Trên mặt Hồ Trọng Cốt hiện rõ nỗi bi thương.

“Cố lão gia đi thu mua nguyên liệu làm thuốc, ta nhớ bởi vì thu thập được chiết bối mẫu rất tốt nên Cố lão gia rất vui, lão gia và ta dùng cơm ở tửu lầu, ta còn chúc mừng Cố lão gia sắp phát tài rồi, năm đó thời tiết vô cùng thất thường, ta đoán bán chiết bối mẫu sẽ kiếm được một món hời lớn.”

“Nhưng Cố lão gia lại nói, triều đình đã mở Cục Huệ Dân Dược, lô thuốc này của ông ta sẽ được quyên góp vào đó, cũng không để kiếm tiền, ruộng đất và thu nhập từ nguyên liệu làm thuốc trong nhà cũng đủ dùng rồi, chỉ cần gia đình ông bình an là được.” Hồ Trọng Cốt nói đến đây liền nhớ đến Cố Thế Hoành, không kiềm chế được nỗi bi thương, “Cố lão gia còn khuyên ta đến Quảng Huệ Ti, tương lai sẽ có cơ hội vào Thái Y viện làm việc.”

Tiêu Ấp nhìn chằm chằm Hồ Trọng Cốt, dường như chỉ cần Hồ Trọng Cốt nói ra một chút manh mối, hắn sẽ nhào lên xé xác Hồ Trọng Cốt ra vậy, “Sau đó thì sao? Có phải ngươi đã lừa lão gia vào trong núi thu thập dược liệu?”

Hồ Trọng Cốt lập tức ngẩng đầu, “Ta để Cố lão gia vào núi thu thập dược liệu là vì ta vừa trị bệnh cho cư dân trong núi nên biết được trong tay họ có chiết bối mẫu tốt,” Nói tới đây, ông lại trở nên ủ rũ, “Nếu ta biết Cố lão gia sẽ gặp phải đạo tặc, ta nhất định sẽ không để ông ấy đi… Ta… ta làm sao biết được… sẽ khiến lão gia đi vào chỗ chết chứ…”

“Nói láo.” Tiêu Ất nói, “Sau khi thương đội nhà chúng ta bị cướp, khi ta và tứ lão gia đi tìm đại lão gia đã tìm thấy mấy cư dân trong núi, họ nói hai ngày trước khi lão gia vào núi tìm dược liệu, chỗ chiết bối mẫu ấy đã bị người khác lấy mất rồi, còn nói là dược thư
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện