Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 146: Bùi Oánh ra tay

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Lúc này Đỗ Mai mới chậm rãi từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Trương Hoán đang ngồi suy tư, ông ta mỉm cười nói: “ Đô đốc không cần suy tư. Thuộc hạ đã biết Vi Ngạc thực sự muốn có cái gì”.

“ Ồ” Trương Hoán ngẩng đầu cười nói: “ Tại sao tiên sinh biết? Chẳng lẽ ngươi dùng phương pháp suy đoán từ những chi tiết nhỏ nhặt của mình sao?”

“ Đô đốc đoán đúng rồi. Khi kiểm tra xe ngựa của Vi Tránh đã phát hiện ra vật này ở trong góc thùng xe của ông ta”.

Đỗ Mai lấy từ trong người ra một tờ giấy quăn queo. Xem ra tờ giấy này vốn bị vo tròn vất đi. Đỗ Mai đặt tờ giấy lên trước án và mở ra, cố gắng kéo căng hết cỡ. Đây chính là bản đồ Lũng Hữu, chỉ là một bản phác hoạ bằng bút, vô cùng qua quýt. Xem ra nó chỉ là tác phẩm trong lúc ngẫu hứng của Vi Tránh. Trên bản đồ có đánh dấu vị trí của năm toà thành quận Diên An, quận Khai Dương, Hội Quận, quận Vũ Uy, quận Linh Vũ, còn cả dòng Hoàng Hà. Trên bản đồ, từ quận Linh Vũ tới quận Diên An có một mũi tên, tương tự từ quận Vũ Uy tới quận Diên An cũng có một mũi tên nhưng khi tới Hội Quận thì bị đứt, ở vị trí của Hội Quận có khoanh một vòng trò, bên cạnh còn một vết mực tròn.

Xem bản đồ xong, đột nhiên Trương Hoán nở một nụ cười. Trong lúc vô tình Vi Tránh đã để lộ mục đích.

“ Đô đốc đã nhìn ra. Nét vẽ cuối cùng trên bản đồ này chính là dấu mực tròn. Đương nhiên cuối cùng ông ta nặng nề chấm bút cũng chính là hạ quyết tâm vì vậy thuộc hạ dám chắc mục đích chính thức của bọn họ chính là muốn lấy lại Hội Quận”.

Trương Hoán thầm khen ngợi trong lòng. Đỗ Mai này thực sự có khả năng. Ông ta hoàn toàn khác với Lý Bí. Lý Bí nắm chắc cục diện chiến lược. Ví dụ như ông ta khuyên hắn tới Hà Tây lập nghiệp, ông ta lại khéo léo lợi dụng sự bất mãn của dân chúng đối với triều đình trong việc chậm chạp thu hồi Hà Tây để thành công trong việc tạo nên dư luận xã hội, dùng đại nghĩa bức Vi Ngạc phải nhượng bộ. Đỗ Mai lại là cao thủ chiến thuật. Ông ta có thể từ những tiểu tiết đóan ra dụng ý của đối phương, cực kỳ lợi hại. Có thể nói hai người hỗ trợ cho nhau. Nay hắn có hai mưu sĩ này thật đúng là hổ thêm cánh.

Trương Hoán chậm rãi đi về hướng cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn về chân trời phía nam. Ngoại trừ hai mưu sĩ vô cùng lợi hại, hắn còn một thê tử cực kỳ hữu dụng. Không biết bây giờ nàng đã tới quận Khai Dương hay chưa?

Vùng bình nguyên hoang dã phủ một màu trắng không có một bóng người, tuyết trắng bao phủ ruộng lúa mạch phì nhiêu. Một đàn chim nhỏ bay lượn trên bầu trời giống như mặt đất mênh mông này chính là thế giới của chúng vậy.

Bùi Oánh đã đi được hai ngày. Năm trăm binh lính Tây Lương tinh nhuệ nhất hộ tống nàng trên đường đi, vượt qua Hoàng Hà ở bắc quận Kim Thành, qua huyện Châu Qua tới giữa trưa hôm nay đoàn người đã tới nội địa quận Khai Dương.

“ Phu nhân, kia chính là thành Khai Dương sao?” Đột nhiên tỳ nữ Tiểu Thu nhìn thấy tường thành đen nhánh ở xa xa, nàng kích động kêu lên vẻ thán phục: “ Hùng vĩ quá!”.

Nữ nhân thường vì hoàn cảnh và các đối tượng khác nhau mà thay đổi. Bùi Oánh cũng là người như thế. Trước mặt phụ thân, nàng chỉ là một người con gái bé nhỏ, nghịch ngợm và ương bướng. Trước mặt Trương Hoán, nàng như lớn hơn mười tuổi, một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, hoạt bát trong tình yêu, mãnh liệt thể hiện tình cảm của mình, hơi nóng tình yêu của nàng có thể hoà tan Trương Hoán. Thế nhưng trước mặt nha hoàn cùng tôi tớ, nàng lại như già thêm hai mươi tuổi, là một nữ chủ nhân vừa nghiêm khắc vừa khoan dung.

Bùi Oánh cốc đầu Tiểu Thu, cười mắng nhỏ: “ Tại sao ta lại có một nha hoàn không có kiến thức như ngươi nhỉ? Lần sau ngươi thấy thành Trường An chắc nhảy hẳn xuống xe ấy nhỉ?

Tiểu Thu chỉ mới mười hai tuổi, là con của một người bị Vương huyện lệnh khép vào tội buôn lậu. Nàng thật sự chưa từng tiếp xúc với cảnh đời bên ngoài. Tiểu Thu có nghe nói về Trường An nhưng không thể tưởng tượng khi nàng thấy con đường thênh thang của Trường An thì điệu bộ nàng sẽ như thế nào nữa.

Bùi Oánh mỉm cười khi thấy Tiểu Thu nghe lời, nàng vén cao màn xe lên khiến cho ánh nắng dìu dịu chiếu thẳng vào trong xe. Nàng nhìn sắc trời rồi cười nói với một tên đội trưởng kỵ binh ở bên ngoài cửa sổ: “ La tam lang, hãy gọi Lận tướng quân của các ngươi tới đây”.

Tên đội trưởng tên La tam lang trả lời rồi hắn giục ngựa chạy lên trước. Một lát sau Lận Cửu Hàn cưỡi ngựa đi xuống, hắn thi lễ với Bùi Oánh và nói: “ Xin phu nhân căn dặn”.

Bùi Oánh mỉm cười nói: “ Lão Lận, ngươi hãy đi nói với các huynh đệ một tiếng. Sau khi vào thành không cần vội vàng đi tìm Vi phủ, hãy tìm một tửu lâu nổi danh nhất. Ta mời các huynh đệ uống rượu”.

Nói tới đây Bùi Oánh dừng lại, nàng lấy ra một thỏi vàng ném cho La tam lang và nói: “ Hãy dẫn theo mười mấy huynh đệ đi tìm. Ta nhớ là Tùng Hạc lâu cũng khá lắm. Hãy đặt trước. Nếu chưởng quỹ không chịu, hãy ra tay đập nát biển hiệu của nó cho ta”.

La tam lang vui mừng trả lời, hắn vung tay lên dẫn theo hai mươi mấy huynh đệ chạy thẳng vào trong thành. Lận Cửu Hàn không yên lòng, hắn vội vàng nói: “ Phu nhân, suốt dọc đường đi, phu nhân đều mời các huynh đệ ăn cơm. Hay để hôm nay các huynh đệ mời phu nhân một lần”.

Lận Cửu Hàn vẫn chưa nói xong, Bùi Oánh đã cười ngắt lời hắn: “ Ta là nữ nhi của Tướng quốc mà còn để ý tới chút tiền lẻ đó sao? Các huynh đệ làm binh lính đã không dễ dàng gì. Hãy tiết kiệm tiền để mua quà cho cha mẹ, vợ con ở nhà. Chờ khi ta quay về ta sẽ nói với Đô đốc tới năm mới phái người đi an ủi gia đình các huynh đệ, nhân tiện mang thư và những thứ đó về nhà các ngươi”.

Lận Cửu Hàn thấy mũi cay xè, hắn mắt hắn đỏ lên, hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác không để Bùi Oánh nhìn thấy. Một lát sau đột nhiên hắn vung tay gào lên với các huynh đệ: “ Hôm nay phu nhân mời chúng ta tới uống rượu ở tửu lâu tốt nhất quận Khai Dương. Mọi người hãy đi nhanh hơn”.

Tất cả binh lính ầm ầm tán thưởng, nhanh chóng gia tăng tốc độ hành quân. Đoàn người cuồn cuộn chạy về phía thành Khai Dương.

Sau khi quân Hồi Hột đánh phá hồi năm ngoái, thành Khai Dương đã được tu bổ, gia cố cao hơn. Bây giờ nó đã trở thành một toàn thành hùng vĩ nhất địa khu Hà Lũng, vượt qua cả thành quận Kim Thành và quận Vũ Uy. Cũng giống như quận Vũ Uy, tuyết bên trong thành Khai Dương đã được dọn sạch. Trên đường phố người đi lại rất nhộn nhịp. Phần lớn là người đi mua sắm chuẩn bị đón năm mới năm Tuyên Nhân thứ hai.

Cũng giống như Trường An, thành Khai Dương theo bố cục hình vuông, phân ra làm bốn mươi mốt phường to nhỏ khác nhau. Dân cư gần ba mươi vạn người. Dưới sự gắng sức phát triển của Vi gia, từ năm Khánh Trì thứ mười, dân cư thành Khai Dương đã vượt qua quận Kim Thành, trở thành toà thành lớn nhất địa khu Hà Lũng, buôn bán phồn hoa, thủ công nghiệp phát triển mạnh, được liệt vào một trong bảy đô thị buôn bán lớn của Đại Đường ( Trường An, Quảng Lăng, Thành Đô, Lạc Dương, Thái Nguyên, Nghiệp Thành ). Mặc dù năm ngoài thành bị quân Hồi Hột công phá nhưng mục đích của quân kỵ binh Hồi Hột khi đó không phải là giết hại dân chúng trong thành nên thành Khai Dương nhanh chóng khôi phục được sự thịnh vượng của mình.

Tùng Hạc lâu chính là đệ nhất tửu lâu ở quận Khai Dương này. Nghe lời đồn thì nó chính là chi nhánh của Thái Bạch lâu ở Trường An. Vị trí của nó nằm ở phường Càn Ninh phồn hoa nhất. Tửu lâu cao năm tầng, chiếm một diện tích hơn bốn mươi mẫu, có thể chứa được cả ngàn người cùng ăn một lúc. Thế nhưng khi mà lúc này vào bữa cơm trưa, cánh cổng của Tùng Hạc lâu lại đóng chặt. Một tấm biển có chữ “ ngừng” rất to đặt trước cửa, có ý muốn thông báo tạm ngừng mở cửa. Tuy nói là tạm ngừng kinh doanh nhưng bên trong tửu lâu tiếng người cười nói huyên náo, có khi còn tưng bừng hơn so với ngày thường. Một vài người tò mò len lén tới gần cửa sổ nhìn. Bên trong tửu lâu chỉ toàn là binh lính. Thậm chí còn cả rất nhiều ngựa cũng đang nhấm nháp hương vị nhân gian ở bên hành lang.

Đương nhiên đây chính là đám khách tới từ quận Vũ Uy. Bọn họ đã bảo cả tửu lâu trong vòng một nửa canh giờ không cho phép bất kỳ người khách nào khác bước vào trong tửu lâu. Đám tiểu nhị mặt đầm đìa mồ hôi chạy đi chạy lại, trong khi đó chưởng quỹ của tửu lâu thì mày chau ủ dột, ánh mắt u buồn nhìn đám ngựa cột không xa ông ta là mấy. Tiền với ông ta không thành vấn đề. Năm mươi lạng vàng là đủ để đối phó với đám người cuồng ăn, lạm uống này. Nhưng vấn đề quan trọng là danh tiếng của Tùng Hạc lâu gây dựng bao năm nay nhưng hiện tại lại bị một đám ngựa thối hoắc và một lũ nam nhân thối tha phá hỏng.

Ôi! Đập vỡ biển hiệu. Chưởng quỹ thở ngắn than dài. Trong lòng ông ta đang cố suy nghĩ xem giải thích thế nào với Đông chủ. Không phải binh lính cũng là cường phỉ sao? Điều này có thể trách ông ta sao?

Đúng lúc đó bên ngoài tửu lâu xuất hiện mười mấy binh lĩnh cưỡi ngựa. Cầm đầu là một quân quan chừng ba mươi tuổi, gương mặt gầy, dài, ánh mắt lạnh lùng. Lập tức gương mặt chưởng quỹ tươi tỉnh hẳn lên. Ông ta nhận ra người này chính là Vi Đức Khanh, Binh tào huyện Khai Dương.

Đã mang họ Vi đương nhiên chính là người Vi gia. Thế nhưng địa vị của Vi Đức Khánh ở Vi gia rất thấp kém. Hắn chỉ là thứ tử do một nha hoàn sinh ra, làm tiểu lại. Vì năm ngoái trong loạn Hồi Hột, Vi Đức Khánh dũng mãnh giết hơn mười tên lính Hồi Hột, cứu được Thứ sử quận Khai Dương là Vi Bình nên Vi gia mới miễn cưỡng cho hắn một chức quan nhỏ để hắn có thể tự nuôi sống mẫu thân mình.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện