Hai người vào nhà, bên trong trần thiết giản dị nhưng sạch sẽ, mùi thảo dược bốc nồng hắc khắp nơi.
Cô gái bảo Cao Phong ngồi lên trên một ghế đẩu, rồi lấy từ rương thuốc ra một túi kim châm.
Biết cô sắp dùng kim châm huyệt đạo giải độc cho mình, Cao Phong bèn hỏi:
- Cô nương, cô cần châm huyệt đạo trên thân thể nam nhân tôi, nếu có gì không tiện, thì cô cứ chỉ bộ vị huyệt đạo để tôi tự châm lấy.
Cô gái đáp:
- Không cần ...!Tôi chỉ châm huyệt đạo trên tay và chân ông.

À này, ông từ giờ cứ gọi thẳng tên Đường Cầm cuả tôi, tôi là lục muội của Đường Trung Long, hay ông gọi tôi Cầm cô nương cũng được.
Cao Phong gật đầu:
- Dạ ...!Cầm cô nương!
Rồi gã lập tức tụt giày, đưa bàn chân ra.

Đường Cầm dùng kim cắm vào mấy huyệt đạo khác nhau trên tay và chân gã.
Cô vừa châm, vừa hỏi:
- Ông hiện thời có thấy đau trong ngực lắm không?
Cao Phong gật gật đầu:
- Dạ ...!Đau!
Đường Cầm lại hỏi:
- Ông có thấy nhức buốt trong đầu?
Cao Phong thưa:
- Hiện thời thì không buốt, nhưng coi bộ khá chóng mặt.
Đường Cầm suy nghĩ một hồi, rồi bảo:
- Vậy thì tốt! Ngũ ca đã kịp thời cứu viện ông vào thời điểm quan trọng khẩn cấp, óc ông lúc ấy chưa bị độc thấm lên nhiều.
Sau khi cô châm chừng hai mươi huyệt đạo, Cao Phong lập tức cảm giác toàn thân đau nhức dần, nhưng tinh thần đã mỗi lúc một sảng khoái hơn, khoảng chừng cạn một tuần trà, mỗi chỗ cắm kim thấy có máu đen rỉ ra khá nhiều.
Đường Cầm chăm chú quan sát tình trạng Cao Phong, lúc thì cô trầm tư, lúc thì cô nhíu mày, rõ ràng bệnh trạng Cao Phong xem ra tồi tệ hơn cô từng nghĩ.
Cuối cùng, cô rút hết kim châm.
Tay chân Cao Phong cảm giác thoải mái hơn nhiều, gã bèn thuận miệng hỏi:
- À này ...!Cầm cô nương,vị bằng hữu ở trong nhà hồi nãy bộ đã đi khỏi rồi à?
Đường Cầm thoáng chút ngạc nhiên, cô cười nụ, đáp:
- Ông muốn hỏi về Tiểu Phương à! Cô ta vừa đi ra ngoài theo lối cửa sổ đàng sau nhà.
Thấy có chút kỳ lạ, Cao Phong bèn hỏi:

- Sao cô ấy không ra lối cửa trước, mà lại vượt song cửa sổ sau nhà mà đi thế?
Đường Cầm đáp:
- Tại vì cô ấy xấu xí quá, cô e rằng khiến ông trông thấy mà phát hãi sợ, nên mới phải trốn tránh, đi lối ấy!
Cao Phong gật đầu, ừ à một tiếng, bụng nghĩ thầm "Ta bộ chưa từng thấy người mang hình dạng xấu xí sao, chắc cô này là thân thiết của lắm với cô nương đây, hai người hẳn quan hệ mật thiết, có khi cô ta ngượng phải gặp người lạ, nên mới vượt cửa sổ mà đi! Có điều, khinh công người này cao cường lắm, đến ta mà còn không nghe được tiếng bước chân!
Thấy nét mặt Cao Phong cổ quái, Đường Cầm cho là gã không tin lời cô nói, bèn hỏi ngay:
- Ông không tin lời tôi à?
Cao Phong vội gật đầu lia klịa:
- Tôi tin chứ! Tôi là người sắp bỏ mạng đến nơi, Cầm cô nương việc gì mà phải nói gạt tôi?
Đường Cầm cũng gật gù, bảo:
- Đúng thế thật!
Cô lau chùi sạch sẽ mỗi mũi kim, bỏ chúng trở vào bao, xong xuôi rồi mới nói:
- Từ giờ phút này, ông không được ăn, cũng chẳng được uống, cho dù bị đói khát đến đâu đi nữa, ông nghe hiểu rõ chưa?
Cao Phong gật gật đầu.
Đường Cầm giải thích:

- Đó là vì tôi muốn giới hạn sự vận chuyển của máu huyết trong người ông đến mức tối thiểu, máu càng ít chảy trong kinh mạch chừng nào, càng gia tăng khoảng thời gian sống còn, như vậy, tôi mới kịp có đủ thì giờ nghiên cứu sách vở, tìm cách giải độc cho ông.
Cao Phong đáp:
- Tôi hiểu!
Đường Cầm bỏ túi kim châm vào rương thuốc xong, cô chuẩn bị quay người bước đi, miệng còn căn dặn:
- Bây giờ, tôi phải vào phòng trong tra cứu tài liệu liên quan đến độc cuả Nhện Ngũ sắc, khi nào tôi chưa ra trở lại đây, ông cứ ngồi yên đấy, đừng đi đâu hết, vậy được không?
Cao Phong lại gật đầu.
Không nói gì khác nữa, Đường Cầm đi vào phòng trong.
Ngồi như thế không biết bao nhiêu lâu, Cao Phong cứng đơ ra đấy như một gã đần độn!
Ánh sáng bên ngoài gian nhà nhạt dần, thấy ngày sắp tàn, đây là lần đầu tiên gã nhận thức, bắt một người phải bất động không được làm gì khác, cứ ngồi riệt trên cái ghế đẩu này, quả tình hết sức nhàm chán, có phần khổ sở nữa!
--- Xem tiếp chương 113 ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện