Nhưng Lưu Cảnh Thần lại nhíu mày: “Không bằng phái nhiều nhân thủ hơn, để người ngựa của các doanh trại giúp Triệu chỉ huy sứ cùng nhau truy xét tung tích của Khánh Vương.”
Nhiều người như vậy chạy trốn trước mắt Triệu Liêu, hoặc là năng lực của Triệu Liêu chưa đủ hoặc chính là Triệu Liêu cố ý tha cho Bùi Khởi Đường.
Một người đường đường là Chỉ huy sứ, cho dù không bắt được Khánh Vương cũng có thể bắt được hoặc là giết được mấy nữ quyến.
Triệu Liêu lại không thu hoạch được gì.
“Hoàng thượng,” Thường An Khang bẩm báo, “Dung đại nhân đến rồi.”
Hoàng đế lập tức có tinh thần: “Truyền vào.” Triệu Liêu không có thu hoạch, Dung Thất cũng nên mang về chút tin tức tốt, phải biết nhân thủ của Hoàng Thành Ti là hắn những năm này dày công bồi dưỡng ra.
Dung Thất quỳ xuống: “Vi thần không thể bắt được người của Cố gia, Cố Thế Hoành kia cũng dẫn ba mươi mấy người đi không thấy tung tích gì cả.”
Cố Thế Hoành dẫn nhân thủ của Hoàng Thành Ti đi.
Hoàng đế trợn mắt.
Điều này làm sao có thể, những người đó đều là hắn kỹ càng chọn lựa, hơn nữa mỗi người đều có chút lai lịch.
“Bọn chúng dám đi, Trẫm sẽ chu di cửu tộc bọn chúng.”
Sắc mặt Dung Thất khó coi, người đã đi rồi, Hoàng Thành Ti mất đi số lớn nhân thủ chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất chính là hắn cảm thấy người ở lại cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
“Hoàng thượng,” Dung Thất nói, “Hoàng Thành Ti tra được, hôm nay xe ngựa của Bùi gia dừng lại trước cửa rất nhiều phủ đệ ở kinh thành.”
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy kinh ngạc: “Những kẻ đó đâu?”
Dung Thất nói: “Vi thần cho là, rất nhiều người trong đó đã đứng về phía Bùi gia.” Nếu không ở thời khắc mấu chốt này, Bùi gia sẽ không hao phí khổ tâm như vậy.
Trong lòng Hoàng đế có một cơn giận không ngừng xông lên, sau đó phun ra khỏi mắt: “Tra, tra hết những kẻ đó ra, một người cũng không được sót.” Hắn phải giống như lúc án Huệ Vương mưu phản, chỉ cần là quan viên có qua lại với Huệ Vương, nhất loạt luận tội mưu phản, người trong tộc bọn họ đều không cho vào quan trường.
Phải khiến cho tất cả mọi người đều sợ Hoàng đế là hắn đây, khiến cho bọn chúng cũng không dám ngấp nghé hoàng vị của hắn nữa.
“Hoàng thượng,” Nội thị đi nhanh vào đại điện bẩm báo, “Thái hậu nương nương đang chờ bên ngoài cửa cung, muốn gặp Hoàng thượng.”
Thái hậu nhất định là tới xin tha thứ cho Khánh Vương.
Nội thị nói xong, trên mặt lộ ra mấy phần khó xử, Thường An Khang thấy vậy vội qua nói: “Có lời gì ngươi cứ nói đi, Hoàng thượng sẽ không trách tội những nô tài chúng ta đâu.”
Nội thị lúc này mới dè dặt nói: “Thái hậu nương nương nói, nể tình Hoàng thượng người là con ruột của Thái hậu, Thái hậu… Thái hậu qua giúp Hoàng thượng.”
Chuyện cười.
Hoàng đế suýt nữa cười to lên.
Thái hậu sẽ giúp hắn? Nếu như Thái hậu giúp hắn, hắn sẽ không suýt nữa bị phế trước khi Tiên hoàng băng hà, sẽ không có Huệ Vương mưu phản, đại thần không đoàn kết. Nếu như Thái hậu chịu giúp hắn, bây giờ dưới chân hắn hẳn là một mảnh hoàng kim. Tiên hoàng và Thái hậu đối với hắn không có nửa điểm tình cốt nhục, bọn họ chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới đỡ hắn lên hoàng vị.
Thái hậu bây giờ dùng lời như vậy lừa hắn, đúng là lời nói dối lớn nhất trong thiên hạ.
Hoàng đế nhướn đôi lông mày nhỏ dài lên, mang theo mấy phần xem thường, lạnh lùng nói: “Thái hậu lớn tuổi rồi, khó tránh đầu óc không rõ ràng, mời bà ấy nghỉ ngơi thật tốt ở Từ Ninh Cung đi, đừng lo lắng đến quốc gia đại sự nữa, cũng coi là làm gương tốt cho hậu cung.”
Cuối cùng hắn có thể áp chế Thái hậu rồi. Vây Thái hậu trong Từ Ninh Cung vẫn luôn là tâm nguyện của hắn. Nếu như Thái hậu không chịu cúi đầu, vậy thì hắn cũng nên khiến cho Thái hậu đi hầu hạ Tiên hoàng rồi.
Đúng, Tiên hoàng nhất định rất cô đơn.
...
Bên ngoài Từ Ninh Cung
Mặc dù ở trong thâm cung nhưng vẫn có thể láng máng nghe thấy tiếng ồn ào, Thái hậu nhắm mắt lại ngồi ở trong kiệu, nghe cung nhân thở dốc chạy đến.
Cung nhân vừa định bẩm báo, Thái hậu đã mở mắt: “Ta biết cả rồi, đi thôi…”
Đi thôi, đây là lần cuối cùng bà ta giúp hắn, hắn còn không thấy rõ, đó là hắn có mắt không tròng. Bà ta không thể giúp đỡ quân chủ như vậy nữa, nếu không giang sơn Đại Tề sẽ bại trong tay hắn.
“Cầm thiệp và lệnh bài của Từ Ninh Cung ra ngoài, nói với bọn họ, Ai gia ở ngoài thành chờ bọn họ.” Đó là nhân thủ bà ta nhiều năm tập trung được, bây giờ phải cùng nhau dẫn ra khỏi kinh thành.
...
Từ lão phu nhân thật sự muốn cười ra tiếng: “Ngươi nói là thật sao? Cấm quân bên ngoài đang bắt người khắp nơi?”
Quản sự Từ gia gật gật đầu nói: “Nếu không cũng sẽ không đến nhà chúng ta để kiểm tra, nghe nói những người từng có đi lại với Bùi gia, Cố gia đều bị lùng bắt rồi.”
Từ lão phu nhân vui mừng trong lòng: “Nói như vậy là đã mưu phản rồi.” Đây là một tin tức tốt, điều duy nhất phải lo lắng là, cả nhà lão đại và Cố Lang Hoa qua lại mật thiết, Từ gia liệu có vì vậy mà bị liên luỵ không.
Từ lão phu nhân nghĩ tới đây nhíu mày: “Tên nghịch tử đó chính là không chịu nghe lời ta, lần này thì bị dạy dỗ rồi. Dặn dò xuống, nếu như Đại lão gia và Hàng thị tới, không được mở cửa cho bọn chúng.” Bà ta phải nói cho trong tộc Từ thị hoàn toàn cắt đứt đi lại với nhà lão đại.
Từ lão phu nhân cảm thấy lựa chọn của mình vô cùng chính xác, đưa tiền tài trong nhà cho Cẩn Du mang vào cung, Cẩn Du giờ đây là quý nhân trong cung, có thể thay Từ gia cầu tha thứ trước mặt Hoàng thượng. Lại thêm Lưu tướng giúp đỡ, Từ gia tám phần là không sao.
Ngược lại suy nghĩ một chút, Từ gia nếu như không có bà ta, lần này coi như xong rồi.
“Tổ mẫu,” Xảo tỷ nhi tiến vào, “Người đã nghe nói chưa, rất nhiều người đều ra khỏi thành rồi.”
Trong mắt Từ lão phu nhân lộ ra vẻ chán ghét: “Cái gì mà ra khỏi thành? Triều đình đang bắt bè đảng của Khánh Vương, các ngươi tốt nhất đừng ăn nói linh tinh.”
Từ Nhị thái thái chạy tới kéo tay Xảo tỷ nhi: “Nương đừng tức giận, Xảo tỷ nhi cũng là nghe người nói linh tinh.”
“Tổ mẫu, đây đều là thật sự, người cho người đi hỏi những nhà bên cạnh thì biết, trong kinh thành không ít người đi rồi, đến bác gái Ngô bên cạnh cũng chuẩn bị đưa con gái ra khỏi thành…”
Từ lão phu nhân có chút kinh ngạc: “Bọn họ ra khỏi thành làm gì?”
“Nhờ cậy...” Xảo tỷ nhi mím mím môi, “Đi nhờ cậy Khánh Vương, nói… nói là… Khánh Vương đi rồi… bọn họ cũng muốn đi theo.”
Từ lão phu nhân nghe đến đây lên tiếng giễu cợt: “Ta tưởng là chuyện gì… triều đình lùng bắt Khánh Vương, bè đảng của Khánh Vương đương nhiên phải chạy trốn. Từ gia chúng ta vẫn một lòng trung thành với Hoàng thượng, vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ phạm tội. Những năm này chính vì như vậy, danh tiếng của Từ gia mới có thể không đổ.” Đây là công lao của bà ta.
Mắt Từ Nhị thái thái nhảy lên, bà ta vội cụp mắt xuống che giấu. Bây giờ không biết có bao nhiêu người nghĩ như lão phu nhân nhưng bà ta luôn cảm thấy không đúng. Đạt quan hiển quý trong kinh thành rời đi thì cũng thôi đi, đến bách tính cũng muốn đi, có thể thấy ở trong lòng bọn họ tin tưởng Khánh Vương nhiều hơn Hoàng thượng.
Quan trọng nhất là, tình thế ở kinh thành không dễ dàng gì yên ổn lại được, triều đình lại bắt đầu bắt người khắp nơi, bên ngoài đều đang đồn Hoàng thượng lợi dụng Khánh Vương đánh bại Ninh Vương, bây giờ lại muốn qua cầu rút ván.
Từ Nhị thái thái nắm chặt tay Xảo tỷ nhi, vừa làm lễ cẩn thận, vừa đưa Xảo tỷ nhi ra khỏi phòng.
Vừa đến sân, Xảo tỷ nhi ngẩng đầu lên nhìn Từ Nhị thái thái: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi, đi theo mấy người Ngô đại nương cùng ra khỏi thành, đi tìm đại bá đi.”
Từ Nhị thái thái muốn nói lại thôi, bọn họ đi tìm đại bá, đại bá có thể giúp bọn họ sao?
Từ Nhị thái thái vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, Quản sự Từ gia mở cửa ra, nhìn thấy người đến lập tức tiến lên hành lễ.
Lão thái gia trong tộc Từ thị để người đỡ vào viện, nhìn thấy Quản sự lập tức nói: “Lão phu nhân nhà các ngươi đâu? Ta có mấy lời muốn hỏi bà ấy.”
Nhiều người như vậy chạy trốn trước mắt Triệu Liêu, hoặc là năng lực của Triệu Liêu chưa đủ hoặc chính là Triệu Liêu cố ý tha cho Bùi Khởi Đường.
Một người đường đường là Chỉ huy sứ, cho dù không bắt được Khánh Vương cũng có thể bắt được hoặc là giết được mấy nữ quyến.
Triệu Liêu lại không thu hoạch được gì.
“Hoàng thượng,” Thường An Khang bẩm báo, “Dung đại nhân đến rồi.”
Hoàng đế lập tức có tinh thần: “Truyền vào.” Triệu Liêu không có thu hoạch, Dung Thất cũng nên mang về chút tin tức tốt, phải biết nhân thủ của Hoàng Thành Ti là hắn những năm này dày công bồi dưỡng ra.
Dung Thất quỳ xuống: “Vi thần không thể bắt được người của Cố gia, Cố Thế Hoành kia cũng dẫn ba mươi mấy người đi không thấy tung tích gì cả.”
Cố Thế Hoành dẫn nhân thủ của Hoàng Thành Ti đi.
Hoàng đế trợn mắt.
Điều này làm sao có thể, những người đó đều là hắn kỹ càng chọn lựa, hơn nữa mỗi người đều có chút lai lịch.
“Bọn chúng dám đi, Trẫm sẽ chu di cửu tộc bọn chúng.”
Sắc mặt Dung Thất khó coi, người đã đi rồi, Hoàng Thành Ti mất đi số lớn nhân thủ chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất chính là hắn cảm thấy người ở lại cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
“Hoàng thượng,” Dung Thất nói, “Hoàng Thành Ti tra được, hôm nay xe ngựa của Bùi gia dừng lại trước cửa rất nhiều phủ đệ ở kinh thành.”
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy kinh ngạc: “Những kẻ đó đâu?”
Dung Thất nói: “Vi thần cho là, rất nhiều người trong đó đã đứng về phía Bùi gia.” Nếu không ở thời khắc mấu chốt này, Bùi gia sẽ không hao phí khổ tâm như vậy.
Trong lòng Hoàng đế có một cơn giận không ngừng xông lên, sau đó phun ra khỏi mắt: “Tra, tra hết những kẻ đó ra, một người cũng không được sót.” Hắn phải giống như lúc án Huệ Vương mưu phản, chỉ cần là quan viên có qua lại với Huệ Vương, nhất loạt luận tội mưu phản, người trong tộc bọn họ đều không cho vào quan trường.
Phải khiến cho tất cả mọi người đều sợ Hoàng đế là hắn đây, khiến cho bọn chúng cũng không dám ngấp nghé hoàng vị của hắn nữa.
“Hoàng thượng,” Nội thị đi nhanh vào đại điện bẩm báo, “Thái hậu nương nương đang chờ bên ngoài cửa cung, muốn gặp Hoàng thượng.”
Thái hậu nhất định là tới xin tha thứ cho Khánh Vương.
Nội thị nói xong, trên mặt lộ ra mấy phần khó xử, Thường An Khang thấy vậy vội qua nói: “Có lời gì ngươi cứ nói đi, Hoàng thượng sẽ không trách tội những nô tài chúng ta đâu.”
Nội thị lúc này mới dè dặt nói: “Thái hậu nương nương nói, nể tình Hoàng thượng người là con ruột của Thái hậu, Thái hậu… Thái hậu qua giúp Hoàng thượng.”
Chuyện cười.
Hoàng đế suýt nữa cười to lên.
Thái hậu sẽ giúp hắn? Nếu như Thái hậu giúp hắn, hắn sẽ không suýt nữa bị phế trước khi Tiên hoàng băng hà, sẽ không có Huệ Vương mưu phản, đại thần không đoàn kết. Nếu như Thái hậu chịu giúp hắn, bây giờ dưới chân hắn hẳn là một mảnh hoàng kim. Tiên hoàng và Thái hậu đối với hắn không có nửa điểm tình cốt nhục, bọn họ chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới đỡ hắn lên hoàng vị.
Thái hậu bây giờ dùng lời như vậy lừa hắn, đúng là lời nói dối lớn nhất trong thiên hạ.
Hoàng đế nhướn đôi lông mày nhỏ dài lên, mang theo mấy phần xem thường, lạnh lùng nói: “Thái hậu lớn tuổi rồi, khó tránh đầu óc không rõ ràng, mời bà ấy nghỉ ngơi thật tốt ở Từ Ninh Cung đi, đừng lo lắng đến quốc gia đại sự nữa, cũng coi là làm gương tốt cho hậu cung.”
Cuối cùng hắn có thể áp chế Thái hậu rồi. Vây Thái hậu trong Từ Ninh Cung vẫn luôn là tâm nguyện của hắn. Nếu như Thái hậu không chịu cúi đầu, vậy thì hắn cũng nên khiến cho Thái hậu đi hầu hạ Tiên hoàng rồi.
Đúng, Tiên hoàng nhất định rất cô đơn.
...
Bên ngoài Từ Ninh Cung
Mặc dù ở trong thâm cung nhưng vẫn có thể láng máng nghe thấy tiếng ồn ào, Thái hậu nhắm mắt lại ngồi ở trong kiệu, nghe cung nhân thở dốc chạy đến.
Cung nhân vừa định bẩm báo, Thái hậu đã mở mắt: “Ta biết cả rồi, đi thôi…”
Đi thôi, đây là lần cuối cùng bà ta giúp hắn, hắn còn không thấy rõ, đó là hắn có mắt không tròng. Bà ta không thể giúp đỡ quân chủ như vậy nữa, nếu không giang sơn Đại Tề sẽ bại trong tay hắn.
“Cầm thiệp và lệnh bài của Từ Ninh Cung ra ngoài, nói với bọn họ, Ai gia ở ngoài thành chờ bọn họ.” Đó là nhân thủ bà ta nhiều năm tập trung được, bây giờ phải cùng nhau dẫn ra khỏi kinh thành.
...
Từ lão phu nhân thật sự muốn cười ra tiếng: “Ngươi nói là thật sao? Cấm quân bên ngoài đang bắt người khắp nơi?”
Quản sự Từ gia gật gật đầu nói: “Nếu không cũng sẽ không đến nhà chúng ta để kiểm tra, nghe nói những người từng có đi lại với Bùi gia, Cố gia đều bị lùng bắt rồi.”
Từ lão phu nhân vui mừng trong lòng: “Nói như vậy là đã mưu phản rồi.” Đây là một tin tức tốt, điều duy nhất phải lo lắng là, cả nhà lão đại và Cố Lang Hoa qua lại mật thiết, Từ gia liệu có vì vậy mà bị liên luỵ không.
Từ lão phu nhân nghĩ tới đây nhíu mày: “Tên nghịch tử đó chính là không chịu nghe lời ta, lần này thì bị dạy dỗ rồi. Dặn dò xuống, nếu như Đại lão gia và Hàng thị tới, không được mở cửa cho bọn chúng.” Bà ta phải nói cho trong tộc Từ thị hoàn toàn cắt đứt đi lại với nhà lão đại.
Từ lão phu nhân cảm thấy lựa chọn của mình vô cùng chính xác, đưa tiền tài trong nhà cho Cẩn Du mang vào cung, Cẩn Du giờ đây là quý nhân trong cung, có thể thay Từ gia cầu tha thứ trước mặt Hoàng thượng. Lại thêm Lưu tướng giúp đỡ, Từ gia tám phần là không sao.
Ngược lại suy nghĩ một chút, Từ gia nếu như không có bà ta, lần này coi như xong rồi.
“Tổ mẫu,” Xảo tỷ nhi tiến vào, “Người đã nghe nói chưa, rất nhiều người đều ra khỏi thành rồi.”
Trong mắt Từ lão phu nhân lộ ra vẻ chán ghét: “Cái gì mà ra khỏi thành? Triều đình đang bắt bè đảng của Khánh Vương, các ngươi tốt nhất đừng ăn nói linh tinh.”
Từ Nhị thái thái chạy tới kéo tay Xảo tỷ nhi: “Nương đừng tức giận, Xảo tỷ nhi cũng là nghe người nói linh tinh.”
“Tổ mẫu, đây đều là thật sự, người cho người đi hỏi những nhà bên cạnh thì biết, trong kinh thành không ít người đi rồi, đến bác gái Ngô bên cạnh cũng chuẩn bị đưa con gái ra khỏi thành…”
Từ lão phu nhân có chút kinh ngạc: “Bọn họ ra khỏi thành làm gì?”
“Nhờ cậy...” Xảo tỷ nhi mím mím môi, “Đi nhờ cậy Khánh Vương, nói… nói là… Khánh Vương đi rồi… bọn họ cũng muốn đi theo.”
Từ lão phu nhân nghe đến đây lên tiếng giễu cợt: “Ta tưởng là chuyện gì… triều đình lùng bắt Khánh Vương, bè đảng của Khánh Vương đương nhiên phải chạy trốn. Từ gia chúng ta vẫn một lòng trung thành với Hoàng thượng, vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ phạm tội. Những năm này chính vì như vậy, danh tiếng của Từ gia mới có thể không đổ.” Đây là công lao của bà ta.
Mắt Từ Nhị thái thái nhảy lên, bà ta vội cụp mắt xuống che giấu. Bây giờ không biết có bao nhiêu người nghĩ như lão phu nhân nhưng bà ta luôn cảm thấy không đúng. Đạt quan hiển quý trong kinh thành rời đi thì cũng thôi đi, đến bách tính cũng muốn đi, có thể thấy ở trong lòng bọn họ tin tưởng Khánh Vương nhiều hơn Hoàng thượng.
Quan trọng nhất là, tình thế ở kinh thành không dễ dàng gì yên ổn lại được, triều đình lại bắt đầu bắt người khắp nơi, bên ngoài đều đang đồn Hoàng thượng lợi dụng Khánh Vương đánh bại Ninh Vương, bây giờ lại muốn qua cầu rút ván.
Từ Nhị thái thái nắm chặt tay Xảo tỷ nhi, vừa làm lễ cẩn thận, vừa đưa Xảo tỷ nhi ra khỏi phòng.
Vừa đến sân, Xảo tỷ nhi ngẩng đầu lên nhìn Từ Nhị thái thái: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi, đi theo mấy người Ngô đại nương cùng ra khỏi thành, đi tìm đại bá đi.”
Từ Nhị thái thái muốn nói lại thôi, bọn họ đi tìm đại bá, đại bá có thể giúp bọn họ sao?
Từ Nhị thái thái vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, Quản sự Từ gia mở cửa ra, nhìn thấy người đến lập tức tiến lên hành lễ.
Lão thái gia trong tộc Từ thị để người đỡ vào viện, nhìn thấy Quản sự lập tức nói: “Lão phu nhân nhà các ngươi đâu? Ta có mấy lời muốn hỏi bà ấy.”
Danh sách chương