Tối hôm ấy, Đường Cầm vẫn cho Cao Phong uống thuốc, vẻ giống như chưa hề xảy ra chuyện "đòi gã tự móc mắt" lúc ban ngày.

Cơm nước xong xuôi, hai người chuyện gẫu, Đường Cầm hỏi về vụ Đinh Hiểu Lan trúng độc, Cao Phong bèn diễn tả cho cô nghe tình huống lúc ấy thực sự ra sao.

Đường Cầm suy ngẫm, nhẩm tính quãng thời gian, thì chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng rồi, mà mình thì hiện còn chưa nghĩ ra cách thức khu trục độc tố, lập tức cô ớn lạnh toàn thân.

Nghĩ đến chỗ Hiểu Lan sắp chết, một lúc thật lâu, Cao Phong không sao giữ cho lòng gã bình tĩnh nổi.

Khuya đến, Đường Cầm ngủ trên sàn kế cận giường gã.

Qua ngày thứ ba, Cao Phong đã có thể ra khỏi giường, có thể đi lại, Đường Cầm kiểm tra thương thế, thấy thương tích da thịt cơ bản đã lành lặn, nhưng độc tố trong nội thể gã vẫn chưa bị trục ra hết.


Mấy ngày sau đó, giữa hai người, ngoài trị thương, ngoài chuyện vãn, không xảy ra chuyện gì lớn lao khác.

Đến ngày thứ tám, Cao Phong cảm giác thân thể hoàn toàn bình thường, gã đề khí, đưa chân khí vận chuyển một vòng, không bị chút trì trệ nào, gã bất giác mừng rơn, chạy ngay đi tìm Đường Cầm báo cho cô hay.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, mặt không chút biểu tình, Đường Cầm nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói:
- Độc trong mình huynh đã hoàn toàn bị trục ra hẳn, nhưng muội không mấy vui, vì muội biết huynh sắp nhanh chóng rời xa muội.

Cao Phong trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
- Ân tình cô dành cho ta, chỉ e kiếp này vô phương đền đáp, đáng tiếc là có nhiều chuyện mình không thể quay ngược thời gian lại được, nếu không, ta chẳng muốn xa rời cô chút nào!
Đường Cầm thở ra một hơi dài, cô bỗng cười nhẹ:
- Huynh đi rồi, muội vẫn hãy còn Tiểu Phương!
Miệng tuy cười, nhưng khoé mắt thâm thấp ngấn lệ.

Cao Phong lặng thinh, thật lâu, gã nhìn chăm chăm vào cô, rồi bỗng nhiên, gã đứng bật dậy, thi triển khinh công chạy vù vù ra ngoài.

Gã chạy cật lực, khi ra khỏi tầm mắt của Đường Cầm, đã ở ngoài xa cửa sơn cốc.

Bên ngoài cốc, núi vẫn xanh biếc, cây cối vẫn um tùm, mây trắng vẫn lãng đãng trôi, dường như chúng vẫn đang có cuộc sống gia đình của chúng.

Cho dù núi xanh đẹp đẽ đến đâu, cho dù gia đình chúng thế nào, gã vẫn chẳng vì thế mà lơi là chút nào bước chân đang vùn vụt phóng về nhà gã ở Thúy Trúc trang.

Gã một mực nghĩ nhớ về Hoa Hương Lăng, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm, mong ngóng đoàn tụ cùng họ, tâm tư gã bổi hổi bồi hồi như đám mây trắng trôi bồng bềnh trên cao kia.


Cũng không biết đã chạy được bao xa, một thôn xóm nơi xa lọt vào tầm mắt gã.

Gã lơi bước, nhắm phía thôn xóm ấy, tính ghé vô đấy hỏi thăm đường đất, rồi sẽ tiếp tục chạy nữa.

Cũng có chút kỳ quái, bất chợt trên con đường chạy xuyên qua xóm ấy, thấy hiện ra nhiều cỗ xe với nhiều ngựa đóng vào mỗi cỗ.

Đoàn ngựa xe di chuyển chậm rãi, tưởng chừng trên các xe ấy đang chất chứa một thứ gì có trọng lượng lớn.

Lúc Cao Phong đến gần, đồ vật trên xe gã đã có thể thấy rõ, mỗi chiếc xe chở một cái rương khá lớn.

Gã còn đang thắc mắc không hiểu trong rương chứa đựng thứ gì, từ giưã các cỗ xe đột nhiên hiện ra một kiếm khách sắc phục trắng như tuyết.

Kiếm khách cầm chắc thanh gươm trong tay, mặt lạnh lùng tựa băng giá, ánh mắt sắc loa loá, dòm vào Cao Phong, gằn giọng hỏi từng tiếng một:
- Ngươi là ai?
Cao Phong chợt nhớ đến mấy thiên tự sự mới đây trong võ lâm nói về một "Bạch y kiếm khách" cứ xuất thủ là tóm là bắt hết ráo, mặt gã vội tạo nét bình tĩnh khác thường, trả lời:
- Là tôi định hỏi thăm đường đất, xin các hạ cho biết, đi Lạc Dương phải theo ngả nào? Gã bạch y kiếm khách thoáng một chút trầm ngâm, rồi đáp:
- Ngươi muốn hỏi thăm đường đất, đàng trước sẵn có thôn xóm, cớ sao chặn lối người đi đường mà hỏi?
Cao Phong gật đầu, đáp "Ờ", rồi quay gót đi vào thôn.

Chờ đến lúc đã vào hẳn trong xóm rồi, Cao Phong mới ngoái trông lại, thấy đoàn xe cũng đang trên đường đi vào thôn xóm như gã.

"Chả hiểu mấy cái rương đó đựng cái quái gì bên trong?" Cao Phong vốn đã từ bỏ ý định dọ hỏi đường đất trở về Thuý Trúc trang, nhưng càng nghĩ đến ánh mắt uy hiếp kinh người của bạch y kiếm khách, gã càng thấy nổi mạnh bản tính hiếu thắng sính cường, "Hừ.

.

" mình nhất định phải truy cho rõ ngọn nguồn mới được!
--- Xem tiếp chương 124 ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện