Chu Bích Cầm nhìn Vân Thù, trong ánh mắt kia gần như muốn ăn thịt người, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến được Vân Thù sẽ vào thời điểm này mà nói ra lời như thế.
Cố ma ma thấy Chu Bích Cầm nổi giận đến gương mặt đỏ bừng, rất sợ nàng tức giận ra nguy hiểm, lập tức không nhịn được nói: “Liễu tiểu thư nói lời này ra là có ý gì, chuyện này là do Tích Nhu làm ra, tiểu thư nhà ta hoàn toàn không biết, cho dù phải bồi thường cũng nên tìm nha đầu Tích Nhu kia mới đúng, sao lại tìm tiểu thư nhà ta mà nói?”
Vân Thù tất nhiên không để ý tới Cố ma ma, nàng chậm rãi thong thả nói: “Chuyện tổn hại tự nhiên phải bồi thường, điều này cũng xem như là chuyện đương nhiên. Tích Nhu là nha hoàn nhà ngươi, làm ra chuyện như vậy, ngươi làm chủ nhân nói tuyệt đối không biết thật đúng là có phần không nói nổi đi? Chuyện này rốt cuộc như thế nào, cũng chính trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, ta nói có đúng không, Chu di nương?”
Trên mặt Vân Thù mang theo mấy phần ý cười, trong ánh mắt kia cũng có mấy phần lanh lợi, giống như đang nói cho Chu Bích Cầm nàng cái gì cũng biết, chứ không phải hoàn toàn không biết gì cả, hiện giờ nàng không nói những chuyện này ra khỏi miệng là do nàng lười nói mà thôi.
“Hơn nữa, mới vừa rồi không phải ta đã nói, chó cắn người chủ nhân còn phải nhận lỗi đó, hiện giờ Tích Nhu làm ra chuyện như vậy, làm hỏng việc buôn bán và danh tiếng của cửa tiệm ta, dọn dẹp khắc phục hậu quả này còn tốn không ít tâm lực, chẳng lẽ cứ tính như thế sao?” Vân Thù chê cười, nàng ngước mắt lên nhìn Điền Bằng, “Điền đại nhân, ngài nói lời vừa rồi của tiểu nữ nói có đúng không? Nô tỳ phạm phải chuyện sai lầm, làm chủ nhân cũng có thể coi như khó chối tội đi? Quản lý không tốt một chút cũng xem như không hề có sai lầm?”
Điền Bằng nghe lời này của Vân Thù, thật ra thì lời này cũng xem như cẩu thả, làm tôi tớ hành hung, làm chủ tử tuy rằng không đủ định tội phạt, nhưng đây cho dù như thế nào, cũng đích xác là lỗi của chủ nhân này, chuyện bồi thường cũng xem như vô cùng hợp lý. Hắn trầm giọng nói: “Chu Bích Cầm đúng là giám thị hạ nhân không tốt, tạo thành chuyện như vậy đích xác phải bồi thường hợp lý một chút cho tiểu thư Liễu gia, vả lại cũng nên nói lời xin lỗi.”
Chu Bích Cầm cũng biết hiện giờ Tích Nhu đã nhận chết chuyện này rồi, nhưng mình vẫn dính dáng, hiện giờ vừa nghe Điền Bằng nói như vậy, cho dù nàng không cam lòng cũng không có cách nào, nàng căm hận nhìn Vân Thù nói: “Liễu tiểu thư ngươi muốn bồi thường như thế nào?”
Âm thanh cắn răng nghiến lợi này chỉ nghe cũng biết hiện giờ Chu Bích Cầm không cam lòng đến mức độ nào.
Vân Thù tất nhiên sẽ không để ý đến tâm tình của Chu Bích Cầm bây giờ là muốn giết người hay là định mài đao, nàng suy nghĩ một chút liền báo ra một con số: “Năm trăm lượng.”
Chu Bích Cầm nghe được con số theo lời Vân Thù nói ra, lập tức cả người hơi ngẩn ra, như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Thù lại nói ra một con số như vậy.
Nhưng trên sắc mặt Vân Thù lại hiện đầy vẻ tiện nghi cho ngươi, vẻ mặt kia khiến Chu Bích Cầm nhìn thấy mà càng thêm tức giận, nàng xì nói: “Tiểu thư Liễu gia ngươi cũng thật là quá mức cuồng vọng đi, năm trăm lượng này mua cả cửa tiệm kia của ngươi cũng đủ, ngay trước mặt Điền đại nhân ngươi chẳng lẽ không cảm thấy công phu sư tử ngoạm này của ngươi thật sự hơi quá rồi sao? Hay ngươi làm như ta giống một kẻ ngu tùy ý nói ra một con số liền gấp gáp hiếu kính cho ngươi sao?”
Năm trăm lượng, Chu Bích Cầm biết mình không phải không có ngân lượng này, nếu muốn cầm cũng có thể cầm ra được, nhưng đây cũng là phần lớn đồ cưới của nàng rồi, hiện giờ nàng cũng không nhận được Chu gia trợ cấp, những ngân lượng này nàng cũng muốn nắm ở trong tay tính toán vì hài tử trong bụng mình.
“Chu di nương cảm thấy số lượng ta vừa mới nói lớn rồi hả? Mà ta còn cảm thấy mình nói bớt đi rồi đấy!” Vân Thù cười cười nói, “Nô tỳ nhà ngươi quậy một trận như vậy, ta đây vốn chuẩn bị mở cửa tiệm nhưng hôm nay bỗng chốc không mở được rồi, thời gian trễ như vậy tính toán làm sao? Đó là một khoản mất thu nhập, lại nói những người kia tranh cãi chửi bới ầm ĩ như vậy cũng hết sức nghiêm trọng đối với cửa tiệm mới mở của ta, buôn bán vốn tính là rất tốt hiện giờ sẽ biến thành xuống dốc không phanh, tổn thất trong này cũng cần phải tính cả, hơn nữa bọn họ quậy một phát nói trong cửa tiệm của ta có đồ ăn chết người như vậy, điều này khiến cho ta lo lắng hãi hùng hồi lâu, còn phải nghĩ tới sau này phải đi ứng đối với lời đồn đại này như thế nào, tốn thời gian phí sức không nói, còn hết sức khó làm, danh tiếng cửa tiệm bị tổn hại đây chính là trăm ngàn lượng bạc cũng không mua trở lại được, làm không tốt, cửa tiệm điểm tâm và tiệm sách của ta đều không có cách nào mở ra, tổn thất này có thể to lắm, phí tổn thất danh dự và phí tổn thất tinh thần này đều phải có, còn nữa, mấy người kia đều vô cùng hung ác, chu di nương ngươi xem ống tay áo của ta đây cũng đã bị kéo rách, nếu không phải có tỳ nữ che chở, chỉ sợ sẽ tổn thương đến mạng người, như vậy cũng xem như cùng tổn thất. Hơn nữa cửa tiệm điểm tâm và tiệm sách của ta có liên quan dính dáng, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, hai cửa tiệm của ta đây chẳng qua chỉ thu của ngươi năm trăm lượng bạc bồi thường, là quá công đạo.”
Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm, trong mặt mày cũng dần lạnh xuống, nàng nói: “Nếu như trên tay Chu di nương không có nhiều tiền bạc như vậy cũng không quan trọng, chỉ cần Chu di nương viết giấy nợ, ta đi đòi Tĩnh Viễn Hầu cũng có thể. Dù sao Chu di nương và Tĩnh Viễn Hầu gia cũng là một gia đình tất nhiên sẽ không so đo nhiều như vậy.”
Chu Bích Cầm nghe được Vân Thù nói lời này ra khỏi miệng, trong vẻ mặt của nàng đã không thể dùng khó coi để hình dung, mà trên thực tế mấy lời vừa rồi của Vân Thù chẳng qua chính là nói cho Điền Bằng nghe, Chu Bích Cầm tất nhiên không thể để cho Vân Thù đi tìm Vân Hoằng, tìm Vân Hoằng có thể tìm được tiền bạc về hay không đây thật ra cũng xem như là một chuyện nhỏ rồi, mà đến lúc đó không biết Vân Thù nói như thế nào với Vân Hoằng, mà Vân Hoằng sẽ đối đãi với chuyện này như thế nào mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa vẻ mặt kia của Vân Thù vốn chính là đang bức bách nàng, ý tứ kia thậm chí đã cực kỳ rõ ràng, nếu như nàng không lấy bạc ra, đến lúc đó thật sự không biết nàng ta sẽ nói gì ở trước mặt Vân Hoằng, vốn hiện giờ Vân Hoằng và Chu thị đã hết sức chán ghét nàng, huống chi mới vừa rồi khi nàng đến Chu thị đã thả ra lời như vậy, nếu Vân Thù nói những lời này ở trước mặt bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó thật sự bố trí nàng đến biệt viện dưới chân Ly Sơn đi.
Chu Bích Cầm tức giận lợi hại, nàng nhìn Vân Thù, giọng nói kia giống như nặn ra từ kẽ răng, “Được, ta đưa cho ngươi!”
Chu Bích Cầm hận đến lợi hại, nếu như không phải bây giờ nàng cố kỵ quá nhiều, sao lại luân lạc đến tình trạng như hiện tại, sao lại bị Vân Thù lừa gạt một bút như bây giờ, nàng ta rõ ràng chính là ở đó lên giá, hung hăng làm thịt nàng một đao này! Khi Vân Thù nghe được giọng nói bất đắc dĩ như vậy của Chu Bích Cầm, nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm tràn trề, nàng sao không biết hiện giờ cuộc sống của Chu Bích Cầm ở Vân gia cũng không tính là như ý nguyện, Vân Hoằng này có thể vì Chu Bích Cầm mà không cần mẫu thân Vạn Thục Tuệ của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cũng có thể vì nguyên nhân gì khác mà không cần Chu Bích Cầm, hơn nữa Chu thị kia, Chu thị là một người muốn mặt mũi, người này cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, nếu Chu Bích Cầm có thể lăn lộn đến làm đương gia chủ mẫu cũng có thể khiến Chu thị cho mấy phần mặt mũi, nhưng mà chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, ở phủ Tĩnh Viễn Hầu cũng không phải chỉ có một Chu Bích Cầm là di nương, mấy di nương khác cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng ta nào có thể sống tốt hơn ở Vân gia. Đợi đến khi Vân Hoằng lấy một chính thê về, đến lúc đó thật sự là một màn kịch của mấy phụ nhân rồi.
“Chu di nương có thể nghĩ thông suốt đây đúng là một chuyện tốt, còn có một chuyện cần Chu di nương đi làm.” Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm nói: “Tích Nhu náo loạn ra chuyện như vậy, ồn ào cũng tương đối lớn, người biết chuyện thì biết được cửa tiệm của ta bị người tính kế, nhưng người không biết chuyện còn thật sự cho rằng trong cửa tiệm của ta đúng là có thứ ăn chết người, còn phải mời Chu di nương đến trước cửa tiệm của ta giải thích một phen mới được.”
Chu Bích Cầm nhìn Vân Thù tỏ vẻ ngươi không làm theo ta liền đi tìm người, nàng gần như nổi đóa, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu mà đáp ứng, ngay cả năm trăm lượng bạc này cũng đã đáp ứng rồi, nàng còn có cái gì không thể đáp ứng.
Vân Thù thấy dáng vẻ Chu Bích Cầm như vậy, Vân Thù cũng không có lời gì có thể nói.
Điền Bằng vốn cũng cảm thấy bạc Vân Thù nói ra hơi cao một chút, cho dù có cần bồi thường nhiều như vậy, nhưng năm trăm lượng bạc này vẫn cao một chút, cho nên hắn vốn còn định mở miệng giúp đỡ Chu Bích Cầm một phen, nhưng không đợi hắn mở miệng, bản thân Chu Bích Cầm đã đáp ứng rồi, lập tức Điền Bằng cũng không có ý tứ mở miệng nữa, chuyện này vốn tồn tại một chút điểm đáng ngờ, nhưng Chu Bích Cầm đã đẩy một nha đầu của mình ra, chuyện này đến một bước vừa rồi cũng xem như đã nhận định, hiện giờ nói chuyện như vậy đã không có ý nghĩa gì rồi. Vốn không phải là chuyện lớn giết người gì, đến cùng có liên quan hay không có liên quan điều này cũng xem như một vụ kiện không đầu, hiện giờ Chu Bích Cầm tình nguyện cho bạc lại nói xin lỗi, cũng coi như kết án triệt để.
Cố ma ma thấy Chu Bích Cầm nổi giận đến gương mặt đỏ bừng, rất sợ nàng tức giận ra nguy hiểm, lập tức không nhịn được nói: “Liễu tiểu thư nói lời này ra là có ý gì, chuyện này là do Tích Nhu làm ra, tiểu thư nhà ta hoàn toàn không biết, cho dù phải bồi thường cũng nên tìm nha đầu Tích Nhu kia mới đúng, sao lại tìm tiểu thư nhà ta mà nói?”
Vân Thù tất nhiên không để ý tới Cố ma ma, nàng chậm rãi thong thả nói: “Chuyện tổn hại tự nhiên phải bồi thường, điều này cũng xem như là chuyện đương nhiên. Tích Nhu là nha hoàn nhà ngươi, làm ra chuyện như vậy, ngươi làm chủ nhân nói tuyệt đối không biết thật đúng là có phần không nói nổi đi? Chuyện này rốt cuộc như thế nào, cũng chính trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, ta nói có đúng không, Chu di nương?”
Trên mặt Vân Thù mang theo mấy phần ý cười, trong ánh mắt kia cũng có mấy phần lanh lợi, giống như đang nói cho Chu Bích Cầm nàng cái gì cũng biết, chứ không phải hoàn toàn không biết gì cả, hiện giờ nàng không nói những chuyện này ra khỏi miệng là do nàng lười nói mà thôi.
“Hơn nữa, mới vừa rồi không phải ta đã nói, chó cắn người chủ nhân còn phải nhận lỗi đó, hiện giờ Tích Nhu làm ra chuyện như vậy, làm hỏng việc buôn bán và danh tiếng của cửa tiệm ta, dọn dẹp khắc phục hậu quả này còn tốn không ít tâm lực, chẳng lẽ cứ tính như thế sao?” Vân Thù chê cười, nàng ngước mắt lên nhìn Điền Bằng, “Điền đại nhân, ngài nói lời vừa rồi của tiểu nữ nói có đúng không? Nô tỳ phạm phải chuyện sai lầm, làm chủ nhân cũng có thể coi như khó chối tội đi? Quản lý không tốt một chút cũng xem như không hề có sai lầm?”
Điền Bằng nghe lời này của Vân Thù, thật ra thì lời này cũng xem như cẩu thả, làm tôi tớ hành hung, làm chủ tử tuy rằng không đủ định tội phạt, nhưng đây cho dù như thế nào, cũng đích xác là lỗi của chủ nhân này, chuyện bồi thường cũng xem như vô cùng hợp lý. Hắn trầm giọng nói: “Chu Bích Cầm đúng là giám thị hạ nhân không tốt, tạo thành chuyện như vậy đích xác phải bồi thường hợp lý một chút cho tiểu thư Liễu gia, vả lại cũng nên nói lời xin lỗi.”
Chu Bích Cầm cũng biết hiện giờ Tích Nhu đã nhận chết chuyện này rồi, nhưng mình vẫn dính dáng, hiện giờ vừa nghe Điền Bằng nói như vậy, cho dù nàng không cam lòng cũng không có cách nào, nàng căm hận nhìn Vân Thù nói: “Liễu tiểu thư ngươi muốn bồi thường như thế nào?”
Âm thanh cắn răng nghiến lợi này chỉ nghe cũng biết hiện giờ Chu Bích Cầm không cam lòng đến mức độ nào.
Vân Thù tất nhiên sẽ không để ý đến tâm tình của Chu Bích Cầm bây giờ là muốn giết người hay là định mài đao, nàng suy nghĩ một chút liền báo ra một con số: “Năm trăm lượng.”
Chu Bích Cầm nghe được con số theo lời Vân Thù nói ra, lập tức cả người hơi ngẩn ra, như thế nào cũng không nghĩ đến Vân Thù lại nói ra một con số như vậy.
Nhưng trên sắc mặt Vân Thù lại hiện đầy vẻ tiện nghi cho ngươi, vẻ mặt kia khiến Chu Bích Cầm nhìn thấy mà càng thêm tức giận, nàng xì nói: “Tiểu thư Liễu gia ngươi cũng thật là quá mức cuồng vọng đi, năm trăm lượng này mua cả cửa tiệm kia của ngươi cũng đủ, ngay trước mặt Điền đại nhân ngươi chẳng lẽ không cảm thấy công phu sư tử ngoạm này của ngươi thật sự hơi quá rồi sao? Hay ngươi làm như ta giống một kẻ ngu tùy ý nói ra một con số liền gấp gáp hiếu kính cho ngươi sao?”
Năm trăm lượng, Chu Bích Cầm biết mình không phải không có ngân lượng này, nếu muốn cầm cũng có thể cầm ra được, nhưng đây cũng là phần lớn đồ cưới của nàng rồi, hiện giờ nàng cũng không nhận được Chu gia trợ cấp, những ngân lượng này nàng cũng muốn nắm ở trong tay tính toán vì hài tử trong bụng mình.
“Chu di nương cảm thấy số lượng ta vừa mới nói lớn rồi hả? Mà ta còn cảm thấy mình nói bớt đi rồi đấy!” Vân Thù cười cười nói, “Nô tỳ nhà ngươi quậy một trận như vậy, ta đây vốn chuẩn bị mở cửa tiệm nhưng hôm nay bỗng chốc không mở được rồi, thời gian trễ như vậy tính toán làm sao? Đó là một khoản mất thu nhập, lại nói những người kia tranh cãi chửi bới ầm ĩ như vậy cũng hết sức nghiêm trọng đối với cửa tiệm mới mở của ta, buôn bán vốn tính là rất tốt hiện giờ sẽ biến thành xuống dốc không phanh, tổn thất trong này cũng cần phải tính cả, hơn nữa bọn họ quậy một phát nói trong cửa tiệm của ta có đồ ăn chết người như vậy, điều này khiến cho ta lo lắng hãi hùng hồi lâu, còn phải nghĩ tới sau này phải đi ứng đối với lời đồn đại này như thế nào, tốn thời gian phí sức không nói, còn hết sức khó làm, danh tiếng cửa tiệm bị tổn hại đây chính là trăm ngàn lượng bạc cũng không mua trở lại được, làm không tốt, cửa tiệm điểm tâm và tiệm sách của ta đều không có cách nào mở ra, tổn thất này có thể to lắm, phí tổn thất danh dự và phí tổn thất tinh thần này đều phải có, còn nữa, mấy người kia đều vô cùng hung ác, chu di nương ngươi xem ống tay áo của ta đây cũng đã bị kéo rách, nếu không phải có tỳ nữ che chở, chỉ sợ sẽ tổn thương đến mạng người, như vậy cũng xem như cùng tổn thất. Hơn nữa cửa tiệm điểm tâm và tiệm sách của ta có liên quan dính dáng, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, hai cửa tiệm của ta đây chẳng qua chỉ thu của ngươi năm trăm lượng bạc bồi thường, là quá công đạo.”
Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm, trong mặt mày cũng dần lạnh xuống, nàng nói: “Nếu như trên tay Chu di nương không có nhiều tiền bạc như vậy cũng không quan trọng, chỉ cần Chu di nương viết giấy nợ, ta đi đòi Tĩnh Viễn Hầu cũng có thể. Dù sao Chu di nương và Tĩnh Viễn Hầu gia cũng là một gia đình tất nhiên sẽ không so đo nhiều như vậy.”
Chu Bích Cầm nghe được Vân Thù nói lời này ra khỏi miệng, trong vẻ mặt của nàng đã không thể dùng khó coi để hình dung, mà trên thực tế mấy lời vừa rồi của Vân Thù chẳng qua chính là nói cho Điền Bằng nghe, Chu Bích Cầm tất nhiên không thể để cho Vân Thù đi tìm Vân Hoằng, tìm Vân Hoằng có thể tìm được tiền bạc về hay không đây thật ra cũng xem như là một chuyện nhỏ rồi, mà đến lúc đó không biết Vân Thù nói như thế nào với Vân Hoằng, mà Vân Hoằng sẽ đối đãi với chuyện này như thế nào mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa vẻ mặt kia của Vân Thù vốn chính là đang bức bách nàng, ý tứ kia thậm chí đã cực kỳ rõ ràng, nếu như nàng không lấy bạc ra, đến lúc đó thật sự không biết nàng ta sẽ nói gì ở trước mặt Vân Hoằng, vốn hiện giờ Vân Hoằng và Chu thị đã hết sức chán ghét nàng, huống chi mới vừa rồi khi nàng đến Chu thị đã thả ra lời như vậy, nếu Vân Thù nói những lời này ở trước mặt bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó thật sự bố trí nàng đến biệt viện dưới chân Ly Sơn đi.
Chu Bích Cầm tức giận lợi hại, nàng nhìn Vân Thù, giọng nói kia giống như nặn ra từ kẽ răng, “Được, ta đưa cho ngươi!”
Chu Bích Cầm hận đến lợi hại, nếu như không phải bây giờ nàng cố kỵ quá nhiều, sao lại luân lạc đến tình trạng như hiện tại, sao lại bị Vân Thù lừa gạt một bút như bây giờ, nàng ta rõ ràng chính là ở đó lên giá, hung hăng làm thịt nàng một đao này! Khi Vân Thù nghe được giọng nói bất đắc dĩ như vậy của Chu Bích Cầm, nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm tràn trề, nàng sao không biết hiện giờ cuộc sống của Chu Bích Cầm ở Vân gia cũng không tính là như ý nguyện, Vân Hoằng này có thể vì Chu Bích Cầm mà không cần mẫu thân Vạn Thục Tuệ của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cũng có thể vì nguyên nhân gì khác mà không cần Chu Bích Cầm, hơn nữa Chu thị kia, Chu thị là một người muốn mặt mũi, người này cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, nếu Chu Bích Cầm có thể lăn lộn đến làm đương gia chủ mẫu cũng có thể khiến Chu thị cho mấy phần mặt mũi, nhưng mà chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, ở phủ Tĩnh Viễn Hầu cũng không phải chỉ có một Chu Bích Cầm là di nương, mấy di nương khác cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng ta nào có thể sống tốt hơn ở Vân gia. Đợi đến khi Vân Hoằng lấy một chính thê về, đến lúc đó thật sự là một màn kịch của mấy phụ nhân rồi.
“Chu di nương có thể nghĩ thông suốt đây đúng là một chuyện tốt, còn có một chuyện cần Chu di nương đi làm.” Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm nói: “Tích Nhu náo loạn ra chuyện như vậy, ồn ào cũng tương đối lớn, người biết chuyện thì biết được cửa tiệm của ta bị người tính kế, nhưng người không biết chuyện còn thật sự cho rằng trong cửa tiệm của ta đúng là có thứ ăn chết người, còn phải mời Chu di nương đến trước cửa tiệm của ta giải thích một phen mới được.”
Chu Bích Cầm nhìn Vân Thù tỏ vẻ ngươi không làm theo ta liền đi tìm người, nàng gần như nổi đóa, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu mà đáp ứng, ngay cả năm trăm lượng bạc này cũng đã đáp ứng rồi, nàng còn có cái gì không thể đáp ứng.
Vân Thù thấy dáng vẻ Chu Bích Cầm như vậy, Vân Thù cũng không có lời gì có thể nói.
Điền Bằng vốn cũng cảm thấy bạc Vân Thù nói ra hơi cao một chút, cho dù có cần bồi thường nhiều như vậy, nhưng năm trăm lượng bạc này vẫn cao một chút, cho nên hắn vốn còn định mở miệng giúp đỡ Chu Bích Cầm một phen, nhưng không đợi hắn mở miệng, bản thân Chu Bích Cầm đã đáp ứng rồi, lập tức Điền Bằng cũng không có ý tứ mở miệng nữa, chuyện này vốn tồn tại một chút điểm đáng ngờ, nhưng Chu Bích Cầm đã đẩy một nha đầu của mình ra, chuyện này đến một bước vừa rồi cũng xem như đã nhận định, hiện giờ nói chuyện như vậy đã không có ý nghĩa gì rồi. Vốn không phải là chuyện lớn giết người gì, đến cùng có liên quan hay không có liên quan điều này cũng xem như một vụ kiện không đầu, hiện giờ Chu Bích Cầm tình nguyện cho bạc lại nói xin lỗi, cũng coi như kết án triệt để.
Danh sách chương