Editor: Puck 
Không nói tới Dương Kiệt Minh và Cao thị bởi vì kinh động đến hàng xóm mà không ngừng bị mắng chửi, một hán tử sau khi ra cửa chính là chạy tới tòa nhà trên phố Hoa Thanh bây giờ Vạn Thục Tuệ và Vân Thù đang ở.

Hai hán tử này ngược lại cũng không phải là kẻ ác gì, chính là người nhà nuôi chó ngoài thành, trong Ung đô trong nhà mấy người bình thường nuôi chó phần lớn là chó nhà, phần lớn chó nhà đều dịu ngoan, lá gan cũng không lớn, đa phần chỉ biết sủa hai tiếng về phía người ta. Mà hai người huynh đệ bọn họ nuôi là chó săn, chó săn mà gia đình giàu có cần phải giữ nhà đều mua từ trên tay bọn họ, cũng không biết khi hai người này thuần dưỡng đã dùng cách gì, ngược lại nuôi vô cùng hung ác, đối với những kẻ xông tới cửa cũng không gọi, liền trực tiếp nhào tới cắn, thật sự đáp với một câu “Chó cắn người thường không sủa”.

Hai ngày trước khi mấy người Vân Thù tới đây mua mấy con chó săn định dùng làm giữ nhà, lại nói hơi sợ mấy con chó săn hình thể to lớn lực lưỡng này, chỉ sợ trong lúc nuôi lại cắn bị thương mình, cho nên chính là tốn một lượng bạc để hai hán tử này lưu lại thuần dưỡng.


Vân Thù bị Cẩm Sắt gọi tỉnh, khi vừa mở mắt chính là nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi của Cẩm Sắt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Thù nhìn Cẩm Sắt đánh thức mình, nhẹ giọng hỏi.

“Mới vừa rồi Tô Nhị ở nhà cũ tới đây, nói người Dương gia thế mà lại nửa đêm xông vào! Người Dương gia này thật sự quá không biết xấu hổ rồi!” Cẩm Sắt tức giận nói, “Cũng may bây giờ chuyển tới trong nhà mới, bằng không bị người nhìn thấy, đến lúc đó nói không chừng lại có đặt điều nói xấu gì đó.”

Vân Thù tỏ vẻ bình tĩnh, giống như đã sớm dự kiến trước sẽ có kết quả như thế, từ ngày đó sau khi thấy Dương Kiệt Minh, nàng cũng biết nam nhân này tuyệt đối không phải người dễ đối phó, bởi vì trong đôi mắt kia tràn ngập cảm xúc căm ghét, người như vậy, Vân Thù có dự cảm tuyệt đối không phải là  một đèn đã cạn dầu, cho nên nàng cũng lưu lại một đòn phía sau, nếu Dương Kiệt Minh còn có vài phần nhân tính tuyệt đối không làm gì, nàng sẽ lưu lại một đường sống cho hắn, nhưng có vài người chính là đường sống không đi cứ đi vào đường chết thì nàng cũng không ngăn cản.

Giống như lời Cẩm Sắt nói, may mà đã dọn nhà, nếu không hơn nửa đêm có nam nhân trèo tường vào trong nhà, cho dù cả người nàng là miệng cũng nói không rõ được, hơn nữa Dương Kiệt Minh này đêm khuya xông vào nhà, làm chính là chút chuyện hủy hoại danh tiết.

“Tiểu thư, định làm như thế nào? Người khốn kiếp như vậy nên cho một chút giáo huấn mới phải.” Cẩm Sắt căm hận nói, chuyện như vậy cũng có thể làm được, có lòng hủy danh tiết người ta mà tới, nếu không cho trừng trị dạy dỗ thích đáng, chỉ sợ sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Không sao, tỷ cứ nói cho Tô Nhị, trói hai người này lại bỏ đói hai bữa rồi ném ra.” Vân Thù đáp lại rồi nằm xuống, trong giọng nói có vài phần mệt mỏi, “Cứ để cho Tô Nhị đi ngủ đi, mọi người cũng đi ngủ, chuyện này không cần xen vào nữa.”

Cẩm Sắt có vài phần không tình nguyện, nghĩ tới sao Vân Thù lại đơn giản bỏ qua cho người ta như vậy, cho dù không báo quan thì ít nhất cũng phải cho gia đình này chút dạy dỗ mới phải, cứ dễ dàng bỏ qua cho như vậy, chỉ sợ có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.

“Yên tâm, chẳng qua chỉ thu được về châu chấu, nhảy lên không được bao lâu.” Lời nói nhàn nhạt của Vân Thù lại có một ma lực đặc biệt, khiến lòng Cẩm Sắt vốn có chút cuồng vọng cũng yên ổn lại, “Đừng nóng lòng, nóng lòng thua thiệt sẽ là mình.”

Ngoài miệng Vân Thù nói nhẹ nhàng linh hoạt như vậy, nhưng trong lòng đã có tính toán, Dương gia này đường sống không đi, như vậy nàng cũng không cần giữ lại nữa.

Cẩm Sắt biết được ý tứ của Vân Thù, biết tiểu thư nhà mình cũng có tính toán riêng nên không nói gì. Nàng đi ra ngoài, mấy người Lưu Châu và Y Lan đã tỉnh, thấy Cẩm Sắt đi từ trong phòng ra cũng biết được tiểu thư có tính toán.

Họ đều biết tuy rằng trong phủ này lớn nhất là phu nhân, nhưng đương gia làm chủ là tiểu thư, cho nên mới vừa rồi khi bị Tô Nhị tới gõ cửa đánh thức, mấy người các nàng cũng đi tìm Vân Thù chứ không đánh thức phu nhân.Cẩm Sắt theo lời Vân Thù căn dặn kêu Tô Nhị về, cũng để cho mấy người Y Lan Lưu Châu đi ngủ, hoàn toàn xem như đêm hôm nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Tô Nhị được căn dặn cũng không nói gì nhiều, lúc này sau khi trở về tòa nhà liền nói một câu với huynh trưởng, cũng liền ném Cao thị và Dương Kiệt Minh sang bên không thèm quan tâm rồi, định bỏ hai bữa đến chiều mai lại ném người ra ngoài.

Lại nói Bình nhi và Dương Đức Bình, chờ đến khi trời sáng vẫn không thấy Cao thị và Dương Kiệt Minh trở lại, trong lòng lo lắng không thôi, nàng giống như một con thoi xoay quanh, nghĩ tới có cần phải đi xem tình hình một chút không.

“Lão gia, cho đến giờ phu nhân và thiếu gia vẫn chưa trở về, ngài xem như thế nào?” Bình nhi nhìn Dương Đức Bình nhỏ giọng hỏi.

“Sợ cái gì mà sợ, đều là người lớn như vậy, không chết người được đâu!” Dương Đức Bình lơ đễnh nói, “Bình nhi, có vài đồng tiền để lão gia mua ly rượu uống không?”

Tám năm qua Dương Đức Bình đều mê muội trong rượu, chưa bao giờ có một ngày tỉnh táo, một ngày không uống rượu đối với ông ta mà nói giống như sống không bằng chết, hai ngày qua ông đã không dính vào một chút xíu rượu, điều này khiến cho cả người ông đều không có cảm giác gì rồi.

“Lão gia, nô tỳ lấy đâu ra bạc.” Bình nhi hốt hoảng nói.

“Đồ vô dụng!” Dương Đức Bình nhổ một ngụm, hùng hùng hổ hổ rời khỏi nghĩa trang.

Dương Đức Bình chạy một vòng trong Ung đô, hai ngày qua ông đều làm như vậy, nhưng trong Ung đô cho dù là tiệm rượu lớn cũng được hay tiệm rượu nhỏ bên đường cũng thế, chân Dương Đức Bình còn chưa bước vào đã bị người ta cầm chổi đuổi ra, nín nhịn hai ngày nay, cơn nghiện rượu của ông đã sớm mắc vào, nhưng tìm toàn bộ một vòng trong Ung đô đều là vẻ mặt chán ghét và xua đuổi.

Dương Đức Bình chắp tay sau đít chạy hết một vòng trên đường chạy không sai biệt lắm đến giờ ăn cơm trưa, trong phố lớn hẻm nhỏ ở Ung đô đều có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhất là khi trong mấy tiệm rượu ia truyền tới mùi thức ăn mùi rượu, trong mắt Dương Đức Bình đều là vẻ si mê, nhưng ông cũng hiểu được tình huống bây giờ của mình hơn phân nửa đều không có chỗ đi.

“Dương huynh! Đây chẳng phải Dương huynh sao!” Một giọng nói gấp gáp vang lên bên người ông, còn không đợi Dương Đức Bình phản ứng kịp, trên bả vai của ông đã bị người ta vỗ.

Dương Đức Bình nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy đứng bên người là một nam nhân trung niên, trên mặt nam tử kia mang theo nụ cười thân thiện, mặt rực rỡ nhìn ông, chỉ có điều gương mặt rất xa lạ.

“Ngươi là?”

“Dương huynh quên rồi? Chúng ta đã từng uống rượu rất nhiều lần với nhau, chúng ta đều là khách quen chỗ tiệm rượu của Đoàn lão đầu!” Ông ta gấp gáp nói, “Mấy ngày trước ta ra cửa một chuyến vừa mới trở về, đi chỗ Đoàn lão đầu đó ngược lại không thấy Dương huynh.”

Dương Đức Bình dĩ nhiên biết được Đoàn lão đầu mà ông ta đang nói chính là tiệm rượu nhỏ trước kia mình thường tới uống, nhưng kể từ sau khi Vân Thù ngừng cung cấp tiền bạc, ông cũng không vào được trong tiệm rượu của Đoàn lão đầu kia rồi, đang nghĩ phải đáp lời như thế nào, lại nghe người này nói một câu: “Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu gặp được Dương huynh, chúng ta liền tìm một tiệm ăn ăn thật ngon lại uống một bữa đi!”

Dương Đức Bình nghe người này muốn mời mình uống rượu, cũng không quan tâm tới người này lạ mắt như vậy, cũng không nhớ ra được mình rốt cuộc uống chung rượu với ông ta khi nào, vội vàng đáp lời: “Vậy cám ơn huynh đài rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện