Qua một năm, lại lớn thêm một tuổi, La Thiên Trì một lòng muốn làm quan, lúc này đang ở hậu viện đánh một bộ quyền, đánh xong lập tức phân phó tùy tùng chuẩn bị ngựa để vào cung gặp Hoàng Hậu và Thái Tử.
La Uy nói: “Hầu gia, bên ngoài có Trương công tử và Hồ công tử đã chờ hồi lâu, nói muốn mời Hầu gia tới Hoài Hương Lâu uống rượu.”
Nghe thấy tên hai người kia, La Thiên Trì lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Vì hai người đó đều có muội muội, đều muốn đem muội muội gả cho hắn để trở thành phu nhân của Nghi Xuân Hầu phủ, nhưng dựa vào đâu vậy? La Thiên Trì hắn là người thiếu nữ nhân sao, tưởng người nào hắn cũng chấp nhận ư? Hắn cười nhạt một tiếng: “Bảo bọn hắn đi đi, hôm nay ta không rảnh, về sau cũng không rảnh!”
La Uy lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.

Khi trở về, thấy La Thiên Trì đang thay quần áo, nhịn không được nhẹ giọng nói với La Vi: “Dù gì gia cũng đã mười bảy, bây giờ ngay đến một nữ nhân cũng không có, chẳng trách những người đó đỏ mắt thèm thuồng, đáng thương người lớn trong nhà đều không còn nữa, muốn lo liệu chuyện này cũng phiền phức, chỉ có thể nhờ Hoàng Hậu nương nương làm chủ.”
La Vi nói: “Vậy không tốt sao? Có thể lọt vào mắt nương nương, nhất định là cô nương tốt, không giống mấy a miêu a cẩu lúc nào cũng vọng tưởng Hầu gia nhà ta đâu!”
Thấy lời này có lý, La Uy gật đầu.
La Thiên Trì ra bên ngoài, cưỡi ngựa chạy thẳng vào cung.
Từ khi La Trân qua đời, La Thiên Trì không thường xuyên vào cung như trước, thế nên La thị biết cháu trai tới, lòng tràn đầy vui mừng, nhìn thấy hắn đi vào, lập tức tỉ mỉ quan sát, cười nói: “Không giống năm ngoái nữa, thật sự trưởng thành rồi.”
“Đại cô cô, con trưởng thành từ lâu rồi.” La Thiên Trì nhướn mày nói, “Cho nên cô cô, người mau bảo Hoàng Thượng cho con một chức quan đi!”
Đứa nhỏ này, tính tình luôn thẳng thắn như vậy, La thị nhịn không được cười nói: “Nhìn cái tính nôn nóng của con đi, tới nơi mà cũng không biết nói chuyện với ta một lúc, sao lại chỉ thích đòi hỏi thế này?”
La Thiên Trì cười hắc hắc, ngồi xuống bên cạnh bà: “Cô cô, con ăn nói vụng về, còn không phải sợ nói linh tinh khiến người mất hứng sao?”
“Biết mình ăn nói vụng về thì phải chọn lời dễ nghe để nói.”
“Vâng vâng, cô cô là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!”

La thị bị hắn chọc cho cười không ngừng.
Cung nhân thấy La thị vui vẻ như vậy, chân mày cũng giãn ra, nghĩ thầm khó trách bên ngoài có nhiều người muốn nịnh bợ Nghi Xuân Hầu phủ, cho dù là nô bộc gác cửa cũng có người lén lút đưa bạc, thật sự là La thị quá quan tâm đến nhà mẹ đẻ, về sau nếu Thái Tử lên ngôi, từ trước đến nay hắn luôn hiếu thuận, thế nên Nghi Xuân Hầu phủ chắc chắn vẫn sẽ kéo dài, hơn nữa còn là một đường thăng tiến.
Hai cô cháu nói chuyện một hồi, La Thiên Trì hỏi tới Dương Húc.
La thị thở dài: “Hôm nay không tới Xuân Huy Các, biểu tẩu của con bị bệnh.”
La Thiên Trì lấy làm kinh hãi: “Thân thể biểu tẩu luôn tốt, sao lại bệnh?”

Người được nhắc tới là Thái Tử Phi Tôn thị, năm nay hai mươi lăm tuổi, nàng đã gả cho Dương Húc được bảy năm, hai người có một nhi tử năm tuổi, vốn La thị còn muốn nàng sinh thêm mấy đứa bé nữa, ai ngờ sau này vẫn luôn không có tin tức. May mà Dương Húc chưa từng bạc đãi nàng, tuy có trắc thất, nhưng không để những người đó sinh hài tử.
“Trời rét lạnh, hôm qua nàng đưa Tấn Nhi tới Khôn Ninh Cung thăm ta, lúc trở về gặp gió lớn, ngủ một giấc liền đau đầu. Nhưng cũng không có việc gì, thái y đã kê thuốc, người đỡ hơn rồi, biểu ca con ở đó chăm sóc nàng.”
“Vậy thì tốt, không thì lát nữa con tới thăm.”
Bên ngoài có cung nhân vào bẩm báo, nói là Hoàng Thượng tới.
Hai người vội vàng ra cửa nghênh đón.
Dương Lập mặc long bào màu vàng tươi, nhìn thấy La Thiên Trì thì cười: “Vừa cùng vài vị đại thần nhắc đến ngươi, Húc Nhi cũng nói rồi, ngươi ở nhà chăm chỉ luyện tập, võ nghệ tiến bộ không ngừng, binh thư cũng đọc đến thuộc làu, có phải không?”
La Thiên Trì nói: “Hồi Hoàng Thượng, chất nhi không dám tự khen, nếu không ngài kiểm tra đi?”
Dương Lập cười: “Kiểm tra làm gì, ngươi do một tay lão Hầu gia dạy dỗ, trẫm còn không biết bản lĩnh của ngươi. Nhưng nam nhi phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp, trẫm thấy, nên tìm một hiền thê cho ngươi.”
Trong lòng La Thiên Trì “lộp bộp” một tiếng.

La thị ở bên vội nói: “Sao Hoàng Thượng lại muốn làm ông mai?”
Đã là phu thê vài chục năm, bà không tin tưởng mắt nhìn của Dương Lập, từ khi La Trân qua đời, bà xem La Thiên Trì như nhi tử ruột thịt, vốn bà muốn tỉ mỉ lựa chọn cho hắn, ai ngờ hôm nay Dương Lập giống như uống nhầm thuốc, câu đầu tiên đã nói muốn làm mai, cũng không biết là đại thần không có mắt nào đề ra, bà biết, người bên ngoài như hổ rình mồi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào La gia!
Dương Lập thấy thê tử khẩn trương, vừa đi vào trong vừa nói: “Nói ra cũng là thanh mai trúc mã với Thiên Trì.”
“Hoàng Thượng đừng nhử, rốt cuộc là ai?” La thị truy vấn.
“Nhị nữ nhi của Chương gia.”
Chương Bội?
La Thiên Trì nhíu mày, vội nhìn La thị, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu cứu.
Hắn vốn dĩ đã không thích Chương Bội, sau này lại càng không thích, nếu Hoàng Thượng thật sự tứ hôn, hắn thà nhảy sông cho xong!
Xem ra cháu trai không thích, La thị cũng mặc kệ Chương Bội có được hay không, cháu trai đã không muốn, thì cho dù thế nào bà cũng không đồng ý, bà lập tức ngồi xuống bên cạnh Dương Lập: “Hoàng Thượng, Thiên Trì mới mười bảy tuổi, ngay cả một chức quan còn chưa có, cho dù bây giờ Hoàng Thượng phong cho hắn, thì cũng là vừa mới nhậm chức. Ngài biết rõ, hiện giờ La gia chỉ có thể dựa vào hắn,” bà lấy khăn tay xoa đôi mắt, “Phụ thân và ca ca của thần thiếp đều không còn nữa, giờ chỉ mong Thiên Trì có tiền đồ.”
Vốn là chuyện tốt, ai ngờ La thị lại như vậy, Dương Lập nhìn bà, thở dài: “Nàng nhìn mình đi, thế này là sao? Trẫm cũng không bắt Thiên Trì phải lập tức thành thân, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.”
Hai người đã là lão phu lão thê, đương nhiên hiểu rõ nhau, tuy đã không còn nùng tình mật ý như thời trẻ, Dương Lập cũng mới mở rộng hậu cung, nhưng La thị đã làm bạn với hắn vài chục năm, vừa lương thiện vừa thông tình đạt lý, lại sinh cho hắn một nhi tử tài giỏi, thế nên Dương Lập luôn tôn trọng, nếu La thị không chịu, hắn tuyệt đối không ép buộc bà.
Cho nên chuyện vừa rồi xem như chưa từng nói.
Hai ngày sau, La Thiên Trì được phong làm Ngũ Thành Binh Mã Tư Chỉ Huy Sứ, tin tức truyền tới Lạc phủ, Viên thị nói: “Từ lâu đã muốn mời Nghi Xuân Hầu, bây giờ đúng lúc hắn được phong quan, nếu không ngày mai lập tức mời tới, thứ nhất là cảm tạ ân tình lần trước, thứ hai cũng coi như là chúc mừng chuyện vui.” Nàng  có lòng kết giao, “Vừa hay Nguyên Chiêu, Nguyên Giác cũng về nhà.”
Đương nhiên lão thái thái đồng ý.
Ngày hôm sau, phòng bếp của Lạc phủ tất bật chuẩn bị, vì muốn phục vụ vị Hầu gia trẻ tuổi thật tốt, mỗi món ăn đều được chuẩn bị kỹ càng, nghe nói thậm chí còn có cả cá cháy (1), Lạc Bảo Anh líu lưỡi không nói nên lời, đồng thời trong lòng có chút không cân bằng, phải biết rằng, mấy năm nay nàng ở Lạc gia đều chưa từng được ăn cá cháy, mà bây giờ La Thiên Trì tới một chuyến, lại có thể long trọng như vậy.

(1) Cá cháy, tên khoa học Tenualosa reevesii, còn được gọi là cá cháy thường để phân biệt với chi Cá cháy, là một loài cá trong họ Clupeidae. Loại cá này có rất nhiều trứng, thịt béo ngậy thơm ngon.
Có thể thấy được quang cảnh rạng rỡ của La gia.
Nhưng quang cảnh rạng rỡ này đã không còn thuộc về nàng, Lạc Bảo Anh thở dài, chọn cây trâm ngọc cài lên tóc.
Ngoài cửa sổ có tiếng nói chuyện khe khẽ của tiểu nha hoàn, các nàng đang nói La Thiên Trì anh tuấn như thế nào, tài giỏi ra làm sao, trên mặt tràn đầy khuynh mộ.
Xem ra đệ đệ đã thật sự trưởng thành, cũng không biết hắn sẽ cưới kiểu thê tử nào?
Đi vào chính phòng, chỉ thấy La Thiên Trì đang ngồi trong sảnh nói chuyện với lão thái thái, Viên thị, và hai huynh đệ Lạc Nguyên Chiêu, thiếu niên được phong quan, nét mặt tràn đầy thỏa thuê đắc ý, thần thái phấn chấn sáng lạn, sớm đã không còn là tiểu tử nghịch ngợm năm xưa, luôn để nàng phải chạy theo dạy dỗ, trong lòng nàng ngũ vị tập trần, trong nháy mắt hiện lên chút cô đơn.
Thấy tỷ tỷ tới, La Thiên Trì cười vang: “Tam cô nương!”
Bốn cô nương cùng nhau tới, nhưng hắn chỉ gọi nàng.
Lạc Bảo Anh đáp lễ: “Gặp qua Hầu gia.”
Một tiếng Hầu gia khiến La Thiên Trì ngẩn người, vốn dĩ hắn muốn đem chuyện vui này nói với Lạc Bảo Anh, nói cho nàng biết, hiện giờ hắn đã làm quan, có thể bảo vệ nàng thật tốt, nhưng bây giờ chỉ thấy giống như bị giội một chậu nước lạnh lên đầu, bảo vệ gì chứ, hắn ngay cả nói chuyện đàng hoàng với nàng cũng không được, cho dù đến Lạc gia, thì cũng làm được gì?
Lần nào cũng phải tìm cớ, lần nào cũng phải kiêng dè người khác!
Nếu hắn…
Một suy nghĩ hiện lên, đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, làm sao hắn có thể cưới Lạc Bảo Anh, hắn cũng không nên nghĩ như vậy.
Nhưng hắn không muốn tiếp tục chịu đựng như bây giờ, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể quang minh chính đại tiếp cận tỷ tỷ mà không khiến người hoài nghi đây?
Chân mày hắn xoắn xuýt vào nhau, rơi vào trầm tư, nhưng ăn xong bữa cơm này, hắn vẫn không nghĩ ra bất kỳ chủ ý nào, phòng bếp tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn, với hắn mà nói thì chính là nhạt như nước ốc, không hề có tâm tình ăn uống, thật đúng là lãng phí một mảnh tâm ý của Viên thị.
Từ Lạc phủ đi ra, hắn ngồi trên lưng ngựa, chậm chạp đi về phía trước.
La Uy biết hắn có tâm sự, dò hỏi: “Hầu gia, tiểu nhân có thể phân ưu cùng người được không?”
“Phân ưu?” La Thiên Trì cười hai tiếng, chuyện này không thể nói ra ngoài, nhưng cũng có thể thử một lần, hắn nhàn nhạt nói, “Nếu có một cô nương, ngươi rất muốn tiếp cận nàng, nhưng lại không muốn cưới nàng, thì phải làm sao bây giờ?”

La Uy vừa nghe, thầm nghĩ đây là chủ tử muốn nữ nhân!
“Đương nhiên là nạp thiếp.”
La Thiên Trì thiếu chút nữa đã rút kiếm đâm hắn một phát, tức giận nói: “Mau cút!”
Đúng là không có đầu óc, lời này mà cũng nói ra được, hắn kẹp bụng ngựa, tuấn mã phi như bay.
Vài ngày sau, Gia Nhi tròn một tuổi, đối với tiểu hài tử mà nói thì đây là dịp sinh thần rất quan trọng, thế nên Lạc phủ không thể không mở tiệc, mời vài bằng hữu và thân thích, chỉ là Lạc Vân vẫn chưa về nhà, Viên thị có hơi chút tiếc nuối, dù sao đó cũng là nhi tử của hai người, nhưng chỉ cần hắn bình an, nàng cũng không mong thêm điều gì, hắn nhanh chóng giải quyết mọi việc rồi trở về nhà là được.
Lạc Bảo Anh đã sớm cùng Lạc Bảo Châu chuẩn bị những đồ vật cần dùng cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu đệ đệ, nàng muốn san sẻ với Viên thị.
“Muội nghe nói nếu bắt được thứ tốt, tương lai nhất định rất có bản lĩnh, có đúng không?” Lạc Bảo Châu nói, “Không thì chúng ta thả thật nhiều sách vào, như vậy đệ đệ bắt một phát trúng luôn!”
Lạc Bảo Anh phụt cười, ngón tay chọc lên trán nàng: “Nói bừa gì đấy, đến lúc đó có rất nhiều người xem, muội gian lận như vậy, sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa, cái này cũng không quyết định được gì, chẳng qua là muốn may mắn thôi, đừng đặt nặng như vậy.”
Lạc Bảo Châu cười hì hì: “Cũng đúng, nhưng Gia Nhi vốn đã thông minh, không cần dựa vào cái này, tỷ nhìn xem, nó bé như vậy mà đã biết gọi rồi.”
Không ngừng gọi người, còn nhận ra mặt người, cả bốn cô nương, bé đều nhận biết được.
“Đúng vậy, giống phụ thân.” Lạc Bảo Anh nói.
Hai người cười nói đi tìm quản sự, đến giờ Tỵ, khách khứa lần lượt tới, ngoại trừ mấy thái thái có quan hệ tốt với Viên thị, còn có người của Đường gia, người Vệ gia, thậm chí là nhà mẹ đẻ của Viên thị. Tuy vì chuyện của Lạc Bảo Chương mà Viên thị và nhà mẹ đẻ bất hòa, nhưng dù gì vẫn là nhà mẹ đẻ, ngày lễ ngày tết vẫn phải lui tới, chỉ là không còn thân mật, Viên lão phu nhân tính tình lạnh nhạt, mấy lần đều không gặp bọn họ, chỉ có Đại ca của Viên thị là Viên Đoan Nghĩa thường xuyên ra mặt.
Mọi người chúc mừng, đưa chút lễ mọn rồi sôi nổi tụ tập ở trong sân.
Chọn đồ vật đoán tương lai, chính là muốn thử xem tương lai của đứa trẻ sẽ như thế nào, Gia Nhi mặc y phục đỏ ửng thêu hoa văn may mắn, được Chu cô cô đặt lên bàn, bên cạnh để đủ loại đồ vật, có sách, thước đo, bàn tính, bút mực, còn có cả mấy nén vàng.
Gia Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhìn thấy nhiều thứ lập tức toét miệng cười, cực kỳ ngây thơ đáng yêu, mọi người đều cười khen ngợi, nhưng rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, chờ xem bé bắt thứ gì.
Xung quanh bàn lớn đứng đầy người, Lạc Bảo Anh cũng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ, đột nhiên chóp mũi ngửi thấy mùi mặc hương, không biết Vệ Lang đã đi tới từ lúc nào, bây giờ hắn đang đứng bên cạnh nàng.
Nàng mở to đôi mắt, muốn đuổi hắn đi, nhưng bây giờ không có ai nói chuyện, nàng mạo muội lên tiếng chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện, đến lúc đó lại không tốt. Nàng đành nhịn xuống, muốn lùi ra xa một chút, đến chỗ khác xem, nhưng hắn lại vừa nhanh vừa chuẩn bắt được tay nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện