Editor: Puck -
Khi Cao thị nghe được Dương Kiệt Minh hỏi như thế, bà cũng ngây ngốc, nhất thời không trả lời được.
Dương Kiệt Minh thấy dáng vẻ đờ đẫn của mẫu thân mình thì càng thêm tức giận, hắn cả giận nói: “Mẫu thân còn ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ ngài muốn cuộc sống trôi qua như vậy sao?! Ngày mai sao có khả năng lấy ra tiền trả cho tiểu nha đầu lừa đảo hung ác kia!”
Cao thị bị Dương Kiệt Minh quát một tiếng như vậy, lúc này mới giống như bình tĩnh lại, nhưng đầu óc còn chưa kịp quẹo qua ngõ rẽ, cho rằng Dương Kiệt Minh định đi tìm Vân Thù cầu tình, trực tiếp cất tiếng hỏi: “Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia nào dễ nói chuyện như vậy, tiểu tiện nhân này ước gì cả nhà chúng ta phải đi xin cơm ăn mới đúng!”
Cao thị vừa la hét, âm thanh này ở trong nghĩa trang nghe hơi rợn người, giữa ban ngày nghĩa trang cũng không có ai tới, đến buổi tối càng thêm âm trầm đáng sợ, Cao thị luôn cảm giác ở nơi này rất đáng sợ, luôn có một mùi vị kỳ kỳ quái quái, hơn nữa những quan tài ở cách bà không xa, cảm giác giống như có thứ gì đó ở trong quan tài sẽ nhảy ra.
Cao thị nghĩ đến đây, giọng nói cũng lập tức yếu đi, chỉ sợ tiếp theo một cái chớp mắt có vài thứ sẽ từ trong quan tài nhảy tới: “Nhỏ giọng một chút, không có gì lạ không có gì lạ, ngàn vạn lần đừng lấy làm phiền lòng!”
Dương Kiệt Minh nghe câu hỏi của Cao thị, vốn định tức giận mắng hai tiếng, mẫu than mình chỉ biết ở đây nói những thứ vô dụng này, một chút chủ ý về sự việc cũng không có, chỉ biết nói một vài lời vô dụng gì đó.
“Con nào không biết nha đầu kia là đồ không dễ sống chung, nếu nàng ta dễ đối phó, ban đầu sẽ không đối xử với chúng ta như vậy rồi.” Dương Kiệt Minh lạnh lùng thốt.
“Nếu con đã biết như vậy, tại sao còn phải tìm nha đầu thúi đó, đây không phải tự rước lấy nhục sao, chúng ta và các nàng ta có gì hay để nói!” Dáng vẻ hống hách vênh váo ngày đó của Vân Thù, cho đến bây giờ khi bà suy nghĩ lại đều cảm thấy căm hận không thôi.
“Là không có gì hay để nói, nhưng mẫu thân có nghĩ tới chỗ bạc này không?” Dương Kiệt Minh hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ tình trạng của chúng ta như vậy, nương cảm thấy chúng ta có thể ra được số bạc này sao chỉ sợ đến lúc đó chúng ta từng bước từng bước một phải ngồi tù.”
Cao thị nghe lời Dương Kiệt Minh nói, bà đương nhiên không muốn trả tiền lại, nhưng nghĩ tới kết quả nếu không bỏ tiền, trong lòng Cao thị cũng hơi sợ hãi, “Vậy… Vậy có cách gì?”
Khi Dương Kiệt Minh nghe được Cao thị hỏi như vậy, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười âm độc. Bình nhi ở bên cạnh nhìn thấy mà cả người không ngừng run rẩy, nàng chưa từng thấy Dương Kiệt Minh lộ ra vẻ mặt như vậy, tim nàng thình thịch thình thịch nhảy lên, “Công tử, công tử đừng làm ra chuyện gì hồ đồ…”
Lời Bình nhi còn chưa nói hết đã bị Dương Kiệt Minh đẩy sang bên cạnh, “Ngươi coi ngươi là thứ gì, nếu không phải ngươi, bây giờ ta đâu luân lạc đến tình trạng như thế này!”
Trong lời nói của Dương Kiệt Minh mang theo vài phần oán độc, hắn đổ toàn bộ tình trạng mình rơi vào lúc này lên người Vân Thù và Bình nhi, hắn oán hận Vân Thù, ép hắn tới tình trạng này, cũng oán hận Bình nhi, nàng ta nói muốn đi theo mình chỉ khiến cho hắn càng bị người xem thường, hắn bị người cười giễu cợt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Bình nhi bị Dương Kiệt Minh đẩy một phát nghiêng sang bên cạnh, cái trán “Cụp” một tiếng va vào quan tài bên cạnh phát ra tiếng trầm đục, có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, Bình nhi nằm đó không nâng nổi người, nhưng không có ai muốn tới đỡ một tay.
“Nếu nàng ta hại con đến mức độ như vậy, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta, con ngược lại muốn nhìn một chút, nếu như nàng ta bị người phá thân không còn trong sạch, nàng ta còn có thể tỏ vẻ gì, xem nàng ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà đòi bạc của chúng ta!”Dương Kiệt Minh tràn đầy ý hận nói lời này, trong hai ngày qua trong lòng hắn vẫn tràn đầy ý nghĩ như vậy, nếu nha đầu đê tiện này bất nhân, cũng đừng trách hắn bất nghĩa. Nếu không phải nàng ta bức bách mình đến mức độ này, hắn nào nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy, nếu nàng ta làm người lưu một đường sống thì hắn cũng sẽ không thể như thế.
“Hay!” Cao thị còn chưa đồng ý, Dương Đức Bình đã kêu to, ông vỗ bả vai Dương Kiệt Minh, “Sau khi có bạc ta có thể uống rượu ngon rồi, ôi chao, hai ngày này không uống rượu, toàn thân ta đây thật khó chịu cực kỳ, còn không bằng cầm dao đâm chết ta rồi.”
Cao thị vẫn ít nhiều không tán thành, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện bạc, Cao thị cũng trở nên độc ác, con nhãi con này xem thường toàn gia bọn họ, bà cũng muốn xem một chút đến lúc đó nha đầu thúi này phải làm sao, chỉ sợ sẽ khóc cầu xin mình đi, Cao thị cảm thấy điều này đúng là một ý kiến hay.
Ban đêm Ung đô hết sức yên tĩnh, trừ gõ mõ cầm canh ra cũng chỉ có thị vệ trong thành đi tuần đường phố đúng giờ ban đêm phát ra tiếng vang, nếu không chính là từ trong một gia đình truyền ra mấy tiếng chó sủa.
Thời điểm chợ đêm cũng đã qua, không phải trong ngày lễ lạt gì, cho nên dân chúng Ung đô đều đã ngũ, dĩ nhiên rất yên tĩnh.
Cao thị dẫn Dương Kiệt Minh tới tòa nhà mà hai mẫu nữ Vân Thù và Vạn Thục Tuệ thuê, khi đến bên tường rào, Cao thị mới nói một tiếng, “Minh nhi con phải cẩn thận một chút, lần trước nương tới đây, sẽ không nhận lầm.”
Dương Kiệt Minh gật đầu một cái, hắn đương nhiên tin tưởng mẫu thân mình, tường này cũng không tính là quá cao, dưới sự giúp đỡ của Cao thị Dương Kiệt Minh bay qua tường.
Trong lòng Dương Kiệt Minh dù ít dù nhiều cũng có vài phần lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô tác dụng, hắn không bỏ ra nổi bạc cho Vân Thù, mà hắn cũng không muốn bỏ.
Dương Kiệt Minh leo tường cẩn thận từng ly từng tí vào trong sân, trong sân này trên dưới đều là nữ tử, Dương Kiệt Minh cảm giác mình cũng sẽ không bị thua thiệt gì.
Trong nhà này cũng yên tĩnh, Dương Kiệt Minh đánh giá giờ phút này đều đã ngủ rồi, ngủ rồi cũng là chuyện tốt, đến lúc đó dễ dàng cho hắn xuống tay, chỉ có điều hắn càng đi càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, luôn cảm giác trong đầu mình luôn sợ hãi, cảm giác có chỗ nào không đúng.
Nhưng Dương Kiệt Minh cũng chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều quá, ước chừng lần đầu làm chuyện này nên mới nghi thần nghi quỷ.
Dựa vào ánh trăng, Dương Kiệt Minh nhìn về phía căn nhà chính kia, suy đoán rốt cuộc căn phòng nào mới là phòng của nha đầu kia, sau khi hắn suy đoán một phen, trong lòng cũng không có đáp, chỉ đành phải tiến vào một gian trước. Hắn nhẹ chân nhẹ tay định đẩy cửa, lại thấy có thứ gì đó từ trong góc chui ra, phiếm ánh sáng xanh âm u, grào một tiếng liền nhào về phía hắn.
Dương Kiệt Minh chỉ cảm thấy bắp chân đau nhói, chờ đến khi hắn cúi đầu xem xét thì nhìn thấy là một con chó đen lớn đang cắn bắp chân hắn không buông.
Mà sau con chó đen này còn có vài con chó săn khác đang định nhào lên.
“Nương ơi, cứu mạng!” Dương Kiệt Minh gào lên, cũng không biết bởi vì đau hay bởi vì sợ, trong đũng quần liền nóng lên, lập tức ướt át.
