Editor: Puck - Diễn đàn

Miêu thị từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, bà rốt cuộc không thể nhìn dáng vẻ cô đơn của Vạn Thục Tuệ, trước gánh chịu cái danh bị hưu đúng là khó nghe, bây giờ hòa ly tái giá cũng không phải chuyện khó coi gì, ở trong Ung đô cũng không phải không có. Trong đại gia đại hộ cũng có chuyện này, trong Hoàng gia còn có chuyện công chúa hòa ly với phò mã gả cho người khác, Vạn gia các nàng bây giờ là tiểu môn tiểu hộ, cũng không phải chuyện khó coi gì. Chỉ có điều bà không hiểu tại sao nữ nhi của mình đột nhiên nghĩ thông suốt nói tới chuyện này.

“Người kia nhân phẩm phẩm tính như thế nào?” Miêu thị hỏi, “Ở đâu?”

“Cũng bên trong Ung đô, coi như gần chúng ta, là một người tốt.” Vạn Thục Tuệ chậm rãi nói, vấn đề này Vân Thù đã sớm nói trước với bà rằng sau khi gặp Miêu thị có thể sẽ hỏi, đáp như này cũng chính là Vân Thù kêu bà đáp, ngàn vạn lần không thể trước mặt phu thê Vạn Thủ Nghĩa đề cập tới tục danh của Liễu Bác Ích, nói hàm hàm hồ hồ là được, “Người đó không ngại con đã từng gả, cũng nói sẽ coi Thù nhi giống như nữ nhi ruột thịt, ngay cả cục thịt trong bụng con cũng sẽ coi như thân sinh.”

Hồ thị lại hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nói: “Hóa ra là một hán tử tình nguyện mang nón xanh sẵn có!” Bà biết chỗ Vạn Thục Tuệ thuê chính là nơi không tính là nơi tốt gì, người ở bên cạnh cũng không phải kẻ có quyền thế gì, còn nữa nam nhân không ngại cưới một nữ nhân dẫn theo tha du bình * còn bằng lòng đội nón xanh nghĩ đến cũng không phải người có tiền gì.

(*) Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu

Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.

Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do một, hai người đi mua, mỗi lần cần đi rất xa để mua bảy, tám ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất nhỏ. Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, đi vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê trên đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)

“Ngươi không mở miệng nói chuyện, không ai kêu ngươi câm!”

Sau khi Miêu thị mắng Hồ thị một câu, lúc này mới nhìn về phía Vạn Thục Tuệ, khẽ gật đầu nói: “Nam nhân như vậy cũng coi như khó có được, nếu như con đồng ý, ta cũng không có ý kiến gì, nương già rồi, hai đứa cô nhi quả mẫu lui về sau cũng không có bao nhiêu dựa vào, nếu hắn ta có thể nói ra những lời này, nếu có thể làm được thì không gì tốt hơn nữa. Con đã đồng ý, sao hắn không ngỏ ý?” di1enda4nle3qu21ydo0n

“Bà ngoại, thúc thúc kia vốn cũng có lòng vậy, con chính là muốn cùng mẫu thân đến thăm dò một tiếng của bà ngoại và cậu. Nếu bà ngoại và cậu không phản đối, vậy quay đầu để thúc thúc ấy tìm bà mai tới cửa hạ sính lễ.” Vân Thù nói, “Bà ngoại sẽ không trách tội chứ?”

Miêu thị gật đầu một cái, tán thưởng một câu: “Chuyện này cũng có thể coi như làm được cẩn thận.” Miêu thị cảm thấy cũng may mà hôm nay mẫn nữ hai người tới thăm dò trước một chút, nếu không trong lúc vội vàng có bà mai tới cửa thật sự không thể không dọa sợ bà. Miêu thị suy nghĩ một chút, nữ nhi mình tới trước mặt mình nói chuyện này, bà cũng không có lý do gì nói gì nữa, liền nói, “Chỗ ta không có ý kiến gì, lão đại, con có ý kiến gì không?”

Vạn Thủ Nghĩa lắc đầu, “Nếu muội tử tới đây nói, cũng chính là mình nhận đúng, ta đây là đại ca cũng không có gì để nói, tất nhiên đồng ý, chỉ cần lui về sau người nọ có thể đối xử tử tế với muội tử và ngoại sinh nữ là được.”

Miêu thị gật đầu, nhìn về phía Vân Thù và Vạn Thục Tuệ: “Chuyện này chúng ta không phản đối, con quay đầu lại nói tiếng gió, để cho hắn ta tìm người làm mai đến hạ sính lễ là được, thời gian sớm định đi, bụng này của con không đợi được.”

Hồ thị lại âm dương quái khí bồi thêm một câu: “Cũng đúng, thừa dịp bây giờ bụng còn chưa lớn gả cho cũng tốt, nếu chờ thêm mấy tháng lớn bụng rồi vào cửa đó thật sự khó coi hơn chết rồi.”

“Mợ nói rất đúng, cho nên ta và mẫu thân cũng cảm thấy tam thư lục lễ này bởi vì hơi vội vàng, chỉ sợ không làm toàn bộ được, bà ngoại ngài xem chuyện này nói như thế nào?” Vân Thù cũng tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại một câu. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Ít nhiều gì Miêu thị cũng có thể coi như là người thông tình đạt lý, bà cũng hiểu được tình huống của nữ nhi mình, bây giờ không thấy mang thai, nhưng bụng này của nữ nhân nói lớn là lớn lên, ban đầu khi bà có thai, chỉ cảm thấy cái bụng này trong một đêm trực tiếp to lên, hơn nữa như bây giờ, tam thư lục lễ không đầy đủ cũng không có cách nào, dù sao nữ nhi mình lúc trước đã từng cưới, nào có thể từ từ từng lễ giống như năm đó, có bà mai tới một chuyến hạ sính lễ sau đó xác định hôn kỳ chính là có thể xuất giá, có vài người ngay cả bước này cũng không đi, bản thân thu dọn đồ đạc tới cửa nhà người ta cũng có.

Bà gật đầu một cái nói: “Chỉ cần hắn ta đối xử tốt với con, những thứ này cũng không cần gấp, dù sao con cũng không thể phô trương quá mức rồi.”

Vân Thù thấy Miêu thị đồng ý, nàng lại chậm rãi mở miệng nói: “Bà ngoại, trong này vẫn còn có một chút chuyện, tuy nói rằng tam thư lục lễ không làm toàn bộ, nhưng thúc ấy cũng nói, kiệu hoa muốn tới đón, tránh cho một chút tiếng vang cũng không có đã tiến vào cửa. Con ngược lại thật ra không quan trọng, nhưng mẫu thân làm tân nương mà nói cũng có vài phần nghiên cứu, đến lúc đó mẫu thân xuất giá trong nhà đi thuê hay xuất giá ở nhà cậu? Sính lễ này nếu đưa tới nhà cậu, vậy đồ cưới có phải cũng đặt mua một chút không…” Vân Thù càng nói giọng điệu càng thấp một chút, thậm chí còn có vài phần ý tứ chần chừ, “Cũng không thể để mẫu thân trống không đi vào cửa đi, người xem…”

Hồ thị suy nghĩ một chút, lập tức tỉnh táo lại, trong lòng nhất thời giống như có một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt. Ngươi được đấy Vạn Thục Tuệ! Hay cho ngươi một Vân Thù! Chính là bây giờ đến đòi đồ cưới đấy! Vừa nghĩ tới đồ cưới, Hồ thị đã không thể ở bên cạnh giả câm giả điếc rồi, bà vội vàng nói: “Những chuyện này nói với bà ngoại ngươi thì có tác dụng gì! Chẳng lẽ còn muốn để bà ngoại ngươi cho thêm đồ cưới sao? Ta nói này Thù nha đầu, lòng dạ của ngươi cũng quá dữ di, đưa tay đều chỉ về phía bà ngoại ngươi, ngươi đây nào có một chút hiếu đạo đáng nói!”

Những lời này của Hồ thị được gọi là lời lẽ chính nghĩa, gần như hóa thân thành thanh thiên đại lão gia trên công đường, hận không thể trực tiếp dùng kinh đường mộc gõ kêu to cho người cho nha đầu này một chút dạy dỗ. die nd da nl e q uu ydo n

Vân Thù cũng không giận, nàng nói: “Mợ nói chuyện gì vậy, sính lễ của thúc thúc đưa tới trong phủ, đến ngày đó kiệu hoa vừa tới không có một chút đồ cưới trống rỗng liền đi ra cửa, đây không phải thành chuyện cho người ta cười sao, đến lúc đó trừ cười mẫu thân ra còn cười cậu mợ, nói Vạn gia làm việc như vậy, đến lúc đó mợ lại phải nghe nói lời khó nghe. Hơn nữa, đến lúc đó ta sẽ sống qua ngày với mẫu thân, sính lễ này dĩ nhiên thuộc về cậu mợ, mợ còn hẹp hòi cái gì…”

“Vậy sính lễ của người này có bao nhiêu? Đừng nói mợ tham tiền gì đó, nếu người nọ tặng sính lễ cực cao, chúng ta dĩ nhiên phải đưa lại một ít. Nhưng nếu sính lễ giống như nhà tầm thường, nương ngươi cũng không phải chưa từng gả cho người, ban đầu khi nương ngươi gả ra cửa đã cho thêm trang, bây giờ tái giá còn phải đòi nhà mẹ cho thêm trang, điều này cũng thật sự có phần nói không nổi nha?” Hai tay Hồ thị chống nạnh nói.

Vân Thù giống như bị lời Hồ thị nói trúng việc trái với lương tâm, nàng lui về sau một bước, vẻ mặt hơi chần chừ, sau một hồi lâu mới nói: “Thúc thúc ngược lại là một người chịu khó, chỉ có điều trước đây cũng có một đời thê tử, sau lại không còn, bây giờ còn có một nhi tử tuổi lớn hơn ta mấy tuổi, phương diện sính lễ này…”

Hồ thị tỏ vẻ quả thế, bà liền hiểu được nam nhân có thể tiếp nhận Vạn Thục Tuệ hơn phân nửa cũng không phải thứ hàng tốt gì, bây giờ còn là một người góa vợ, còn có một nhi tử, điều này có thể ra bao nhiêu tiền sính lễ, sính lễ như vậy còn phải trong nhà cho mua thêm đồ cưới, Hồ thị nghĩ như thế nào cũng thấy thua thiệt, bà nói: “Tuy nói rằng một người góa vợ, chỉ có điều phối với tiểu cô cũng vừa vặn, cũng có thể coi như môn đăng hộ đối rồi. Theo ta thấy, sính lễ này đưa thẳng đến chỗ các ngươi là được rồi, cũng đừng đưa tới chỗ chúng ta, đến lúc đó khi xuất giá tiểu cô ngươi cứ trực tiếp xuất giá ở chỗ ngươi là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện