Đang lúc tâm thần gã bấn loạn, bỗng từ mé sau có tiếng gió lạ vút tới, Cao Phong còn chưa kịp quày lại, thì vùng eo lưng gã bị chạm mạnh, làm gã mất tri giác, té ngửa xuống.
Khi Cao Phong tỉnh lại, trời vẫn hãy còn tối đen, gã phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, chỉ là, lần này, người ngồi kế bên giường không phải Đường Cầm nữa, bất ngờ lại là Lôi Vũ!
Cao Phong hết sức ngạc nhiên
- Đây là đâu? Sao ông lại ở đây? Chuyện này rút cục là gì vậy?
Chính Lôi Vũ cũng đang dòm vào gã, ông ta hỏi ngược lại:
- Sao ngươi cũng lại đến chỗ cái tiểu trấn này?
Cao Phong định thần ngẫm nghĩ, rồi gã hiểu ra, hỏi:
- Thì ra là ông đã điểm huyệt đánh ngã tôi?
Lôi Vũ đáp:
- Là ta!
Cao Phong la lớn:
- Đồ vô lại nhà ông! Nghĩa mẫu và Hiểu Lan thì sao rồi?
Săc mặt thâm trầm, Lôi Vũ đáp:
- Họ vẫn hãy còn nằm trong rương!
Cao Phong cũng hót hoảng ngồi nhỏm dậy:
- Ông điên rồi! Tôi đã phải chờ cả ngày mới có cơ hội cứu họ, đúng lúc đó, ông lại đến điểm ngã tôi làm chi vậy?
Gã nói xong, đã tụt xuống giường, với ý định chạy ra ngoài cửa đi cứu người, nhưng đã bị Lôi Vũ dang tay ôm chặt gã, chặn lại.
Cao Phong càng bực:
- Ông cớ sao níu giữ tôi lại?
Lôi Vũ dòm dòm vào gã, nghiêm sắc mặt, hỏi:
- Ngươi hãy nhìn ta cho kỹ xem, ta có vẻ gì là một thằng điên không?
Cao Phong căn bản chẳng lý tới lão, vận sức để vùng vẫy, thoát khỏi tay lão.
- Ông là một thằng rồ dại, một thằng điên nặng!
Lôi Vũ bảo:
- Nếu ta mà là đồ điên, ngươi liệu còn sống mà đứng ở đấy không?
Cao Phong sững sờ, gã dừng bước, nhìn vào Lôi Vũ.
Ánh mắt sắc lẻm, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi có biết, trong mấy cái rương đó, ngoài hai mẹ con Đinh lão phu nhân, còn có ai khác nữa không?
Cao Phong lắc đầu, nói:
- Tôi không biết!
Lôi Vũ bảo:
- Trong rương còn có Nhạc Thính Thiên, con trai cuả Bang chủ bang Thiên Tinh, còn có đứa con gái bảy tuổi của Cát Như Lâu phái Hoa Sơn, còn có Dương lão gia tử vùng An Khánh nằm cùng con cháu lão, còn có một số khác mà ta không quen mặt, biết tên, nhưng họ đều thuộc về những thế gia trong võ lâm hiện thời.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ đáp:
- Ta đã theo dõi bọn chúng ba ngày ba đêm nay, mấy cái rương ấy, ta cũng đã từng mở ra xem cả rồi.
Cao Phong lại hỏi:
- Nói vậy, lúc tôi bám theo đuôi bạch y nhân, ông cũng hay luôn? Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế!
Cao Phong hỏi:
- Vậy mục đích ông là gì?
Lôi Vũ bảo:
- Ta cũng không tin là ngươi có thể đoán ra mục tiêu theo đuổi của ta!
Thoáng một chút suy nghĩ, Cao Phong nói:
- Ông là đang bám theo một manh mối, đã nhận thức ra một vụ việc có nhiều dây mơ rễ má?
Lôi Vũ gật đầu:
- Quả là thế!
Cao Phong hừ lạnh một tiếng:
- Thây kệ chuyện của ông, giờ tôi cần phải đi cứu nghĩa mẫu tôi cùng Hiểu Lan ra khỏi rương!
Lôi Vũ bảo:
- Họ chỉ bị trúng mê hương mà mê man thôi, căn bản không gì nguy hiểm, muốn cứu họ ra, cần gì phải làm ngay bây giờ?
Cao Phong vốn chẳng để ý mấy lời lão nói, gã dĩ nhiên đang rảo bước đi ra ngoài!
Tiêng Lôi Vũ vang lên sau lưnggã:
- Ngươi chẳng lẽ không muốn phá cái nghi án Uy Vũ phiêu cục sao? Ngươi bộ không muốn biết vì sao Hoa Ngưỡng Hạc đã tự tận hòng vu oan giá hoạ cho ngươi sao?
Cao Phong đứng hẳn lại.
Đấy là vì hai vấn đề mà Lôi Vũ nêu lên, đich thực mang ma lực kỳ lạ, khiến gã không sao không dừng bước cho được!
Gã quày lại nhìn Lôi Vũ, hỏi:
- Những điều ông nói đều đúng cả?
Lôi Vũ đáp:
- Hai tháng vừa qua, ta chạy đôn chạy đáo, hết sức bận bịu với cái nghi án đó, vậy mà ngươi lại cho rằng ta nói giả trá?
Cao Phong ngẩn ngơ một chút, rồi bỗng hỏi:
- Bạch y nhân nhất định là cao thủ kiếm pháp đã giết chết Kim Thị ngũ hổ?
Lôi Vũ mặt thoáng cười cợt:
- Cuối cùng ngươi cũng đã thấy rõ !
Cao Phong lại do dự một lúc, rồi nói:
- Có điều tôi không hiểu rõ lắm.
gã bạch y kiếm khách này có dính dáng vào đâu tới chuyện xảy ra ở Thúy Trúc trang?
Bỗng dưng nét mặt xạm xuống, Lôi Vũ nói:
- Cứ chờ đến khi mọi chuyện được soi tỏ xong hết, ngươi sẽ hiểu thôi!
--- Xem tiếp chương 128 ---
Khi Cao Phong tỉnh lại, trời vẫn hãy còn tối đen, gã phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, chỉ là, lần này, người ngồi kế bên giường không phải Đường Cầm nữa, bất ngờ lại là Lôi Vũ!
Cao Phong hết sức ngạc nhiên
- Đây là đâu? Sao ông lại ở đây? Chuyện này rút cục là gì vậy?
Chính Lôi Vũ cũng đang dòm vào gã, ông ta hỏi ngược lại:
- Sao ngươi cũng lại đến chỗ cái tiểu trấn này?
Cao Phong định thần ngẫm nghĩ, rồi gã hiểu ra, hỏi:
- Thì ra là ông đã điểm huyệt đánh ngã tôi?
Lôi Vũ đáp:
- Là ta!
Cao Phong la lớn:
- Đồ vô lại nhà ông! Nghĩa mẫu và Hiểu Lan thì sao rồi?
Săc mặt thâm trầm, Lôi Vũ đáp:
- Họ vẫn hãy còn nằm trong rương!
Cao Phong cũng hót hoảng ngồi nhỏm dậy:
- Ông điên rồi! Tôi đã phải chờ cả ngày mới có cơ hội cứu họ, đúng lúc đó, ông lại đến điểm ngã tôi làm chi vậy?
Gã nói xong, đã tụt xuống giường, với ý định chạy ra ngoài cửa đi cứu người, nhưng đã bị Lôi Vũ dang tay ôm chặt gã, chặn lại.
Cao Phong càng bực:
- Ông cớ sao níu giữ tôi lại?
Lôi Vũ dòm dòm vào gã, nghiêm sắc mặt, hỏi:
- Ngươi hãy nhìn ta cho kỹ xem, ta có vẻ gì là một thằng điên không?
Cao Phong căn bản chẳng lý tới lão, vận sức để vùng vẫy, thoát khỏi tay lão.
- Ông là một thằng rồ dại, một thằng điên nặng!
Lôi Vũ bảo:
- Nếu ta mà là đồ điên, ngươi liệu còn sống mà đứng ở đấy không?
Cao Phong sững sờ, gã dừng bước, nhìn vào Lôi Vũ.
Ánh mắt sắc lẻm, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi có biết, trong mấy cái rương đó, ngoài hai mẹ con Đinh lão phu nhân, còn có ai khác nữa không?
Cao Phong lắc đầu, nói:
- Tôi không biết!
Lôi Vũ bảo:
- Trong rương còn có Nhạc Thính Thiên, con trai cuả Bang chủ bang Thiên Tinh, còn có đứa con gái bảy tuổi của Cát Như Lâu phái Hoa Sơn, còn có Dương lão gia tử vùng An Khánh nằm cùng con cháu lão, còn có một số khác mà ta không quen mặt, biết tên, nhưng họ đều thuộc về những thế gia trong võ lâm hiện thời.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ đáp:
- Ta đã theo dõi bọn chúng ba ngày ba đêm nay, mấy cái rương ấy, ta cũng đã từng mở ra xem cả rồi.
Cao Phong lại hỏi:
- Nói vậy, lúc tôi bám theo đuôi bạch y nhân, ông cũng hay luôn? Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế!
Cao Phong hỏi:
- Vậy mục đích ông là gì?
Lôi Vũ bảo:
- Ta cũng không tin là ngươi có thể đoán ra mục tiêu theo đuổi của ta!
Thoáng một chút suy nghĩ, Cao Phong nói:
- Ông là đang bám theo một manh mối, đã nhận thức ra một vụ việc có nhiều dây mơ rễ má?
Lôi Vũ gật đầu:
- Quả là thế!
Cao Phong hừ lạnh một tiếng:
- Thây kệ chuyện của ông, giờ tôi cần phải đi cứu nghĩa mẫu tôi cùng Hiểu Lan ra khỏi rương!
Lôi Vũ bảo:
- Họ chỉ bị trúng mê hương mà mê man thôi, căn bản không gì nguy hiểm, muốn cứu họ ra, cần gì phải làm ngay bây giờ?
Cao Phong vốn chẳng để ý mấy lời lão nói, gã dĩ nhiên đang rảo bước đi ra ngoài!
Tiêng Lôi Vũ vang lên sau lưnggã:
- Ngươi chẳng lẽ không muốn phá cái nghi án Uy Vũ phiêu cục sao? Ngươi bộ không muốn biết vì sao Hoa Ngưỡng Hạc đã tự tận hòng vu oan giá hoạ cho ngươi sao?
Cao Phong đứng hẳn lại.
Đấy là vì hai vấn đề mà Lôi Vũ nêu lên, đich thực mang ma lực kỳ lạ, khiến gã không sao không dừng bước cho được!
Gã quày lại nhìn Lôi Vũ, hỏi:
- Những điều ông nói đều đúng cả?
Lôi Vũ đáp:
- Hai tháng vừa qua, ta chạy đôn chạy đáo, hết sức bận bịu với cái nghi án đó, vậy mà ngươi lại cho rằng ta nói giả trá?
Cao Phong ngẩn ngơ một chút, rồi bỗng hỏi:
- Bạch y nhân nhất định là cao thủ kiếm pháp đã giết chết Kim Thị ngũ hổ?
Lôi Vũ mặt thoáng cười cợt:
- Cuối cùng ngươi cũng đã thấy rõ !
Cao Phong lại do dự một lúc, rồi nói:
- Có điều tôi không hiểu rõ lắm.
gã bạch y kiếm khách này có dính dáng vào đâu tới chuyện xảy ra ở Thúy Trúc trang?
Bỗng dưng nét mặt xạm xuống, Lôi Vũ nói:
- Cứ chờ đến khi mọi chuyện được soi tỏ xong hết, ngươi sẽ hiểu thôi!
--- Xem tiếp chương 128 ---
Danh sách chương