Lôi Vũ đáp:
- Thực ra, có rất nhiều chuyện ta không tiện nói ra cho ngươi hay, vì chúng mang nhiều khả năng chuyển biến khác nhau, ta đã đoán biết chúng thông qua nhiều manh mối, hoặc nhiều bằng chứng khó xác minh, có khi còn xa rời sự thật không chừng, nên khi chưa quyết đoán được tính chính xác, ta tạm thời thấy nói ít chừng nào hay chừng nấy!
Cao Phong thở ra một hơi, nói:
_ Nếu là vậy, ông cứ tự mình suy đoán trước, khi nào ông phát hiện được gì trọng đại với chứng cứ xác thực thì phải nhớ bảo cho tôi biết với.
Lôi Vũ hỏi:
- Chi vậy?
Cao Phong khẽ cười, nói:
- Là vì tôi vừa chợt nhận ra rằng, phá án, tìm ra lời giải các nghi vấn đúng là một trò hết sức thú vị, nếu may được tiếp thu một ít kiến thức nghề nghiệp từ ông, không chừng ít lâu nữa, tôi có khi cũng tìm đến ăn ké bát cơm công môn với ông!
Lôi Vũ gật đầu, cười nhẹ.
Hai người tiếp tục theo dõi,.
lúc ấy vào mùa hè, nhiệt độ nóng bức, nắng cháy da, đến quãng giờ ngọ, bao nhiêu nước đem theo đã uống cạn, chả hiểu vì giống gì, cái nóng đã làm Cao Phong sinh ra bức bối.
Theo thông lệ, đoàn xe của bạch y nhân tuỳ lúc mà ngừng nghỉ, dịp này, họ dừng chân tại một quán trà nằm ngay chỗ ngã ba đường.
Chủ quán trà là một nữ tử, tuy tuổi tác đã trung niên, nhưng vẫn còn xuân sắc, bà ta muốn kiếm chác nhiều sanh ý từ đoàn khách này, ngoài sự cố gắng đưa đẩy bao nhiêu là duyên dáng chiêu đãi, đã kiếm không biết được ở đâu ra một ít quả dưa hấu to đùng đem bày hàng.
Bạch y nhân đang nóng bức trong mình, gặp cơ hội này, đã lập tức dẹp bỏ mọi phong cách bình thường, cắt đặt bọn xa phu cứ nằm ngang nằm ngửa mà nghỉ mát, ai uống trà thì uống, ai ăn dưa thì cứ ăn, ai mặn chuyện, muốn chọc ghẹo bà chủ quán thì cứ mà mặn chuyện, mà chọc ghẹo ...!chờ trời bớt nắng, bớt nóng thì sẽ lên đường đi tiếp.
Tình cảnh hai người Cao Phong, Lôi Vũ thật tệ hại, họ giấu mình trong cỏ rậm, bị ánh nắng thiêu đốt thân mình đến quắt queo thì chớ, còn phải giương mắt ra nhìn quán trà phía trước, chống mắt ngó mấy quả dưa hấu ở xa tít tắp.
- Bọn này định làm gì vậy? Chẳng lẽ chờ đến tối mịt mới chịu lên đường ư?
Bị đày đoạ hơn nửa thời thần rồi, thiệt tình Cao Phong hết còn chịu nổi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi bỗng hỏi:
- Ngươi cho rằng Bạch Long sứ giả đang nghỉ ngơi đấy sao?
Cao Phong đáp:
- Bộ chẳng phải họ đang nghỉ ngơi kia sao?
Lôi Vũ trả lời:
- Mấy người kia thì nghỉ ngơi thiệt, nhưng y thì không! Kiểu cách như y, căn bản không để ngoại cảnh chi phối đến trách nhiệm cùng hiệu xuất làm việc cuả y.
Cao Phong không hiểu, gã bất giác hỏi ngược lại:
- Vậy thì y đang làm trò trống gì?
Lôi Vũ đáp:
- Ngươi đã chẳng để ý, có thấy đàng trước đây là chỗ nào không? Cao Phong moi óc một lúc, dòm dòm, ngó ngó, rồi nói:
- .Là ngã ba đường ...!Đúng rồi, y đang chờ gặp ai đó!
Lôi Vũ khe khẽ thở dài, nói:
- Y nhất định đang chờ ai đó, hơn nữa, ai đó lại là một người vai vế quan trọng.
Chẳng cần truy vấn cho nhiều, kẻ nào đó mà buộc bạch y nhân phải chờ với đợi, nhất định chẳng phải hạng tầm thường.
Quả nhiên, chờ thêm một nửa thời thần nữa, nơi xa từ mé đông nam con đường nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Cao Phong, Lôi Vũ tập trung nhìn về hướng ấy, hình dạng kẻ sắp đến hiện ra rõ dần, một người một ngựa, phóng thật nhanh, trong chớp mắt, đã tới ngay ngã ba đường.
Kỵ sĩ phục sức hoa lệ, dáng vẻ nhanh nhẹn, gã nhảy ào xuống ngựa, chạy đến chào hỏi, ra mắt bạch y nhân.
Từ xa trông lại kẻ ấy, Lôi Vũ tịnh chẳng một chút phản ứng, trong khi Cao Phong suýt nữa là ngoác miệng mà hét to lên rồi!
Thấy gã đang bị khích động, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi nhận biết người ấy sao?
Cao Phong hắng giọng cho cổ họng đỡ khô, đáp:
- Nếu chẳng phải vì hắn, tôi không sao nghĩ ra được chuyện gì khiến tôi có mặt ở đây lúc này, cũng như đã chẳng có dip gặp gỡ lại ông!
Lôi Vũ hỏi:
- Y là ai vậy?
Cao Phong đáp:
- Y mang tên Phí Ngữ Thư, y nhất định làm một đường chủ trong Bạch Long môn.
Lôi Vũ chau mày, hỏi:
- Ngươi từng được xem y xuất thủ chưa?
Cao Phong gục gặc đầu, đáp:
- Có xem qua rồi! Võ công rất cao, hơn hẳn hạng cao thủ số một!
--- Xem tiếp chương 131 ---
- Thực ra, có rất nhiều chuyện ta không tiện nói ra cho ngươi hay, vì chúng mang nhiều khả năng chuyển biến khác nhau, ta đã đoán biết chúng thông qua nhiều manh mối, hoặc nhiều bằng chứng khó xác minh, có khi còn xa rời sự thật không chừng, nên khi chưa quyết đoán được tính chính xác, ta tạm thời thấy nói ít chừng nào hay chừng nấy!
Cao Phong thở ra một hơi, nói:
_ Nếu là vậy, ông cứ tự mình suy đoán trước, khi nào ông phát hiện được gì trọng đại với chứng cứ xác thực thì phải nhớ bảo cho tôi biết với.
Lôi Vũ hỏi:
- Chi vậy?
Cao Phong khẽ cười, nói:
- Là vì tôi vừa chợt nhận ra rằng, phá án, tìm ra lời giải các nghi vấn đúng là một trò hết sức thú vị, nếu may được tiếp thu một ít kiến thức nghề nghiệp từ ông, không chừng ít lâu nữa, tôi có khi cũng tìm đến ăn ké bát cơm công môn với ông!
Lôi Vũ gật đầu, cười nhẹ.
Hai người tiếp tục theo dõi,.
lúc ấy vào mùa hè, nhiệt độ nóng bức, nắng cháy da, đến quãng giờ ngọ, bao nhiêu nước đem theo đã uống cạn, chả hiểu vì giống gì, cái nóng đã làm Cao Phong sinh ra bức bối.
Theo thông lệ, đoàn xe của bạch y nhân tuỳ lúc mà ngừng nghỉ, dịp này, họ dừng chân tại một quán trà nằm ngay chỗ ngã ba đường.
Chủ quán trà là một nữ tử, tuy tuổi tác đã trung niên, nhưng vẫn còn xuân sắc, bà ta muốn kiếm chác nhiều sanh ý từ đoàn khách này, ngoài sự cố gắng đưa đẩy bao nhiêu là duyên dáng chiêu đãi, đã kiếm không biết được ở đâu ra một ít quả dưa hấu to đùng đem bày hàng.
Bạch y nhân đang nóng bức trong mình, gặp cơ hội này, đã lập tức dẹp bỏ mọi phong cách bình thường, cắt đặt bọn xa phu cứ nằm ngang nằm ngửa mà nghỉ mát, ai uống trà thì uống, ai ăn dưa thì cứ ăn, ai mặn chuyện, muốn chọc ghẹo bà chủ quán thì cứ mà mặn chuyện, mà chọc ghẹo ...!chờ trời bớt nắng, bớt nóng thì sẽ lên đường đi tiếp.
Tình cảnh hai người Cao Phong, Lôi Vũ thật tệ hại, họ giấu mình trong cỏ rậm, bị ánh nắng thiêu đốt thân mình đến quắt queo thì chớ, còn phải giương mắt ra nhìn quán trà phía trước, chống mắt ngó mấy quả dưa hấu ở xa tít tắp.
- Bọn này định làm gì vậy? Chẳng lẽ chờ đến tối mịt mới chịu lên đường ư?
Bị đày đoạ hơn nửa thời thần rồi, thiệt tình Cao Phong hết còn chịu nổi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi bỗng hỏi:
- Ngươi cho rằng Bạch Long sứ giả đang nghỉ ngơi đấy sao?
Cao Phong đáp:
- Bộ chẳng phải họ đang nghỉ ngơi kia sao?
Lôi Vũ trả lời:
- Mấy người kia thì nghỉ ngơi thiệt, nhưng y thì không! Kiểu cách như y, căn bản không để ngoại cảnh chi phối đến trách nhiệm cùng hiệu xuất làm việc cuả y.
Cao Phong không hiểu, gã bất giác hỏi ngược lại:
- Vậy thì y đang làm trò trống gì?
Lôi Vũ đáp:
- Ngươi đã chẳng để ý, có thấy đàng trước đây là chỗ nào không? Cao Phong moi óc một lúc, dòm dòm, ngó ngó, rồi nói:
- .Là ngã ba đường ...!Đúng rồi, y đang chờ gặp ai đó!
Lôi Vũ khe khẽ thở dài, nói:
- Y nhất định đang chờ ai đó, hơn nữa, ai đó lại là một người vai vế quan trọng.
Chẳng cần truy vấn cho nhiều, kẻ nào đó mà buộc bạch y nhân phải chờ với đợi, nhất định chẳng phải hạng tầm thường.
Quả nhiên, chờ thêm một nửa thời thần nữa, nơi xa từ mé đông nam con đường nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Cao Phong, Lôi Vũ tập trung nhìn về hướng ấy, hình dạng kẻ sắp đến hiện ra rõ dần, một người một ngựa, phóng thật nhanh, trong chớp mắt, đã tới ngay ngã ba đường.
Kỵ sĩ phục sức hoa lệ, dáng vẻ nhanh nhẹn, gã nhảy ào xuống ngựa, chạy đến chào hỏi, ra mắt bạch y nhân.
Từ xa trông lại kẻ ấy, Lôi Vũ tịnh chẳng một chút phản ứng, trong khi Cao Phong suýt nữa là ngoác miệng mà hét to lên rồi!
Thấy gã đang bị khích động, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi nhận biết người ấy sao?
Cao Phong hắng giọng cho cổ họng đỡ khô, đáp:
- Nếu chẳng phải vì hắn, tôi không sao nghĩ ra được chuyện gì khiến tôi có mặt ở đây lúc này, cũng như đã chẳng có dip gặp gỡ lại ông!
Lôi Vũ hỏi:
- Y là ai vậy?
Cao Phong đáp:
- Y mang tên Phí Ngữ Thư, y nhất định làm một đường chủ trong Bạch Long môn.
Lôi Vũ chau mày, hỏi:
- Ngươi từng được xem y xuất thủ chưa?
Cao Phong gục gặc đầu, đáp:
- Có xem qua rồi! Võ công rất cao, hơn hẳn hạng cao thủ số một!
--- Xem tiếp chương 131 ---
Danh sách chương