Editor: Puck - Diễn đàn

Tạ Hoài Ẩn vốn chỉ tới xem chuyện cửa tiệm một chút mà thôi, vốn theo hiệp nghị chuyện trong cửa tiệm đều do Vân Thù quyết định, nhưng sự thật chứng minh quyết định của Vân Thù thật sự chính xác, nàng thật sự chỉnh đốn mấy gian cửa tiệm thỏa đáng, hoạt động trong những cửa tiệm này đều do nàng bày ra, theo tình huống mấy ngày nay đến xem, hắn cảm thấy đợi đến ba tháng sau tiến hành tính toán sổ sách, thu vào nên vô cùng có thể tính.

Mà Tạ Hoài Ẩn cũng đi hai gian cửa tiệm không có bọn họ tham dự vào liếc mắt nhìn, chuyện làm ăn kia cũng hết sức không kém, Tạ Hoài Ẩn cảm thấy hết sức có hứng thú với thủ đoạn làm ăn của Vân Thù, cho nên chính là muốn cùng Vân Thù nói chút chuyện khác, thương hội bên trong Ung đô này, nếu tất cả cửa tiệm đều do Vân Thù ra mặt quản lý cũng không có liên quan gì tới mình và Hoàng tỷ, cho nên chuyện ra mặt trong thương hội này cũng nên nhường cho Vân Thù đi tham dự.

Mặc dù Tạ Hoài Ẩn không tham dự vào chuyện của thương hội, cũng từng nghe nói tới những người trong thương hội kia mỗi người đều không phải dễ đối phó, nhất là hội trưởng kia. Thật ra thì địa vị của thương hội này không được rất cao, lại có ngạo khí của bản thân, thậm chí bọn họ khinh thường người ở địa vị cao giống như người ở địa vị cao khinh thường bọn họ là thương hộ.

Tạ Hoài Ẩn nghĩ tới chuyện thương hộ trong Ung đô, trong lòng hắn cũng nhiều hơn mấy phần tò mò, suy nghĩ một chút tới cá tính và tính khí của Vân Thù, nếu nàng đi vào trong thương hội, Tạ Hoài Ẩn thật lòng cảm thấy nên có mấy phần đồng tình với mấy người trong thương hội kia, đối mặt với Hoàng tỷ của hắn còn có thể không hề thối lui chút nào, không thể lấy được nhiều tiện nghi từ trên tay nàng, những người thương hội này nghĩ đến cũng không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi từ trên tay Vân Thù.

Mới vừa rồi mặc dù hắn không nhìn thấy tình huống bắt đầu như thế nào, nhưng mấy lời của Chu thị thì hắn ngược lại nghe được hơn phân nửa, hắn ngược lại không nghĩ tới chuyện Vân gia này làm ra cũng thật sự hết sức buồn cười, ban đầu muốn đoạn tuyệt quan hệ là bọn họ ép buộc, nhưng bây giờ ngược lại muốn thừa dịp hiện giờ đòi trở về rồi, dưới gầm trời này sự tình nào có dễ dàng như vậy. [email protected]

Tạ Hoài Ẩn cũng nghe được lời nói phía sau của Vân Thù, nghe được nói như vậy hắn một chút cũng không hề cảm thấy có gì kinh ngạc, lời như thế cũng thật sự là lời mà người như Vân Thù có thể nói ra, một chút cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Vân Thù cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải Tạ Hoài Ẩn ở đây, một câu nói này của hắn vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Vân Thù hiểu được một câu nói này của Tạ Hoài Ẩn chính là đang giải vây cho nàng.

Chu thị nghe lời Tạ Hoài Ẩn nói, sắc mặt chính là hết sức khó coi, bà như thế nào cũng không nghĩ đến lúc này lại có Vương gia tới hát đệm mấy tiếng, mà những lời Vân Thù vừa mới nói cũng thật sự rất khó nghe, hẳn là muốn phụ thân con bé tự mình đến châm trà rót nước, con bé như vậy nào còn có bổn phận làm nữ nhi! “Vân lão phu nhân, không phải bổn Vương định nói gì, chỉ có điều chuyện này Vân Hầu gia làm thật sự có phần không đúng mực, muốn tới lấy đồ trên tay tiểu thư Liễu gia mà bản thân không xuất hiện, chỉ để cho lão phu nhân ngài nói như vậy thật sự không thể hiện ra tư thái mà ông ấy nên có, bổn Vương ngược lại rất thành tâm thành ý, nếu Liễu tiểu thư thật tình nguyện, cho dù nói điều kiện ra sao đều sẽ đồng ý.” Tạ Hoài Ẩn nói với Chu thị, hoàn toàn không nhìn sắc mặt của bà ta càng lúc càng khó coi.

Chu thị đối mặt với Tạ Hoài Ẩn, trong lòng có lửa cũng thật sự khó để phát tác với Tạ Hoài Ẩn, Tạ Hoài Ẩn này làm việc dù làm đúng hay không đúng dù sao cũng đường đường là một Vương gia, phủ Tĩnh Viễn Hầu của bọn họ chẳng qua chỉ là Hầu khác họ không có bao nhiêu thực quyền mà thôi, nào có khả năng chống lại hắn.

Chu thị chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Vương gia thật nói đùa, Vân gia quả quyết không có đạo lý để người khác tiếp nhận cửa tiệm của mình.”

Tạ Hoài Ẩn thấy Chu thị vẫn cứng đầu như vậy, nụ cười trên mặt hắn càng dày thêm một chút, hắn nói: “Đúng là đạo lý này, cửa tiệm của Vân gia chỉ cần người Vân gia không vừa ý, tự nhiên không thể để người khác đi đón lấy, nhưng cửa tiệm của tiểu thư Liễu gia, Vân gia cũng không có đạo lý được mạnh mẽ chiếm đoạt đi, cửa tiệm của tiểu thư Liễu gia không chỉ đơn giản là của một mình nàng ấy, bổn Vương và Hoàng tỷ cũng cảm thấy thú vị, đang nghĩ tới muốn thương lượng với Liễu tiểu thư một chút xem có thể chen vào một cổ không!” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Chu thị dù ngu xuẩn nữa cũng hiểu được ý tứ của lời Tạ Hoài Ẩn vừa mới nói chính là báo cho bà biết, cửa tiệm này không phải người Vân gia các ngươi muốn động là có thể động.

“Tiểu thư Liễu gia, bổn Vương tìm ngươi có chuyện thương lượng, kính xin tìm chỗ thanh tịnh ngồi nói đ!” Tạ Hoài Ẩn nói một tiếng với Vân Thù, rồi lập tức đi đằng trước, ý bảo Vân Thù đuổi theo phía sau.

Vân Thù thấy Tạ Hoài Ẩn như thế, cũng lười để ý đến Chu thị quấy nhiễu, lòng người không nên rắn nuốt voi, hiện giờ một đôi mắt của Vân gia liền canh chừng thẳng vào cửa tiệm của nàng, nói nhiều hơn với  những người này cũng không có ý tứ gì, dù sao hiện giờ nàng đã cho rằng mình từ Vân gia ra ngoài rồi, cho dù nàng mở nhiều cửa tiệm hơn nữa cũng không có bao nhiêu liên quan tới bọn họ, một phen mới vừa rồi của Tạ Hoài Ẩn cũng ít nhiều có thể khiến cho bọn họ hiểu, cho dù nàng thật sự trở về Vân gia, cửa tiệm này bọn họ cũng đừng trông cậy có thể nắm bắt tới tay.

Vân Thù ý bảo Y Lan đi phường thêu thương lượng trước với chủ phường theo lời của nàng, mới vừa rồi nàng đã chỉ điểm cho Y Lan, theo tính cách cẩn thận này của Y Lan, làm việc chắc sẽ không khiến cho nàng thất vọng, hơn nữa nàng cũng muốn thả tay để người phía dưới đi làm việc, nếu không toàn bộ tất cả mọi chuyện đều găm trên người nàng, nàng chỉ mệt mỏi cũng sẽ không thể không mệt mỏi gần chết.

Y Lan cũng nhớ chuyện Vân Thù thương lượng với nàng, cho nên gật đầu một cái, sau đó sẽ cùng Vân Thù và Cẩm Sắt mỗi người đi một ngả thẳng bước tới phường thêu.

Vân Thù đi theo bước chân của Tạ Hoài Ẩn, bước chân của Tạ Hoài Ẩn không coi là quá nhanh, ngược lại đi hết sức chậm chạp, giống như đang chờ Vân Thù đuổi kịp theo bước chân của hắn.

Đợi đến khi Vân Thù thật sự đi theo bước chân của hắn, trong vẻ mặt của Tạ Hoài Ẩn ngược lại có mấy phần hài hước, giống như muốn nói, “Nếu không phải có sự xuất hiện của bổn Vương, chỉ sợ ngươi còn phải dây dưa hồi lâu với người kia.”

Tạ Hoài Ẩn dẫn Vân Thù đến một phòng bao trang nhã ở đệ nhất lâu, thời điểm này vẫn còn sớm, trong đệ nhất lâu vẫn còn chưa làm ăn buôn bán buổi trưa, trong cửa tiệm không có bao nhiêu người cũng nhìn có mấy phần vắng lạnh, nhưng rất dễ nhận thấy Tạ Hoài Ẩn là khách quen trong đệ nhất lâu này, sau khi vừa vào cửa liền có gã sai vặt dẫn đến phòng bao trên lầu ba, thậm chí không cần chờ Tạ Hoài Ẩn mở miệng đã đưa nước trà mới ủ lên, thậm chí ngay cả nước trà của Vân Thù cũng mang theo tới, Vân Thù mở nắp trà, chạm mặt xông vào mũi chính là mùi thơm ngát của bích loa xuân.

“Xem ra Vân gia ngược lại  cũng là người thông minh, hiện giờ cuối cùng biết ngươi là người có khả năng, lúc này liền ton ton muốn đón ngươi trở lại.” Tạ Hoài Ẩn thổi nước trà, chậm rãi uống một ngụm sau đó mới nhìn về phía Vân Thù, trên khóe miệng của hắn còn mang theo mấy phần ý cười, “Ta nói tiểu nha đầu này, ngươi nói ngươi có khả năng lớn hơn một chút nữa chỉ sợ đến lúc đó Vân gia thật sự yêu cầu ngươi tới Vân gia!”

Vân Thù bưng tách trà, chậm rãi dùng nắp trà gạt lá trà nổi lên trong tách trà, không chút để ý nói: “Chẳng lẽ thần nữ nhìn giống như người dễ nói chuyện vậy sao? Hơn nữa, khả năng của thần nữ đây lớn hơn một chút, có thể kinh doanh cửa tiệm sinh động như vậy, thế không phải là khiến Vương gia và Công chúa vui mừng nhất sao? Phải biết quốc khố chỉ chiếm ba thành, mà Vương gia ngài đã chiếm một thành!” die ennd kdan/le eequhyd onnn

Vậy ngươi còn chiếm trọn sáu thành! Cho dù cộng thêm thuế, đến trên tay ngươi ít nhất vẫn còn lưu lại năm thành! Trong lòng Tạ Hoài Ẩn ngầm bổ sung một câu, nhưng ngoài miệng lại một chút cũng không nói ra như vậy.

“Hôm nay Vương gia không phải đã tỏ rõ trong cửa tiệm này có Vương gia và Công chúa cùng tham dự sao, Vân Hầu gia này còn càn rỡ nữa cũng không thể từ trong tay hai người làm như thế nào mới đúng, Vương gia cứ việc yên tâm, cho dù Vân gia lấy chuyện này ra mà nói thần nữ cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta, dù sao bây giờ thần nữ họ Liễu cũng không phải họ Vân. Còn nữa, cho dù Vân gia làm ầm ĩ đến trước mặt bệ hạ cuối cùng thể diện vẫn không đứng vững nổi, thêm vào đó bọn họ cũng không có mặt mũi như vậy đâm chọc những chuyện này đến trước mặt bệ hạ đúng không?”

Vân Thù kiên định nói, hôm nay nàng xem như đã nể tình vì Chu thị lớn tuổi không so đo nhiều với bà ta, nhưng lui về sau nếu như vẫn vì chút chuyện như vậy mà tới trước mặt của mình náo loạn, nàng tuyệt đối xuống tay không lưu tình.

Sau khi Vân Thù nói đến đây, nụ cười trên mặt của nàng còn nhiều thêm mấy phần, lại nói, “Nếu để cho Vân gia chen vào, vậy cửa tiệm này lui về sau hơn phân nửa coi như không thể để cho thần nữ tới làm chủ, đến lúc đó tuy nói chuyện làm ăn này có thể do Vương gia và Công chúa chăm sóc, nhưng Vương gia và Công chúa không thể hạ thân phận để làm những chuyện kia, cho nên chuyện Vân gia, Vương gia và Công chúa rốt cuộc vẫn che chở một hai có phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện