Trong lòng Lạc Bảo Anh chờ đợi một đáp án có thể khiến mình cảm thấy bình yên, nhưng Vệ Lang không trả lời.
 
Trong thiền phòng mờ tối, gò má hắn trơn bóng như ngọc, ánh lửa như ẩn như hiện trên hàng mi cong.
 
Nàng xoay người cầm lấy que đóm đang cháy.

 
Không ngờ nàng quá lùn nên không với tới, một hàng đèn hoa sen đặt trên giá sắt phải người cao lớn trưởng thành mới thắp được, mặt nàng đỏ lên, nghĩ thầm, Lạc Bảo Anh ơi là Lạc Bảo Anh, cô lớn lên sao lại lùn thế này, vốn định thay cô thắp một ngọn đèn cũng không được!
 
Nếu nhờ người khác làm hộ thì không còn thành ý.
 
Nàng ngây ngốc cầm que đóm trong tay, đúng là có lòng mà không có sức.
 
Vệ Lang đứng bên cạnh cảm thấy buồn cười, đột nhiên hắn cúi xuống ôm nàng lên.
 
Hai tay hắn giữ chặt eo nàng khiến trái tim nàng như ngừng đập.
 
Thiếu chút nữa Lạc Bảo Anh đã đánh rơi que đóm, lắp bắp nói: “Huynh làm gì vậy?”
 
“Giúp muội thắp đèn, còn không mau thắp đi?” Vệ Lang nhướng mày, “Không ngờ nhìn người nhỏ như vậy nhưng lại không hề nhẹ.”
 

Trên người nàng có nhiều thịt hơn hắn nghĩ.
 
Hai tai Lạc Bảo Anh đỏ bừng, nếu nàng là cô nương đã trưởng thành thì có cho Vệ Lang một cái tát cũng không quá đáng, nhưng lúc này hắn xem nàng như tiểu hài tử, cho nên không cần quá mức chú ý đến cử chỉ hay lời nói như với các cô nương khác, nàng liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng đang đứng bên cạnh, tiểu hòa thượng cười hì hì nhìn hai người, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
 
Đúng rồi, nàng vẫn là tiểu cô nương, nàng đọc thầm tên của Lạc Bảo Anh rồi thắp sáng đèn hoa sen, ngay sau đó chân nhỏ đá vào ngực Vệ Lang: “Xong rồi, thả ta xuống.”
 
Hoàn toàn là khẩu khí của chủ tử, lấy đâu ra nửa điểm biết ơn hắn?

 
Vệ Lang không buông tay: “Đã giúp muội mà còn không biết nói cảm ơn sao?”
 
Không thích nói đấy thì làm sao? Lạc Bảo Anh chu miệng, nàng hỏi hắn thắp đèn vì ai hắn không thèm trả lời, vậy dựa vào đâu mà muốn nàng cảm tạ hắn, hơn nữa nàng cũng không nhờ giúp đỡ.
 
Nha đầu này…
Đang ở thiền phòng nên Vệ Lang có vài phần kiêng kỵ, cuối cùng đành phải thả nàng xuống.
 
Chân ngắn của Lạc Bảo Anh nhanh chóng chạy ra ngoài, đến bên cạnh Lạc Nguyên Chiêu mới dừng lại.
 
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, Lạc Nguyên Chiêu hỏi: “Muội đi đâu về? Lúc dâng hương ta còn thấy muội lễ bái, một lúc sau đã không thấy bóng dáng muội đâu. Sao mặt lại hồng như vậy, thấy không thoải mái sao?” Hắn đặt tay lên trán nàng thấy hơi nóng, vội hỏi: “Hay là nhiễm phong hàn?”
 
“Không phải.” Lạc Bảo Anh nói, “Muội chỉ hơi nóng thôi, không sao hết.”
 
Thấy vầng trán trơn bóng của nàng lấm tấm mồ hôi, Lạc Nguyên Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “May mà không sinh bệnh, đi thôi, lần đầu tới chùa Bạch Mã, ta dẫn muội đi chơi.”
 
“Ca ca biết nơi nào có cảnh đẹp sao?” Nàng đến chùa Bạch Mã nhiều lần nên quen thuộc cảnh sắc nơi đây, một năm đi cùng Nhị cô cô vài lần nhưng Lạc Nguyên Chiêu chưa tới đây bao giờ.
 
“Ta vừa hỏi thăm tiểu hòa thượng, hắn nói ở phía nam có lầu chuông, phía bắc có tháp Quan Vân xây mười ba tầng, cao hơn tháp xây trong chùa miếu ở Hồ Châu rất nhiều, còn có… vườn hoa trà, nhưng đã hết mùa hoa nở nên không còn gì để xem.” Hắn cười hỏi muội muội, “Muội muốn đi đâu trước?”
 
Đúng là ca ca tốt, có lẽ hắn cảm thấy thường ngày không thể ở bên cạnh muội muội, lúc này khó có cơ hội được trở về nên muốn bù đắp cho nàng, vì thế Lạc Bảo Anh ngoan ngoãn nói: “Ca ca đi đâu thì muội đi nơi đó.”
 
Nhất định là chỗ nào cũng muốn đến xem, Lạc Nguyên Chiêu nói: “Vậy đến tháp Quan Vân trước.”
 
“Được.” Lạc Bảo Anh liên tục gật đầu.
 
Những cô nương khác đều ở cạnh nhau, nàng không muốn rủ họ đi cùng, hai huynh muội đi cùng nhau đỡ bị người khác quấy rầy, tự do tự tại.
 

Đi dọc theo đường nhỏ lát đá cẩm thạch, chỉ một lúc bóng dáng hai huynh muội đã biến mất trong cánh rừng, lúc này đang vào đầu mùa hè nên cây cối tươi tốt sum suê, sinh trưởng bừng bừng. Dù là lá xanh hay hoa đỏ đều vươn mình lộ ra vẻ đẹp rực rỡ nhất, cộng thêm chim chóc hót vang trời, càng đi vào càng thấy giống chốn đào nguyên.
 
Lạc Nguyên Chiêu trông thấy loài hoa cỏ nào kỳ lạ đều giải thích cho Lạc Bảo Anh nghe.
 
“Ca ca không đọc kinh thư cho tốt mà còn xem sách y?” Nói rõ công dụng của từng loại thảo dược, nhất định là y thư.
 
“Lúc nhàn rỗi có đọc qua.” Lạc Nguyên Chiêu nắm cổ tay Lạc Bảo Anh, sờ nhẹ hai cái rồi nói, “Mạch đập rõ ràng, đúng là không mắc bệnh.”
Lạc Bảo Anh bật cười: “Vậy cũng tốt, giả sử sau này ca ca không thi đậu cử nhân thì có thể mở dược đường chữa bệnh.”
 
“Không cần muội nói mấy lời xui xẻo!” Lạc Nguyên Chiêu gõ trán nàng.
 
Hai người vừa nói vừa cười từ trong rừng đi ra, nào ngờ có một trái cầu không biết từ đâu bay tới, suýt nữa rơi trúng đầu Lạc Bảo Anh, may mà Lạc Nguyên Chiêu nhanh tay bắt được, hắn bước nhanh ra ngoài, trầm giọng nói: “Là ai đá cầu?”
 
Có thể chơi nhưng phải chú ý tình huống xung quanh, giả sử thật sự rơi trúng mặt cô nương, phá hủy dung mạo của người ta thì làm sao?
 
Phía xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, có vị cô nương đang đi tới, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, là chất nhi của ta không cẩn thận, xin…” Đôi mắt nàng nhìn khuôn mặt Lạc Nguyên Chiêu, tạm dừng một lát mới nói tiếp, “Xin công tử thứ lỗi, ta đến nhận lỗi thay Tân Nhi.”
 
Giọng nói vô cùng quen thuộc, Lạc Bảo Anh vừa nghe đã nhận ra người tới là ai, nàng lách người ra khỏi bụi cây, hơi mỉm cười nói: “Thì ra là Lưu cô nương.”
 
Người tới chính là Lưu Oánh.
 
Hôm nay nàng cùng Lưu phu nhân đến chùa dâng hương, chất nhi trong miệng nàng chính là con trai của Lưu Thời Triệt - Đại công tử Lưu gia, năm nay bốn tuổi, hiện nay Lưu Thời Triệt đang giữ chức Tri phủ ở một huyện ngoài thành, Lưu phu phân thương nhớ cháu nội nên mới đón về Lưu phủ chơi. Tiểu hài tử nghịch ngợm, ở chùa miếu bắt phải chơi đá cầu cho bằng được, Lưu Oánh không có cách nào khác nên đành dẫn cậu bé đến bãi đất rộng rãi này, không ngờ gặp được Lạc Bảo Anh ở đây.
 
Nàng kinh ngạc nói: “Lạc Tam cô nương, thật trùng hợp.” Khi nói chuyện, ánh mắt nàng lại xoay chuyển trên người Lạc Nguyên Chiêu, nghi hoặc hỏi, “Vị này là…?”
 
Lần trước chỉ mời nữ quyến Lạc gia đến phủ nên nàng thật sự không biết Lạc Nguyên Chiêu là ai, chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào màu xanh lá nổi bật lên hoa văn hạc ngậm linh chi, tóc đen buộc lên, dùng một cây trâm ngọc bích chặn lại, vừa đơn giản vừa tuấn tú, khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời. Rõ ràng là một nam nhân nhưng lại có phong thái thanh cao nhã nhặn hơn nhiều nữ tử.
 

Kinh thành có Vệ Tam công tử không người nào sánh được, nhưng thiếu niên  trước mắt này chỉ cần qua một hai năm nữa nhất định không hề thua kém Vệ Lang.
 
Thấy Lưu Oánh chăm chú nhìn mình, chân mày Lạc Nguyên Chiêu nhướn lên: “Ta là ca ca của Bảo Anh.” Hắn duỗi tay trả lại nàng trái cầu.
 
Ngón tay thon dài giống như bạch ngọc.
 
Mặt Lưu Oánh đỏ lên, nàng cúi thấp đầu bảo nha hoàn đứng bên đi lấy.
 
Lạc Bảo Anh nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhớ tới hôn sự của Lưu Oánh, lúc nàng đính hôn Nhị cô cô nói đã đến lúc gả chồng cho Lưu Oánh, Lưu gia chỉ có mình nàng là nữ nhi nên người cầu hôn không ít, nhưng Lưu Oánh vẫn chưa thích ai. Mẹ đẻ nàng chết sớm, một tay Nhị cô cô nuôi lớn nàng, quả thật hai người có vài phần chân tình thế nên Nhị cô cô chưa bao giờ thúc giục hay bức bách nàng.
 
Sau đó cũng không biết như thế nào, có lẽ vẫn chưa định ra hôn sự, bằng không giờ này Lưu Oánh đã thành thân.
 
Lúc này Tân Nhi chạy nhanh tới, kêu lên: “Cô cô, cô cô, có tìm thấy quả cầu của con không?”
 
“Ở đây.” Lưu Oánh đưa quả cầu cho Tân Nhi, cười với bé sau đó chỉ vào Lạc Nguyên Chiêu, “Là Lạc công tử tìm được, con mau đến cảm ơn người ta.”
 
Bé trai bốn tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh, lớn lên rất giống phụ thân, lúc trước Lạc Bảo Anh rất thích ôm đứa cháu trai này chơi đùa, nàng nhìn chằm chằm Tân Nhi, nghĩ thầm cậu bé đã cao hơn rất nhiều, chỉ tiếc là không thể nhận ra nàng.
 
Tân Nhi nghiêng đầu nhìn Lạc Nguyên Chiêu, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn Lạc ca ca.”
 
Bé con nói năng ngọt xớt nhưng không khiến Lạc Nguyên Chiêu dao động, hắn nghiêm mặt nhắc nhở: “Lần sau không được tùy tiện đá cầu như này nữa, rơi trúng người khác sẽ gây họa.”
 
Tân Nhi bị dọa nên núp sau lưng Lưu Oánh.
 
Lưu Oánh cười nói: “Lạc ca ca nói đúng, Tân Nhi phải nhớ rõ, lần sau không thể ở chỗ nào cũng đòi đá cầu, nếu tổ mẫu biết nhất định sẽ trách mắng.”
 
“Vâng.” Tân Nhi gật đầu, rúc vào bên người Lưu Oánh, lôi kéo tay nàng, “Cô cô đi chơi với con tiếp thôi, con còn chưa chơi đủ đâu.”
 
“Được.” Lưu Oánh cười với Lạc Bảo Anh và Lạc Nguyên Chiêu, “Cứ nghĩ có thể đi dạo cùng Tam cô nương, có lẽ hai người lần đầu tới đây, nhưng tiểu tử Tân Nhi không hiểu chuyện đã khiến mọi người chê cười. Tam cô nương, lần sau ta mời ngươi tới Lưu phủ làm khách.”
 
Lạc Bảo Anh đồng ý.
 
Lưu Oánh xoay người đi về phía khác, trong lòng còn muốn nhìn Lạc Nguyên Chiêu thêm lần nữa nhưng phải cố gắng nhịn xuống, cô nương gia phải rụt rè lễ độ, nàng không giống mấy người lả lướt bên ngoài, trên người nàng mang dòng máu cao quý của Lưu gia nên không thể để người khác xem thường.

 
Cô nương mười lăm tuổi hơi cong khóe miệng, ôm lấy bả vai cháu trai bước đi.
 
Nhìn từ đằng sau chỉ thấy dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, rất có cảm giác cao quý xinh đẹp của cô nương con nhà thế gia đại tộc.
 
Tân Nhi đi bên cạnh thỉnh thoảng ngẩng đầu nói chuyện với Lưu Oánh, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, lúc nàng còn sống Tân Nhi luôn dính bên người nàng, còn Lưu Oánh… Lưu Oánh luôn im lặng không hay trò chuyện, an tĩnh ôn nhu, trước nay nàng không phát hiện ra Lưu Oánh là người nhanh nhẹn hoạt bát như vậy, đối nhân xử thế chu đáo vẹn toàn, lúc nãy nói chuyện với Lạc Nguyên Chiêu hay dạy bảo Tân Nhi đều khiến người ta không thể chỉ ra nửa điểm sai sót.
 
Thì ra Lưu Oánh là người như vậy.
 
Bàn tay trong tay áo hơi siết chặt, một ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến nàng không thể tin tưởng.
 
Thân mình cứng ngắc đứng bất động, Lạc Nguyên Chiêu đi qua thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, cầm tay nàng nhưng không thấy lạnh, hắn vội hỏi: “Làm sao vậy?”
 
“Không có gì.” Lạc Bảo Anh thở ra một hơi, không có chứng cứ nên không thể suy đoán lung tung, may mà nàng có rất nhiều thời gian, “Ca ca, đi ngắm tháp thôi!”
 
Lạc Nguyên Chiêu bị nàng kéo đi.
 
Trong khách phòng, Viên lão phu nhân nói với Viên thị: “Một thời gian nữa Đại Lương sẽ tiến hành tuyển tú, ta thấy Bảo Chương xinh đẹp diễm lệ như vậy chắc chắn sẽ lọt vào mắt của quan tuyển chọn.”
 
Lúc trước đến Viên gia biết Viên lão phu nhân rất coi trọng Lạc Bảo Chương, nhưng Viên thị không đoán được bà muốn để Lạc Bảo Chương tiến cung.
 
Bàn tay tì mạnh lên góc bàn, Viên thị nói: “Hoàng Thượng sớm lập ra Thái Tử, Đại Lương đã có người kế thừa, Bảo Chương vào cung sao có thể tranh giành được?”
 
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Viên lão phu nhân từ từ nói, “Chỉ cần nó sinh ra một nhi tử thì chắc chắn đó là Vương gia, vinh hoa phú quý hưởng không hết, cần gì phải tranh giành ngôi vị Thái Tử?”
 
Viên thị không biết nói gì, chỉ có thể lấy Lạc Vân ra làm lá chắn: “Chắc chắn tướng công sẽ không đồng ý.”
 
“Cần gì hắn đồng ý? Ta đã nói qua chuyện này với phụ thân ngươi, phụ thân ngươi cũng không phản đối, lúc trước con rể được điều đến kinh thành, trong lòng ngươi biết rõ, nếu không có Viên gia khắp nơi chuẩn bị lo liệu thỏa đáng thì ngươi tưởng dễ dàng như vậy? Không nói đến việc có ân tất báo, hiện giờ để Bảo Chương vào cung có thể tổn hại đến ai?” Viên lão phu nhân bưng chén trà lên, cầm nắp chén ma sát qua lại, “Nếu may mắn thì có thể làm trắc phi cho Thái Tử, nghe nói lần này cũng cùng tuyển.”
 
Lời nói nhẹ nhàng hòa nhã nhưng từ trong miệng Viên lão phu nhân nói ra không khác gì đang cầm dao đe dọa người ta, xưa nay Viên thị luôn bị bà áp chế nên không dám trái lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện