Editor: Puck - Diễn đàn
Liễu Bác Ích thấy Vạn Thục Tuệ đồng ý tất nhiên cực kỳ vui mừng, ông móc khăn tay trong tay áo mình ra, đưa cho Vạn Thục Tuệ, bà khóc đến vô cùng đau buồn, nhưng nước mắt như hạt châu kia rơi vào trong lòng ông, ngược lại khiến ông vô cùng không nỡ.
“Đừng khóc, thân thể của nàng bây giờ không nên khóc.” Liễu Bác Ích nhỏ giọng khuyên nhủ, “Lại lau đi, đây ứng với là một chuyện hết sức vui mừng, nàng khóc cái gì?”
Liễu Bác Ích nhìn Vạn Thục Tuệ cầm khăn tay của ông lau nước mắt, ông hết sức chân thành nói: “Thục Tuệ, cho dù nàng thật sự bằng lòng gả cho ta hay bởi vì những lời nói vừa rồi của ta, nhưng ta thật tâm thật ý. Lời nói mới vừa rồi tuyệt đối cũng không phải chỉ thuận miệng nói ra, nàng yên tâm sinh hài tử, ta nhất định sẽ coi như hài tử thân sinh của mình mà đối đãi.”
Vạn Thục Tuệ gật đầu liên tục, mới vừa rồi bà ngồi sau tấm bình phong nghe cẩn thận đoạn đối thoại của Vân Thù và Liễu Bác Ích, ở trước mặt bà nếu như Liễu Bác Ích nói ra những lời này, Vạn Thục Tuệ còn có thể có chút nghi ngờ, dù sao ở trước mặt người ta nói ra những lời dễ nghe còn không phải là chuyện hạ bút thành văn sao, nhưng khó khăn nhất chính là sau lưng và ngay mặt giải thích giống nhau. Vạn Thục Tuệ cảm thấy Liễu Bác Ích thật lòng, mà bà cũng bằng lòng đánh cuộc một ván, đánh cuộc nam nhân này sẽ trở thành chỗ dựa của bà.
Vân Thù đứng ở bên cạnh nhìn Liễu Bác Ích nhỏ giọng trấn an mẫu thân của mình, hôm nay nàng cố ý mời Liễu Bác Ích tới trong nhà, cũng để cho mẫu thân mình ngồi ở sau tấm bình phong bằng gỗ dày không lên tiếng, để cho nàng và Liễu Bác Ích nói chuyện, xem ông ấy người này rốt cuộc có tính cách như thế nào. Nếu như sau khi ông ấy thật sự biết được những chuyện này còn có thể như một, vậy cũng đáng giá để suy nghĩ một chút, nhưng nếu như sau khi ông ấy biết được chuyện này mà có lời nói đẩy đưa khác hoặc có bất kỳ vẻ mặt không đúng nào, Vân Thù thề, từ nay về sau sẽ không để cho Liễu Bác Ích tới cửa, nàng không chọc nổi Ngự sử đại phu, trốn tránh vẫn là trốn tránh. [email protected]
Chỉ có điều Vân Thù không nghĩ tới Liễu Bác Ích cuối cùng sẽ nói ra như vậy, nàng thấy ông ấy nói cực kỳ nghiêm túc một chút cũng không tồn tại giả dối, lúc này mới chỉ ra chỗ mẫu thân ngồi, chuyện còn dư lại cũng nhìn ý tứ của chính mẫu thân nàng rồi, chỉ có điều Vân Thù không ngờ mẫu thân của nàng cứ đồng ý như vậy.
Nhưng mà nghe bà đồng ý như vậy, Vân Thù cũng không lên tiếng phản đối.
Vạn Thục Tuệ khóc một hồi lâu rồi mới dừng lại không tiếp tục khóc, thế nhưng đôi mắt đã đỏ giống như hạt đào, lòng nhiệt tình kích động của bà cũng đã thong thả lại, nghĩ đến lời mới vừa rồi mình nói, mặt của Vạn Thục Tuệ cũng có vài phần ửng đỏ, đang định xoay người ra phía sau, nhưng Liễu Bác Ích nắm chặt lấy bà không cho bà đi.
Liễu Bác Ích cũng không phải người hồ đồ gì, ông thật sự có vài phần kích động, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng biết được mới vừa rồi có lẽ là do Vân Thù ra chủ ý, hành động lần này tuy rằng có thử dò xét ý tứ của ông, nhưng đây cũng không phải là không hiểu chuyện, tất cả lo nghĩ của con bé đều có lý, xem ra hài tử Vân Thù này thật sự chính là vô cùng nhân tiểu quỷ đại *, suy nghĩ kia thật sự không hề kém người lớn, chỉ sợ suy tính của người lớn cũng không cẩn thận như con bé.
(*) Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ, chỉ tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất khôn khéo, làm người nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ.
Thấy Liễu Bác Ích nhìn qua, Vân Thù cũng lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Liễu bá bá xin đừng trách, cũng vì tốt cho mẫu thân con cho nên mới như thế.”
Liễu Bác Ích cười ha hả, một chút cũng không lưu tâm vẫy tay nói: “Thù nhi thận trọng, sao ta có thể để tâm, vậy lui về sau chúng ta đều là người một nhà, tất nhiên không nói lời kiểu hai nhà, tuổi của ta đây có thể có được một nữ nhi thông minh như Thù nhi cũng có thể coi như hạnh phúc. Thù nhi, Liễu bá bá không làm cho con thất vọng chứ?”
Vân Thù gật đầu cười, đúng là Liễu Bác Ích không khiến cho nàng thất vọng, cho nên bây giờ ông vẫn còn đứng ở đây nói chuyện với mẫu nữ hai người chứ không phải trực tiếp bị người mời ra ngoài.
Liễu Bác Ích thấy Vân Thù gật đầu, cũng biết nữ nhi tương lai của ông hài lòng với ông, mà ông cũng cực kỳ hài lòng với Vân Thù, mà lại còn càng nhìn càng hài lòng, nếu bây giờ Vạn Thục Tuệ đã đáp ứng với ông chuyện này, ông nghĩ hôm nay tốt nhất rèn sắt khi còn nóng quyết định hôn sự mới phải, sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Bác Ích nói: “Ta thấy một lát nữa trở về ta mời bà mai cầm lễ, sáng sớm ngày mai đi Vạn gia, chuyện này vẫn phải nói một tiếng cho Vạn lão phu nhân, nhận được tán thành của bà ấy, hôn kỳ này cũng nên xác định sớm mới được. Chỉ có điều thời gian này hơi vội vàng, lục lễ chỉ sợ không làm được chu toàn.”
Vạn Thục Tuệ gật đầu một cái, chuyện này đúng là đạo lý như vậy, nhưng bà cũng hiểu được bây giờ mình tái giá, nữ nhân tái giá có thể không được coi trọng giống như nữ tử xuất giá, tam thư lục lễ tất nhiên không thể nào, có thể có một cỗ kiệu đỏ mang tới cửa đã không tệ, nhiều nhất chính là sau khi vào cửa, ở ngoài cửa đốt hai dây pháo, trên cửa dán chữ hỷ bày tỏ trong nhà có tin mừng, nào sẽ khua chiêng gõ trống giống như lần đầu lên kiệu hoa. Vạn Thục Tuệ cũng hiểu được tình huống này, cho nên cũng không cưỡng cầu nhất định đầy đủ một tam thư lục lễ, nhưng nếu như mình tái giá, chuyện này vẫn thật sự phải báo cho Miêu thị.
Nhưng một khi báo cho Miêu thị, bên chỗ Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị không có khả năng không biết. Vừa nghĩ tới đại ca đại tẩu nhà mình, Vạn Thục Tuệ cũng cảm thấy có vài phần tự tại không lớn, tuy nói rằng đã nhìn rõ ràng hai người kia, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, nếu như chuyện này không để cho bọn họ biết được cũng không thể, nhưng một khi biết được, Vạn Thục Tuệ cũng chính là sợ không biết hai người bọn họ sẽ náo loạn ra một yêu nga tử * gì, Vạn Thục Tuệ lập tức có vài phần khó xử, bà nói: “Bên chỗ mẫu thân dĩ nhiên cần phải báo cho, chỉ có điều chỗ huynh trưởng… Nếu như để cho đại ca và đại tẩu biết được, chỉ sợ sẽ sinh ra ý niệm gì khác, nhưng không để cho bọn họ biết được, chuyện này khả năng không lớn, rốt cuộc vẫn là…” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Yêu nga tử: là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là: giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.
Vạn Thục Tuệ hơi lúng túng một chút, ngay cả Liễu Bác ích cũng cảm thấy có vài phần bị làm khó, chuyện này nói đơn giản cũng là một chuyện đơn giản, Vạn Thủ Nghĩa và Vạn Thục Tuệ là hai huynh muội, nếu như không để cho ông ta biết được, khi người khác nhắc đến cũng chính là Vạn Thục Tuệ thất lễ, ngay cả huynh đệ trong nhà cũng che giấu như vậy, đến lúc đó khi nhắc tới cũng chính là bà sai lầm rồi, nhưng nếu cho bọn họ biết được, Liễu Bác ích lại cảm thấy mặt ngoài tính tình của Vạn Thủ Nghĩa là tốt, nhưng trong xương cũng là một kẻ tham lam, chuyện mưu quan trước đó cũng có thể làm ra, lần này không biết định mượn chuyện này làm ra ồn ào gì, coi như khó lòng đề phòng.
Liễu Bác Ích suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía Vân Thù còn đứng ở bên cạnh: “Thù nhi, con hài tử nhân tiểu quỷ đại lại rất thông minh, con lại suy nghĩ một chút xem có chủ ý gì tốt?”
Ông ngay trước mặt Vân Thù nói ra những lời này thứ nhất coi Vân Thù là người mình, cảm thấy không có chuyện gì cần che giấu trước mặt con bé, hơn nữa Liễu Bác Ích cảm thấy suy nghĩ của bọn họ cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng mọi người cùng nhau vạch ra nguyên nhân, cũng thương lượng một chút, như vậy không hề khúc mắc hỏi chủ ý của Vân Thù, điều này thể hiện Liễu Bác Ích thật sự xem trọng Vân Thù ở trong lòng.
Vân Thù suy nghĩ một chút cười nói: "Chuyện này thật ra thì nghiêm túc nói đơn giản cũng đơn giản nói khó khăn cũng khó khăn. Bên chỗ bà ngoại kia hơn phân nửa không có vấn đề gì, chính là vấn đề chỗ cậu mợ thôi. Cũng không phải con đây một đứa làm ngoại sinh nữ ghét bỏ, chỉ có điều mấy chuyện gần đây cậu mợ làm thật sự không nói nổi, nếu để cho bọn họ biết được chuyện này nói không chừng sẽ sinh ra ý định gì, nhưng không biết được cũng là chuyện không thể nào.”
Liễu Bác Ích và Vạn Thục Tuệ gật đầu, cũng chính là đạo lý này.
Nụ cười trên mặt Vân Thù càng trở nên xảo trá, nàng nói: “Con đây ngược lại có một biện pháp, không biết có thể làm được hay không…”
(1) Tam thư lục lễ: Theo nghi thức truyền thống của Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần ba thư (tam thư) giới thiệu và sáu lễ (lục lễ).
- Tam thư:
+ Sính thư: thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ Lễ thư: Trong thư nhà trai chọn ngày lành tháng tốt, nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
+ Nghênh thư: Thư dự kiến ngày giờ rước dâu.
- Lục lễ là sáu lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ nạp thái (dạm ngõ): Sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
+ Lễ vấn danh: Sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp cát: Sau khi có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự
+ Lễ Nạp tệ (Nạp trưng): Đính hôn
+ Lễ Thỉnh kỳ: Sẽ kèm theo lá thư thứ ba
+ Lễ Nghênh thân (Vu quy)
Tam thư lục lễ ý chỉ được cưới hỏi đàng hoàng.
Liễu Bác Ích thấy Vạn Thục Tuệ đồng ý tất nhiên cực kỳ vui mừng, ông móc khăn tay trong tay áo mình ra, đưa cho Vạn Thục Tuệ, bà khóc đến vô cùng đau buồn, nhưng nước mắt như hạt châu kia rơi vào trong lòng ông, ngược lại khiến ông vô cùng không nỡ.
“Đừng khóc, thân thể của nàng bây giờ không nên khóc.” Liễu Bác Ích nhỏ giọng khuyên nhủ, “Lại lau đi, đây ứng với là một chuyện hết sức vui mừng, nàng khóc cái gì?”
Liễu Bác Ích nhìn Vạn Thục Tuệ cầm khăn tay của ông lau nước mắt, ông hết sức chân thành nói: “Thục Tuệ, cho dù nàng thật sự bằng lòng gả cho ta hay bởi vì những lời nói vừa rồi của ta, nhưng ta thật tâm thật ý. Lời nói mới vừa rồi tuyệt đối cũng không phải chỉ thuận miệng nói ra, nàng yên tâm sinh hài tử, ta nhất định sẽ coi như hài tử thân sinh của mình mà đối đãi.”
Vạn Thục Tuệ gật đầu liên tục, mới vừa rồi bà ngồi sau tấm bình phong nghe cẩn thận đoạn đối thoại của Vân Thù và Liễu Bác Ích, ở trước mặt bà nếu như Liễu Bác Ích nói ra những lời này, Vạn Thục Tuệ còn có thể có chút nghi ngờ, dù sao ở trước mặt người ta nói ra những lời dễ nghe còn không phải là chuyện hạ bút thành văn sao, nhưng khó khăn nhất chính là sau lưng và ngay mặt giải thích giống nhau. Vạn Thục Tuệ cảm thấy Liễu Bác Ích thật lòng, mà bà cũng bằng lòng đánh cuộc một ván, đánh cuộc nam nhân này sẽ trở thành chỗ dựa của bà.
Vân Thù đứng ở bên cạnh nhìn Liễu Bác Ích nhỏ giọng trấn an mẫu thân của mình, hôm nay nàng cố ý mời Liễu Bác Ích tới trong nhà, cũng để cho mẫu thân mình ngồi ở sau tấm bình phong bằng gỗ dày không lên tiếng, để cho nàng và Liễu Bác Ích nói chuyện, xem ông ấy người này rốt cuộc có tính cách như thế nào. Nếu như sau khi ông ấy thật sự biết được những chuyện này còn có thể như một, vậy cũng đáng giá để suy nghĩ một chút, nhưng nếu như sau khi ông ấy biết được chuyện này mà có lời nói đẩy đưa khác hoặc có bất kỳ vẻ mặt không đúng nào, Vân Thù thề, từ nay về sau sẽ không để cho Liễu Bác Ích tới cửa, nàng không chọc nổi Ngự sử đại phu, trốn tránh vẫn là trốn tránh. [email protected]
Chỉ có điều Vân Thù không nghĩ tới Liễu Bác Ích cuối cùng sẽ nói ra như vậy, nàng thấy ông ấy nói cực kỳ nghiêm túc một chút cũng không tồn tại giả dối, lúc này mới chỉ ra chỗ mẫu thân ngồi, chuyện còn dư lại cũng nhìn ý tứ của chính mẫu thân nàng rồi, chỉ có điều Vân Thù không ngờ mẫu thân của nàng cứ đồng ý như vậy.
Nhưng mà nghe bà đồng ý như vậy, Vân Thù cũng không lên tiếng phản đối.
Vạn Thục Tuệ khóc một hồi lâu rồi mới dừng lại không tiếp tục khóc, thế nhưng đôi mắt đã đỏ giống như hạt đào, lòng nhiệt tình kích động của bà cũng đã thong thả lại, nghĩ đến lời mới vừa rồi mình nói, mặt của Vạn Thục Tuệ cũng có vài phần ửng đỏ, đang định xoay người ra phía sau, nhưng Liễu Bác Ích nắm chặt lấy bà không cho bà đi.
Liễu Bác Ích cũng không phải người hồ đồ gì, ông thật sự có vài phần kích động, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng biết được mới vừa rồi có lẽ là do Vân Thù ra chủ ý, hành động lần này tuy rằng có thử dò xét ý tứ của ông, nhưng đây cũng không phải là không hiểu chuyện, tất cả lo nghĩ của con bé đều có lý, xem ra hài tử Vân Thù này thật sự chính là vô cùng nhân tiểu quỷ đại *, suy nghĩ kia thật sự không hề kém người lớn, chỉ sợ suy tính của người lớn cũng không cẩn thận như con bé.
(*) Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ, chỉ tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất khôn khéo, làm người nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ.
Thấy Liễu Bác Ích nhìn qua, Vân Thù cũng lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Liễu bá bá xin đừng trách, cũng vì tốt cho mẫu thân con cho nên mới như thế.”
Liễu Bác Ích cười ha hả, một chút cũng không lưu tâm vẫy tay nói: “Thù nhi thận trọng, sao ta có thể để tâm, vậy lui về sau chúng ta đều là người một nhà, tất nhiên không nói lời kiểu hai nhà, tuổi của ta đây có thể có được một nữ nhi thông minh như Thù nhi cũng có thể coi như hạnh phúc. Thù nhi, Liễu bá bá không làm cho con thất vọng chứ?”
Vân Thù gật đầu cười, đúng là Liễu Bác Ích không khiến cho nàng thất vọng, cho nên bây giờ ông vẫn còn đứng ở đây nói chuyện với mẫu nữ hai người chứ không phải trực tiếp bị người mời ra ngoài.
Liễu Bác Ích thấy Vân Thù gật đầu, cũng biết nữ nhi tương lai của ông hài lòng với ông, mà ông cũng cực kỳ hài lòng với Vân Thù, mà lại còn càng nhìn càng hài lòng, nếu bây giờ Vạn Thục Tuệ đã đáp ứng với ông chuyện này, ông nghĩ hôm nay tốt nhất rèn sắt khi còn nóng quyết định hôn sự mới phải, sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Bác Ích nói: “Ta thấy một lát nữa trở về ta mời bà mai cầm lễ, sáng sớm ngày mai đi Vạn gia, chuyện này vẫn phải nói một tiếng cho Vạn lão phu nhân, nhận được tán thành của bà ấy, hôn kỳ này cũng nên xác định sớm mới được. Chỉ có điều thời gian này hơi vội vàng, lục lễ chỉ sợ không làm được chu toàn.”
Vạn Thục Tuệ gật đầu một cái, chuyện này đúng là đạo lý như vậy, nhưng bà cũng hiểu được bây giờ mình tái giá, nữ nhân tái giá có thể không được coi trọng giống như nữ tử xuất giá, tam thư lục lễ tất nhiên không thể nào, có thể có một cỗ kiệu đỏ mang tới cửa đã không tệ, nhiều nhất chính là sau khi vào cửa, ở ngoài cửa đốt hai dây pháo, trên cửa dán chữ hỷ bày tỏ trong nhà có tin mừng, nào sẽ khua chiêng gõ trống giống như lần đầu lên kiệu hoa. Vạn Thục Tuệ cũng hiểu được tình huống này, cho nên cũng không cưỡng cầu nhất định đầy đủ một tam thư lục lễ, nhưng nếu như mình tái giá, chuyện này vẫn thật sự phải báo cho Miêu thị.
Nhưng một khi báo cho Miêu thị, bên chỗ Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị không có khả năng không biết. Vừa nghĩ tới đại ca đại tẩu nhà mình, Vạn Thục Tuệ cũng cảm thấy có vài phần tự tại không lớn, tuy nói rằng đã nhìn rõ ràng hai người kia, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, nếu như chuyện này không để cho bọn họ biết được cũng không thể, nhưng một khi biết được, Vạn Thục Tuệ cũng chính là sợ không biết hai người bọn họ sẽ náo loạn ra một yêu nga tử * gì, Vạn Thục Tuệ lập tức có vài phần khó xử, bà nói: “Bên chỗ mẫu thân dĩ nhiên cần phải báo cho, chỉ có điều chỗ huynh trưởng… Nếu như để cho đại ca và đại tẩu biết được, chỉ sợ sẽ sinh ra ý niệm gì khác, nhưng không để cho bọn họ biết được, chuyện này khả năng không lớn, rốt cuộc vẫn là…” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Yêu nga tử: là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là: giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.
Vạn Thục Tuệ hơi lúng túng một chút, ngay cả Liễu Bác ích cũng cảm thấy có vài phần bị làm khó, chuyện này nói đơn giản cũng là một chuyện đơn giản, Vạn Thủ Nghĩa và Vạn Thục Tuệ là hai huynh muội, nếu như không để cho ông ta biết được, khi người khác nhắc đến cũng chính là Vạn Thục Tuệ thất lễ, ngay cả huynh đệ trong nhà cũng che giấu như vậy, đến lúc đó khi nhắc tới cũng chính là bà sai lầm rồi, nhưng nếu cho bọn họ biết được, Liễu Bác ích lại cảm thấy mặt ngoài tính tình của Vạn Thủ Nghĩa là tốt, nhưng trong xương cũng là một kẻ tham lam, chuyện mưu quan trước đó cũng có thể làm ra, lần này không biết định mượn chuyện này làm ra ồn ào gì, coi như khó lòng đề phòng.
Liễu Bác Ích suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía Vân Thù còn đứng ở bên cạnh: “Thù nhi, con hài tử nhân tiểu quỷ đại lại rất thông minh, con lại suy nghĩ một chút xem có chủ ý gì tốt?”
Ông ngay trước mặt Vân Thù nói ra những lời này thứ nhất coi Vân Thù là người mình, cảm thấy không có chuyện gì cần che giấu trước mặt con bé, hơn nữa Liễu Bác Ích cảm thấy suy nghĩ của bọn họ cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng mọi người cùng nhau vạch ra nguyên nhân, cũng thương lượng một chút, như vậy không hề khúc mắc hỏi chủ ý của Vân Thù, điều này thể hiện Liễu Bác Ích thật sự xem trọng Vân Thù ở trong lòng.
Vân Thù suy nghĩ một chút cười nói: "Chuyện này thật ra thì nghiêm túc nói đơn giản cũng đơn giản nói khó khăn cũng khó khăn. Bên chỗ bà ngoại kia hơn phân nửa không có vấn đề gì, chính là vấn đề chỗ cậu mợ thôi. Cũng không phải con đây một đứa làm ngoại sinh nữ ghét bỏ, chỉ có điều mấy chuyện gần đây cậu mợ làm thật sự không nói nổi, nếu để cho bọn họ biết được chuyện này nói không chừng sẽ sinh ra ý định gì, nhưng không biết được cũng là chuyện không thể nào.”
Liễu Bác Ích và Vạn Thục Tuệ gật đầu, cũng chính là đạo lý này.
Nụ cười trên mặt Vân Thù càng trở nên xảo trá, nàng nói: “Con đây ngược lại có một biện pháp, không biết có thể làm được hay không…”
(1) Tam thư lục lễ: Theo nghi thức truyền thống của Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần ba thư (tam thư) giới thiệu và sáu lễ (lục lễ).
- Tam thư:
+ Sính thư: thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ Lễ thư: Trong thư nhà trai chọn ngày lành tháng tốt, nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
+ Nghênh thư: Thư dự kiến ngày giờ rước dâu.
- Lục lễ là sáu lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ nạp thái (dạm ngõ): Sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
+ Lễ vấn danh: Sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp cát: Sau khi có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự
+ Lễ Nạp tệ (Nạp trưng): Đính hôn
+ Lễ Thỉnh kỳ: Sẽ kèm theo lá thư thứ ba
+ Lễ Nghênh thân (Vu quy)
Tam thư lục lễ ý chỉ được cưới hỏi đàng hoàng.
Danh sách chương