Lạng Hoa đứng ở chỗ đó, chân mày nhướn lên, đôi mắt nhìn quanh rực rỡ, diêm lệ đền chói mãt. Hàn, ngự sử không khỏi có chút không thoải mái, dẫu sao hắn mới là

mệnh quan triêu đình, Cổ đại tiêu thư chỉ là một dân nữ mà thôi.

Dân làm sao có thể cùng quan tranh huy.

Hàn ngự sử hắng giọng một cái, “Ngươi định chuẩn bị dùng hạ nhân của Cổ gia đi vận chuyên quân lương? Là ai quyết định”

Lang Hoa lắc lắc đầu, “Bọn họ không có kinh nghiệm, không biết an bài hành trình như thể nào, đương nhiên không được.”

Hàn ngự sử kinh ngạc, không phải là dùng hạ nhận Cố gia ư, hắn không nhịn được đoán tiếp, “Cũng không thể là mời tiêu cực chứ?" Thứ Cổ gia có bất quá chỉ là võ lực cùng tài lực thôi, trừ dùng người của mình ra, thì chính là bỏ ra sổ tiền lớn để thuê người ở bên ngoài

Lang Hoa cười lên, “Tiêu cục tốt một chút ở Giang Chiết đều bị đại hộ mời đi bảo vệ vàng bạc châu báu hịu khô được như vậy, quân lương tới trệ

ột ngày thì sẽ có binh lính bị chết đói."

Hàn ngự sử biết những thứ này nhất định là Hàn Chương nói cho Cổ đại tiểu thư nghe.

Nếu Cố đại tiểu thư đều đã biết, tại sao còn dám nói ra rảnh rọt như vậy? "Vậy thì rốt cuộc là những ai đi vận chuyển lương thực?” Hàn ngự sử hận không thể lập tức có được câu trả lời của Lang Hoa, hãn biêt đáp án kia nhât định là sai.

ngâng đầu lên nhìn mặt trời, “Đợi một lát nữa đại nhân sẽ biết thôi, bọn vào giờ Mùi mới tới thành Trân Giang.”

Mất thấy thời gian sắp đến rồi nhưng lại không thấy nửa bóng người, Hàn ngự sử quay đâu sang nhìn Hàn Chương, “Hàn tướng quân, ngài sớm uỷ nhiệm cho vận quan đi, chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn, lời nói của một đứa trẻ tám tuổi làm sao có thể tin tưởng được?”

Thanh âm trong suốt của Cổ Lang Hoa kia như cũ vọng đến bên tại Hàn Chương, mỗi lúc nàng nói chuyện, hãn đều sẽ cẩn thận lãng nghe, bởi vì hãn biết đó tuyệt đôi không phải nói đùa, nêu như không phải là tín nhiệm như vậy, hãn và cữu cữu cũng sẽ không dựa vào Cô gia như vậy,

Hàn Chương bất vi sở động, “Nếu thời gian đã sắp tới, đợi chút cũng không sao.”

Hàn ngự sử liếc mắt nhìn Cổ Lang Hoa tâm tình bình tình kia một cái, “Ngươi có cho người đi thúc giục chưa?”

Lang Hoa lắc lắc đầu, “Không có, ta nói xong với bọn họ rồi, cũng không có hỏi thêm...”

Hàn ngự sử không nhịn được bật cười ra tiéng, chỉ là nói một cầu, đến hỏi cũng không thêm hỏi lại, chỉ như vậy mà muốn đạt được mục đích, đúng là tuôi trẻ thiếũ kinh nghiệm. Hắn thẩm nhuần nhiều năm quan trường, biết một cắi đạo lý, cho dù là thứ Viêt ở trong thánh chỉ cũng có thể tạm thời thay đôi. Cũng bởi vì cô Lang Hoa làm ra cái gọi là quân lương này, Hàn Chương cùng Mẫn Hoài liền tin tưởng nàng ta như vậy, hãn có thể đoán được bọn họ lập tức sẽ thât bại.

Được, nếu đã muốn đợi, vậy hắn sẽ cùng đợi với bọn họ, xem xem lát nữa có náo thành cái trò cười không?

“Ông không hiểu.” Thanh âm trong suốt của Cổ Lang Hoa truyền tới. Hàn ngự sử nhìn sang, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt kia của Cổ Lang Hoa

Cổ Lang Hoa nói tiếp: “Ông không phải là loại người như thế, cho nên ông sẽ không hiêu."

Ngươi sẽ không hiểu bọn họ nhất định sẽ đến nơi này đúng giờ, ngươi không hiểu được cam kêt rôt cuộc là ý gì.

Có người nói một câu cũng không phải là nói không mà thôi, bọn họ nhất định sẽ làm được, bât luận gặp phải khó khăn gì, bọn họ cũng nhât định sẽ thực hiện lời hứa của bọn họ.

Trong lòng nàng có người mong đợi, cho nên nàng sẽ hiểu, nàng cũng sẽ tin. Nàng nói được tất nhiên sẽ làm được, bọn họ cũng giống như vậy.

Cho nên ngươi không hiểu, ngươi căn bản sẽ không biết, nói cho cùng ngươi chỉ là một con trùng đáng thương vình viên không tin tưởng người khác, vình viên sẽ không được người khác tin tương mà thôi.

Mà đây chính là chỗ khác nhau của ngươi và chúng ta.

Ngươi không biết, chân chính có thể dựa vào là lương tâm mà không phải là tính toán.

Thế nhưng những lời này Lang Hoa sẽ không nói với Hàn ngự sử, bởi vì cùng loại người như hãn nói lý chính là lãng phí lời nói.

Lạng Hoa nhận lấy đồng hồ cát từ trọng tay Tiêu ma ma đưa cho Hàn ngự sử, hạt cát cuôi cùng chảy xuông trong đông hô cát.

Liền nghe được tiếng người hét lên ở cổng thành, “Đến rồi, đến rồi...”

Sắc mặt Hàn ngự sử lập tức trở nên khó coi, hắn quay đầu nhìn về hướng cửa thành.

Tăng y màu xanh nước biển đầy miếng vá lọt vào tầm mắt.

Hàn ngự sử thở phào nhẹ nhõm, căn bản không phải người tới vận chuyển quân lương, chăng qua là một hoà thượng vừa hay đi vào thành mà thôi, Hàn ngự sử phẩt tay một cái, “Thời gian đã đên, theo ta thây thì không cân đợi thêm nữa.”

Thanh âm kinh ngạc củạ Cổ Lang Hoa truyền tới, “Ngự sử đại nhân ngài không nhìn thây sao? Bọn họ đên rôi a!”

Hàn ngự sử không thể không lần nữa quay đầu nhìn qua, tăng nhân, lại là tăng nhân, rât nhiêu tãng nhân... đây là... hãn đột nhiên hiêu ra, Cô Lang Hoa nói “bọn họ” chính là những tăng nhân này,

Cổ Lang Hoa muốn để cho tăng nhân vận chuyển quân lương?

“Hàn tướng quân, Mẫn đại nhân, Ngự sử đại nhân, bọn họ nhất định sẽ đúng hạn đưa quân lương đên. Bọn họ biêt coi sóc ngựa, áp vận xe ngựa, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào chân đi mà không cân ngôi xe, như vậy thì sẽ không gia tăng thêm sức nặng cho xe ngựa, môi một người còn có thể công năm mươi cân quân lương, bọn họ sẽ không ăn quân lương đê lót dạ, chỉ biêt hóa duyên dọc đường, bọn họ sẽ không bởi vì đường xá xa xôi mà đê cho chậm hành trình, bọn họ có đầy đủ kinh nghiệm, có thể đi đường xa như vậy, bởi vì bọn họ là sư khô hạnh.”

Cho dù là sư khổ hạnh một lòng chỉ muốn tự mình rèn luyện, cầu được thần dụ và chân kinh, trong tình hình như này cũng nguyện ý hỗ trợ vận chuyển lương thực, cho dù là bọn họ vì vậy mà rơi vào trong hông trân, bọn họ cũng tin tưởng Phật tô sẽ tha thứ cho bọn họ.

Bởi vì tất cả đều đến từ lòng thương hại đối với chúng sinh.

Đây là kết quả mà nàng và Duy Nạp biện luận suốt đêm mới có được, tăng nhân không nên nhúng tay vào chuyện hông trân, nhưng có thể đem từ bi mang cho chúng sinh. Những binh lính cho dù tương lai sẽ gia nhập chiên tranh, cho dù sẽ giết người, nhưng bọn họ bây giờ vẫn chưa làm như vậy, bọn họ bây giờ chỉ là những sinh linh bình thường.

Cuối cùng Duy Nạp cũng bị nàng thuyết phục, tin tương đây có lẽ là thần dụ của Phật tô.

Lang Hoa nói: “Quân lương làm ra rồi có thể trở đi trước, sau đó cũng sẽ tiếp tục chuyên chở ra ngoải, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian vận chuyên và số lượng quân lương.

Lang Hoa đem tờ giấy trong tay giao cho Hàn Chương.

Hàn Chương nhìn the tính chi chít bên trên có chút nhức đầu, nhưng là hai phương thức chuyên đôi, từng tôp vận chuyên quân lương và phân đoạn vận chuyên quân lương khác biệt nhưng cũng rõ ràng như thê.

Hàn ngự sử cười nhạt, là bởi vì căn bản không thể lập tức làm ra nhiều quân lương như vậy, mới tìm cớ như vậy đi!

Cổ Lang Hoạ nhìn về phía Hàn ngự sử, thanh âm hết sức dứt khoát, “Ngự sử đại nhân cảm thây phương pháp của ta không thể dựa vào, ngài có thể nghỉ cách, chỉ cần bảo đảm đại quân đúng hạn đến Trấn Giang, những người này của chúng ta mặc ngài phân phó.”

Tiêu Ảp bên cạnh đối với lời nói của Đại tiểu thư vô cùng đồng ý, đúng thể, ngươi bât mãn, có thể đưa ra để nghị, có thê tự mình đi làm a.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Hàn ngự sử.

Hàn ngư sử cảm thấy tóc gáv cũng dưng đứng hết lên. hắn rất muốn ở trước mắt Cuôi cùng Duy Nạp cũng bị nàng thuyêt phục, tin tưởng đây có lẽ là thân dụ của Phật tô.

Lang Hoa nói: “Quân lương làm ra rội có thể trở đi trước, sau đó cũng sẽ!isp tục chuyên chở ra ngoài, như vậy sẽ tiêt kiệm được thời gian vận chuyên và sô lượng quân lương.

Lang Hoa đem tờ giấy trong tay giao cho Hàn Chương.

Hàn Chương nhìn thẻ tính chi chít bên trên có chút nhức đầu, nhưng là hai phương thức chuyên đôi, từng tôp vận chuyên quân lương và phân đoạn vận chuyên quân lương khác biệt nhưng cũng rõ ràng như thể.

Hàn ngự sử cười nhạt, là bởi vì căn bản không thể lập tức làm ra nhiều quân lương như vậy, mới tìm cớ như vậy đi!

Cổ Lang Hoạ nhìn về phía Hàn ngự sử, thanh âm hết sức dứt khoát, “Ngự sử đại nhân cảm thây phương pháp của ta không thể dựa vào, ngài có thể nghỉ cách, chỉ cần bảo đảm đại quân đúng hạn đến Trẩn Giang, những người này của chúng ta mặc ngài phân phó.”

Tiêu Ảp bên cạnh đổi với lời nói của Đại tiểu thư vô cùng đồng ý, đúng thể, ngươi bât mãn, có thể đưa ra để nghị, có thê tự mình đi làm a.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Hàn ngự sử. Hàn ngư sử cảm thấy tóc gáv cũng dưng đứng hết lên. hắn rất muốn ở trước mắt

Cuối cùng Duy Nạp cũng bị nàng thuyết phục, tin tưởng đây có lẽ là thần dụ của Phật tô.

Lang. Hoạ nói: "Quận lương làm ra rội có thể trở đi trước, sau đó cũng sẽ tiếp tục chuyên chở ra ngoài, như vậy sẽ tiêt kiệm được thời gian vận chuyên và sô lượng quân lương.

Lang Hoa đem tờ giấy trong tay giao cho Hàn Chương.

Hàn Chương nhìn thẻ tính chi chít bên trên có chút nhức đầu, nhưng là hai phương thức chuyên đôi, từng tôp vận chuyên quân lương và phân đoạn vận chuyên quân lương khác biệt nhưng cũng rõ ràng như thể.

Hàn ngự sử cười nhạt, là bởi vì căn bản không thể lập tức làm ra nhiều quân lương như vậy, mới tìm cớ như vậy đi!

Cổ Lang Hoạ nhìn về phía Hàn ngự sử, thanh âm hết sức dứt khoát, “Ngự sử đại nhân cảm thây phương pháp của tại không thể dựa vào, ngài có thể nghỉ cách, chỉ cân bảo đảm đại quân đúng hạn đên Trân Giang, những người này của chúng ta mặc ngài phân phó.”

Tiêu Ảp bên cạnh đổi với lời nói của Đại tiểu thư vô cùng đồng ý, đúng thể, ngươi bât mãn, có thể đưa ra để nghị, có thê tự mình đi làm a.

Ảnh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Hàn ngự sử.

Hàn ngự sử cảm thấy tóc gáy cũng dựng đứng hết lên, hắn rất muốn ở trước mặt tiểu cổ nương Cổ giả này bây ra oặi phong Ngự sử của mình, chính là cứ đáp ứng như vậy, lời nói kích động vừa muôn nói ra khỏi miệng lại nuôt trở về.

Hắn làm sao có thể đáp ứng chứ, hạ cam kết ở trước mặt rất nhiều người, vạn nhất Hàn Chương vì hãm hại hẳn mà để cho đại quân cổ ý tới trễ hai ngày, như vậy hắn sẽ bị triêu đình trị tội, vạn nhât những người của Cô gia này cùng những sư khô hạnh kia căn bản không đáng tin, trong đó xuất hiện nửa điểm sai sót, hãn hướng ai mà hỏi trách nhiệm?

Không, không, không, hắn không thể đáp ứng.

Hàn ngự sử một chữ cũng không dám tùy tiện nói ra, hẳn phát hiện mình tựa như đang lún trong vũng bùn, ngay cả một tiểu cô nương cũng không đôi phó được.

Lang Hoa nói: “Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể nghe ta rồ Trong đám người lập tức bùng nổ một trận cười ẩm lên.

Mặt Hàn ngự sử trương lên như màu gan lợn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện