trước Băng Liên mang thai 4 tháng thì bị Ngô thị phát hiện, đến tháng thứ 5 mắc phong hàn qua đời. Khi ấy Vương ma ma từng đoán do Ngô thị ra tay, song nàng chỉ cười trừ phản bác, địa vị Ngô thị trong phủ rất vững chắc, cần gì đối phó với một kỹ nữ thấp kém như Băng Liên, vả lại đứa bé đó tương lai chỉ là con vợ lẽ, khó gây nổi sóng gió, Ngô thị lại vốn khoan dung nhân hậu, sẽ không liều lĩnh hãm hại Băng Liên.
Nghĩ lại chuyện cũ, Cẩm Sắt bất chợt nhếch miệng tự giễu. Diêu Lễ Hách vốn kế thừa bản tính trăng hoa của nam nhi nhà họ Diêu, từ khi chưa lấy Ngô thị đã có vài thông phòng*, đến khi Ngô thị vào cửa còn nạp hai cô tiểu thiếp, từ bấy về sau càng sủng ái thêm nhiều người. Y tổng cộng có tám tiểu thiếp, nhưng số phận mỗi người giờ ra sao? Có người đã sớm qua đời, có người lại bị bán ra ngoài, cho tới giờ chỉ còn lại Giang di nương, An di nương và Băng Liên cô nương mới vào phủ.
*Thông phòng: Nha hoàn được chủ tử sủng hạnh.
Diêu Lễ Hách có nhiều tiểu thiếp như vậy mà chỉ có một đứa con vợ lẽ duy nhất là Diêu Văn Mẫn, đủ chứng minh Ngô thị thâm độc tới đâu. Hơn nữa lúc Diêu Văn Mẫn được sinh ra, hai người con trưởng của Ngô thị đã trưởng thành, địa vị của nàng ta đã vững, Ngô thị để Diêu Văn Mẫn ra đời hẳn muốn chứng tỏ cho mọi người thấy nàng ta hiền lương rộng lượng thế nào, chẳng thế mà Tạ di nương vừa sinh ra Diêu Văn Mẫn rồi lập tức qua đời.
Băng Liên hại Ngô thị mất hết thể diện trước mặt quan khách, với tính cách của Ngô thị, hẳn khó lòng tha thứ, nghĩ tới số phận kiếp trước của Băng Liên, Cẩm Sắt chợt thấy thương xót. Nàng nhìn cái bụng bầu nhô lên của nàng ta, đương suy tính có nên âm thầm giúp đỡ chống lại Ngô thị hay không thì bỗng thấy Băng Liên bất ngờ loạng choạng chực ngã ở giữa bậc thềm, may mà bà vú bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được, tuy Băng Liên chưa ngã, song như thể bị động thai, nàng ta sợ hãi kêu lên rồi ôm bụng hổn hển vịn tay vào lan can.
Cẩm Sắt nhíu mày sai Bạch Hạc: “Ngươi qua đó xem có cần giúp gì không.”
Bạch Hạc vâng lời bước qua hỏi han đôi câu, Băng Liên và bà vú đồng loạt nhìn sang phía Cẩm Sắt. Lát sau Băng Liên chừng như đã khá hơn, mỉm cười từ tốn bước tới.
Băng Liên tới gần, Cẩm Sắt mới nhìn rõ được dung mạo, nàng ta tầm 16, 17 tuổi, xinh đẹp yêu kiều, lả lướt thướt tha, đôi mắt sóng sánh long lanh, mặt mày đầy vẻ khôn khéo, Cẩm Sắt chợt nghĩ, ban nãy hình như nàng ta cố tình trượt bước để thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng phải sai Bạch hạc qua hỏi thăm. Nghĩ vậy, Cẩm Sắt không khỏi thầm hạ quyết tâm.
Băng Liên tới cúi người hành lễ rồi cất tiếng: “Ban nãy ta bất cẩn trượt chân, đứa bé trong bụng lại ngọ nguậy đá đạp, khiến Tứ tiểu thư phải sai Bạch Hạc tỷ tỷ qua thăm hỏi, từ lúc ta vào phủ luôn bị kẻ khác coi thường, chưa được ai quan tâm đến như Tứ tiểu thư, ta vô cùng cảm kích, nên mạo muội sang đây cảm tạ, tiểu thư chớ trách ta quấy rầy người ngắm cảnh nhé.”
Thấy nàng ta ăn nói dè dặt, tận lực lấy lòng, Cẩm Sắt chưa rõ nàng ta định làm gì, song vẫn mỉm cười đáp: “Tiện tay thì làm, Băng Liên cô nương không cần khách khí.”
Băng Liên thấy Cẩm Sắt lãnh đạm, dửng dưng như không hề để tâm thì cũng không rời đi ngay, trái lại còn vui vẻ bàn luận cảnh trí hoa viên với Cẩm Sắt. Nàng ta càng như vậy, Cẩm Sắt càng biết nàng ta có chuyện muốn nói, tức thì cũng đáp câu được câu chăng, quả nhiên chốc lát sau, nàng ta liền chuyển chủ đề: “Phụ nữ có thai phải năng đi lại, ngắm cảnh thưởng hoa, hít thở không khí trong lành mới có lợi cho đứa trẻ. Đáng tiếc phu nhân bị thương, cái thai lại không ổn định, còn bị cấm chừng trong viện, nên không thể ra ngoài dạo vườn.”
Băng Liên dường như vô ý nhắc tới cái thai của Ngô thị, Cẩm Sắt nhoẻn cười nghịch dây tơ bên hông, đoạn bảo: “Băng Liên cô nương thật có lòng. Sức khỏe thím vốn luôn tốt, lại có uy thế vững chắc trong phủ, giờ người đang mang thai, đám hạ nhân đương nhiên phải nhất mực để tâm tới từng loại thuốc thang đồ bổ, thím lại cát nhân thiên tướng*, thể nào cũng thuận lợi sinh hạ một đứa bé kháu khỉnh, Băng Liên cô nương quan tâm nhiều tới bản thân thì tốt hơn đấy.”
*Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người; thiên: trời; tướng: giúp cho. Cát nhân thiên tướng có nghĩa là người hiền đức thì được trời giúp.
Băng Liên hùa theo: “Tứ tiểu thư nói phải. Nhưng người không phải lo cho ta, ta vẫn còn trẻ, lại đã qua 3 tháng đầu bất ổn, giờ đứa bé rất ổn định. Còn phu nhân đã lớn tuổi, cái thai lại thường xuyên bất ổn, ngày nào cũng phải dùng thuốc an thai. Đáng lẽ phu nhân đã qua 3 tháng đầu, cái thai phải ổn định chứ nhỉ, nhưng hôm qua ta nghe nói ban ngày phu nhân ngất xỉu tới hai lần, ban đêm Hạ ma ma còn phải thức trắng đêm sắc thuốc. Có nhiều lúc, thuốc tốt cũng khó cứu được thân thể tổn hại. Ta thật sự rất lo lắng cho phu nhân.”
Cẩm Sắt giật mình liếc Băng Liên, Băng Liên chỉ nhoẻn cười tiếp: “A, hôm qua tiểu thư gặp chuyện chắc hoảng sợ lắm, ta quên mất chưa hỏi thăm người, Tứ tiểu thư vẫn khỏe và không bị thương ở đâu đấy chứ? Kẻ ra tay thật độc ác tàn nhẫn, sao có thể hạ thủ với hai đứa trẻ chứ, ta nghe chuyện mà thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể khiến Lai Thăng sống lại để điều tra, may mà hắn thông minh, biết sự tình bại lộ nên tự kết liễu mạng sống, có điều lại khiến kẻ khác đắc lợi.”
Băng Liên rõ ràng ám chỉ cái thai của Ngô thị có vấn đề, câu nào câu nấy đều muốn tốt cho Cẩm Sắt, chỉ thiếu điều nói toạc ra muốn liên thủ với nàng để đối phó Ngô thị mà thôi. Băng Liên này vào phủ chưa lâu mà ngay cả trong viện Ngô thị xảy ra chuyện gì cũng dò la ra được, quả thật giỏi hơn cả nàng, Cẩm Sắt tự giễu, thầm nghĩ ban nãy mình còn định giúp nàng ta một tay, đúng là thừa thãi mà.
Thấy Băng Liên mong chờ nhìn mình, Cẩm Sắt nghiêng đầu nói: “Ta rất khỏe, cảm ơn Băng Liên cô nương quan tâm, chỗ ta có vài lọ thuốc quý, lát nữa ta sẽ sai nha hoàn đưa sang, mặc dù thai của cô nương đã ổn định, song không nên lơ là.”
Băng Liên lập tức cười tươi, chân thành đáp: “Vậy cảm tạ Tứ tiểu thư, lão gia sắp hồi phủ, ta phải cáo lui trước.”
Cẩm Sắt gật đầu tỏ ý đã biết, Băng Liên thi lễ rồi trở gót.
Nàng ta vừa đi, Bạch Chỉ liền chau mày nói: “Tiểu thư, nàng ta muốn gì vậy?”
Cẩm Sắt đứng lên, cười nói: “Thím đúng là bắt ưng quanh năm bất cẩn bị ưng mổ mắt.” Sau đó ra lệnh cho Bạch Chỉ: “Lát nữa ngươi đi nghe ngóng xem đêm qua và hôm nay Thục Đức viện có xảy ra chuyện gì không.”
Bạch Chỉ vâng lệnh, chủ tớ ba người khoan thai về Y Huyền viện trong cảnh hoàng hôn buông khắp đất trời, vừa bước qua cửa tròn thì bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười duyên của thiếu nữ, mơ hồ cả tiếng trêu ghẹo của nam nhân. Trong vườn cực kỳ tĩnh lặng nên âm thanh đó càng có vẻ rõ rệt tới khó chịu.
Cẩm Sắt biến sắc, chậm bước, Bạch Chỉ và Bạch Hạc vừa đỏ bừng mặt vừa giận dữ. Dù hiện giờ trời đã xế chiều, nhưng dù sao vẫn chưa tắt nắng, nhóm nữ chủ tử sẽ không làm ra hành vi như vậy, đây lại là nội viện, không thể có kẻ hầu nam, vậy chắc hẳn có vị nam chủ tử nào đó đang vụng trộm với nha hoàn.
Gặp phải kiểu chuyện này, Cẩm Sắt cũng vừa tức vừa giận, nhưng nàng không thể tiến lên, đành phải vội vã vòng đường khác. Cách xa một quãng ba người họ mới chậm bước dần, Bạch Chỉ giậm giậm chân tức tối nói: “Hừ! Thật kinh tởm!”
Thấy Bạch Chỉ tức tới nỗi đỏ bừng mặt, Cẩm Sắt không đáp lời, Bạch Chỉ tự biết chừng mực, mắng xong liền thôi. Cẩm Sắt hỏi: “Có nghe ra giọng của ai không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Nô tỳ không nhận ra tiếng cô gái, nhưng người nam hình như là Tam lão gia… Hoặc có thể là Nhị thiếu gia… Nô tỳ không rõ lắm.”
Tam lão gia Diêu Lễ Minh và Nhị thiếu gia Diêu Văn Kiệt đều là hạng háo sắc, không chừa một đứa nha hoàn nào trong viện. Nghe Bạch Chỉ nói vậy, Cẩm Sắt chợt nhớ tới kiếp trước Bạch Chỉ bị Diêu Văn Kiệt làm nhục tới nỗi phải quyên sinh, trong nhất thời sắt mặt lại, khiến Bạch Chỉ hoảng sợ hiểu nhầm, vội kéo tay Cẩm Sắt khuyên: “Tiểu thư đừng tức giận với loại vô liêm sỉ ấy, tiểu thư cứ coi như chưa nghe thấy gì hết.”
Bạch Chỉ nắm chặt tay Cẩm Sắt, gương mặt đầy lo âu, đôi mắt trong vắt, dung mạo xinh đẹp đầy sức sống. Cẩm Sắt thở dài, cũng nắm chặt tay nàng nói: “Yên tâm, ta không sao, sau này các ngươi đừng tới gần khu vườn này.”
Bạch Hạc và Bạch Chỉ hiểu nỗi lo của Cẩm Sắt, hai người bất chợt đỏ mặt, rồi Bạch Chỉ lạnh lùng thốt: “Ai dám động vào ta, ta có chết cũng kéo hắn theo…”
Dứt lời mới nhớ ra người đối diện là Cẩm Sắt, Bạch Chỉ vội che miệng lại, Cẩm Sắt chỉ nhoẻn cười bảo: “Ta muốn các ngươi hiểu, không gì quan trọng bằng tính mạng, trinh tiết chẳng qua chỉ là thứ gông xiềng mà nam nhân tròng vào cổ nữ nhân, không đáng phải chết. Mất danh tiết hay không không phải do miệng lưỡi thế gian quyết định, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Hai ngươi phải hứa với ta, chớ vì nguyên nhân này mà từ bỏ mạng sống, cũng chớ vì vậy mà đâm ra căm ghét chính bản thân mình dẫn tới tự sát, nếu các ngươi chỉ vì sợ liên lụy tới thanh danh của ta mà quyên sinh, ta vạn lần sẽ không cảm kích. Chỉ khi các ngươi kiên cường sống tiếp, ta mới có thể khiến các ngươi ngẩng cao đầu, đừng lo, ta sẽ không để nha hoàn của mình vô duyên vô cớ chịu tủi thân, cũng sẽ luôn quan tâm tới sinh mạng các ngươi.
Cẩm Sắt rất sợ chuyện kiếp trước lại xảy đến, nên mới dặn dò Bạch Chỉ trước như vậy. Năm đó lúc loạn Kim Châu, biết bao vị tiểu thư khuê tú trên đường chạy loạn còn bị làm nhục nữa là đám nha hoàn. Ngay cả nàng, chẳng phải chỉ vì ngây ngốc ở cạnh Tạ Thiếu Văn một đêm mà bị mất thanh danh đấy ư? Bất luận thế nào, nàng không mong đám nha hoàn phải bỏ mạng chỉ vì lỗi lầm của kẻ khác, cũng không muốn lại lần nữa phải chịu đựng nỗi đau xót và hối hận trước cái chết thảm của Bạch Chỉ ở kiếp trước.
Bạch Hạc và Bạch Chỉ không hiểu sao Cẩm Sắt quá quan tâm tới chuyện này, nhưng ai nấy đều cảm động, mắt mũi đỏ hoe.
Lại nói tới Ngô thị, sau khi nghe Hạ ma ma kể lại chuyện trong hoa viên, biết Cẩm Sắt gặp phải cảnh dơ bẩn, tức khắc liền hiểu ngay, nàng ta quát lên: “Nam nhân chẳng kẻ nào là không đê tiện cả!”
Nói rồi nhớ tới chuyện Cẩm Sắt trò chuyện với Băng Liên, nàng ta nhăn mặt nhíu mày, trầm tư hỏi: “Không nghe thấy bọn họ nói gì à?”
Thấy Ngô thị suy tư, Hạ ma ma liền đáp: “Vì bọn họ ở xa nên bà vú Khương không nghe thấy, nhưng trông bọn họ có vẻ chỉ tùy hứng bàn luận cảnh trí khu vườn, con tiện nhân Băng Liên luôn trưng vẻ nịnh nọt lấy lòng chỉ trỏ hoa nọ cỏ kia, song Tứ tiểu thư chỉ hờ hững đáp trả, Băng Liên nói vài câu vu vơ rồi xin cáo lui ngay.”
Ngô thị đanh mặt lại, Hạ ma ma đành tiếp: “Xem thân phận của Băng Liên, dù ả có mưu đồ gì, chắc chắn Tứ tiểu thư cũng không coi trọng. Huống hồ hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu, sao có thể bàn ra chuyện gì, lão nô đoán hẳn là ả ta muốn lấy lòng nhưng không thành, phu nhân chớ nghĩ ngợi nhiều.
Ngô thị thấy Hạ ma ma nói cũng có lý, liền bỏ qua chuyện này, chống tay xuống giường gượng dậy, sai: “Đỡ ta dậy ra ngoài hóng gió.”
Hạ ma ma sợ hãi hỏi: “Phu nhân đang ở cữ, sao có thể ra ngoài hóng gió chứ!”
Ngô thị lạnh lùng đáp: “Nếu không ra ngoài, liệu có thể khiến người ta tin rằng cái thai trong bụng ta vẫn ổn không hả! Ngươi dìu ta ra ngoài, mặc nhiều áo là được.”
Thấy Ngô thị khăng khăng, Hạ ma ma liền biết nàng ta nghe chuyện nên thấy bất an, bà thầm mắng bản thân lắm lời, đáng ra việc nhỏ như vậy nên giấu nàng ta. Song bà không dám khuyên thêm, buộc lòng phải đỡ Ngô thị dậy, choàng áo thật dày rồi đỡ nàng ta ra khỏi phòng.
Cẩm Sắt mặc áo bông màu xanh hoa sen, quần hoa lụa ống rộng, buông xõa tóc nằm nghiêng đọc sách trên giường, thấy Bạch Chỉ bước vào thì từ tốn ngồi dậy, đặt sách xuống, xoa xoa mắt.
Vương ma ma cất tiếng: “Tiểu thư đọc sách chẳng để ý tới thời gian gì cả, hại mắt quá, về sau chỉ nên thắp đèn mà đọc.”
Cẩm Sắt cười khúc khích đáp: “Hôm trời nắng vú bảo ánh nắng quá chói, đọc sách hại mắt, hôm mưa dầm thì vú nói trong phòng quá tối, chê ta thắp đèn tốn kém, hôm nay cũng vậy, theo lời vú thì những thư sinh vùi đầu đọc sách cả 10 năm chẳng quá thành người mù hết cả lượt?”
Vương ma ma chỉ cười trừ, Bạch Chỉ đưa khăn cho Cẩm Sắt rửa mặt, ba người nhàn thoại đôi câu, bấy giờ Bạch Chỉ mới bẩm lại chuyện dò la được: “Đêm qua phu nhân mời Chu đại phu tới khám với lý do vết thương sưng tấy, còn sai người mở nhà kho lấy các loại dược liệu thanh nhiệt, rồi sắc thuốc trong Thục Đức viện, không hề kinh động tới lão gia và lão thái thái. Hôm nay phu nhân đã khỏe hơn, lão thái thái sai nha hoàn Nhã Chi sang hỏi thăm, phu nhân còn ra tận phòng khách tiếp đón. Ban nãy lúc rời phòng nhìn thấy một tiểu nha hoàn ăn nói luyên thuyên, người tức giận sai Hạ ma ma vả mồm 20 cái. Theo nô tỳ thấy thì cái thai của phu nhân chắc vẫn ổn.”
Cẩm Sắt liếc nhìn Vương ma ma, trong đầu chợt dấy suy tư. Hai ngày trước Ngô thị luôn ở lỳ trong phòng dưỡng thai, hôm qua bị nghiêm phạt, lẽ ra càng nên cẩn thận mọi bề mới đúng, sao hôm nay chẳng những không nằm tĩnh dưỡng trên giường, lại còn ra ngoài đi lại. Thục Đức viện kín kẽ tới mức một con ruồi cũng khó bay lọt, chưa nói tới chuyện Ngô thị phạt vả miệng nha hoàn, dù nàng ta có giết chết con bé thì vẫn có thể giấu kỹ tin tức mà không ai hay biết.
Đáng lẽ hiện giờ Ngô thị không nên hành xử hung hăng như vậy, nàng ta không sợ bọn hạ nhân nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng hiền lương thục đức, lấy nha hoàn ra trút giận sao?
Hơn nữa, Băng Liên không giống người dễ dàng tin lời xằng bậy, nghĩ vậy, Cẩm Sắt càng đoan chắc Ngô thị đã mất đứa trẻ trong bụng. Nhưng tại sao Băng Liên lại biết được… Dù sao chăng nữa, mấy ngày này nàng càng phải cẩn thận mọi sự. Cẩm Sắt lệnh cho Vương ma ma làm hai việc, lại dặn dò bà phải quản lý toàn viện thật nghiêm, sai Bạch Chỉ theo dõi chặt đám Lăng San, rồi mới hỏi sang chuyện ở vườn.
Bạch Chỉ cất tiếng: “Nô tỳ dò la được, tinh mơ hôm nay Nhị thiếu gia đã ra ngoài, giờ vẫn chưa quay về. Chị dâu của Tam phu nhân mới sinh con, sáng sớm Tam phu nhân đưa Thất thiếu gia và Ngũ tiểu thư về nhà mẹ đẻ, Tam lão gia vốn cũng muốn đi, nhưng phải giải quyết chuyện ở cửa hàng, sau đó trở về ở trong phủ cả ngày.”
Nghe vậy Cẩm Sắt lập tức đoán ra Tam lão gia Diêu Lễ Minh ắt hẳn là kẻ vụng trộm trong vườn, Tam lão gia là con thiếp thất, trưởng thành rất giống mẹ đẻ Thái di nương, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi tuấn tú, giờ đương tuổi tráng niên*, rất hào hoa phong nhã. Hắn và Tam phu nhân Mã thị không hòa hợp, thường xuyên cãi vã, Mã thị lại không phải người khôn khéo, vì thế đám di nương trong viện lên tới 15, 16 người. Tam lão gia lại là kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hào hiệp phóng khoáng, khiến vô số nha hoàn ở các viện khác đều bám lấy.
*Tráng niên: Người đàn ông vào độ tuổi sung sức (30-40 tuổi)
Hồi tưởng lại chuyện hôm qua tại phòng khách, Tam lão gia đề ra ý thẩm vấn Lai Vượng, Cẩm Sắt bất chợt đăm chiêu. Liệu chuyện đó có liên quan tới y không? Tuy con thứ không được chia nhiều gia sản, nhưng nhỡ Văn Thanh gặp chuyện, Đại phòng của Diêu Lễ Hách sẽ được chia nhiều nhất, ít nhất cũng tới sáu, bảy phần, nếu quả thật do hắn thiết kế âm mưu, Ngô thị hẳn sẽ không bạc đãi Tam phòng. Nghĩ vậy, Cẩm Sắt sai Bạch Chỉ đi dò la xem cửa hàng của Tam lão gia xảy ra chuyện gì.
Bạch Chỉ và Hạ ma ma về phòng từ lâu, Cẩm Sắt vẫn còn thao thức trên giường, bỗng dưng lại nghĩ tới Tam lão gia, nàng không có ấn tượng mấy về y, chỉ thấy y là kẻ quần là áo lượt ăn chơi đàng điếm, bộ dạng đẹp đẽ song vô dụng. Nhưng qua chuyện hôm qua, nàng xác định người lập bẫy không phải kẻ tầm thường, nếu quả là Tam lão gia, thì y đúng là cao thủ diễn trò.
Kiếp trước Văn thanh chưa rời Giang Châu đã gặp chuyện bất trắc, gia sản quy về dòng họ, khi cuộc bạo loạn dấy lên, người trong họ đều phải lẩn trốn, không còn lòng dạ nào mà chia chác, nàng chưa về tới kinh thành, nhóm thuyền của Diêu gia đậu trên dòng Nguyệt giang bất ngờ bị kẻ trộm cướp bóc đốt phá, đánh chìm thiêu rụi con thuyền chứa khối gia sản mà ông nội và phụ thân để lại, vài thứ sót lại cũng bị các phòng của Diêu gia lấy đi hết, không biết cụ thể thế nào. Lúc Cẩm Sắt ở phủ Võ An hầu từng điều tra ra, trước khi thuyền cháy Ngô thị đã dời tất cả tài vật tới chỗ khác, nhưng còn khối gia sản của nàng thì chẳng ai hay biết, chính nàng cũng không biết rốt cuộc là rơi vào tay kẻ nào. Dựa vào ký ức của kiếp trước, giờ nàng khó tìm được thông tin nào hữu dụng.
Trầm tư một lúc lâu mà không nhớ ra được gì, Cẩm Sắt đành thở dài, tạm buông xuống mọi việc rồi thiếp đi.
Hôm sau, lúc tới Phúc Lộc viện vấn an Diêu lão thái thái, Cẩm Sắt chạm trán Tam phu nhân Mã thị, nàng ta dẫn Thất thiếu gia và Ngũ tiểu thư tới trò chuyện với Diêu lão thái thái, trong phòng vẳng tiếng cười nói vui vẻ. Khi Cẩm Sắt bước vào, Mã thị đang nói về chuyện nhà mẹ đẻ nàng ta mới có thêm cháu đích tôn: “Thằng bé trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng cười, cứ như người lớn, không hề sợ người lạ, đáng yêu lắm. Nó rất giống Cường Nhi lúc còn bé, lanh lợi khỏe mạnh, khiến mẫu thân con vui vẻ cười suốt cả ngày.”
Diêu lão thái thái yêu nhất là Lục thiếu gia của Tứ phòng, nghe Mã thị tán tụng Diêu Văn Cường, bà ta hiển nhiên rất vui vẻ, cười nói: “Chị dâu con thật may mắn, mới gả vào một năm đã sinh được trưởng tử*.”
*Trưởng tử: Con trai trưởng.
Mã thị đáp: “Cũng không hẳn đâu ạ, lúc chị dâu mới về nhà chồng, mẹ từng tặng chị ấy một bức tượng Tống Tử Quan Âm* bằng bạch ngọc, hôm qua chị dâu con còn nói may nhờ có nhờ phúc của mẹ, còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe mẹ, chờ qua tháng ở cữ sẽ sang đây dập đầu tạ ơn, nhưng chỉ sợ sẽ quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ thôi.”
*Tống Tử Quan Âm: Thời phong kiến, phụ nữ Trung Quốc rất sùng bái Quan Thế Âm trong Phật giáo và tin rằng Quan Thế Âm có thể giúp sinh con. Tượng Tống Tử Quan Âm là tượng mà Quan Âm ẵm trên tay một đứa trẻ nam.
Diêu lão thái thái vô cùng thích thú, nhận chén trà Mã thị dâng lên nhấp một ngụm rồi nói: “Là do chị dâu con cố gắng, cần gì phải tạ ơn…” Dứt lời liền nghe thấy tiếng Nhã Chi thỉnh an Cẩm Sắt, Quách thị tức thì ngừng cười, trong mắt thoáng vẻ chán ghét, nhưng lập tức mỉm cười, sai Lưu ma ma ra ngoài đón Cẩm Sắt.
Khi Cẩm Sắt vào phòng, Quách thị vội đặt chén trà xuống, chưa đợi Cẩm Sắt hành lễ đã tự mình đứng dậy, bước xuống giường La Hán, kéo tay Cẩm Sắt thốt: “Con bé này, hôm qua hai đứa con gặp chuyện, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại nhớ tới ta mà đến thăm. Trông mặt con gầy quá, đã dùng bữa sáng chưa?”
Cẩm Sắt hàn huyên với bà đôi câu, sau đó thi lễ với Mã thị, Mã thị cũng ân cần hỏi han nàng, Cẩm Sắt thấy nàng ta tỏ vẻ thân thiết, nhưng trong mắt hiện vẻ châm biếm thì cười nói: “Tạ Tam thẩm* quan tâm, may mà chị em con chưa tới số chết, nên mới được thị vệ phủ Trấn Quốc Công cứu giúp. Gã Lai Thăng chắc cũng biết sự việc không thành nên mới sợ hãi tự vẫn, con nghe nói oán khí của người thắt cổ tự tử đều tụ vào cổ họng, hồn phách không tiêu tan, vì thế sẽ đi khắp nơi dọa người sống, khó lòng đầu thai sang kiếp khác. Như vậy con nghĩ hắn cũng coi như bị báo ứng rồi.”
*Thẩm: Thím.
Nghe Cẩm Sắt dọa nạt, nét cười trên mặt Mã thị hơi chững lại, nhưng vẻ mặt vẫn không có gì khác lạ, nàng ta nói: “Con đúng là có phúc mới tai qua nạn khỏi như thế, đừng nói những chuyện đáng sợ đó nữa, ta nghe còn thấy hãi nữa là Ngũ muội và Thất đệ của con, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, đừng làm chúng sợ.”
Cẩm Sắt chỉ cười trừ. Mã thị vốn không được Quách thị yêu quý cho lắm, ngồi một lát rồi liền dẫn theo hai đứa con xin cáo lui. Cẩm Sắt trò chuyện với Quách thị, rồi chuyển sang câu chuyện kiện tụng giữa phủ Võ An hầu và Thôi gia, Quách thị nghe chuyện thì ôm Cẩm Sắt vào lòng, ra vẻ thương tiếc nói: “Bề ngoài phu nhân Võ An hầu luôn tỏ ra hiền lương thục đức, không ngờ sau lưng lại có thể độc ác nham hiểm như vậy, dám hãm hại con, đúng là trơ trẽn vô liêm sỉ. Con phải chịu tủi thân nhiều rồi, chờ Võ An hầu tới, ta nhất định bảo chú thím lấy lại công bằng giùm con.”
Cẩm Sắt chỉ chờ những lời này của Quách thị, nàng lập tức đứng lên, quỳ xuống giữa phòng, dập đầu, khóc nói: “Con biết tổ mẫu* hiểu con nhất, sẽ không trơ mắt nhìn Hầu phủ chà đạp xỉ nhục tiểu thư Diêu gia, gặp chuyện thế này con có chết cũng không muốn bước vào Hầu phủ, Hầu phủ ghét bỏ con, con cũng không muốn trèo cao vào nhà họ, mong lão thái thái phân xử giùm con, trả lại hết sính lễ và hôn thư cho họ, hủy mối hôn sự này! Đây là danh sách sính lễ mà năm xưa Hầu phủ tặng, xin lão thái thái mở khố phòng kiểm kê, thỏa lòng Cẩm Sắt!”
*Tổ mẫu: Bà nội.
Dứt lời Cẩm Sắt liền rút từ trong túi vải ra một tờ giấy màu hồng, hai tay dâng lên, rưng rưng nhìn Quách thị. Quách thị chẳng ngờ thuận miệng nói một câu, Cẩm Sắt thật sự muốn từ hôn. Bà ta vốn trông vào mối quan hệ thông gia với phủ Võ An hầu, tương lai hy vọng được họ trợ giúp, nếu thật hủy hôn, Diêu gia chắc chắn sẽ xích mích với phủ Võ An hầu, vậy bà ta sao có thể bằng lòng ra mặt thay Cẩm Sắt?
Quách thị trầm mặt thở dài, đích thân nâng Cẩm Sắt dậy nhưng không nhận tờ giấy, chỉ mở lời khuyên bảo: “Con ngốc quá. Mối hôn sự này do mẫu thân con lúc còn tại thế định ra, cha và ông nội con cũng hài lòng, sính lễ đã trao, hôn thư cũng nhận, chỉ chờ con tới tuổi cập kê, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Hơn nữa chủ nhân của phủ Võ An hầu thật sự là Hầu gia, chứ đâu phải Hầu phu nhân, Hầu gia là người hiểu biết lý lẽ, hẳn sẽ không ghét bỏ con, chuyện này Hầu gia còn chưa tỏ thái độ, con không thể đề xuất từ hôn. Ta thấy thế tử Võ An hầu cũng thật lòng với con, người như vậy ngàn dặm khó tìm, nếu từ hôn thật rồi con sẽ phải hối hận. Phu nhân Võ An hầu hồ đồ nhất thời, chỉ cần con được gả vào, nàng ta sẽ hiểu ra con tốt thế nào, tự khắc sẽ hòa giải với con. Con phải nghe ta, từ rày đừng nhắc lại chuyện hủy hôn, nếu người ngoài nghe thấy sẽ dè bỉu Diêu gia ta là hạng mắt cao hơn đỉnh, lòng dạ hẹp hòi.”
Cẩm Sắt vốn không hề mong chờ vào Quách thị, nàng nhắc tới chuyện này để bà ta biết trước, còn chuyện thành hay không phải trông vào tình hình ở kinh thành, cũng phải được nhóm trưởng bối trong họ đồng thuận, miễn là dòng họ đồng ý từ hôn, thì phủ này không thể không theo. Giờ nàng tỏ rõ thái độ cho Quách thị thấy, để sau này chuyện thành, nàng cũng không bị mang tiếng là không để tâm tới cảm nhận của chú thím trong nhà.
Ngồi với Quách thị thêm một lúc, tất cả những lời khuyên bảo của bà Cẩm Sắt không để vào tai, chốc lát sau nàng làm bộ tủi thân xin cáo lui. Vừa ra khỏi Phúc Lộc viện thì gặp Hạ ma ma bên người Ngô thị, Hạ ma ma tiến lên hành lễ rồi thưa: “Phu nhân mời Tứ tiểu thư sang Thục Đức viện, người bảo muốn đem sổ sách giao lại cho tiểu thư xem dần, sau này trong họ phái người tới giao trả gia sản, tiểu thư cũng biết rõ ngọn ngành.”
Ngô thị thật có lòng tốt như vậy sao? Cẩm Sắt nghĩ thầm, Ngô thị đúng là một ngày cũng không yên, tới nhanh thật!
Nói xong một lèo mà sắc mặt Cẩm Sắt vẫn bình thường, Diêu Cẩm Hồng bất chợt hoài nghi đảo đảo mắt, tiếp tục câu chuyện: “Nghe nói hôm qua thi thể gã họ Thôi được khiêng tới quan phủ Giang Châu, Thôi lão gia đích thân gõ trống kêu oan, cáo trạng phủ Võ An hầu hành hung dân lành. Có điều bây giờ tri phủ lão gia còn đang mải tìm kiếm vị Vũ Anh vương, lại e ngại phủ Võ An hầu, nên chỉ phái người khám nghiệm tử thi, người tới khám lại bảo rằng Thôi công tử bị hùng ưng gây thương tích, chết do lục phủ ngũ tạng dập nát, Khương đại nhân nhân thể lợi dụng lý do không đủ chứng cứ liền tạm gác lại vụ án Thôi gia. Thôi lão gia không còn cách nào khác đành sai người đưa thi thể Thôi công tử tới chặn trước cửa biệt viện Võ An hầu phủ, tìm cách phá cửa, ầm ĩ cả một ngày mà chẳng thu được kết quả gì, thế tử Võ An hầu trốn trong phủ không chịu ra ngoài, bây giờ Thôi lão gia đang tự mình mang theo đám đầy tớ mặc tang phục, khua chiêng đánh trống đưa quan tài lên kinh cáo trạng đấy!”
Cẩm Sắt cứ tưởng chuyện trên núi phải năm, sáu ngày mới truyền ra, không ngờ qua 2 ngày đã xôn xao huyên náo, chẳng trách hôm qua Tạ Thiếu Văn vội vàng xông vào Diêu phủ. Tuy tốc độ lan truyền rất hợp ý nàng, nhưng dù sao vẫn hơi kỳ quái, Cẩm Sắt hỏi: “Ở ngoài đang đồn đoán chuyện muội và Văn Thanh gặp nạn khi hồi phủ là do Võ An hầu phủ gây nên à?”
Diêu Cẩm Hồng đáp: “Còn không phải sao, ai cũng nói phu nhân Võ An hầu không niệm tình cũ, ngại nghèo hèn yêu phú quý, vì thế mới tới Giang Châu để từ hôn, còn nói hôm mừng thọ lão thái thái, trước mặt toàn thể quan khách phu nhân Võ An hầu đòi lại hôn thư, khiến muội mất mặt, đã thế còn giở trò vu oan giá họa, may mà ông trời có mắt để thế tử Trấn Quốc Công và Tiêu công tử vừa vặn cứu được muội, vạch trần chuyện thông dâm, phu nhân Võ An hầu không cam tâm, giận quá mất khôn nên mới sai thủ hạ giết muội. Lời đồn vô cùng hợp lý, khiến ta nghe xong cũng tin là thật.”
Cẩm Sắt kinh ngạc hỏi: “Làm gì có chuyện đòi lại hôn thư, Hầu phu nhân trọng nhất đoan trang hiền thục, sao dám làm chuyện trái với nữ tắc, chắc Thôi công tử bất cẩn làm chuyện xấu bị Võ An hầu phủ bắt được, do quá sợ hãi nên nói xằng nói bậy mà thôi, sao có thể đồn đãi thành như vậy nhỉ.”
Diêu Cẩm Hồng cũng cười nói: “Nếu không sao có câu ngụ ngôn “ba người thành hổ*” chứ, có điều bọn họ nói đâu vào đấy, như thể tin tức được truyền ra từ Diêu phủ ta, muội xem, như vậy chẳng phải sẽ gây hiềm khích giữa muội và thế tử Võ An hầu sao? Nếu thế tử hiểu lầm rằng muội oán giận vu cáo phu nhân, vậy chẳng phải ngài ấy sẽ đem lòng trách muội ư?”
*Ba người thành hổ: Khi xưa có ba người nói láo là trong chợ có con hổ, người nghe liền tin là thật. Cụm từ này chỉ lời đồn như thật, hoặc có người dùng lời đồn để che giấu chân tướng sự thật.
Cẩm Sắt chợt bừng tỉnh, hóa ra đây là mưu kế của Ngô thị. Những lời đồn chuẩn xác tới vậy, tám phần mười hẳn từ Diêu phủ truyền ra. Lúc trước nàng còn không hiểu vì sao Ngô thị phải vội vã ra tay với chị em nàng, giờ nàng đã sáng tỏ. Ngô thị hẳn đã sai người chực sẵn tung tin đồn nhảm, song nàng ta không ngờ chị em nàng sống sót trở về, vì thế tin đồn mới thành ra như vậy. Cẩm Sắt nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ có lợi cho việc từ hôn sau này.
Còn về phần Diêu Cẩm Hồng, hôm nay nàng ta tới báo tin, vừa để xúi giục nàng trở mặt với Ngô thị, vừa muốn ra vẻ lấy lòng giúp đỡ. Cẩm Sắt cũng vui lòng đón nhận ý tốt của nàng ta, trong phủ này nàng vốn thân cô thế cô, có thể kết giao với Diêu Cẩm Hồng cũng tốt, dẫu sao nàng ta cũng thông minh lanh trí, tám lạng nửa cân so với đám người Ngô thị.
Vì thế Cẩm Sắt vờ tức giận trừng mắt với Diêu Cẩm Hồng, đoạn nói: “Tam tỷ nào báo tin tốt lành gì, không được, nếu tỷ không dâng đồ tốt dỗ dành muội thì đừng hòng rời Y Huyền viện.”
Diêu Cẩm Hồng vội đứng lên, cười đáp: “Trông muội đâu có cần ai an ủi dỗ dành, đã được lợi lại còn ra vẻ tủi thân, tưởng ta là đứa ngốc à, trong bụng muội có gì xấu xa méo mó ta biết tỏng đấy nhé.”
Nàng ta vừa nói vừa chớp chớp mắt, sau đó cầm chiếc hộp bước nhanh ra ngoài, Cẩm Sắt đưa nàng ta rời phòng, mỉm cười thân thiết khoác tay nói: “Mấy hôm nay Tam tỷ có rảnh rỗi không, dạy muội xem sổ sách nhé?”
Diêu Cẩm Hồng vốn tưởng Cẩm Sắt chỉ ham đọc sách như nam nhi, không thích tiền tài, giờ tự dưng thấy nàng nhắc tới việc học xem sổ sách thì ngạc nhiên, sau rồi mới cười đáp: “Buổi sáng ta phải tới tiền viện bẩm báo chuyện cửa hàng với phụ thân, sau khi dùng bữa thì ngủ nửa canh giờ, thời gian còn lại chỉ ở lỳ trong phòng, muội cứ tới tự nhiên, có điều đã bái sư học nghệ thì phải nhớ trả tiền công đấy nhé. Niệm tình thân nhân, ta chỉ thu của muội 800 đồng một ngày, nhưng muội tới thì ta còn phải tốn thêm tiền pha trà, chuẩn bị đồ điểm tâm, cả tiền đốt than sưởi ấm nữa. Chỗ ta bình thường không dùng than bạc, nhưng có muội ta không thể qua loa, vị chi tốn thêm 100 đồng than bạc nữa, tóm lại mỗi ngày muội chỉ cần đưa ta 1 lượng bạc tiền công là đủ.”
Cẩm Sắt mỉm cười khúc khích, buông tay Diêu Cẩm Hồng ra, trịnh trọng vái một vái, sau đó nói: “Em gái đã bái sư rồi đấy nhé.”
Diêu Cẩm Hồng thấy vậy thì cười khì khì rời đi, Liễu ma ma đưa nàng ta ra ngoài, Vương ma ma đỡ Cẩm Sắt về phòng, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Tam tiểu thư đúng là vắt cổ chày ra nước, cả ngày chỉ ngồi trong Kiều Tâm viện tính toán tiền nong, chả trách đám hạ nhân toàn nói mấy năm nay Tam tiểu thư tự gom đủ tiền làm của hồi môn cho mình.”
Cẩm Sắt nhoẻn cười bảo: “Đâu phải là của bất chính, tỷ ấy gom càng nhiều càng tốt, có sao đâu? Tuy làm vậy không hay cho lắm, nhưng so với lúc cần dùng tới tiền mà không có thì vẫn hơn, ta thấy tỷ ấy còn khôn ngoan hơn cả ta, cũng phóng khoáng chẳng sợ thế nhân đàm tiếu.”
Vương ma ma ngẩn người, bà nghe Cẩm Sắt nói muốn học xem sổ sách thì vô cùng ngạc nhiên, vì trước kia nàng không mảy may hứng thú với việc quản lý sổ sách. Ngô thị càng mong như vậy, cho nên sẽ không dưng mời người tới dạy, bởi vậy Cẩm Sắt tuy biết đọc sổ sách, nhưng không tinh thông, giờ thấy nàng thay đổi hẳn, Vương ma ma quá đỗi vui mừng, nên ngẩn ngơ đôi chút rồi cười bảo: “Tiểu thư nói phải.”
Cẩm Sắt vào phòng, ngồi xuống bàn phấn, hỏi Vương ma ma: “Hai hôm nay có nha hoàn nào trong viện rời phủ không?”
Biết Cẩm Sắt muốn hỏi gì, Vương ma ma lập tức đáp: “Hôm kia bà vú Triệu nói con dâu bà ta mới sinh, xin nghỉ một ngày để về nhà chăm sóc, bây giờ vẫn chưa trở lại. Hôm qua thì Lăng San và Đông Hàn đến ngày nghỉ nên rời phủ, tiểu thư yên tâm, lão nô đi tìm hiểu xem, nếu quả thật bọn họ phát tán tin đồn, ngấm ngầm đâm bị thóc, chọc bị gạo, lão nô sẽ không tha cho họ.”
Cẩm Sắt gật đầu đồng ý, Vương ma ma vội bước đi. Nếu quả do đám Lăng San khua môi múa mép thì nàng dù có lý cũng thành vô lý. Trước đây mọi người thấy nàng bị Vạn thị hãm hại thì sẽ thương hại đồng tình, nhưng nếu họ nghĩ nàng xúi giục đám nha hoàn bà vú đi khắp nơi rêu rao tội lỗi của Vạn thị, hẳn ai nấy đều nghĩ nàng hành xử không đoan trang, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bất tài vô đức. Ban nãy Diêu Cẩm Hồng đã ngầm ám chỉ, chuyện này hẳn do Ngô thị bày ra. Người ngoài chỉ biết Lăng San là Đại nha hoàn bên cạnh nàng, chứ đâu biết nó là tay trong của Ngô thị, viện này lắm kẻ dơ dáy, đợi đến lúc dọn sạch thì chắc lửa sém lông mày*.
*Lửa sém lông mày: Cụm từ để hình dung sự việc vô cùng gấp gáp.
Ngay hôm đó nghỉ trưa dậy, Cẩm Sắt mang theo Bạch Chỉ và Bạch Hạc sang Kiều Tâm viện, Diêu Cẩm Hồng niềm nở đón tiếp, chỉ dạy đâu ra đấy, rất chuyên chú, Cẩm Sắt hỏi gì nàng ta đáp nấy, rõ ràng chi tiết, trước kia Cẩm Sắt chỉ biết sổ sách cũng có thể làm giả, nhưng không hiểu cặn kẽ từng khoản mục, giờ Diêu Cẩm Hồng mới giải thích vài câu đã hiểu ra rất nhiều mánh khóe.
Khi trời ngả về chiều, Cẩm Sắt mới rời khỏi Từ Tâm viện, ngồi trong phòng một buổi mà toàn thân nhức mỏi nên nàng quyết định tới tản bộ trong vườn. Diêu gia giàu sang phú quý, mời được cả bậc thầy làm vườn Giang Nam tới thiết kế đặc biệt, khu vườn vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các chạm trổ tinh vi, lộng lẫy xa hoa, ảnh bích và hòn non bộ chia vườn làm hai phần, nào là hoa thơm cỏ lạ, những tảng đá hình thù kỳ quái, ghế tạc bằng ngọc, nào là đủ loại bồn hoa cây cảnh, dù trời mùa đông cũng không bớt vẻ tươi xanh.
Cẩm Sắt vươn mình trong ánh chiều tà, thong thả dạo bước, ngồi xuống nghỉ dưới cây tùng tỏa bóng lâu đời, bỗng thấy trên hành lang có một cô gái mang bầu ăn vận đẹp đẽ, vóc dáng xinh đẹp, được bà vú đỡ tay bước tới.
Trước kia Cẩm Sắt ít khi ra khỏi Y Huyền viện, thường ngày nếu rời viện cũng chỉ tới Phúc Lộc viện và Thục Đức viện thỉnh an, thi thoảng tới Lạc Du viện của Diêu Cẩm Ngọc, bởi vậy nàng chỉ nhận mặt được mấy vị chủ tử chính của Diêu phủ.
Cô gái mang bầu này trông có vẻ lạ mặt, chắc hẳn là Băng Liên cô nương mới vào phủ. Kiếp trước Băng Liên mang thai 4 tháng thì bị Ngô thị phát hiện, đến tháng thứ 5 mắc phong hàn qua đời. Khi ấy Vương ma ma từng đoán do Ngô thị ra tay, song nàng chỉ cười trừ phản bác, địa vị Ngô thị trong phủ rất vững chắc, cần gì đối phó với một kỹ nữ thấp kém như Băng Liên, vả lại đứa bé đó tương lai chỉ là con vợ lẽ, khó gây nổi sóng gió, Ngô thị lại vốn khoan dung nhân hậu, sẽ không liều lĩnh hãm hại Băng Liên.
Nghĩ lại chuyện cũ, Cẩm Sắt bất chợt nhếch miệng tự giễu. Diêu Lễ Hách vốn kế thừa bản tính trăng hoa của nam nhi nhà họ Diêu, từ khi chưa lấy Ngô thị đã có vài thông phòng*, đến khi Ngô thị vào cửa còn nạp hai cô tiểu thiếp, từ bấy về sau càng sủng ái thêm nhiều người. Y tổng cộng có tám tiểu thiếp, nhưng số phận mỗi người giờ ra sao? Có người đã sớm qua đời, có người lại bị bán ra ngoài, cho tới giờ chỉ còn lại Giang di nương, An di nương và Băng Liên cô nương mới vào phủ.
*Thông phòng: Nha hoàn được chủ tử sủng hạnh.
Diêu Lễ Hách có nhiều tiểu thiếp như vậy mà chỉ có một đứa con vợ lẽ duy nhất là Diêu Văn Mẫn, đủ chứng minh Ngô thị thâm độc tới đâu. Hơn nữa lúc Diêu Văn Mẫn được sinh ra, hai người con trưởng của Ngô thị đã trưởng thành, địa vị của nàng ta đã vững, Ngô thị để Diêu Văn Mẫn ra đời hẳn muốn chứng tỏ cho mọi người thấy nàng ta hiền lương rộng lượng thế nào, chẳng thế mà Tạ di nương vừa sinh ra Diêu Văn Mẫn rồi lập tức qua đời.
Băng Liên hại Ngô thị mất hết thể diện trước mặt quan khách, với tính cách của Ngô thị, hẳn khó lòng tha thứ, nghĩ tới số phận kiếp trước của Băng Liên, Cẩm Sắt chợt thấy thương xót. Nàng nhìn cái bụng bầu nhô lên của nàng ta, đương suy tính có nên âm thầm giúp đỡ chống lại Ngô thị hay không thì bỗng thấy Băng Liên bất ngờ loạng choạng chực ngã ở giữa bậc thềm, may mà bà vú bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được, tuy Băng Liên chưa ngã, song như thể bị động thai, nàng ta sợ hãi kêu lên rồi ôm bụng hổn hển vịn tay vào lan can.
Cẩm Sắt nhíu mày sai Bạch Hạc: “Ngươi qua đó xem có cần giúp gì không.”
Bạch Hạc vâng lời bước qua hỏi han đôi câu, Băng Liên và bà vú đồng loạt nhìn sang phía Cẩm Sắt. Lát sau Băng Liên chừng như đã khá hơn, mỉm cười từ tốn bước tới.
Băng Liên tới gần, Cẩm Sắt mới nhìn rõ được dung mạo, nàng ta tầm 16, 17 tuổi, xinh đẹp yêu kiều, lả lướt thướt tha, đôi mắt sóng sánh long lanh, mặt mày đầy vẻ khôn khéo, Cẩm Sắt chợt nghĩ, ban nãy hình như nàng ta cố tình trượt bước để thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng phải sai Bạch hạc qua hỏi thăm. Nghĩ vậy, Cẩm Sắt không khỏi thầm hạ quyết tâm.
Băng Liên tới cúi người hành lễ rồi cất tiếng: “Ban nãy ta bất cẩn trượt chân, đứa bé trong bụng lại ngọ nguậy đá đạp, khiến Tứ tiểu thư phải sai Bạch Hạc tỷ tỷ qua thăm hỏi, từ lúc ta vào phủ luôn bị kẻ khác coi thường, chưa được ai quan tâm đến như Tứ tiểu thư, ta vô cùng cảm kích, nên mạo muội sang đây cảm tạ, tiểu thư chớ trách ta quấy rầy người ngắm cảnh nhé.”
Thấy nàng ta ăn nói dè dặt, tận lực lấy lòng, Cẩm Sắt chưa rõ nàng ta định làm gì, song vẫn mỉm cười đáp: “Tiện tay thì làm, Băng Liên cô nương không cần khách khí.”
Băng Liên thấy Cẩm Sắt lãnh đạm, dửng dưng như không hề để tâm thì cũng không rời đi ngay, trái lại còn vui vẻ bàn luận cảnh trí hoa viên với Cẩm Sắt. Nàng ta càng như vậy, Cẩm Sắt càng biết nàng ta có chuyện muốn nói, tức thì cũng đáp câu được câu chăng, quả nhiên chốc lát sau, nàng ta liền chuyển chủ đề: “Phụ nữ có thai phải năng đi lại, ngắm cảnh thưởng hoa, hít thở không khí trong lành mới có lợi cho đứa trẻ. Đáng tiếc phu nhân bị thương, cái thai lại không ổn định, còn bị cấm chừng trong viện, nên không thể ra ngoài dạo vườn.”
Băng Liên dường như vô ý nhắc tới cái thai của Ngô thị, Cẩm Sắt nhoẻn cười nghịch dây tơ bên hông, đoạn bảo: “Băng Liên cô nương thật có lòng. Sức khỏe thím vốn luôn tốt, lại có uy thế vững chắc trong phủ, giờ người đang mang thai, đám hạ nhân đương nhiên phải nhất mực để tâm tới từng loại thuốc thang đồ bổ, thím lại cát nhân thiên tướng*, thể nào cũng thuận lợi sinh hạ một đứa bé kháu khỉnh, Băng Liên cô nương quan tâm nhiều tới bản thân thì tốt hơn đấy.”
*Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người; thiên: trời; tướng: giúp cho. Cát nhân thiên tướng có nghĩa là người hiền đức thì được trời giúp.
Băng Liên hùa theo: “Tứ tiểu thư nói phải. Nhưng người không phải lo cho ta, ta vẫn còn trẻ, lại đã qua 3 tháng đầu bất ổn, giờ đứa bé rất ổn định. Còn phu nhân đã lớn tuổi, cái thai lại thường xuyên bất ổn, ngày nào cũng phải dùng thuốc an thai. Đáng lẽ phu nhân đã qua 3 tháng đầu, cái thai phải ổn định chứ nhỉ, nhưng hôm qua ta nghe nói ban ngày phu nhân ngất xỉu tới hai lần, ban đêm Hạ ma ma còn phải thức trắng đêm sắc thuốc. Có nhiều lúc, thuốc tốt cũng khó cứu được thân thể tổn hại. Ta thật sự rất lo lắng cho phu nhân.”
Cẩm Sắt giật mình liếc Băng Liên, Băng Liên chỉ nhoẻn cười tiếp: “A, hôm qua tiểu thư gặp chuyện chắc hoảng sợ lắm, ta quên mất chưa hỏi thăm người, Tứ tiểu thư vẫn khỏe và không bị thương ở đâu đấy chứ? Kẻ ra tay thật độc ác tàn nhẫn, sao có thể hạ thủ với hai đứa trẻ chứ, ta nghe chuyện mà thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể khiến Lai Thăng sống lại để điều tra, may mà hắn thông minh, biết sự tình bại lộ nên tự kết liễu mạng sống, có điều lại khiến kẻ khác đắc lợi.”
Băng Liên rõ ràng ám chỉ cái thai của Ngô thị có vấn đề, câu nào câu nấy đều muốn tốt cho Cẩm Sắt, chỉ thiếu điều nói toạc ra muốn liên thủ với nàng để đối phó Ngô thị mà thôi. Băng Liên này vào phủ chưa lâu mà ngay cả trong viện Ngô thị xảy ra chuyện gì cũng dò la ra được, quả thật giỏi hơn cả nàng, Cẩm Sắt tự giễu, thầm nghĩ ban nãy mình còn định giúp nàng ta một tay, đúng là thừa thãi mà.
Thấy Băng Liên mong chờ nhìn mình, Cẩm Sắt nghiêng đầu nói: “Ta rất khỏe, cảm ơn Băng Liên cô nương quan tâm, chỗ ta có vài lọ thuốc quý, lát nữa ta sẽ sai nha hoàn đưa sang, mặc dù thai của cô nương đã ổn định, song không nên lơ là.”
Băng Liên lập tức cười tươi, chân thành đáp: “Vậy cảm tạ Tứ tiểu thư, lão gia sắp hồi phủ, ta phải cáo lui trước.”
Cẩm Sắt gật đầu tỏ ý đã biết, Băng Liên thi lễ rồi trở gót.
Nàng ta vừa đi, Bạch Chỉ liền chau mày nói: “Tiểu thư, nàng ta muốn gì vậy?”
Cẩm Sắt đứng lên, cười nói: “Thím đúng là bắt ưng quanh năm bất cẩn bị ưng mổ mắt.” Sau đó ra lệnh cho Bạch Chỉ: “Lát nữa ngươi đi nghe ngóng xem đêm qua và hôm nay Thục Đức viện có xảy ra chuyện gì không.”
Bạch Chỉ vâng lệnh, chủ tớ ba người khoan thai về Y Huyền viện trong cảnh hoàng hôn buông khắp đất trời, vừa bước qua cửa tròn thì bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười duyên của thiếu nữ, mơ hồ cả tiếng trêu ghẹo của nam nhân. Trong vườn cực kỳ tĩnh lặng nên âm thanh đó càng có vẻ rõ rệt tới khó chịu.
Cẩm Sắt biến sắc, chậm bước, Bạch Chỉ và Bạch Hạc vừa đỏ bừng mặt vừa giận dữ. Dù hiện giờ trời đã xế chiều, nhưng dù sao vẫn chưa tắt nắng, nhóm nữ chủ tử sẽ không làm ra hành vi như vậy, đây lại là nội viện, không thể có kẻ hầu nam, vậy chắc hẳn có vị nam chủ tử nào đó đang vụng trộm với nha hoàn.
Gặp phải kiểu chuyện này, Cẩm Sắt cũng vừa tức vừa giận, nhưng nàng không thể tiến lên, đành phải vội vã vòng đường khác. Cách xa một quãng ba người họ mới chậm bước dần, Bạch Chỉ giậm giậm chân tức tối nói: “Hừ! Thật kinh tởm!”
Thấy Bạch Chỉ tức tới nỗi đỏ bừng mặt, Cẩm Sắt không đáp lời, Bạch Chỉ tự biết chừng mực, mắng xong liền thôi. Cẩm Sắt hỏi: “Có nghe ra giọng của ai không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Nô tỳ không nhận ra tiếng cô gái, nhưng người nam hình như là Tam lão gia… Hoặc có thể là Nhị thiếu gia… Nô tỳ không rõ lắm.”
Tam lão gia Diêu Lễ Minh và Nhị thiếu gia Diêu Văn Kiệt đều là hạng háo sắc, không chừa một đứa nha hoàn nào trong viện. Nghe Bạch Chỉ nói vậy, Cẩm Sắt chợt nhớ tới kiếp trước Bạch Chỉ bị Diêu Văn Kiệt làm nhục tới nỗi phải quyên sinh, trong nhất thời sắt mặt lại, khiến Bạch Chỉ hoảng sợ hiểu nhầm, vội kéo tay Cẩm Sắt khuyên: “Tiểu thư đừng tức giận với loại vô liêm sỉ ấy, tiểu thư cứ coi như chưa nghe thấy gì hết.”
Bạch Chỉ nắm chặt tay Cẩm Sắt, gương mặt đầy lo âu, đôi mắt trong vắt, dung mạo xinh đẹp đầy sức sống. Cẩm Sắt thở dài, cũng nắm chặt tay nàng nói: “Yên tâm, ta không sao, sau này các ngươi đừng tới gần khu vườn này.”
Bạch Hạc và Bạch Chỉ hiểu nỗi lo của Cẩm Sắt, hai người bất chợt đỏ mặt, rồi Bạch Chỉ lạnh lùng thốt: “Ai dám động vào ta, ta có chết cũng kéo hắn theo…”
Dứt lời mới nhớ ra người đối diện là Cẩm Sắt, Bạch Chỉ vội che miệng lại, Cẩm Sắt chỉ nhoẻn cười bảo: “Ta muốn các ngươi hiểu, không gì quan trọng bằng tính mạng, trinh tiết chẳng qua chỉ là thứ gông xiềng mà nam nhân tròng vào cổ nữ nhân, không đáng phải chết. Mất danh tiết hay không không phải do miệng lưỡi thế gian quyết định, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Hai ngươi phải hứa với ta, chớ vì nguyên nhân này mà từ bỏ mạng sống, cũng chớ vì vậy mà đâm ra căm ghét chính bản thân mình dẫn tới tự sát, nếu các ngươi chỉ vì sợ liên lụy tới thanh danh của ta mà quyên sinh, ta vạn lần sẽ không cảm kích. Chỉ khi các ngươi kiên cường sống tiếp, ta mới có thể khiến các ngươi ngẩng cao đầu, đừng lo, ta sẽ không để nha hoàn của mình vô duyên vô cớ chịu tủi thân, cũng sẽ luôn quan tâm tới sinh mạng các ngươi.
Cẩm Sắt rất sợ chuyện kiếp trước lại xảy đến, nên mới dặn dò Bạch Chỉ trước như vậy. Năm đó lúc loạn Kim Châu, biết bao vị tiểu thư khuê tú trên đường chạy loạn còn bị làm nhục nữa là đám nha hoàn. Ngay cả nàng, chẳng phải chỉ vì ngây ngốc ở cạnh Tạ Thiếu Văn một đêm mà bị mất thanh danh đấy ư? Bất luận thế nào, nàng không mong đám nha hoàn phải bỏ mạng chỉ vì lỗi lầm của kẻ khác, cũng không muốn lại lần nữa phải chịu đựng nỗi đau xót và hối hận trước cái chết thảm của Bạch Chỉ ở kiếp trước.
Bạch Hạc và Bạch Chỉ không hiểu sao Cẩm Sắt quá quan tâm tới chuyện này, nhưng ai nấy đều cảm động, mắt mũi đỏ hoe.
Lại nói tới Ngô thị, sau khi nghe Hạ ma ma kể lại chuyện trong hoa viên, biết Cẩm Sắt gặp phải cảnh dơ bẩn, tức khắc liền hiểu ngay, nàng ta quát lên: “Nam nhân chẳng kẻ nào là không đê tiện cả!”
Nói rồi nhớ tới chuyện Cẩm Sắt trò chuyện với Băng Liên, nàng ta nhăn mặt nhíu mày, trầm tư hỏi: “Không nghe thấy bọn họ nói gì à?”
Thấy Ngô thị suy tư, Hạ ma ma liền đáp: “Vì bọn họ ở xa nên bà vú Khương không nghe thấy, nhưng trông bọn họ có vẻ chỉ tùy hứng bàn luận cảnh trí khu vườn, con tiện nhân Băng Liên luôn trưng vẻ nịnh nọt lấy lòng chỉ trỏ hoa nọ cỏ kia, song Tứ tiểu thư chỉ hờ hững đáp trả, Băng Liên nói vài câu vu vơ rồi xin cáo lui ngay.”
Ngô thị đanh mặt lại, Hạ ma ma đành tiếp: “Xem thân phận của Băng Liên, dù ả có mưu đồ gì, chắc chắn Tứ tiểu thư cũng không coi trọng. Huống hồ hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu, sao có thể bàn ra chuyện gì, lão nô đoán hẳn là ả ta muốn lấy lòng nhưng không thành, phu nhân chớ nghĩ ngợi nhiều.
Ngô thị thấy Hạ ma ma nói cũng có lý, liền bỏ qua chuyện này, chống tay xuống giường gượng dậy, sai: “Đỡ ta dậy ra ngoài hóng gió.”
Hạ ma ma sợ hãi hỏi: “Phu nhân đang ở cữ, sao có thể ra ngoài hóng gió chứ!”
Ngô thị lạnh lùng đáp: “Nếu không ra ngoài, liệu có thể khiến người ta tin rằng cái thai trong bụng ta vẫn ổn không hả! Ngươi dìu ta ra ngoài, mặc nhiều áo là được.”
Thấy Ngô thị khăng khăng, Hạ ma ma liền biết nàng ta nghe chuyện nên thấy bất an, bà thầm mắng bản thân lắm lời, đáng ra việc nhỏ như vậy nên giấu nàng ta. Song bà không dám khuyên thêm, buộc lòng phải đỡ Ngô thị dậy, choàng áo thật dày rồi đỡ nàng ta ra khỏi phòng.
Cẩm Sắt mặc áo bông màu xanh hoa sen, quần hoa lụa ống rộng, buông xõa tóc nằm nghiêng đọc sách trên giường, thấy Bạch Chỉ bước vào thì từ tốn ngồi dậy, đặt sách xuống, xoa xoa mắt.
Vương ma ma cất tiếng: “Tiểu thư đọc sách chẳng để ý tới thời gian gì cả, hại mắt quá, về sau chỉ nên thắp đèn mà đọc.”
Cẩm Sắt cười khúc khích đáp: “Hôm trời nắng vú bảo ánh nắng quá chói, đọc sách hại mắt, hôm mưa dầm thì vú nói trong phòng quá tối, chê ta thắp đèn tốn kém, hôm nay cũng vậy, theo lời vú thì những thư sinh vùi đầu đọc sách cả 10 năm chẳng quá thành người mù hết cả lượt?”
Vương ma ma chỉ cười trừ, Bạch Chỉ đưa khăn cho Cẩm Sắt rửa mặt, ba người nhàn thoại đôi câu, bấy giờ Bạch Chỉ mới bẩm lại chuyện dò la được: “Đêm qua phu nhân mời Chu đại phu tới khám với lý do vết thương sưng tấy, còn sai người mở nhà kho lấy các loại dược liệu thanh nhiệt, rồi sắc thuốc trong Thục Đức viện, không hề kinh động tới lão gia và lão thái thái. Hôm nay phu nhân đã khỏe hơn, lão thái thái sai nha hoàn Nhã Chi sang hỏi thăm, phu nhân còn ra tận phòng khách tiếp đón. Ban nãy lúc rời phòng nhìn thấy một tiểu nha hoàn ăn nói luyên thuyên, người tức giận sai Hạ ma ma vả mồm 20 cái. Theo nô tỳ thấy thì cái thai của phu nhân chắc vẫn ổn.”
Cẩm Sắt liếc nhìn Vương ma ma, trong đầu chợt dấy suy tư. Hai ngày trước Ngô thị luôn ở lỳ trong phòng dưỡng thai, hôm qua bị nghiêm phạt, lẽ ra càng nên cẩn thận mọi bề mới đúng, sao hôm nay chẳng những không nằm tĩnh dưỡng trên giường, lại còn ra ngoài đi lại. Thục Đức viện kín kẽ tới mức một con ruồi cũng khó bay lọt, chưa nói tới chuyện Ngô thị phạt vả miệng nha hoàn, dù nàng ta có giết chết con bé thì vẫn có thể giấu kỹ tin tức mà không ai hay biết.
Đáng lẽ hiện giờ Ngô thị không nên hành xử hung hăng như vậy, nàng ta không sợ bọn hạ nhân nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng hiền lương thục đức, lấy nha hoàn ra trút giận sao?
Hơn nữa, Băng Liên không giống người dễ dàng tin lời xằng bậy, nghĩ vậy, Cẩm Sắt càng đoan chắc Ngô thị đã mất đứa trẻ trong bụng. Nhưng tại sao Băng Liên lại biết được… Dù sao chăng nữa, mấy ngày này nàng càng phải cẩn thận mọi sự. Cẩm Sắt lệnh cho Vương ma ma làm hai việc, lại dặn dò bà phải quản lý toàn viện thật nghiêm, sai Bạch Chỉ theo dõi chặt đám Lăng San, rồi mới hỏi sang chuyện ở vườn.
Bạch Chỉ cất tiếng: “Nô tỳ dò la được, tinh mơ hôm nay Nhị thiếu gia đã ra ngoài, giờ vẫn chưa quay về. Chị dâu của Tam phu nhân mới sinh con, sáng sớm Tam phu nhân đưa Thất thiếu gia và Ngũ tiểu thư về nhà mẹ đẻ, Tam lão gia vốn cũng muốn đi, nhưng phải giải quyết chuyện ở cửa hàng, sau đó trở về ở trong phủ cả ngày.”
Nghe vậy Cẩm Sắt lập tức đoán ra Tam lão gia Diêu Lễ Minh ắt hẳn là kẻ vụng trộm trong vườn, Tam lão gia là con thiếp thất, trưởng thành rất giống mẹ đẻ Thái di nương, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi tuấn tú, giờ đương tuổi tráng niên*, rất hào hoa phong nhã. Hắn và Tam phu nhân Mã thị không hòa hợp, thường xuyên cãi vã, Mã thị lại không phải người khôn khéo, vì thế đám di nương trong viện lên tới 15, 16 người. Tam lão gia lại là kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hào hiệp phóng khoáng, khiến vô số nha hoàn ở các viện khác đều bám lấy.
*Tráng niên: Người đàn ông vào độ tuổi sung sức (30-40 tuổi)
Hồi tưởng lại chuyện hôm qua tại phòng khách, Tam lão gia đề ra ý thẩm vấn Lai Vượng, Cẩm Sắt bất chợt đăm chiêu. Liệu chuyện đó có liên quan tới y không? Tuy con thứ không được chia nhiều gia sản, nhưng nhỡ Văn Thanh gặp chuyện, Đại phòng của Diêu Lễ Hách sẽ được chia nhiều nhất, ít nhất cũng tới sáu, bảy phần, nếu quả thật do hắn thiết kế âm mưu, Ngô thị hẳn sẽ không bạc đãi Tam phòng. Nghĩ vậy, Cẩm Sắt sai Bạch Chỉ đi dò la xem cửa hàng của Tam lão gia xảy ra chuyện gì.
Bạch Chỉ và Hạ ma ma về phòng từ lâu, Cẩm Sắt vẫn còn thao thức trên giường, bỗng dưng lại nghĩ tới Tam lão gia, nàng không có ấn tượng mấy về y, chỉ thấy y là kẻ quần là áo lượt ăn chơi đàng điếm, bộ dạng đẹp đẽ song vô dụng. Nhưng qua chuyện hôm qua, nàng xác định người lập bẫy không phải kẻ tầm thường, nếu quả là Tam lão gia, thì y đúng là cao thủ diễn trò.
Kiếp trước Văn thanh chưa rời Giang Châu đã gặp chuyện bất trắc, gia sản quy về dòng họ, khi cuộc bạo loạn dấy lên, người trong họ đều phải lẩn trốn, không còn lòng dạ nào mà chia chác, nàng chưa về tới kinh thành, nhóm thuyền của Diêu gia đậu trên dòng Nguyệt giang bất ngờ bị kẻ trộm cướp bóc đốt phá, đánh chìm thiêu rụi con thuyền chứa khối gia sản mà ông nội và phụ thân để lại, vài thứ sót lại cũng bị các phòng của Diêu gia lấy đi hết, không biết cụ thể thế nào. Lúc Cẩm Sắt ở phủ Võ An hầu từng điều tra ra, trước khi thuyền cháy Ngô thị đã dời tất cả tài vật tới chỗ khác, nhưng còn khối gia sản của nàng thì chẳng ai hay biết, chính nàng cũng không biết rốt cuộc là rơi vào tay kẻ nào. Dựa vào ký ức của kiếp trước, giờ nàng khó tìm được thông tin nào hữu dụng.
Trầm tư một lúc lâu mà không nhớ ra được gì, Cẩm Sắt đành thở dài, tạm buông xuống mọi việc rồi thiếp đi.
Hôm sau, lúc tới Phúc Lộc viện vấn an Diêu lão thái thái, Cẩm Sắt chạm trán Tam phu nhân Mã thị, nàng ta dẫn Thất thiếu gia và Ngũ tiểu thư tới trò chuyện với Diêu lão thái thái, trong phòng vẳng tiếng cười nói vui vẻ. Khi Cẩm Sắt bước vào, Mã thị đang nói về chuyện nhà mẹ đẻ nàng ta mới có thêm cháu đích tôn: “Thằng bé trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng cười, cứ như người lớn, không hề sợ người lạ, đáng yêu lắm. Nó rất giống Cường Nhi lúc còn bé, lanh lợi khỏe mạnh, khiến mẫu thân con vui vẻ cười suốt cả ngày.”
Diêu lão thái thái yêu nhất là Lục thiếu gia của Tứ phòng, nghe Mã thị tán tụng Diêu Văn Cường, bà ta hiển nhiên rất vui vẻ, cười nói: “Chị dâu con thật may mắn, mới gả vào một năm đã sinh được trưởng tử*.”
*Trưởng tử: Con trai trưởng.
Mã thị đáp: “Cũng không hẳn đâu ạ, lúc chị dâu mới về nhà chồng, mẹ từng tặng chị ấy một bức tượng Tống Tử Quan Âm* bằng bạch ngọc, hôm qua chị dâu con còn nói may nhờ có nhờ phúc của mẹ, còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe mẹ, chờ qua tháng ở cữ sẽ sang đây dập đầu tạ ơn, nhưng chỉ sợ sẽ quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ thôi.”
*Tống Tử Quan Âm: Thời phong kiến, phụ nữ Trung Quốc rất sùng bái Quan Thế Âm trong Phật giáo và tin rằng Quan Thế Âm có thể giúp sinh con. Tượng Tống Tử Quan Âm là tượng mà Quan Âm ẵm trên tay một đứa trẻ nam.
Diêu lão thái thái vô cùng thích thú, nhận chén trà Mã thị dâng lên nhấp một ngụm rồi nói: “Là do chị dâu con cố gắng, cần gì phải tạ ơn…” Dứt lời liền nghe thấy tiếng Nhã Chi thỉnh an Cẩm Sắt, Quách thị tức thì ngừng cười, trong mắt thoáng vẻ chán ghét, nhưng lập tức mỉm cười, sai Lưu ma ma ra ngoài đón Cẩm Sắt.
Khi Cẩm Sắt vào phòng, Quách thị vội đặt chén trà xuống, chưa đợi Cẩm Sắt hành lễ đã tự mình đứng dậy, bước xuống giường La Hán, kéo tay Cẩm Sắt thốt: “Con bé này, hôm qua hai đứa con gặp chuyện, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại nhớ tới ta mà đến thăm. Trông mặt con gầy quá, đã dùng bữa sáng chưa?”
Cẩm Sắt hàn huyên với bà đôi câu, sau đó thi lễ với Mã thị, Mã thị cũng ân cần hỏi han nàng, Cẩm Sắt thấy nàng ta tỏ vẻ thân thiết, nhưng trong mắt hiện vẻ châm biếm thì cười nói: “Tạ Tam thẩm* quan tâm, may mà chị em con chưa tới số chết, nên mới được thị vệ phủ Trấn Quốc Công cứu giúp. Gã Lai Thăng chắc cũng biết sự việc không thành nên mới sợ hãi tự vẫn, con nghe nói oán khí của người thắt cổ tự tử đều tụ vào cổ họng, hồn phách không tiêu tan, vì thế sẽ đi khắp nơi dọa người sống, khó lòng đầu thai sang kiếp khác. Như vậy con nghĩ hắn cũng coi như bị báo ứng rồi.”
*Thẩm: Thím.
Nghe Cẩm Sắt dọa nạt, nét cười trên mặt Mã thị hơi chững lại, nhưng vẻ mặt vẫn không có gì khác lạ, nàng ta nói: “Con đúng là có phúc mới tai qua nạn khỏi như thế, đừng nói những chuyện đáng sợ đó nữa, ta nghe còn thấy hãi nữa là Ngũ muội và Thất đệ của con, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, đừng làm chúng sợ.”
Cẩm Sắt chỉ cười trừ. Mã thị vốn không được Quách thị yêu quý cho lắm, ngồi một lát rồi liền dẫn theo hai đứa con xin cáo lui. Cẩm Sắt trò chuyện với Quách thị, rồi chuyển sang câu chuyện kiện tụng giữa phủ Võ An hầu và Thôi gia, Quách thị nghe chuyện thì ôm Cẩm Sắt vào lòng, ra vẻ thương tiếc nói: “Bề ngoài phu nhân Võ An hầu luôn tỏ ra hiền lương thục đức, không ngờ sau lưng lại có thể độc ác nham hiểm như vậy, dám hãm hại con, đúng là trơ trẽn vô liêm sỉ. Con phải chịu tủi thân nhiều rồi, chờ Võ An hầu tới, ta nhất định bảo chú thím lấy lại công bằng giùm con.”
Cẩm Sắt chỉ chờ những lời này của Quách thị, nàng lập tức đứng lên, quỳ xuống giữa phòng, dập đầu, khóc nói: “Con biết tổ mẫu* hiểu con nhất, sẽ không trơ mắt nhìn Hầu phủ chà đạp xỉ nhục tiểu thư Diêu gia, gặp chuyện thế này con có chết cũng không muốn bước vào Hầu phủ, Hầu phủ ghét bỏ con, con cũng không muốn trèo cao vào nhà họ, mong lão thái thái phân xử giùm con, trả lại hết sính lễ và hôn thư cho họ, hủy mối hôn sự này! Đây là danh sách sính lễ mà năm xưa Hầu phủ tặng, xin lão thái thái mở khố phòng kiểm kê, thỏa lòng Cẩm Sắt!”
*Tổ mẫu: Bà nội.
Dứt lời Cẩm Sắt liền rút từ trong túi vải ra một tờ giấy màu hồng, hai tay dâng lên, rưng rưng nhìn Quách thị. Quách thị chẳng ngờ thuận miệng nói một câu, Cẩm Sắt thật sự muốn từ hôn. Bà ta vốn trông vào mối quan hệ thông gia với phủ Võ An hầu, tương lai hy vọng được họ trợ giúp, nếu thật hủy hôn, Diêu gia chắc chắn sẽ xích mích với phủ Võ An hầu, vậy bà ta sao có thể bằng lòng ra mặt thay Cẩm Sắt?
Quách thị trầm mặt thở dài, đích thân nâng Cẩm Sắt dậy nhưng không nhận tờ giấy, chỉ mở lời khuyên bảo: “Con ngốc quá. Mối hôn sự này do mẫu thân con lúc còn tại thế định ra, cha và ông nội con cũng hài lòng, sính lễ đã trao, hôn thư cũng nhận, chỉ chờ con tới tuổi cập kê, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Hơn nữa chủ nhân của phủ Võ An hầu thật sự là Hầu gia, chứ đâu phải Hầu phu nhân, Hầu gia là người hiểu biết lý lẽ, hẳn sẽ không ghét bỏ con, chuyện này Hầu gia còn chưa tỏ thái độ, con không thể đề xuất từ hôn. Ta thấy thế tử Võ An hầu cũng thật lòng với con, người như vậy ngàn dặm khó tìm, nếu từ hôn thật rồi con sẽ phải hối hận. Phu nhân Võ An hầu hồ đồ nhất thời, chỉ cần con được gả vào, nàng ta sẽ hiểu ra con tốt thế nào, tự khắc sẽ hòa giải với con. Con phải nghe ta, từ rày đừng nhắc lại chuyện hủy hôn, nếu người ngoài nghe thấy sẽ dè bỉu Diêu gia ta là hạng mắt cao hơn đỉnh, lòng dạ hẹp hòi.”
Cẩm Sắt vốn không hề mong chờ vào Quách thị, nàng nhắc tới chuyện này để bà ta biết trước, còn chuyện thành hay không phải trông vào tình hình ở kinh thành, cũng phải được nhóm trưởng bối trong họ đồng thuận, miễn là dòng họ đồng ý từ hôn, thì phủ này không thể không theo. Giờ nàng tỏ rõ thái độ cho Quách thị thấy, để sau này chuyện thành, nàng cũng không bị mang tiếng là không để tâm tới cảm nhận của chú thím trong nhà.
Ngồi với Quách thị thêm một lúc, tất cả những lời khuyên bảo của bà Cẩm Sắt không để vào tai, chốc lát sau nàng làm bộ tủi thân xin cáo lui. Vừa ra khỏi Phúc Lộc viện thì gặp Hạ ma ma bên người Ngô thị, Hạ ma ma tiến lên hành lễ rồi thưa: “Phu nhân mời Tứ tiểu thư sang Thục Đức viện, người bảo muốn đem sổ sách giao lại cho tiểu thư xem dần, sau này trong họ phái người tới giao trả gia sản, tiểu thư cũng biết rõ ngọn ngành.”
Ngô thị thật có lòng tốt như vậy sao? Cẩm Sắt nghĩ thầm, Ngô thị đúng là một ngày cũng không yên, tới nhanh thật!
Danh sách chương