Khi Cao thị nghe được Dương Kiệt Minh hỏi như thế, bà cũng ngây ngốc, nhất thời không trả lời được.
Dương Kiệt Minh thấy dáng vẻ đờ đẫn của mẫu thân mình thì càng thêm tức giận, hắn cả giận nói: “Mẫu thân còn ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ ngài muốn cuộc sống trôi qua như vậy sao?! Ngày mai sao có khả năng lấy ra tiền trả cho tiểu nha đầu lừa đảo hung ác kia!”
Cao thị bị Dương Kiệt Minh quát một tiếng như vậy, lúc này mới giống như bình tĩnh lại, nhưng đầu óc còn chưa kịp quẹo qua ngõ rẽ, cho rằng Dương Kiệt Minh định đi tìm Vân Thù cầu tình, trực tiếp cất tiếng hỏi: “Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia nào dễ nói chuyện như vậy, tiểu tiện nhân này ước gì cả nhà chúng ta phải đi xin cơm ăn mới đúng!”
Cao thị vừa la hét, âm thanh này ở trong nghĩa trang nghe hơi rợn người, giữa ban ngày nghĩa trang cũng không có ai tới, đến buổi tối càng thêm âm trầm đáng sợ, Cao thị luôn cảm giác ở nơi này rất đáng sợ, luôn có một mùi vị kỳ kỳ quái quái, hơn nữa những quan tài ở cách bà không xa, cảm giác giống như có thứ gì đó ở trong quan tài sẽ nhảy ra.
Cao thị nghĩ đến đây, giọng nói cũng lập tức yếu đi, chỉ sợ tiếp theo một cái chớp mắt có vài thứ sẽ từ trong quan tài nhảy tới: “Nhỏ giọng một chút, không có gì lạ không có gì lạ, ngàn vạn lần đừng lấy làm phiền lòng!”
Dương Kiệt Minh nghe câu hỏi của Cao thị, vốn định tức giận mắng hai tiếng, mẫu than mình chỉ biết ở đây nói những thứ vô dụng này, một chút chủ ý về sự việc cũng không có, chỉ biết nói một vài lời vô dụng gì đó.
“Con nào không biết nha đầu kia là đồ không dễ sống chung, nếu nàng ta dễ đối phó, ban đầu sẽ không đối xử với chúng ta như vậy rồi.” Dương Kiệt Minh lạnh lùng thốt.
“Nếu con đã biết như vậy, tại sao còn phải tìm nha đầu thúi đó, đây không phải tự rước lấy nhục sao, chúng ta và các nàng ta có gì hay để nói!” Dáng vẻ hống hách vênh váo ngày đó của Vân Thù, cho đến bây giờ khi bà suy nghĩ lại đều cảm thấy căm hận không thôi.
“Là không có gì hay để nói, nhưng mẫu thân có nghĩ tới chỗ bạc này không?” Dương Kiệt Minh hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ tình trạng của chúng ta như vậy, nương cảm thấy chúng ta có thể ra được số bạc này sao chỉ sợ đến lúc đó chúng ta từng bước từng bước một phải ngồi tù.”
Cao thị nghe lời Dương Kiệt Minh nói, bà đương nhiên không muốn trả tiền lại, nhưng nghĩ tới kết quả nếu không bỏ tiền, trong lòng Cao thị cũng hơi sợ hãi, “Vậy… Vậy có cách gì?”
Khi Dương Kiệt Minh nghe được Cao thị hỏi như vậy, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười âm độc. Bình nhi ở bên cạnh nhìn thấy mà cả người không ngừng run rẩy, nàng chưa từng thấy Dương Kiệt Minh lộ ra vẻ mặt như vậy, tim nàng thình thịch thình thịch nhảy lên, “Công tử, công tử đừng làm ra chuyện gì hồ đồ…”
Lời Bình nhi còn chưa nói hết đã bị Dương Kiệt Minh đẩy sang bên cạnh, “Ngươi coi ngươi là thứ gì, nếu không phải ngươi, bây giờ ta đâu luân lạc đến tình trạng như thế này!”
Trong lời nói của Dương Kiệt Minh mang theo vài phần oán độc, hắn đổ toàn bộ tình trạng mình rơi vào lúc này lên người Vân Thù và Bình nhi, hắn oán hận Vân Thù, ép hắn tới tình trạng này, cũng oán hận Bình nhi, nàng ta nói muốn đi theo mình chỉ khiến cho hắn càng bị người xem thường, hắn bị người cười giễu cợt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Bình nhi bị Dương Kiệt Minh đẩy một phát nghiêng sang bên cạnh, cái trán “Cụp” một tiếng va vào quan tài bên cạnh phát ra tiếng trầm đục, có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, Bình nhi nằm đó không nâng nổi người, nhưng không có ai muốn tới đỡ một tay.
“Nếu nàng ta hại con đến mức độ như vậy, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta, con ngược lại muốn nhìn một chút, nếu như nàng ta bị người phá thân không còn trong sạch, nàng ta còn có thể tỏ vẻ gì, xem nàng ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà đòi bạc của chúng ta!”Dương Kiệt Minh tràn đầy ý hận nói lời này, trong hai ngày qua trong lòng hắn vẫn tràn đầy ý nghĩ như vậy, nếu nha đầu đê tiện này bất nhân, cũng đừng trách hắn bất nghĩa. Nếu không phải nàng ta bức bách mình đến mức độ này, hắn nào nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy, nếu nàng ta làm người lưu một đường sống thì hắn cũng sẽ không thể như thế.
“Hay!” Cao thị còn chưa đồng ý, Dương Đức Bình đã kêu to, ông vỗ bả vai Dương Kiệt Minh, “Sau khi có bạc ta có thể uống rượu ngon rồi, ôi chao, hai ngày này không uống rượu, toàn thân ta đây thật khó chịu cực kỳ, còn không bằng cầm dao đâm chết ta rồi.”
Cao thị vẫn ít nhiều không tán thành, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện bạc, Cao thị cũng trở nên độc ác, con nhãi con này xem thường toàn gia bọn họ, bà cũng muốn xem một chút đến lúc đó nha đầu thúi này phải làm sao, chỉ sợ sẽ khóc cầu xin mình đi, Cao thị cảm thấy điều này đúng là một ý kiến hay.
Ban đêm Ung đô hết sức yên tĩnh, trừ gõ mõ cầm canh ra cũng chỉ có thị vệ trong thành đi tuần đường phố đúng giờ ban đêm phát ra tiếng vang, nếu không chính là từ trong một gia đình truyền ra mấy tiếng chó sủa.
Thời điểm chợ đêm cũng đã qua, không phải trong ngày lễ lạt gì, cho nên dân chúng Ung đô đều đã ngũ, dĩ nhiên rất yên tĩnh.
Cao thị dẫn Dương Kiệt Minh tới tòa nhà mà hai mẫu nữ Vân Thù và Vạn Thục Tuệ thuê, khi đến bên tường rào, Cao thị mới nói một tiếng, “Minh nhi con phải cẩn thận một chút, lần trước nương tới đây, sẽ không nhận lầm.”
Dương Kiệt Minh gật đầu một cái, hắn đương nhiên tin tưởng mẫu thân mình, tường này cũng không tính là quá cao, dưới sự giúp đỡ của Cao thị Dương Kiệt Minh bay qua tường.
Trong lòng Dương Kiệt Minh dù ít dù nhiều cũng có vài phần lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô tác dụng, hắn không bỏ ra nổi bạc cho Vân Thù, mà hắn cũng không muốn bỏ.
Dương Kiệt Minh leo tường cẩn thận từng ly từng tí vào trong sân, trong sân này trên dưới đều là nữ tử, Dương Kiệt Minh cảm giác mình cũng sẽ không bị thua thiệt gì.
Trong nhà này cũng yên tĩnh, Dương Kiệt Minh đánh giá giờ phút này đều đã ngủ rồi, ngủ rồi cũng là chuyện tốt, đến lúc đó dễ dàng cho hắn xuống tay, chỉ có điều hắn càng đi càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, luôn cảm giác trong đầu mình luôn sợ hãi, cảm giác có chỗ nào không đúng.
Nhưng Dương Kiệt Minh cũng chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều quá, ước chừng lần đầu làm chuyện này nên mới nghi thần nghi quỷ.
Dựa vào ánh trăng, Dương Kiệt Minh nhìn về phía căn nhà chính kia, suy đoán rốt cuộc căn phòng nào mới là phòng của nha đầu kia, sau khi hắn suy đoán một phen, trong lòng cũng không có đáp, chỉ đành phải tiến vào một gian trước. Hắn nhẹ chân nhẹ tay định đẩy cửa, lại thấy có thứ gì đó từ trong góc chui ra, phiếm ánh sáng xanh âm u, grào một tiếng liền nhào về phía hắn.
Dương Kiệt Minh chỉ cảm thấy bắp chân đau nhói, chờ đến khi hắn cúi đầu xem xét thì nhìn thấy là một con chó đen lớn đang cắn bắp chân hắn không buông.
Mà sau con chó đen này còn có vài con chó săn khác đang định nhào lên.
“Nương ơi, cứu mạng!” Dương Kiệt Minh gào lên, cũng không biết bởi vì đau hay bởi vì sợ, trong đũng quần liền nóng lên, lập tức ướt át.
Danh sách chương