Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 68*: xạ hồ nguyệt 1

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Ba ngàn kỵ binh ngựa không dừng vó hành quân trong đêm, không gian tối om bị họ bỏ lại sau, gió vù vù thổi bên tai. Lại một ngày mới bắt đầu, tia mắng ban mai hiện ra phía chân trời. Khi Trương Hoán nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên thì bọn hắn đã đi vào sâu vào trong vùng đất của người Hồi Hột quản lý ba ngàn dặm .

Tốc độ hành quân chậm dần, phía trước có một con sông lớn chắn ngang. Con sông rộng, yên lặng chảy như một cái đai ngọc uốn lượn chảy từ hướng bắc tới

Người hướng đạo chỉ dãy núi ẩn hiện đằng xa ở hướng Tây nói: “ Tướng quân, đây là thượng nguồn của Độc Nhạc hà, từ đây đì theo hướng chính tây thêm ba trăm dặm nữa là Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý.kinh đô Hồi Hột.”

Từ Đại quận đi thẳng đến khinh đô Hồi Hột chỉ có hai nghìn bốn trăm dặm nhưng vì Trương Hoán muốn tránh cách nhóm do thám Hồi Hột đi tuần nên đã đi đường vòng qua Vân châu quận tạo thành một đường vòng cung lớn hành quân trên thảo nguyên trống trải nên không gặp bộ lạc Hồi Hột nào.

“ Hiện giờ là tháng năm hơn nữa muốn tránh họa binh đao nên dân du mục Hồi Hột đều đi Tiểu Hải để chăn nuôi ( nay là Gia Nhĩ hồ) nhưng mà từ đây đi về phía tây là khu vực quna trọng của Hồi Hột có nhiều đội do thám tướng quân phải đặc biệt cẩn thận.”

“ Cám ơn Cao tiên sinh đã chỉ đường, lần này đi đên kinh đô Hồi Hột đã làm phiền Cao tiên sinh nhiều, sau này thành công ta nhất định sẽ hậu tạ ngài.”

Trương Hoán giơ một ngón tay thích thú ra lệnh: “ Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ tạm hai canh giờ.”

Ba nghìn kỵ binh tự tản ra, một bộ phận đi xung quanh cảnh giới, những người khác dắt ngựa ra sông uống nước rồi nghỉ tạm. Bờ sông phút chốc nào nhiệt hắn lên, có người tắm cho ngựa, có iflaays lương khô ra ăn và lấy nước sông uống. Trương Hoán cũng đi đến bờ sông chọn một đống đấy ngồi xuống. Hai thân vệ chạy tới đưa cho hắn mấy chén nước.

Trương Hoán duỗi chân, hắn tiện tay tay lấy một cái bánh bao khô cắn một cái rồi lại uống ừng ực vài ngụm nước lớn liền. Nước sông lạnh lẽo khiến Trương Hoán sảng khoái thở hắt ra.

“ Ha ha! Trương lang tướng thật sự không sợ lạnh, chẳng như ta mới uống một ngụm liền thấy ruột như đông cứng cả lại.”

Lưu Nguyên Khánh phó tướng của Trương Hoán cười bước tới, người này tòng quân đã vài chục năm xứng đáng là quân nhân dày dạn kinh nghiệm. Trương Phá Thiên đặc biệt phái hắn đến giúp Trương Hoán tuy chỉ là phó tướng nhưng Lưu Nguyên Khánh biết rõ chỉ cần đi theo Trương Hoán là tiền đồ sẽ rộng mở.

“ Lưu tướng quân mời ngồi đây.”

Trương Hoán vội vàng mời Lưu Nguyên Khánh ngồi xuống lấy trong túi ra một chiếc bánh bao khô ném cho ông ta cười nói: “ Ăn đi! Ăn no mới có sức mà đánh nhau chứ!”

Lưu Nguyên Khánh nhận nước từ tay thân binh, chậm rãi uống hai ngụm nét vui vẻ biến mất, hắn trầm ngâm một lát rồi thẳng thắn nói: “ Ta cho rằng kế vậy Ngụy cứu Triệu của cậu mặc dù có thể có tác dụng nhưng mà quả thật có chút mạo hiểm.”

Trương Hoán mỉm cười ăn hết bánh bao, uống cạn chén nước không lập tức phản đối. Lưu Nguyên Khánh nhìn hắn thở dài tiếp tục nói: “ Đầu tiên là tình hình quân địch chúng ta không biết rõ lắm, chỉ nghe một vài thương nhân nói người Hồi Hột đem quân cả nước đến vây thành Tây THhụ Hàng, nhưng liệu có thật không? kinh đô của người Hồi Hột chẳng lẽ thực sự chỉ có mấy ngàn quân già yếu phòng thủ thật sao? Khứ Bệnh, ta cảm thấy phải thật cẩn thận mới đươc.”

Trương Hoán lắc đầu nói: “ Chính bởi vì Đăng Lợi không ngờ rằng có người dám đánh lén kinh thành của hắn nên đây là điểm mấu chốt cho chiến thắng của chúng ta. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu không xuất kỳ binh làm sao giải vây cho thành Tây Thụ Hàng được. Còn quân ta là kỵ binh nếu quân Hồi Hột phòng ngự nghiêm ngặt thì chúng ta rút quân.”

“ Cũng được! Ta nói không lại cậu.” Lưu Nguyên Khánh cười đứng lên, ông ta vừa phủi vụn bánh trên mình nói: “ Cậu là chủ soái, tất nhiên phải nghe lời cậu cùng lắm thì tôi đem cái mạng già này bán cho cậu thôi.”

“ Ấy! Mạng của Lưu tướng quân tôi mua không nổi đâu.” Trương Hoán cũng đứng lên theo, dùng tay che mắt nhìn ra xa. Xa xa trời không một gợn mây, hắn chưa bao giờ thấy trời quang như vậy.

Lúc này ở phía xa đột nhiên xuất hiện vài chấm đen nhỏ sau đó Trương Hoán nhận ra đó là thám báo hắn phái đi dựa vào tốc độ có thể đoán được là có phát hiện đặc biệt.

Trương Hoán liền nhảy lên lưng ngựa nói với Lưu Nguyên Khánh: “ Nhanh đi gọi anh em chuẩn bị chỉnh đốn đội hình.”

Lưu Nguyên Khánh cũng phát hiện ra là có việc hắn lập tức hét lên ra lệnh: “ Tất cả lên ngựa!”

Mệnh lệnh nhanh chóng truyền khắp trong quân, ba nghìn quân nhanh chóng thu thập vật dụng cá nhân. Đến khi đội kỵ binh thám báo về đến nơi thì tất cả đã lập xong đội hình.

“ Thưa tướng quân, phía trước cách đây hơn ba mươi dặm phát hiện đội vận lương của người Hồi Hột đang đi về hướng này, chúng có mấy trăm quân bảo vệ.”

“ Chỉ có mấy trăm quân bảo vệ à?” Trương Hoán cùng Lưu Nguyên Khánh nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu.

...

Một đôi mấy trăm cỗ xe trâu chở lương thực từ từ đi trên thảo nguyên. xung quanh đoàn xe còn có nhiều dê bò đi cùng. Đây là đội chở lương thực tiếp tế từ kinh thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý cho thành Tây Thụ Hàng. Mấy trăm kỵ binh Hồi Hột đi theo bảo vệ, thống lĩnh là Thiên phu trưởng tên là Tất Trát Mạc Đạt Kiền.

Vì còn có dê bò đi theo nên đội vận lương đi rất chậm chạp. Hai ngày mới được hơn ban trăm dặm phía trước đã lờ mờ nhìn thấy Độc Giác hà.

“ Đi đến bờ sông thì nghỉ một chút!”

Tất Trát Mạc Đạt Kiền bất giác chửi một câu, cứ đi như vậy thì đến bao giờ mới đến nơi.

Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, tựa như tiếng gió trong hồ rượu vậy.

“ Tướng quân, ngài nhìn kìa.”

Một tên lính chỉ về phía nam, Tất Trát Mạc Đạt Kiền nhìn ra xa thì thấy trên thảo nguyên xuất hiện một đường chỉ màu đen.

“ Kỵ binh” Tất Trát Mạc Đạt Kiền nhếch miệng cười lớn: “ Mấy tên cướp nhãi ranh, biết chúng ta vận lương nên đến đây, thật là nằm mơ!”

Kỵ binh càng lại gần màu đen của áo giáp đen kịt lạnh lẽo như một khối băng. Quân Hồi Hột đã nhìn thấy trên khối băng đó lóe ra một vài ánh sáng lạnh. tiếng vó ngựa như sấm đầy sát khí cuốn tới.

“ .. Quân Đường!” Tất Trát Mạc Đạt KIền cuối cùng cũng nhận ra đối phương có gần hai ngàn kỵ binh. Hắn vọt tới trước đội hình hét to: “ Không được vội vẫn không được rối loạn.”

Nhưng tiếng hét của hắn không có tác dụng gì lớn, đội vận lương trở nên hỗn loạn, người đánh xe trâu vội nhảy xuống chạy trốn, cừu, trâu dê cũng chạy tứ tán.

Năm trăm kỵ binh Hồi Hột cũng lập thành trận “ Thiết Dũng Bàn” rút đao hô lớn phóng tới đón đánh quân Đường.

“ Giết!”

Hai đội quân lao vào nhau, như hai đợt sóng xô vào nhau, chỉ một thoáng đầu nguời rơi, chân tay bị chém cụt bay tứ tán, máu bắn tung tóe, không khí tanh nồng mùi máu.

...

Một kỵ binh Hồi Hột vung đao chém vào đầu ngựa không rút ra được liền bị vô số giáo đâm xuyên thân thể khiến hắn bị đẩy lên lơ lửng trên không. Một kỵ binh quân Đường bị chặt cụt tay, hắn kêu thảm ngã xuống ngựa, trong nháy mắt toàn thân máu thịt đã bị giẫm nát bấy ...

Quân Đường chia làm hai cánh bắt đầu bao vây kỵ binh Hồi Hột. Lúc này ở xa cũng vang đến những tiếng kêu thảm thiết, một đội hơn ngàn quân Đường đi vòng sau lưng quân Hồi Hột chặn đường trốn chạy của của đám đánh xe ngươi Hồi Hột, tiếng kêu khóc van xin vang lên không ngừng.

Tất Trát Mạc Đạt Kiền nắm lấy một mũi tên vừa bắn xuyên cổ họng hắn, yết hầu vang lên tiếng “ Khục! Khục!” quay đầu lại nhìn Trương Hoán một cái rồi ngã xuống. Một viên Thiên tướng quân Đường phóng như bay đến dùng thương đưa thây hắn lên cao rồi hét lớn: “ Tướng địch đã chết! Các anh em giết địch lập công thôi!”

Quân Đường sĩ khí tăng cao, chen nhau xông lên trước, trường thương như rừng, đao vung tới tấp. Một lát sau quân Hồi Hột bị bao vây đã chết sạch sẽ.

Thiên tướng rút đao ra chém lấy đầu của Tất Trát Mạc Đạt Kiền . hắn xoay người xuống ngựa, quỳ trước mặt Trương Hoán dâng lên: “ Tướng quân, đây là do tướng quân bắn chết mạt tướng không dám tranh công!”

Trương Hoán NHận lấy đầu lâu nhìn viên tướng địch chết không nhắm mắt, hắn cười ngạo nghễ dùng mũi đao đâm vào đầu lâu đưa lên cao. Quân Đường liền hoan hô ầm trời.

...

“ Bẩm tướng quân, lần chiến đấu này ta giết năm trăm lẻ hai tên địch, quân ta chết trận tám mươi chín người, bị thương hơn một trăm sáu mươi người.” Hành quân tư mã kiểm kê chiến trường rồi báo cáo tình hình chiến đấu với Trương Hoán.

“ Sổ công lao sẽ ghi thế nào ạ?”

“ Dùng đầu người là tiêu chuẩn ghi rõ từng mục một.”

Trương Hoán gật nhẹ đầu rồi quay sang phó tướng Lưu Nguyên Khánh: “ Đem các anh em chết trận ghi rõ tên tuổi rồi chôn ngay tại đây!”

Lưu Nguyên Khánh tự mình đi lo việc này.

Lúc này, một Thiên tướng khác tiến đên bẩm báo, hắn chỉ vào hơn một trăm tên đánh xe Hồi Hột bị bắt hỏi: “ Tướng quân, xin hỏi bọn này nên xử lý ra sao?”

Trương Hoán liếc những người này lạnh lùng hạ lệnh: “ Mang theo chỉ tổ vướng víu, lấy lời khai xong rồi giết hết!”

Hắn nhảy lên gựa, nhìn về phía tây. Xa xa hắn nhìn thấy viên minh châu của thảo nguyên kinh thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện